Dũng gật đầu, mỉm cười nhìn Lành…
– Em trai em đã ổn chưa…?
– Cũng ổn ổn rồi anh ạ, chỉ bị gãy chân thôi. Đầu óc không việc gì, bác sĩ vừa cho xuất viện sáng qua…
– Vậy là may rồi, em vào nhà đi. Đưa túi quần áo đây anh ҳάch cho…Còn hai cái bịch gì kia mà to thế…(Dũng trêu)
– Có hai con gà quê, bố em ﻮ.เ.+ế+..Ŧ làm sạch rồi bảo mang lên biếu anh…
– Thích thế, gà lai chọi đấy…
– Sao anh biết…? (Lành ngạc nhiên)
– Anh hay ăn mà…
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ, Cốm nắm chặt tay Lành không chịu buông ra:
– Cô ơi cô…Hôm nọ bố hứa khi nào cô lên, bố cho hai cô cháu đi chơi xả láng đó ạ…?
– Ui thế á…Nay bố Dũng hào phóng nhề…?
– Thật đấy, cô cứ hỏi bố cháu đi…
– Dũng: Nay thứ 5 rồi, đợi ngày kia thứ 7 Cốm nghỉ bố đưa hai cô cháu đi ăn kem nhé!
Mỗi người một câu ai cũng hào hứng, Trang trong nhà ngó đầu nhìn ra mà tức nghẹn cổ họng…
– Anh Dũng ơi…hai bố con chuẩn bị sang ngoại thì sang luôn đi, không sắp tối rồi. Lành mới lên hả em, vào đây giúp chị nấu nốt nồi canh với, chị nghén quá…
Lành trố mắt ra nhìn Dũng rồi lại quay sang nhìn Trang…Ngầm hiểu đôi việc, thì ra lúc nãy mình không nghe nhầm…Người ta yêu nhau, người ta có con với nhau cũng là chuyện thường tình…Nhưng không biết vì lí do gì trong lòng cứ bồi hồi, không yên…Lại còn thấy thương thương Cốm…
– Chị đợi em chút, em vào luôn…
Trang bịt mồm, nhanh chân vào wc:
– Nhanh lên nhé! Chị khó chịu quá…
Mặt Cốm ỉu xìu:
– Con không sang bà ngoại nữa đâu, con ở nhà chơi với cô Lành cơ….
– Dũng: Đồng ý luôn…
Trang lò dò đi ra, mặt tái nhợt:
– Sao hai bố con còn chưa đi…?
– Cốm muốn ở nhà với Lành, nên để hôm khác hai bố con anh sang ngoại cũng được…
– Vậy chuẩn bị ăn cơm thôi…
Sáng hôm sau Dũng đưa Cốm đi học sớm, Lành đi chợ về thấy Trang đang ngồi sơn móng tay…
– Nghe nói em mới bỏ ck…
– Em xin lỗi, đó là chuyện riêng của em…
– Em đừng hiểu nhầm, chị không có ý gì đâu. Chỉ muốn hỏi thăm em chút thôi…
– Cũng không có gì chị ạ. Quan điểm sống của anh ấy và em không hợp nhau, nên chia đôi đường là tất yếu thôi…
– Trái tιм người đàn ông cũng như nước đun sôi…nếu em không nhanh tay nắm giữ thì nó sẽ bốc hơi mất, lúc ấy em có đuổi theo cũng không thể tóm trở lại….Em cứ nhìn vào chị với anh Dũng thì sẽ rõ, có thể bây giờ anh ấy chưa yêu chị…nhưng vì trách nhiệm, vì đứa bé này chị tin anh ấy sẽ mãi mãi thuộc về chị…Nếu một ngày nào đó, có kẻ thứ 3 xen vào, chị thề nhất định chị sẽ xé ҳάc nó ra….(Vừa nói vừa liếc nhìn Lành…)
– Đó là quan điểm của riêng chị, chứ không phải lẽ sống của em…
Lành nói xong bỏ vào bếp, Trang nhìn theo bĩu môi:” Tao cảnh cáo mày rồi đó, nếu có lần sau đừng trách tao ác…”
Mẹ Dũng qua chơi:
– Trang: Sao bác không gọi điện để cháu sang…
– Không sao đâu, cháu đang nghén đi lại nhiều không tốt…Hơn nữa từ nhà qua đây cũng tiện đường mà…
– Mẹ cháu gửi lời cảm ơn đến bác ạ…
– Ơn huệ gì, bác còn áy náy với bố mẹ cháu lắm…Chờ sinh xong lấy lại vóc dáng, cháu với thằng Dũng mau mau kết hôn đi…
– Cháu cũng mong thế lắm…
– Giờ này còn “cháu…cháu…” gì nữa….Gọi mẹ dần đi cho nó quen…
Trang ngượng ngùng cúi mặt xuống:
– Mẹ…Con cảm ơn mẹ…
Mẹ Dũng cười ha hả:
– Chuẩn rồi đấy…Mà con nghén ngẩm có thèm gì không, mai mẹ mua mang qua cho…
– Con ở đây anh Dũng mua cho đủ cả, mẹ cứ yên tâm…Đảm bảo chắc chắn cháu nội mẹ sẽ thông minh hơn người…
Mùi ϮhịϮ gà luộc thơm phức từ trong bếp vảng ra…Trang che miệng, nôn khan liên tục…
– Mẹ Dũng: Con sao thế…? Khó chịu chỗ nào à…?
– Dạ không ạ…Con ngửi thấy mùi ϮhịϮ gà luộc nên con khó chịu tí thôi…
– Mang thai giai đoạn này là vất vả nhất đấy, cố gắng thêm 1-2 tháng nữa là ổn…
– Con chịu được mà…mẹ đừng lo…
Mẹ Dũng nhăn mặt gọi Lành lên…
– Trang nó nghén ϮhịϮ gà, lần sau cô đừng mua gà về nấu nướng gì nữa…
– Cháu xin lỗi, cháu không biết ạ…
– Giờ còn lỗi lầm gì nữa…mang đổ ngay đi cho tôi…
– Nhưng anh Dũng và bé Cốm thích ăn lắm ạ, gà lai chọi ở quê cháu mới mang lên hôm qua…
– Cô đừng mang thằng Dũng ra nói chuyện với tôi…Cô nên nhớ tôi là mẹ nó, chứ không phải con nó…
– Cháu không có ý đó…
– Lần trước ở Phú Quốc tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi…Cô đến để giúp việc nhà tôi, chứ không phải để đào mỏ một bước lên mây nhé! Thằng Dũng nó tin cô, nó để cô dắt mũi, chứ tôi thì không bao giờ…
Lành đỏ mắt, cố kiềm chế lửa giận trong lòng:
– Cháu biết bác không ưa gì cháu, nhưng mong bác hãy tôn trọng cháu một chút….Cháu làm công ăn lương, chứ chẳng ăn không ngồi rồi nhà bác phút nào đâu ạ…
– Cô đang dạy đời tôi đấy à…Mới tí tuổi ranh mà ghê gớm nhỉ…Hay bố mẹ cô không biết dạy cô…
– Bác đừng quá đáng….Bố mẹ cháu ở quê, không làm gì để bác phải mang ra cҺửι bới đâu…
Trang ngồi bên xem kịch vui…
– Mẹ ơi…mẹ đừng giận nữa, Lành cũng chỉ làm đúng bổn phận thôi mà…Con không ăn được ϮhịϮ gà, nhưng anh Dũng và Cốm thích thì mẹ cứ để lại…
– Con không phải bênh nó…Ỷ mình được bố con thằng Dũng tin tưởng nên muốn làm gì thì làm…
Lành cúi đầu ҳάch bịch rác ra ngoài, không muốn tranh cãi thêm gì nữa…
Dũng đang họp, mẹ Dũng đưa Trang đến tận công ty…
– Thư kí: Sếp em đang họp, khoảng 15″ mới xong…Bác và chị vào phòng cháu đi báo sếp ạ…
– Cậu báo luôn cho tôi, không họp hành gì hết…
Trong phòng họp…
Nhìn tập tài liệu báo cáo doanh số theo quý, khuôn mặt Dũng rạng rỡ hẳn lên…
– Thư kí: Mẹ sếp đang ở văn phòng đó ạ…
– Kệ bà ấy…
– Nhưng mẹ sếp bắt em báo luôn…
– Tôi rảnh rỗi lắm nhỉ….? (Cáu lên)
– Vậy thôi để em ra báo bác một câu…
– Cậu đừng ra mất công, mẹ tôi không để yên cho cậu đâu. Lại làm um lên 1 trận đấy…
– Nhưng…
– Thôi được rồi, tan họp đi…
Thư kí nghe lệnh, thở phào nhẹ nhõm…
– Đây là công ty con chứ không phải cái chợ, mà mẹ thích đến lúc nào thì đến. Và con đi làm việc, chứ không phải đi chơi mà mẹ muốn gặp là gặp…
Trang cắn môi:
– Anh đừng trách bác…Cũng tại em…
Dũng không đủ kiên nhẫn nghe hết câu, đã gắt lên:
– Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe…
Mẹ Dũng thấy Dũng gắt lên với Trang, ném mạnh cái điện thoại xuống ghế:
– Mày đang quát ai đấy…? Có giỏi thì quát tao đây nài…
– …(Dũng im lặng, ngồi ngửa đầu ra sau ghế…)
– Đuổi việc con nhà quê kia đi…
– Sao con phải nghe lời mẹ…? Việc nhà con do con ʇ⚡︎ự quyết định, mẹ đừng hở tí là đến nói này nói nọ…
– Nó đang cố gắng mồi chài mày đấy, thằng ngu ạ…
– Con không quan tâm, con chỉ cần biết cô ấy thương Cốm là được rồi…
– Cái Trang cũng sẽ có trách nhiệm với Cốm…
– Có mặt Trang ở đây, tiện thể con cũng nói thẳng….Để Trang sống ở nhà con như bây giờ đã là giới hạn cuối cùng của con rồi, hai người đừng mong có thêm bất cứ 1 cuộc hôn nhân nào nữa…Riêng về đứa con trong bụng Trang, trách nhiệm của con con không cần ai phải nhắc…
Trang vừa nghe, vừa khóc bỏ chạy ra ngoài…
– Trang…Trang ơi…
Mẹ Dũng đuổi theo, ngoái đầu lại lườm con trai:
– Sao tao lại đẻ ra loại cặn bã như mày…?