Hoa hồng có gai chương 6

Vũ Linh 538

Kiều không muốn mình với Tiến lúc nào cũng lén la lén lút, cô ta muốn đường đường chính chính đi bên cạnh anh mà không phải sợ sệt gì hết, cô ta còn biết anh đã được hưởng toàn bộ cổ phần của công ty, nhìn Thanh Hà lúc nào cũng tỏ ra hạnh phúc bên chồng mà cô chỉ biết cười mỉa mai, cô ta khinh Hà bị Tiến cắm cho hai cái sừng thật to mà không biết gì, rồi cũng đến lúc trắng tay mới sáng mắt ra thì đã muộn rồi…

– Anh, em có thai rồi…

– Cái gì? Lần nào anh cũng mang bao mà…

Nghe Kiều thông báo có thai làm Tiến tái mặt, anh chỉ định chơi qua đường nên lần nào anh cũng mang bao khi quαп Һệ, anh không muốn bỏ vợ, anh vẫn yêu Hà và anh không thể không biết rằng mình được ngồi ở vị trí này là do đâu, nhưng nghe Kiều nói có thai làm anh hoàn toàn bất ngờ, thấy Tiến có vẻ không mặn mà với việc mình mang thai, Kiều tủi thân khóc làm anh càng thêm lúng túng:

– Anh không thương em thì để mẹ con em ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho anh vừa lòng… huhu…- nói rồi cô ta chạy ra ngoài làm Tiến vội ôm giữ lại…

– Em bình tĩnh nào, vì tin quá bất ngờ nên anh chưa chuẩn bị kịp…- Anh tỏ vẻ lo sợ…

– Em không biết đâu, anh phải có trách nhiệm với mẹ con em…- cô ta nhoẻn cười dựa hẳn người vào anh..

– Hay là…

Tiến định nói hay là bỏ đứa con này đi vì anh đang còn Thanh Hà, nhưng rồi anh lại ngập ngừng không nói nữa vì như vậy tàn nhẫn với cô ấy quá, hơn nữa dù sao đứa trẻ này cũng là con anh, nó không có Ϯộι, có một điều vì đang có vợ nên mỗi lần quαп Һệ với Kiều anh đều rất cẩn thận, vậy mà vẫn xảy ra, có lần nào anh quá chén say đến mức không biết gì không nhỉ? Anh cũng không nhớ nữa…Thấy Tiến im lặng, cô ta bắt đầu tấп côпg:

– Ngày mai anh chở em đi khám thai nhé…

– Anh đang bận nè, anh nói lái xe chở em đi…

– Không, em muốn anh chở kia,…- cô ta nhõng nhẽo và cố ý ép Tiến phải chở cô ta đi nhằm mục đích thông tin cô mang thai với Tiến sẽ đến tai Thanh Hà…

Nhưng Tiến không phải là người mà cô ta dễ điều khiển, anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi Kiều mỗi ngày lại đòi hỏi đủ thứ, đòi nhà có nhà, giờ lại muốn có xe, trong khi đó Hà vợ anh luôn nhẹ nhàng và lo lắng cho chồng, nhưng bây giờ anh có muốn rút lui cũng không được, bởi anh đã có con với cô ta, hơn nữa cô ta nhắc nhở anh rằng nếu anh không có trách nhiệm với mẹ con cô ấy thì cuộn video kia sẽ ngay tức khắc chuyển đến cho vợ của anh, thôi thì ráng mấy tháng nữa, sau khi cô ta sanh xong thì anh sẽ nuôi đứa con và cho cô ta một số tiền lớn để cô ta ra đi…

Nhưng Tiến cao thủ thì Kiều cao tay, một nước không thể có hai vua, bây giờ cô ta bắt đầu lên kế hoạch hãm hại Hà, miễn sao cô ấy biến khỏi mắt cô và Tiến mãi mãi…nghĩ là làm, Kiều cho gọi Tùng là người yêu cũ lại nói chuyện:

– Em gọi anh có việc gì? – Tên Tùng hỏi với giọng không vừa lòng…

– Em nhớ anh thì gọi không được à? Vậy mà lúc nào cũng nói là thương em…- cô ta tỏ vẻ giận dỗi…

– Em bỏ anh đi theo thằng đàn ông giàu, vậy lỗi ở ai?

– Em biết, nhưng hoàn cảnh của anh lúc này có mang lại cuộc sống sung sướиɠ cho em và con không?

– Nhưng cứ phải trố mắt nhìn em tình cảm với hắn là anh không chịu được…

– Anh ráng đi, bây giờ anh giúp em một việc được không?

– Việc gì? Nếu giết thằng bồ giàu của em thì anh ok ngay…

– Anh nói gì lạ thế? Nếu anh giết ảnh ૮.ɦ.ế.ƭ thì anh có được yên không?

– Vậy em muốn anh phải làm gì?

– Em muốn anh giúp em có cách nào cho con vợ anh Tiến biến mất khỏi tầm mắt của em…

– Em muốn anh giết cô ta hả? sao em ác thế? Cướp chồng người ta rồi còn đòi giết cô ấy nữa…

– Em không nói anh giết mà chỉ làm cô ta mất trí nhớ và đưa đi thật xa…

– Xong việc này thì em phải quay về với anh đấy…

– Được rồi, em hứa…

Tên Tùng về rồi, Kiều ngồi lại một mình, lấy tay xoa bụng cô thì thầm với con:

– Con yêu, mẹ sẽ làm tất cả vì con, gia tài này sẽ là của con mà không ai có thể tranh giành được…

Trong vai một tài xế taxi, tên Tùng ngày nào cũng đậu xe gần nhà của Hà để đón khách, nhưng kỳ lạ là nhiều người đến hỏi nhưng anh ta lại từ chối không chở, sáng nay Hà ra khỏi nhà, thấy anh tài xế đang ngồi chờ khách, cô lại gần hỏi nhỏ:

– Tôi thấy anh đứng chờ khách mà lại không chở cho ai, sao vậy?

– Cô theo dõi tôi đấy à? Chẳng dấu gì cô, tôi chỉ có một đứa con gáι 3 tuổi, tôi luôn phải canh chừng cháu cho nên những khách nào kêu chở đi xa là tôi đành từ chối vì còn phải canh giờ đón cháu…

– Thế vợ anh đâu?

– Cô ấy chê tôi nghèo bỏ đi theo người đàn ông giàu có rồi…

– Quá đáng quá, thật Ϯộι nghiệp cháu bé khi phải xa mẹ…

– Bởi vậy nên tôi chỉ nhận chở khách hàng đi một đoạn đường gần thôi…

– Vậy bây giờ anh chở tôi đến siêu thị nhé…

– Xong tôi chờ để chở cô về đúng không?

– Vậy thì tốt quá, nhưng nếu trong thời gian chờ mà có khách gọi thì anh cứ đi nhé, mua đồ xong tôi sẽ kêu xe khác…

– Dạ, cô…

Nhìn dáng Thanh Hà đi vào trong siêu thị và qua cách nói chuyện, tên Tùng bỗng chạnh lòng, với một người phụ nữ dịu dàng như thế hắn không nỡ, nhưng Kiều đang mang thai con của hắn, nếu hắn không làm theo yêu cầu của cô ta thì mọi việc sẽ hỏng hết, rồi hắn bỗng giật mình, không biết cái thai trong bụng Kiều là của hắn hay của người đàn ông kia? Câu hỏi đó làm sao hắn trả lời được, trừ phi cô ấy sinh ra rồi tính sau…

Vậy là liên tục một tuần, cứ một hoặc hai ngày Hà định đi mua gì thì xe taxi tên Tùng lại chở, cô còn quan tâm đến bé gáι con ông tài xế lái xe ta xi, khi thì tặng con gấu bông, lúc thì thùng sữa làm tên Tùng rất cảm động, chờ một tuần rồi mà Kiều vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô ta điện cho tên Tùng:

– Anh định làm cái quái gì thế hả? hay là anh cũng mê cô ta rồi?

– Em nói gì thế hả? – tên Tùng cũng nổi ҟҺùпg

– Em nói không đúng sao? Cả tuần nay anh đã làm gì chưa?

– Phải từ từ chứ, anh phải làm cô ta tin tưởng rồi mới mời cô ta uống ly nước có bỏ tђยốς được chứ? Nếu không quen thì đưa nước liệu cô ấy có uống không?

Thấy tên Tùng nói có lý nên Kiều đành cứng họng không nói được gì, cho đến một hôm, tên Tùng đang đứng chờ khách thì trời đổ cơn mưa, anh ta vội mở cửa chui vào xe ngồi chờ, từ trong nhà quan sát, Thanh Hà biết rằng ngày hôm nay hai cha con anh ta chắc nhịn đói vì nửa ngày rồi mà có người khách nào đâu, thấy vậy cô cầm một hộp cơm mang ra cho anh ta:

– Tôi thấy cả ngày hôm nay anh chẳng kiếm được đồng nào, tôi có nấu thêm cơm đóng vào hộp để anh mang cho cháu, tôi cũng không biết cháu bé thích ăn gì nên tôi chỉ nấu ϮhịϮ và trứng,…

– Sao cô biết con tôi thích ϮhịϮ và trứng? vậy áy náy quá, tôi định đón con xong thì hai cha con đi ăn cơm bụi…

– Cơm bụi họ nấu gạo khô lắm, bé nhỏ khó ăn…

– Hoàn cảnh thì phải chịu thôi cô…

– Nếu anh không chê thì cứ mỗi chiều tôi lại nấu thêm cho cháu bé một hộp gọi là tấm lòng, mong anh đừng từ chối…

– Tôi cảm ơn cô, nhưng với một điều kiện…

– Điều kiện gì? – Hà tò mò…

– Cô phải để tôi mời cô một ly nước, gọi là lễ cảm ơn, có như vậy thì tôi mới không áy náy…

– Thôi được rồi, tôi đồng ý…

Cầm gói tђยốς tгêภ tay, tên Tùng cứ day dứt mãi, hắn hết nâng lên lại đặt xuống không nỡ, nhưng hắn không thể không làm, bởi hôm qua Kiều nói nếu trong tuần này mà không đưa được cô ta đi thì Kiều sẽ ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ, và như vậy thì hắn sẽ mất đứa con, không thể được, hắn bỏ gói tђยốς bột vào trong túi, khi ra đến ngoài hắn suy nghĩ như thế nào lại quay vào, hắn trút gói tђยốς đổ đi 1/3 chỉ để lại hai phần, như vậy nếu Hà có mất trí mà không nhớ đường về thì cũng không ảnh hưởng đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ…

Hà vẫn vô tư đồng ý đi uống nước với anh tài xế tên Tùng mà không mảy may nghi ngờ gì, khi vào quán ngồi, Tùng kéo ghế xong lại lấy vạt áo để lau làm Hà áy náy quá…

– Anh làm gì thế?

– Người cao quý như cô mà vào cái quán như thế này thật áy náy quá…

– Trời ơi, anh nói gì vậy? tôi cũng như mọi người thôi, anh làm vậy mọi người nhìn thấy lại nghĩ tôi làm sao?

– Tôi xin lỗi cô, lần sau tôi không làm vậy nữa…

Khi nhân viên quán mang menu ra, Thanh Hà kêu một ly nước ép dưa hấu mật ong, còn Tùng kêu một ly café đen đá, Tùng nhanh nhẩu lại quầy dặn cho ít đường vào ly café của anh và chờ họ pha chế xong thì mang ra, trong khi chờ pha ly café, Tùng nhanh trí đổ gói tђยốς vào ly nước ép của Hà mà không ai biết…

Thấy nước ép hơi có vị đắng, nhưng hôm nay là ngày cô nhận lời đi uống nước với Tùng mà chê ngon dở thì không nên, cô chỉ nhấp môi vài ngụm rồi để xuống, thấy vậy Tùng tỏ ra áy náy:

– Xin lỗi cô, đáng lý tôi không nên mời cô đến quán này…

– Không sao, nước ở đây cũng ngon mà…

– Vậy cô phải uống hết như đã hứa đấy nhé…

– Được rồi, tôi đồng ý…

Thanh Hà cầm ly nước lên nín thở uống một hơi, cô nghĩ chỉ duy nhất một lần thôi, vì đã nhận lời rồi mà không uống thì chẳng khác gì chê người ta thuộc tầng lớp nghèo,…nhưng cô đâu biết rằng cả những việc nhỏ nhất cũng trở thành cạm bẫy, cả người chồng thương yêu nhất cũng biến thành kẻ phản bội, rồi chính người bạn gáι thân thiết cô tin tưởng nhất, cũng biến thành kẻ lọc lừa và tàn áċ…than ôi, cuộc đời này lúc nào mới bình yên???

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất