TÁC GIẢ : QUỲNH CHÂU
Chap 6: Tôi ngại quá ..hí hí
Sau khi tắm và thay quần áo xong, tôi nhìn lên đồng hồ cũng hơn 6 giờ rồi, mở cửa phòng ra thì thấy ba Hoàng đã về rồi mà sao chú Thế Vũ vẫn chưa về. Tôi đóng cửa phòng lại, ngồi tгêภ giường định bấm điện thoại gọi cho chú ấy nhưng sợ chú ấy đang lái xe, tôi gọi sẽ làm chú ấy mất tập trung nên thôi tôi đành ngồi chờ.
Thế Vũ sau khi tan làm, định đi về nhà thì nhận được điện thoại của Ngọc Ánh nói là muốn mời Thế Vũ đến nha để ăn mừng vì mình đã đậu, ước mơ du học bên Nhật đã thành hiện thực rồi. Thế Vũ không nhớ đến buổi hẹn với Quỳnh Lam cho nên đồng ý với Ngọc Ánh. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thế Vũ mau chóng lái xe tới cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng, rồi lái xe đến nhà Ngọc Ánh. Hơn 20 phút thì cũng tới, Thế Vũ xuống xe nhấn chuông, Ngọc Ánh trong nhà mặc bộ váy xẻ tà trễ vai trông khá ร-є-אy. Ngọc Ánh vội mở cửa cho Thế Vũ lái xe vào, Thế Vũ mở cửa lấy bó hoa ra tặng cho Ngọc Ánh rồi nói :
-Chúc mừng em đã hoàn thành ước mơ đi du học của mình.
Ngọc Ánh vui vẻ nhận lấy bó hoa của Thế Vũ, tiến lại gần hôn má Thế Vũ rồi nói :
-Em cảm ơn anh, cảm ơn vì luôn ở bên em cho em sức mạnh để cố gắng.
-À, khi nào em mới bay vậy.
-Dạ chờ làm xong thủ tục thì em bay, thôi anh vào nhà đi. Hôm nay em nấu rất nhiều món ngon cho anh đó.
Thế Vũ gật đầu rồi ôm eo Ngọc Ánh đi vào nhà, vào nhà nhìn tгêภ bàn có rất nhiều món ngon, Thế Vũ đi vào rửa tay rồi ra kéo ghế cho Ngọc Ánh ngồi. Hai người bắt đầu ăn, và uống ɾượu vang, nói với nhau rất nhiều chuyện.
….
Tôi ở nhà chờ chú ấy đến hơn 9 giờ nhưng cũng chẳng thấy đâu, ʇ⚡︎ự dưng tôi cảm thấy hụt hẫng liền vào phòng tắm thay quần áo rồi đi xuống nhà kiếm gì ăn. Lúc này ba mẹ và cô Chín cũng đều đã vào phòng hết rồi, tôi không dám bật đèn với lục đồ ăn cho nên đành lấy gói mì sống cầm đem lên phòng ăn. Nhưng vừa quay đầu bước lên cầu thang thì tôi thấy bóng dáng mẹ Kim đi xuống, tôi vội vàng núp vào chỗ chân cầu thang, tưởng mẹ sẽ không biết nhưng ai dè mẹ bật đèn lên. Tôi chói mắt đưa tay lên dụi mắt, trông tôi bây giờ không khác gì kẻ trộm bị bắt tại trận cả. Mẹ Kim thấy tôi thì hết hồn, tầm 30 giây mẹ định thần lại, nhìn xuống tay tôi đang cầm gói mì tôm, mẹ kéo tay tôi lại bàn ngồi rồi nói :
-Sao giờ này lại xuống bếp lục mì tôm vậy con. Thế Vũ nó không đưa con đi dạo hả.
Tôi nghe mẹ nhắc đến chuyện đó thì lại cảm thấy buồn, mẹ thì chưa thấy tôi trả lời lại hỏi tiếp làm tôi đành phải nói :
-Dạ, con chờ chú ấy từ chiều đến giờ nhưng cũng chẳng thấy đâu. Giờ con đói quá nên mới xuống lấy mì tôm đem lên phòng ăn sống ạ.
-Trời đất, cái thằng này để sáng mai mẹ la cho nó một trận. Hứa hẹn với người ta rồi không thấy đâu, thôi bỏ gói mì lại đi, mẹ hâm đồ ăn cho ăn.
-Dạ thôi con ăn mì được rồi, mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi. Mà mẹ đừng nói gì với chú ấy nhé, con không muốn mọi người bất hòa vì con đâu ạ.
-Cái con bé này, thôi cứ ngồi đó đi, mẹ hâm nóng lại cho ăn, nhanh lắm.
Tôi định từ chối tiếp nhưng mẹ đã đi tới bếp hâm lại đồ ăn rồi, tôi ngồi ở bàn chờ thêm 15 phút thì mẹ mang đồ ăn để lên bàn cho tôi rồi mẹ nói :
-Con mau ăn đi cho nóng, mẹ mang nước lên phòng cho ba đã nhé.
-Dạ, mẹ lên đi, con ăn xong dọn dẹp rồi sẽ lên phòng ngay.
Mẹ gật đầu rồi bê ly nước lên phòng, tôi ngồi bắt đầu cắm cúi ăn, thật sự đói dã man luôn.
…….
Gần đến 10 giờ thì Thế Vũ mới chợt nhớ ra cuộc hẹn với Quỳnh Lam. Thế Vũ vội vàng nói với Ngọc Ánh :
-Thôi cũng trễ rồi, anh phải về đây, mai công ty có cuộc họp quan trọng.
Ngọc Ánh nghe Thế Vũ nói muốn về thì níu tay lại, cả người sà vào lòng Thế Vũ, giọng nũng nịu nói :
-Anh không định ở đây với em một đêm sao, em nhớ anh lắm.
-Anh cũng muốn ở lắm nhưng không được, mai anh phải đến công ty sớm cùng ba. Còn bây giờ về anh phải xem lại tài liệu cho ngày mai nữa.
Ngọc Ánh biết tính của Thế Vũ, một khi đã quyết định thì có năn nỉ cũng không được nên đành rời khỏi người Thế Vũ rồi nói :
-Dạ, vậy thôi anh về đi, em không níu kéo nữa.
-Anh bận thật mà, mai mốt anh bù cho nhé. Em ra đóng cổng rồi vào nhà nghỉ ngơi đi nhé.
-Dạ, em biết rồi ạ.
Ngọc Ánh nhanh chóng đi ra mở cửa cho Thế Vũ, trước khi lên lái xe đi, Thế Vũ hôn Ngọc Ánh một cái rồi mới chịu lái xe về. Sau khi Thế Vũ đi khuất, Ngọc Ánh buồn chán gọi cho người tình của mình đến tên là Lâm. Ngọc Ánh đứng ở cửa chờ, hơn 15 phút thì Lâm cũng đến. Thấy Ngọc Ánh mặc bộ váy khá ร-є-אy, Lâm £.¡.ế.ლ môi rồi liền chạy xe vào nhà, còn Ngọc Ánh thì lo đóng cửa. Sau đó Lâm bế Ngọc Ánh vào nhà, hai người họ không nói gì với nhau mà lao ngay vào nhau, quần áo vứt bỏ tứ tung. Ngọc Ánh đôi mắt mơ màng, miệng гêภ rỉ khiến tên Lâm không kìm chế nữa mà ôm Ngọc Ánh vào phòng, giữa màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng гêภ rỉ của Ngọc Ánh và âm thanh va chạm da ϮhịϮ của hai người.
…..
Thế Vũ sau khi rời khỏi nhà Ngọc Ánh thì nhanh chóng lái xe về nhà, nhìn đồng hồ đã là 10h30, giờ này sợ ba mẹ và mọi người đã ngủ nên Thế Vũ không nhấn chuông cửa mà dùng chìa khóa của mình mở cửa chạy xe vào nhà. Vào nhà thì thấy đèn trong nhà còn sáng, Thế Vũ hơi ngạc nhiên, định đi tới bếp lấy ly nước uống thì thấy Quỳnh Lam đang rửa chén. Thế Vũ đi lại gần đưa tay lên vỗ nhẹ vai Quỳnh Lam khiến Quỳnh Lam hết hồn làm rơi cái chén xuống sàn nhà vỡ tan tành.
Tôi đang rửa chén thì thấy có người vỗ vai mình, tôi giật mình làm rơi cái chén xuống sàn nhà. Sau đó xoay người lại thì thấy chú Thế Vũ, tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, thì chú ấy cũng cúi xuống nhặt, vô tình tay chú ấy chạm vào bàn tay dính đầy xà bông của tôi. Tôi bất ngờ rút tay lại để chú ấy làm nhưng không ngờ tay lại bị mảnh vỡ làm bị đứt. Tôi nhanh chóng đứng lên xả nước cho tay hết xà bông, sau đó lấy áo thấm thấm cho khô nhưng ai dè, vết đứt khá sâu ɱ.á.-ύ chảy ra càng nhiều. Tôi định cúi xuống nhặt cho xong rồi sẽ lên phòng nhưng cúi xuống thấy chú Thế Vũ đã nhặt xong rồi. Tôi định nói cảm ơn nhưng không thấy chú ấy đâu, tôi tặc lưỡi đi lại tắt đèn để lên phòng băng bó vết thương lại. Nhưng vừa chạm tay vào công tắt thì có bàn tay chạm vào tay tôi, nhìn là biết ngay của chú Thế Vũ, chú ấy cầm tay tôi kéo lại bàn rồi nói :
-Đưa đây chú băng lại cho, đứt sâu thế kia chảy hết ɱ.á.-ύ rồi .
Tôi ngập ngừng không muốn đưa nhưng chú ấy đã cầm tay tôi, đổ cồn lên để vệ sinh vết thương, tôi rát quá nên nhăn nhó. Chú ấy liền thổi thổi cho tôi bớt rát rồi mới băng lại, sau khi băng xong tôi nhìn chú rồi nói :
-Chú xin lỗi, vì bận việc đột xuất nên không về đưa cháu đi dạo được, ngày mai chú đưa cháu đi bù nhé.
-Dạ thôi không cần đâu ạ. Thôi cháu lên phòng ngủ đây, ngày mai nhờ chú cho cháu địa chỉ của cửa hàng bánh kem để cháu ʇ⚡︎ự đến.
Thế Vũ nghe vậy là biết ngay Quỳnh Lam đang giận vì mình thất hứa, nên vội nói :
-Cháu giận chú đấy hả, thôi cho chú xin lỗi đi. Giờ lên phòng ngủ đi, ngày mai chú đưa đến.
-Cháu nào dám giận gì ai, thôi chú về phòng đi cháu cũng đi đây.
-Ừ, cháu lên phòng đi, chú uống nước xong sẽ lên.
Tôi không trả lời chú ấy nữa mà đi lên phòng luôn, sau đó tôi leo ℓêп gιườпg ôm gối ôm rồi ngủ. Còn Thế Vũ sau khi Quỳnh Lam đi lên phòng thì đi lại rót nước uống, vừa uống nước vừa nghĩ đến vẻ mặt giận hờn của Quỳnh Lam trông khá đáng yêu. Bất ngác Thế Vũ nở nụ cười, uống nước xong Thế Vũ cũng tắt điện lên phòng tắm rồi ngủ.
….
Sáng hôm sau, Thế Vũ dậy sớm đi qua trước phòng Quỳnh Lam chờ cô bé. Đợi hơn 20 phút không thấy Quỳnh Lam ra, Thế Vũ lấy điện thoại nhắn tin rồi đi xuống nhà ngồi chờ. Tôi đang ngủ thì chuông báo thức vang lên, với tay kiếm điện thoại thì để tắt thì thấy tin nhắn của chú Thế Vũ. Tôi vội tung mền, chạy vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, đi nhanh xuống nhà. Vừa xuống nhà thì tôi thấy mẹ với chú ấy đang ngồi uống nước trà. Mẹ Kim thấy tôi thì vẫy tay lại, tôi đi tới ngồi xuống thì mẹ nói :
-Con ăn sáng đi rồi Thế Vũ đưa con đến cửa hàng.
-Dạ thôi, trễ rồi mẹ, để con kiếm gì dọc đường ăn được rồi.
Thế Vũ ngồi nãy giờ không nghe Quỳnh Lam nói gì tới mình, bèn nghĩ chắc Quỳnh Lam vẫn còn giận mình nên cũng muốn nhân cơ hội này chuộc Ϯộι, Thế Vũ nói với mẹ :
-Con cũng chưa ăn sáng, thôi mẹ để con đưa Quỳnh Lam đi ăn cùng luôn.
-Ừ, thế thì cũng được. Thôi giờ con đưa Quỳnh Lam đi đi chứ không trễ giờ đến lớp học đó.
-Dạ, vậy thôi tụi con đi nhé, đi thôi nào Quỳnh Lam
Tôi nghe hai mẹ con họ nói chuyện, dù trong lòng không muốn đi cùng chú ấy nhưng mà thấy mẹ nãy giờ luôn miệng cười nên không đành từ chối. Tôi gật đầu nhìn sang mẹ rồi nói :
-Con chào mẹ và cô Chín con đi nhé.
-Con đi đi, chúc con mau thành công nha.
Tôi dạ sau đó rời khỏi ghế cùng chú ấy đi ra phía trước, nhưng vừa bước xuống bậc thang thứ hai, tôi bước hụt nên bị ngã. Tưởng rằng khuôn mặt xinh đẹp này sẽ ᵭ.ậ..℘ thẳng xuống đất, nhưng không, chú Thế Vũ đã kéo tay tôi lại kịp. Toàn ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi được chú ấy ôm trọn trong lòng ռ.ɠ-ự.ɕ, ʇ⚡︎ự dưng tιм tôi ᵭ.ậ..℘ thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài vậy đó còn khuôn mặt nóng rang. Tôi vội đẩy chú ấy ra rồi ngại ngùng nói :
-Cháu cảm ơn chú vừa rồi đã đỡ cháu nhé.
-À ..ừ không có gì đâu, thôi vào xe đi chú đưa đi ăn.
Tôi dạ rồi ʇ⚡︎ự mở cửa vào xe ngồi ở ghế sau, chú ngồi vào ghế lái rồi quay lại nói tôi :
-Lên ghế trước ngồi đây này, phía sau nóng lắm.
-Dạ không cần đâu, con ngồi ở đây được rồi. Chú lái xe đi không muộn giờ mất.
-Nếu cháu không lên đây ngồi, chú sẽ không lái xe đâu. Nhanh lên đi.
Tôi nổi cáu thật sự luôn, bụng thì kêu rột rột mà chú ấy cứ cà cưa, tôi không thèm nói nữa mà mở cửa ra đi lên phía trước ngồi, mặt chằm chằm nhìn xuống. Thế Vũ sau khi thấy Quỳnh Lam nghe lời như vậy thì liền cười mỉm rồi lái xe đi. Tгêภ đường đi, Thế Vũ quay sang hỏi Quỳnh Lam :
-Cháu muốn ăn gì để chú đưa đi.
-Cháu ăn gì cũng được cả.
-Vậy ăn bún bò nhé, có quán này mới mở ngon lắm.
-Dạ, sao cũng được.
Sau đó chú đưa tôi đến quán bún bò, chú gọi hai tô ra. Tầm 10 phút thì bún cũng được đem ra, chú gắp hết ϮhịϮ bò trong tô của mình qua cho tôi. Tôi liền kéo tô bún lại gần mình rồi nói :
-Sao chú không ăn ϮhịϮ mà gắp qua cho cháu hết vậy.
-À, mọi ngày chú ăn nhiều rồi, thôi cháu ăn đi, còn nóng ăn mới ngon.
Tôi không nói nữa mà bắt đầu ăn, công nhận ngon thật luôn, đến khi ăn gần xong tôi ngẩng đầu lên thấy chú ấy đang nhìn mình. Tôi ngại quá liền buông đũa xuống lấy khăn lau miệng rồi nói chú đi thanh toán đi rồi mau đến tiệm bánh thôi. Thấy chú ấy gật đầu, tôi đi ra trước chờ, 5 phút sau chú ấy ra, chiếc xe lại lăn bánh đến tiệm bánh.