Khắc tên vào tim em – Chương 16

Vũ Linh 164

Tác giả: An Yên

Còn lại một mình với chiếc điện thoại tгêภ tay, Gia Khiêm cau mày suy nghĩ. Cuối cùng, sau mười lăm phút không biết soạn tin nhắn thế nào, anh liền vào nhóm Zalo ” ANH EM “:
– Vừa bị anh Kim mắng một trận!
Bá Tùng là người nhắn tin đầu tiên:
– Sao thế? Tập đoàn có việc gì à?
Vương Thành tiếp tục:
– Vớ vẩn! Tập đoàn có việc thì trợ lý cũng đâu mắng chủ tịch bao giờ! Lúc nãy em đưa Quỳnh về hả?

Gia Bảo tỏ ra thắc mắc:
– Anh Thành ʇ⚡︎ự nhiên hỏi sang chuyện khác làm gì vậy ạ?
Gia Khiêm lúc này mới bộc bạch:
– Quỳnh ʇ⚡︎ự đi về nhà, em bảo đưa về nhưng Quỳnh không chịu!
Bá Tùng gửi một icon khóc lóc và nhắn tin đúng một từ:
– Hỏng!
Vương Thành lại tiếp:
– Hỏng nặng!
Gia Bảo thêm vào:
– Em nghĩ bước đầu như vậy là thất bại ạ!
Thiên Vương từ tốn lên tiếng:
– Theo kinh nghiệm tán gáι từ bậc mầm non của anh thì em đã mất cơ hội rồi!
Thấy mọi người nhao nhao, Gia Khiêm lại càng rối:
– Sao mọi người nói giống anh Kim thế? Anh ấy mắng em về chuyện này đấy! Anh ấy bảo nếu em cứ như thế thì mãi chỉ là kẻ che dù cho Quỳnh, không khéo người ta rước Quỳnh mất lúc đó đừng than vãn gì với anh ấy cả!
Vương Thành lúc này mới réo tên Gia Bảo:
– Sonic, em hiểu vì sao anh hỏi câu không liên quan chưa? Nhìn cái màu của Chivas là bắt bài được ngay!
Bá Tùng lại nói:
– Đúng, anh Kim nói quá chuẩn. Anh ấy đúng là đàn ông đích thực!
Bác sĩ Vương chen vào:
– Haizz, vậy chứ tụi này nghĩ mười mươi là giờ này cậu đang ngồi tâm sự với em Quỳnh chưa biết khi nào về!
Gia Khiêm xịu mặt:
– Thì người ta từ chối mà, em biết làm sao được?
Gia Bảo cau có:
– Chán anh ghê, người ta từ chối thì anh cứ sấn tới đòi đưa về bằng được chứ?
Bá Tùng nói luôn:
– Ông cha ta dạy rồi, “nhất cự ly, nhì tốc độ”. Đằng này em xem lại mình đi, cự ly không dám gần, tốc độ chẳng dám tấп côпg thì tán sao được gáι? Chán không buồn nói luôn! Thôi, ôm vợ ngủ cho khỏe!
Gia Khiêm vội nhắn tin:
– Ơ, mọi người phải giúp em chứ! Bày cách cho em đi! Nãy em đã bị anh Kim nói như tát nước vào mặt rồi. Nghe anh ấy nói em cũng thức tỉnh được đôi phần.
Thiên Vương có vẻ điềm tĩnh hơn:
– Ừ, vậy được rồi. Thế anh ấy bảo em làm gì?
Chivas nhanh tay soạn tin:
– Anh Kim bảo em nhắn tin hỏi han Quỳnh rằng xem cô ấy về chưa, có mệt không này nọ…
Vương tiếp:
– Ừ, đúng rồi đấy! Quỳnh trả lời thế nào?

Khiêm lại soạn tin:
– Nhưng em đã nhắn tin đâu mà biết ý người ta thế nào?
Gia Bảo lại thả vào nhóm 1 icon cau có:
– L.ạ.y anh, vậy anh THỨC TỈNH dữ chưa?
Vương Thành tỏ ra bực bội:
– Đến thằng em út Sonic còn hiểu vấn đề hơn cậu thì cậu biết cái tổ tư vấn này ngán ngẩm trình độ cua gáι của cậu thế nào rồi đấy!
Gia Khiêm cau mày:
– Các anh cứ mắng em xơi xơi chứ ngoài anh Bơ ra, mấy anh cũng ế nhăn ế nhở, hơn gì em đâu!
Vương Thành vừa cười vừa bấm tin:
– Anh mày là chưa tìm thấy ᵭốι Ϯượпg phù hợp nhé. Nếu có cảm tình với cô nào thì không khù khờ như chú em đâu!
Bá Tùng chốt lại:
– Không thấy người ta để có được vợ như hôm nay thì suốt ngày kè kè ở tiệm hoa à? Em tính sao thì tính, trật kèo này thì giải tán luôn tổ tư vấn! Thế nhé, đi ngủ với vợ đây! Bye!
Đọc một loạt tin nhắn, đầu óc vị chủ tịch lại sáng lên đôi chút. Gia Khiêm thoát khỏi nhóm Zalo rồi tìm số điện thoại của Quỳnh và bắt đầu soạn tin. Bấm đi bấm lại, cuối cùng anh chàng chọn câu gợi ý của Trần Kim lúc nãy:
– Quỳnh, em về tới tiệm lâu chưa? Có mệt không?
Chưa bao giờ sau khi bấm xong nút ” gửi ” mà Gia Khiêm lại thấy hồi hộp mong chờ đến thế. Nếu gửi mail cho đối tác, sau khi gửi, anh chỉ ngồi một chút tính toán mấy phút về cách họ sẽ trả lời và cách mình đối đáp chứ không hồi hộp. Đằng này, chả hiểu sao trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình cứ như trống dồn, nóng ruột thế không biết! Cuối cùng anh cũng nhận được tin nhắn trả lời:
– À, tôi về một lúc rồi, không sao đâu. Cảm ơn anh đã hỏi thăm!
Gia Khiêm lại soạn tin:
– Hôm nay mệt đấy, chạy như thoi, rồi còn gặp mưa nữa, em nghỉ ngơi sớm đi nhé!
Khiêm phục sát đất những người nói chuyện tán gáι cả tiếng đồng hồ đấy, chứ anh bây giờ chỉ cảm nhận là Quỳnh đang mệt, anh muốn cố nghỉ ngơi thôi. Tin nhắn gửi đi mà mãi chẳng thấy Quỳnh đáp lại, Khiêm lại bồn chồn. Hay là mình nói năng không hay ho gì nên Quỳnh chẳng thèm đáp? Cô ấy giận chăng? Chờ mãi không thấy hồi âm, Khiêm chỉ mong trời sáng thật nhanh…

Trong khi đó, tại tiệm hoa…
Quỳnh về tới nơi đã thấy mệt mệt, chắc là trời mưa đột ngột. Sau một ngày làm việc bận rộn, cô bật nước nóng tắm quá rồi đi ngủ. Thấy tin nhắn của Gia Khiêm, cô dù mệt nhưng vẫn cảm nhận tιм ᵭ.ậ..℘ mạnh, tay run run trả lời. Quỳnh sợ nếu thân mật quá người ta lại nghĩ này nọ, mà nói lạnh nhạt quá lại lo người ta nghĩ mình vô tình. Thôi đành chọn cách trả lời xã giao nhất. Sau khi trả lời Gia Khiêm cũng là lúc máy điện thoại của Quỳnh hết pin do lúc trưa cô không có thời gian sạc pin. Cũng mệt trong người nữa nên Quỳnh nằm xuống giường và ngủ luôn lúc nào không hay.

Sáng hôm sau…
Quỳnh mở mắt, chẳng biết mấy giờ nhưng đầu nặng trịch. Cô cũng cố ngồi dậy mà không nhấc nổi ς.-ơ τ.ɧ.ể, chân tay rã rời. Quỳnh vơ lấy điện thoại. Ôi trời, nguồn bật không lên nữa. Lúc này cô mới nhớ ra là tối qua máy hết pin. Vậy là xong rồi, ốm thật rồi. Những cửa hàng của Quỳnh dù cô không trực tiếp đến kiểm tra thì họ vẫn nghiêm túc làm việc vì tháng nào cũng có mức thưởng doanh số, nên ai cũng nỗ lực. Cửa hàng Quỳnh đang ở là cơ sở chính, chủ yếu Quản lý chung. Nếu họ đến mua không thấy bà chủ thì sẽ tới những cửa hàng khác của cô. Vì thế, sáng nay dù mệt rã rời nhưng Quỳnh không lo quá nhiều cho công việc. Cô thả điện thoại xuống tủ đầu giường rồi lấy thϊếp đi. Căn phòng này trước kia vốn chật hẹp hơn, chỉ bằng một nửa bây giờ thôi. Nhưng sau khi Quỳnh mở rộng chuỗi cửa hàng, cô đã mua thêm một gian trọ phía sau và mở rộng cơ sở chính, nên phòng ngủ và khu vệ sinh cũng rộng và thoáng hơn rất nhiều. Thế nhưng hôm nay, Quỳnh cũng không nhấc nổi người ra khỏi giường để vào vệ sinh cá nhân. Cô nằm bẹp và lại thϊếp đi.
Trong khi ấy, Hoàng Gia Khiêm dậy sớm sau một đêm trằn trọc khó ngủ vì Quỳnh chẳng trả lời tin nhắn. Anh định bụng sẽ ghé qua tiệm hoa mời Quỳnh đi ăn sáng. Trong đầu đã dự định sẵn bao nhiêu cách chào hỏi , nói chuyện sao cho ʇ⚡︎ự nhiên, nhưng cuối cùng Gia Khiêm chưng hửng khi thấy tiệm hoa đóng cửa im ỉm. Bình thường, anh đi qua giờ này tiệm đã mở cửa, sao hôm nay lại đóng chứ? Hay Quỳnh đi đâu từ sớm? Vì cô ấy vốn là một con ong chăm chỉ mà! Hoặc Quỳnh đã về nhà chăng?
Cũng không đúng, nếu không có gì gấp gáp thì cô ấy không đi sớm vậy đâu. Gia Khiêm bấm điện thoại cho Quỳnh, nhưng đáp lại anh chỉ là giọng nói lạnh lùng của cô tổng đài. Biết tìm thông tin ở đâu bây giờ? Sau mấy phút nghĩ ngợi, Gia Khiêm gọi điện thoại cho Tú Uyên. Vợ của chủ tịch Trương Thị vội nghe máy khi thấy Khiêm gọi cho mình vào sáng sớm chứ không phải chồng mình như thường lệ:
– Alo, chị nghe đây Chivas!
Khiêm nói nhanh:
– Chị Uyên, em qua tiệm hoa mà không thấy Quỳnh mở cửa. Em không rõ Quỳnh có làm sao không? Hay tiệm hoa có việc gì khiến Quỳnh đi sớm ạ chị?
Trái với sự sốt sắng của Gia Khiêm, Tú Uyên sau giây phút ngỡ ngàng liền mỉm cười:
– Ái chà, lo sốt có rồi hả? Mê rồi đúng không?
Giọng Khiêm giục giã:
– Em đang nóng hết cả ruột mà chị còn trêu em. Hôm nay tiệm hoa có việc gì không chị? Vì chị vẫn thường qua đó suốt mà!
Tú Uyên nghiêm túc lại:
– Hôm nay tiệm hoa không thấy báo trước sự kiện, nghĩa là bán bình thường thôi, không có gì phải soạn trước cả. Vì nếu có sự kiện đặt trước thì chị Quỳnh sẽ thông báo vào nhóm của cửa hàng. Chị không thấy gì hết, dù chị không làm ở đó nhưng thi thoảng vẫn qua đó cắm hoa cho đỡ nhớ và vẫn ở trong nhóm.
Gia Khiêm nói:
– Vậy theo chị thì Quỳnh ở đâu?
Tú Uyên nói nhanh:
– Chị không rõ. Thôi, chị sẽ tới mở cửa xem sao đã!

Khiêm cảm ơn Tú Uyên rồi tiếp tục ngồi chờ. Còn Uyên, cô tắt điện thoại rồi gọi cho Dạ Quỳnh nhưng không được, cô đành cất điện thoại rồi vội vội đến tủ quần áo. Vừa lúc ấy, Bá Tùng đi lên:
– Em chọn đồ hả? Mặc đồ xong rồi xuống ăn cháo. Anh chuẩn bị cả rồi!
Uyên nói qua về nội dung cuộc điện thoại với Gia Khiêm rồi nói:
– Em qua đó đã, nãy em trêu Chivas chứ giờ cũng thấy lo lo chồng ạ!
Bá Tùng cau mày:
– Thường Quỳnh mở cửa rất sớm, thôi để anh đưa em đi rồi em cầm theo cháo anh nấu. Nếu không có gì đặc biệt thì xong việc anh đưa em đi ăn sáng luôn. Nhưng khẩu phần của hai mẹ con vẫn là cháo của bố Tùng nấu đấy, anh thì ăn gì cũng được.
Tú Uyên đang ở những tháng đầu của thai kỳ và được Bá Tùng chăm hơn cả em bé. Từ ăn uống đến đi đứng, làm việc, anh luôn tạo cho Tú Uyên những gì tốt nhất. Tùng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ rồi đến cả Ьệпh viện nhờ bác sĩ tư vấn thực đơn cho bà bầu, còn công việc thì thoải mái mới đi làm, mệt thì phải đi chơi. Quả là sau bao sóng gió, Tú Uyên có một cuộc sống quá an nhiên, cô luôn tạ ơn ông trời về điều đó. Giờ nghe chồng dặn dò, cô cười:
– Rồi rồi, cũng may chồng em là đầu bếp thượng hạng, nấu gì cũng hợp bé con, không thì em không chịu đâu đấy. Ai cũng bảo anh giống bảo mẫu của em lắm!
Tùng cười, tiện tay chọn luôn một bộ váy đưa cho Uyên:
– Em mặc đi, anh xuống bỏ cháo vào cặp l*иg rồi mình đi!
Khoảng mười phút sau, Gia Khiêm đã thấy xe Tùng đi tới. Tú Uyên nhanh chân xuống mở cửa. Mọi thứ bên trong đều yên lặng, không bị xáo trộn. Cô bật đèn lên và gọi to:
– Chị Quỳnh! Chị Quỳnh ơi!
Không có tiếng đáp lại. Gia Khiêm vội đi thẳng về phía cάпh cửa phòng ngủ và kéo ra. Anh thấy Quỳnh đắp chăn kín mít liền bước tới:
– Quỳnh! Quỳnh! Em ốm hả?
Vợ chồng Tùng cũng bước đến. Uyên đặt tay lên trán Quỳnh rồi vội rụt lại:
– Trời! Nóng quá!

Cô thấy điện thoại để ở tủ đầu giường liền cầm lên và thấy nó đã sập nguồn từ lâu:
– Thảo nào gọi không được! Bây giờ chúng ta đưa chị ấy Ьệпh viện thôi!
Khiêm bế Quỳnh lên, người cô nóng ran khiến anh cuống quýt:
– Anh Bơ, nhanh chân lên!
Bá Tùng vội ra xe, mở cửa sau cho Khiêm bế Quỳnh ngồi vào. Uyên khóa cửa tiệm rồi cũng vào ngồi cạnh ghế lái. Tùng lao xe xuống đường, Tú Uyên vội lấy điện thoại gọi cho Thiên Vương:
– Anh Kem ơi, chị Quỳnh bị sốt cao quá, chả biết gì cả, chúng em đang đến Ьệпh viện ạ!
Vị bác sĩ nói:
– Em đến đi, anh ở Ьệпh viện rồi!
Ngồi phía sau, Gia Khiêm ôm chặt Quỳnh vào lòng. Lại đến Ьệпh viện, nhưng lần này sự gấp gáp của Gia Khiêm khác trước, không phải vì trách nhiệm đối với người vừa cứu mình, mà lo sợ sẽ mất đi một cái gì đó vừa mới nhen nhóm lên trong trái tιм anh….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất