Chỉ yêu mình em – Chương 50

Vũ Linh 270

Đám công nhân đang nhao nhao bỗng im bặt. Doãn Khang Viễn vừa bước xuống xe, đang nhàn nhã hai tay đút túi quần đi vào, theo sau là Quỳnh Chi nhắc khẽ:

– Khang Viễn, anh đi từ từ thôi!

Minh Hoàng vừa thấy con trai thì ngạc nhiên:

– Khang Viễn, con đi lại chưa vững, đến đây làm gì, còn có ba mẹ và mọi người mà!

Doãn Khang Viễn quét ánh mắt sắc lạnh xẹt ngang đám công nhân rồi quay sang Minh Hoàng nhẹ nhàng nói bằng tiếng Pháp:

– Dạ ba, là vì con nghe nói có kẻ xúi giục công nhân nổi loạn, bảo con không tỉnh lại nữa nên quyết định đến công ty một chuyến để mọi người xem con là người hay là ma!

Sở dĩ Khang Viễn nói chuyện với ba bằng tiếng Pháp để đám công nhân nghe và hiểu được. Rồi anh túm lấy một gã công nhân đứng cạnh đó, thản nhiên hỏi:

– Anh xem tôi là người hay là ma?

Gã công nhân người Pháp mặt đầy tàn nhang, da mặt chuyển từ trắng sang tái xanh, miệng lắp bắp:

– Dạ…là..người…là…người….là… tổng giám đốc..!

Doãn Khang Viễn phủi phủi tay rồi dõng dạc nói:

– Tôi nói cho các anh biết, người Việt Nam chúng tôi đã dám lập nghiệp trên đất Pháp thì cũng sẽ dư sức dẹp tất cả những kẻ cản đường và nổi loạn. Người Pháp các anh làm việc có kỉ luật, còn người Việt Nam chúng tôi không chỉ làm việc bằng cái đầu khôn ngoan mà còn bằng cả trái tim tình cảm.

Doãn Khang Viễn vừa nói vừa tiến về phía đám công nhân. Đám người lùi lại rồi dạt ra hai bên, tất cả im lặng đứng nhìn người đàn ông Việt Nam phong độ ngút trời. Khang Viễn tiếp tục nói:

– Tôi định ngày mai cũng là đầu tuần sẽ đến công ty. Nhưng hôm nay may mắn là các anh có mặt ở đây, tôi cũng xin tuyên bố luôn. Tôi cho các anh hai con đường để lựa chọn – Một là quay lại làm việc và tuyệt đối dốc mọi tâm huyết để đưa Benazir phát triển vững mạnh, hai là tôi đồng ý cho các anh nghỉ việc ngay lập tức. Lương tháng này của các anh sẽ được trả đầy đủ nhưng hợp đồng lao động các anh kí với Benazir ba năm, bây giờ thôi việc, xét theo điều khoản ghi trong hợp đồng, các anh sẽ phải bồi thường tổn thất cho công ty.
Không khí đang căng như dây đàn bỗng chùng hẳn xuống. Mấy gã công nhân to khỏe cứ lườm lườm nhìn Khang Viễn. Không gian hoàn toàn im ắng. Khang Viễn lại lên tiếng:
– Tôi cho các anh suy nghĩ đến sáng ngày mai. Tám giờ sáng mai, một là mọi người làm việc tử tế và đừng bao giờ có ý nghĩ nổi loạn, hai là tôi muốn thấy tất cả đơn xin thôi việc kèm bản đền bù hợp đồng trên bàn làm việc của tôi. Còn bây giờ, giải tán!
Đám công nhân lũ lượt ra về. Quỳnh Chi quay sang lấy khăn lau mồ hôi trên trán Khang Viễn. Cô cúi đầu nói với Minh Hoàng và Lệ Thủy:
– Con xin lỗi ba mẹ, con ngăn mà anh ấy không chịu. Anh Khang Viễn xem thông tin về buổi họp báo và cứ bảo với con rằng kiểu gì công nhân cũng nổi loạn…

Minh Hoàng gật đầu:
– Không phải lỗi của con. Ba nghĩ cũng đã đến lúc Khang Viễn xuất hiện rồi.
Lệ Thủy lo lắng:
– Khang Viễn, con ổn không? Sao mồ hôi ra nhiều thế này?
Khang Viễn cười:

– Con rất ổn mẹ yêu ạ! Lâu rồi nằm một chỗ, rồi loanh quanh trong bệnh viện, nay ra ngoài lại nói nhiều nên ra mồ hôi thôi, mẹ cứ khéo lo!
Đúng lúc này, Đặng Vũ Nam nhìn Quỳnh Chi cười:
– Em là Quỳnh Chi đúng không? Có thấy em mấy lần ở bệnh viện mà chưa có dịp trò chuyện. Anh từng thấy em trên trang của Trường Chuyên trong cuộc thi ” nữ sinh thanh lịch”. Ngoài đời em còn xinh hơn nhiều đấy!

Quỳnh Chi nhìn Vũ Nam, khẽ nhíu mày, rồi như nhớ ra điều gì, cô cười tươi:
– A, em cũng nhận ra anh rồi! Anh là Đặng Vũ Nam – cây văn nghệ số một của trường chuyên, em có thấy ảnh của anh trong phòng truyền thống của nhà trường ạ!
Thế rồi, hai người ríu rít kể chuyện ở trường chuyên . Vũ Nam cười toe toét:

– Hồi trong ảnh trông anh ngố chết đi được!
Quỳnh Chi cũng cười:
– Đâu, em thấy đẹp mà, ai cũng bảo hồi đó anh làm bao cô điêu đứng cơ đấy!
Vũ Nam cười lớn:

– Họ chém gió đấy em ạ, anh cũng bình thường thôi, nhiều người xuất sắc hơn anh. Căn bản anh có cái bệnh miệng nhanh hơn não, mồm miệng đỡ chân tay nên nhiều người biết thôi.
Quỳnh Chi vẫn cười tươi:
– Anh Vũ Nam khiêm tốn quá!

Bỗng có ai đó e hèm một tiếng rõ to. Quỳnh Chi và Vũ Nam giật mình quay sang. Doãn Khang Viễn mặt đen kịt đang chằm chằm nhìn vào màn hội ngộ vui vẻ của hai người trước mặt, giọng lạnh lùng:
– Đang ở công ty chứ không phải công viên nhé. Vũ Nam, cậu đi từ thiện cả ngày nay không thấy mệt hay sao mà còn khua mồm múa mép lắm thế?
Vũ Nam nhận ra anh bạn thân của mình đang không được hài lòng cho lắm về màn đối thoại vừa rồi. Anh biết rất rõ tình cảm của Khang Viễn dành cho Quỳnh Chi. Chỉ là anh không nghĩ tình cờ gặp cô ở đây và rõ ràng Khang Viễn sau khi tỉnh lại không nhớ mỗi Quỳnh Chi. Tuy nhiên, ánh mắt Khang Viễn lúc này như muốn nhắc Vũ Nam rằng ” cậu – biến – ngay – cho – tôi – nhờ”. Vì thế, Vũ Nam im lặng một thoáng rồi mỉm cười với Quỳnh Chi:

– Anh bận rồi, gặp em sau nhé!
Quỳnh Chi lại chẳng hiểu vì sao mặt Khang Viễn lại đằng đằng sát khí như thế. Cô nghĩ mình đã làm phiền Vũ Nam vì công ty đang rối ren mà cô và Vũ Nam lại đứng đây thao thao bất tuyệt buôn chuyện. Vì thế, cô cũng gật đầu chào:
– Dạ, gặp lại anh sau ạ!
Đặng Vũ Nam còn ranh mãnh nháy mắt với Quỳnh Chi rồi quay đi. Nhưng anh chợt thoáng lạnh sống lưng khi quét qua khuôn mặt Khang Viễn đang nhìn như hai viên đạn lửa.

Minh Hoàng tủm tỉm nhìn Khang Viễn:
– Tổng giám đốc, Benazir ổn rồi, không định về bệnh viện tĩnh dưỡng, được người đẹp chăm sóc, lại còn đứng đây sao?
Quỳnh Chi thắc mắc:
– Ba Minh Hoàng, Benazir là ai ạ?

Doãn Khang Viễn nhìn cô với ánh mắt như muốn hỏi” em – ở – trên – sao – Hỏa – xuống – à?”. Còn Quỳnh Chi lại ngơ ngác chẳng hiểu gì. Minh Hoàng cười lớn:
– Con không biết tên công ty của Khang Viễn sao?
Quỳnh Chi đỏ mặt xấu hổ:
– Dạ…con không để ý ạ!
Lệ Thủy cười ngất:
– Ôi con dâu tôi, thế con nghĩ Benazir là cái gì?

Quỳnh Chi đỏ bừng mặt. Nghĩ lại câu nói của Amabella ” Benazir là đứa con chung của chúng tôi”, Quỳnh Chi ước giá lúc này có cái lỗ nào đó để chui xuống cho xong. Bỗng nhiên, những lời bỡn cợt của Amabella ở bệnh viện dần tan đi trong trong tâm trí cô. Dù vẫn còn những thắc mắc nhưng khi biết Benazir là tên của công ty anh, Quỳnh Chi như quên hết mọi thứ.
Không khí đang ngượng ngùng bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Khang Viễn và Quỳnh Chi cùng quay lại. Amabella đi ra từ phía nhà ăn của công ty, hóa ra nãy giờ cô ta ở đây và chứng kiến tất cả. Liếc xéo Quỳnh Chi một cái, Amabella quay sang Khang Viễn:

– Quả không hổ danh là Tổng giám đốc Benazir, bản lĩnh thương trường không tệ!
Doãn Khang Viễn không liếc Amabella lấy một cái, mắt anh nhìn lên tòa nhà công ty:
– Quá khen!
Amabella bỗng đi lại khoác tay Khang Viễn:
– Doãn, tại sao chúng ta lại cứ phải căng thẳng với nhau như thế này? Anh đã bên em rất vui vẻ, chúng ta đã cùng nhau trải qua quãng thời gian tươi đẹp cho đến khi cô ta xuất hiện.

Những lời nói và hành động cuae Amabella tựa những nhát dao đâm đi đâm lại vào trái tim Quỳnh Chi. Cô ngơ ngác nhìn cô ấy khoác tay Khang Viễn. Lâu nay cô cứ nghĩ chỉ cần anh bình an hạnh phúc, cô chấp nhận hết mọi thứ. Miễn là anh vui thì cô cũng vui. Nhưng giờ đây, sao cô lại thấy lòng mình đau đến thế. Những câu nói ở bệnh viện, sự tình tứ trên truyền hình và giờ nó đang hiện hữu trước mắt cô. Tất cả cùng hiện lên khiến trái tim cô nhức nhối đến nhòe nhoẹt máu. Đang trân trân nhìn ánh mắt khiêu khích mà Amabella đá về phía mình, Quỳnh Chi thấy Khang Viễn bỗng gạt tay chị ta ra và đanh giọng:
– Cô bị hoang tưởng à?
Bị bất ngờ đến bẽ mặt nhưng Amabella nhanh chóng laýaij vẻ bình thản, nhoẻn cười giọng ngọt ngào:
– Doãn, anh lại quên rồi đúng không? Em chỉ muốn băm vằm cái xe tải gây tai nạ cho anh, khiến anh quên mất quãng thời gian đẹp đẽ đó. Doãn, chúng ta đã có những phút giây…

Doãn Khang Viễn tức giận đưa tay bóp cằm Amabella, gằn giọng:
– Tôi không có hứng thú nói nhiều với những kẻ không hiểu chuyện. Nhưng cô cứ giả ngây giả ngô nhiều quá nên tôi nhắc lại một lần cho cô nhớ. Thứ nhất, cái trò xúi giục công nhân phản chủ của cô xưa lắm rồi, chẳng thể làm được gì tôi đâu, chỉ làm mất mặt người Pháp các cô thôi. Thứ hai, cái trò yêu đương quái đản của cô cũng dẹp luôn cho nhanh. Nghe rõ đây, Doãn Khang Viễn tôi không quên bất cứ cái gì hết, cút!
Nói xong, Khang Viễn thả Amabella với khuôn mặt trắng bệch ra và kéo tay Quỳnh Chi lúc này đang trố mắt nhìn một màn trước mặt. Anh nói đúng một từ:
– Đi!
Ánh mắt Amabella căm phẫn tột độ, còn Quỳnh Chi ngơ ngác:
– Ơ, đi đâu thế ạ?

Khang Viễn trố mắt nhìn cô:
– Thế giờ em đi với tôi, hay ở lại đây?
Quỳnh Chi im bặt đi theo Khang Viễn. Vợ chồng Minh Hoàng cùng Kiến Khôi, Vũ Nam và Pierre đi cùng nhau, còn Khang Viễn chở Quỳnh Chi vè kí túc xá. Không khí trong xe yên ắng lạ thường. Doãn Khang Viễn lên tiếng:
– Đừng nghĩ linh tinh!

Quỳnh Chi giật mình hỏi lại:
– Dạ? Anh nói gì ạ?
Doãn Khang Viễn ngoảnh sang nhìn cô:
– Em không nghe rõ tôi nói gì sao?
Quỳnh Chi cứ ngẩn mặt ra nhìn anh. Từ chiều đến giờ, anh khiến cô đi từ ngỡ ngàng này sang ngạc nhiên khác, từ chuyện công ty tới Amabella nên nhất thời đầu óc Quỳnh Chi như bị đơ. Người đàn ông trước mặt dù sáng nay vẫn hỏi cô tên gì nhưng giờ đây lại có chút gần gũi lạ lùng. Cô ngơ ngác ngắm anh ở góc nghiêng – một khuôn mặt không góc chết. Giá mà anh không quên cô thì hay biết mấy. Đến khi nước dãi sắp chảy ra, Quỳnh Chi giật mình bởi giọng Khang Viễn:

– Chưa thấy đàn ông đẹp bao giờ à?
Quỳnh Chi xấu hổ quay sang nhìn cây cối hai bên đường. Cuối đông rồi, Pa – ri thình thoảng mới có tuyết. Hôm nay, cô không thấy những bông tuyết cô đơn nữa, dường như chúng có đôi có cặp cả rồi. Đang suy nghĩ, tiếng Khang Viễn lại vang lên:
– Này!
Người đàn ông này sao kiệm lời quá vậy, chả khác ngày xưa tẹo nào, nhưng lại khiến cô yêu đến quên hết mọi thứ. Vả lại, những ngày ở cạnh anh, cô đã quen với kiểu ăn nói ấy rồi. Ít ra anh vẫn quan tâm tới cô hơn cái cô người Pháp kia nhiều. Cô đáp:

– Anh gọi gì em ạ? Mà sao anh không để em ở lại bệnh viện tối nay?
Khang Viễn lắc đầu:
– Không cần đâu! Tôi ổn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân rồi. Vả lại, em sắp có mấy bài kiểm tra, ở lại kí túc xá ôn bài sẽ tiện hơn.
Quỳnh Chi không nghĩ anh lại để ý đến cả những điều đó. Quả là mấy hôm nay cô đang đau đầu không biết cân bằng mọi việc ra sao. Cô muốn tập trung ôn tập nhưng lại không nỡ để anh buổi tối ở bệnh viện dù chẳng thiếu người. Đang im lặng suy nghĩ, Khang Viễn lại lên tiếng:
– Vả lại tôi nghĩ… tại sao chúng ta không yêu nhau luôn đi, tìm cảm giác yêu làm gì cho mệt!
Quỳnh Chi há hốc miệng:
– Hả?

Doãn Khang Viễn trầm tư một phút rồi nói:

– Vì…tôi nghĩ…dù mất trí hay không thì…tôi cũng chỉ yêu mình em!

Quỳnh Chi ngạc nhiên tột độ:

– Khang Viễn, anh nhớ ra em rồi sao?

Xe vừa vặn đến kí túc xá, Khang Viễn tháo dây an toàn cho Quỳnh Chi và nói thầm vào tai cô:

– Em vào đi. Tối nay, tôi sẽ cho em biết một bí mật!…

P/s : vậy là chúng ta đã đi đến đoạn kết ạ. Dù câu chuyện vẫn còn tiếp diễn ở ngoại truyện nhưng các bạn đã có thể đoán được phần nào tương lai của cặp đôi này rồi chứ ạ. Truyện sẽ có 3 ngoại truyện rất hấp dẫn ạ

NGOẠI TRUYỆN 1

Mặt Quỳnh Chi nóng bừng. Hơi thở phả ra từ miệng anh nhất thời khiến tim cô loạn nhịp. Nuốt một ngụm nước bọt, Quỳnh Chi quay sang hỏi:

– Tối nay anh ở bệnh viện, em ở kí túc xá, làm sao anh nói bí mật được ạ?

Khang Viễn ngẩn người vài giây rồi nói:
– Thời đại nào rồi mà phải gặp nhau mới nói chuyện được hả cô bé?
Quỳnh Chi lại đỏ mặt. Dường như trước mặt cô không phải là Doãn Khang Viễn – Tổng giám đốc của Benazir, cũng không phải là Doãn Khang Viễn lạnh lùng kiệm lời như lúc nãy mà là Doãn Khang Viễn của ngày xưa – cái ngày cô mới mười hai tuổi còn anh đã hai mươi hai tuổi. Quỳnh Chi cảm nhận anh thật gần, thật gần…
Doãn Khang Viễn bất chợt lướt nhẹ một nụ hôn thật khẽ lên Quỳnh Chi, đủ để tim cô điêu đứng rồi mở cửa xe đi ra ngoài, vòng sang bên kia mở cửa cho Quỳnh Chi bước ra. Khang Viễn xốc lại áo khoác ngoài cho Quỳnh Chi rồi nói khẽ vào tai cô:
– Nhớ chờ tôi nhé!

Tạm biệt Quỳnh Chi, Khang Viễn lái xe về căn nhà ở ngoại thành mà anh sống mấy năm nay. Điện thoại reo lên:

– Dạ con nghe đây ba!
Minh Hoàng giọng sốt ruột:
– Khang Viễn, hai đứa đi đâu mà chưa về bệnh viện?

Khang Viễn cười:
– Con đưa Quỳnh Chi về kí túc xá, giờ con đang về nhà ở ngoại thành, lát con sẽ quay lại bệnh viện ạ.
Nghĩ tới việc Khang Viễn lái xe một mình trên đoạn đường về ngôi nhà ở ngoại ô, Minh Hoàng chợt lạnh sống lưng:

– Khang Viễn, con chưa ổn định hẳn, đi đường xa như thế…
Khang Viễn lại cười:
– Ba yên tâm, con ổn mà. Với lại, giờ vẫn còn sớm, ba đừng lo. Con cần về đó lấy một thứ quan trọng.

Minh Hoàng thắc mắc:
– Là thứ gì? Sao con không để ba về lấy cho?
Khang Viễn lắc đầu:
– Dạ không sao, vật này con phải tự tay trao cho Quỳnh Chi ba à!
Minh Hoàng mừng rỡ:

– Con đã nhớ ra Quỳnh Chi rồi sao?
Khang Viễn cười bí hiểm:
– Con sẽ nói chuyện với ba sau ạ!
Minh Hoàng cũng muốn con trai tập trung lái xe nên gật đầu tắt máy.

Xe Khang Viễn dừng lại trước căn nhà ở ngoại thành Pa-ri. Anh vội vào tắm rửa, thay bộ vest màu mận rồi mở ngăn kéo lấy sợi dây chuyền có gắn bông hồng nhỏ – món quà anh đã định tặng Quỳnh Chi trong dịp sinh nhật lần thứ mười sáu của cô. Sau bao hiểu lầm, bao giông bão, giờ đây, anh không thể chần chừ đợi chờ thêm một phút giây nào nữa để nói lời yêu cô, lời cầu hôn cô. Vì anh, người con gái ấy đã cực khổ quá nhiều, gồng mình quá nhiều rồi.
Khang Viễn đặt sợi dây chuyền vào một chiếc hộp xinh xắn rồi vội quay trở ra. Anh ghé một cửa hàng hoa lớn, mua một đóa hồng nhung thật đẹp rồi lái xe quay lại kí túc xá của trường.
Vừa dừng xe, đang định gọi cho Quỳnh Chi thì Khang Viễn thấy Kiến Khôi hớt hải chạy ra phía cổng, tay cầm điện thoại đang bấm gọi ai đó. Anh gọi lớn:
– Kiến Khôi!

Kiến Khôi quay lại phía anh, cậu ấy chạy nhanh tới mức khi đứng trước mặt Khang Viễn thì mồ hôi đã đầm đìa:
– Anh Khang Viễn! Sao anh lại đứng đây? Em đang định gọi anh!
Khang Viễn mỉm cười:
– Em bị mất sổ gạo hay sao mà hớt hơ hớt hải thế kia? Định gọi anh có chuyện gì?

Kiến Khôi vừa thở vừa nói:
– Quỳnh Chi mất tích rồi!
Nụ cười trên môi Khang Viễn cứng đờ ra:
– Không thể nào. Cách đây một tiếng rưỡi, anh còn chở cô ấy về tận đây.
Kiến Khôi gật đầu:

– Em biết! Lúc nãy em lên phòng cô ấy, định rủ Quỳnh Chi đi ăn rồi lên thư viện ôn thi vì em nghe nói tối nay Quỳnh Chi không vào bệnh viện. Nhưng các bạn nói chưa thấy cô ấy về. Em gọi thì máy thuê bao. Em hỏi ba thì ba bảo Quỳnh Chi đi với anh nên em mới định gọi anh!
Khang Viễn hốt hoảng:
– Em đã tìm kĩ những nơi Quỳnh Chi hay tới chưa?
Kiến Khôi gật đầu:

– Dạ rồi anh ạ! Từ ngày sang đây, Quỳnh Chi chỉ ở bệnh viện là nhiều nhất. Ngoài ra, cô ấy chỉ đến thư viện và nhà ăn nhưng lúc nãy em hỏi thì không ai nhìn thấy cô ấy đến đó cả. Có khi nào…
Suy nghĩ của Kiến Khôi trùng hợp với Khang Viễn . Lúc chiều, Amabella xúi giục công nhân nổi loạn, lại mấy lần cô ta gặp Quỳnh Chi chăm sóc Khang Viễn, lẽ nào cô ta bắt cóc Quỳnh Chi???
Điện thoại Khang Viễn reo lên – là ba Minh Hoàng:
– Khang Viễn, con đang ở đâu?
Khang Viễn sốt sắng:
– Ba, con đang đứng trước cửa kí túc xá với Kiến Khôi, chúng con không tìm thấy Quỳnh Chi.

Minh Hoàng lên tiếng:
– Các con đứng yên đấy, ba tới ngay!
Tắt điện thoại rồi, lòng Khang Viễn bất an kinh khủng. Anh tự trách bản thân bất cẩn. Anh quên mất rằng Amabella rất thủ đoạn, khi bị bẽ mặt trước đám công nhân, trước mọi người như vậy, với bản tính hiếu thắng sẽ khôbg bao giờ để yên. Cô ta không làm được gì anh nhưng sẵn sàng làm mọi thứ để Quỳnh Chi biến mất. Cô ta có cả một thế lực chống lưng và lại không thiếu tiền, tại sao lại không thể? Giá mà anh đưa Quỳnh Chi lên tận phòng, giá mà anh đừng để cô lại một mình lúc đó, giá mà anh làm mọi việc sớm hơn…. Quỳnh Chi, em đang ở đâu???

Khang Viễn rối bời ruột gan, đạp chân vào xe đánh rầm một cái khiến Kiến Khôi hốt hoảng:
– Anh Khang Viễn, em biết anh lo nhưng đừng kích động, anh mới tỉnh lại, chưa ổn đâu!
Đau. Không chỉ lo mà đau. Khang Viễn thấy lồng ngực mình nhức nhối dữ dội. Đau hơn cả cái lúc anh bị chiếc xe tải chồm lên người. Người con gái bé nhỏ của anh sao có thể chịu nhiều đau đớn đến thế. Nụ cười thánh thiện, đôi mắt trong veo của Quỳnh Chi giờ như những mũi lao đâm thẳng vào trái tim tội lỗi của anh. Quỳnh Chi, chờ anh…

Tiếng xe phanh kít bên tai đưa Khang Viễn về thực tại. Minh Hoàng xuống xe cùng Pierre và Vũ Nam, cả ba rảo bước tới:
– Có tin gì chưa?
Khang Viễn lấy lại tinh thần trả lời ba:
– Con nghĩ khả năng cao là Amabella bắt cóc Quỳnh Chi. Lúc chiều không thành công trong việc xúi giục công nhân, lại bị con làm bẽ mặt, cô ta có thể…
Minh Hoàng gật đầu:
– Ba cũng nghĩ vậy. Chúng ta phải tìm cô ta. Nếu nhờ cảnh sát sẽ rút dây động rừng vì gia đình Peter rất có thế lực. Với lại, tất cả vẫn đang là phỏng đoán.

Khang Viễn nắm chặt hai tay đến nỗi gân xanh nổi lên thấy rõ. Không gian rơi vào im lặng tới nỗi nghe được cả tiếng thở của mỗi người. Đúng lúc đó, điện thoại của Khang Viễn reo lên. Anh ra hiệu mọi người im lặng, cẩn thận bấm nút ghi âm cuộc gọi và nhấn nghe:
– Tôi nghe!
Đầu dây bên kia, Amabella cười lớn:
– Doãn, anh có muốn biết cô người yêu bé nhỏ như thế nào không?
Doãn Khang Viễn nghiến chặt hai hàm răng:

– Cô muốn gì?
Amabella cười phá lên:
– Anh và Benazir!
Doãn Khang Viễn im lặng, tưởng như rất lâu sau đó, anh nói từng tiếng một:
– Thả Quỳnh Chi!
Amabella dịu giọng:

– Vậy đổi lại là…
Doãn Khang Viễn gằn giọng:
– Không gì hết!

Minh Hoàng vỗ vỗ vai Khang Viễn ý bảo anh hãy bình tĩnh. Phía bên kia, Amabella gào lên:
– Doãn Khang Viễn, anh không thương hoa tiếc ngọc thì chờ nhận xác con chó cái này. Amabella này đã không có được thì không ai có được hết.
Rồi cô ta tắt phụt máy. Khang Viễn tức giận, tay bóp chặt điện thoại. Đặng Vũ Nam chửi thề:
– Mẹ kiếp! Nó mới là chó cái!

Minh Hoàng im lặng một phút rồi nhìn Vũ Nam:
– Vũ Nam, lấy số điện thoại của Amabella, kết nối GPS!
Khang Viễn sáng mắt lên:
– Hệ thống định vị toàn cầu!

Đặng Vũ Nam hiểu ý, lấy laptop ra múa loạn xạ trên bàn phím. Đây là một biệt tài khác của Vũ Nam ngoài ca hát và chém gió. Gia đình Vũ Nam toàn chuyên viên xuất sắc trong mảng sử dụng công nghệ GPS nên dĩ nhiên Vũ Nam được kế thừa truyền thống ấy.
Sau khoảng mười phút múa tay mù mịt trên laptop, mồ hôi ướt đẫm trân vì căng thẳng, Đặng Vũ Nam thở phào một tiếng:
– Đây rồi! Một nhà kho cũ cách đây tám ki – lô – mét về phía đông.
Không ai bảo ai, tất cả lao lên xe theo hướng Vũ Nam chỉ mà đi. Không khí trong xe duy trì một khoảng im lặng. Chiếc xe lao vút trong màn đêm. Khang Viễn hai tay run run đan chặt vào nhau. Anh không rõ Amabella đã làm gì cô gái của mình. Quỳnh Chi quá hiền lành còn Amabella lại quá ranh mãnh…Đầu óc anh rối bù. Minh Hoàng vỗ vỗ vai con:

– Bình tĩnh!
Trong một nhà kho cũ, mùi ẩm mốc xông lên. Quỳnh Chi bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ, miệng nhét giẻ rách, trông cô như một con mèo bị thương. Amabella tóc buộc cao, mặc một bộ đồ đen bó sát tôn lên ba vòng hoàn hảo.
Amabella giật nhúm giẻ rách trong miệng Quỳnh Chi:

– Con khốn! Tất cả là tại mày, nếu không có mày, Doãn Khang Viễn là của tao! Chỉ có tao mới xứng với anh ấy. Mày đừng mong chờ, anh ấy sẽ không cứu mày đâu!
Quỳnh Chi hít lấy chút không khí ẩm mốc, thều thào:
– Anh ấy chưa bao giờ yêu mày! Là mày tự đa tình!
Amabella cười phá lên:

– Con điên, mày ngu lắm. Doãn Khang Viễn chỉ thèm khát những người như tao, tao từng rên rỉ dưới thân anh ấy, cảm giác ấy…chà chà…. còn cái loại tỏ vẻ thanh cao như mày thì…
Quỳnh Chi nhổ một bãi nước bọt xuống nền đất ẩm, nhếch môi:
– Đồ hoang tưởng!
” Bốp” – Một cái tát đau điếng giáng xuống gì má Quỳnh Chi khiến cô choáng váng, máu từ kẽ miệng rỉ ra. Tối nay cô chưa kịp ăn gì, vừa tạm biệt Khang Viễn đã bị một bóng đen bịt miệng rồi ngất đi. Đến khi tỉnh dậy, cô thấy mình đã bị trói ở đây. Nãy giờ Amabella chửi bới, hết đánh sang tát khiến Quỳnh Chi dường như kiệt sức. Cô sợ lắm chứ , sợ rằng không gặp lại mọi người, sợ rằng chưa kịp nghe bí mật của Khang Viễn đã không còn được bên anh nữa, sợ không được chứng kiến Viễn Thanh nhận cha…Nhưng len lỏi trong trái tim cô vẫn là một niềm tin. Vả lại, cô cành ủy mị thì Amabella càng làm tới nên cô vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì.

Amabella chửi bới chán chê liền ra lệnh cho hai gã đàn em đứng canh cửa:
– Đêm nay cho chúng mày chơi con này thỏa thích. Cứ chơi cho đến khi nó không còn cái vẻ thanh cao nữa thì thôi!

Quỳnh Chi sợ hãi nhìn hai gã da trắng to cao lực lưỡng tiến lại gần mình. Cô cứ lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt giàn giụa. Lần đầu tiên của cô là Khang Viễn nhưng cả đời này cô chỉ muốn duy nhất có anh đụng vào mình mà thôi. Tại sao cô và anh lại khổ sở thế này? Vừa mới gần nhau một chút đã bị vấy bẩn… Quỳnh Chi lại bị nhét giẻ vào miệng , chỉ phát ra những âm thanh ư ử không thành tiếng. Điều đó lại càng kích thích hai gã kia. Đôi mắt diều hâu của chúng chằm chằm nhìn cô. Một gã nuốt nước bọt nói:

– Mày trước hay tao trước? Cô em ngon quá!
Gã kia rạo rực cả thân dưới, nói mà nước bọt bắn cả ra ngoài:
– Tao trước đi! Vã lắm rồi!
Hắn xé toạc tấm áo choàng đã có đôi chút rách vì giãy giụa của Quỳnh Chi:
– Cô em ngoan! Chiều anh đi! Anh thương…

Quỳnh Chi lắc đầu liên tục. Gã lưu manh xé nốt áo len bên trong của cô, rồi đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng hau háu hướng vào bầu ngực nõn nà của cô đang phập phồng sau áo ngực. Đúng lúc yết hầu của hắn đang lên xuống liên tục thì Amabella ném cho hắn một viên thuốc:
– Cắn đi cho sung!
Quỳnh Chi ngước mắt lên trần nhà kho ẩm ướt, hai hàng nước mắt lăn dài…Khang Viễn, anh đâu rồi???

NGOẠI TRUYỆN 2

Gã lưu manh cười nham nhở:
– Không cần khóc đâu em, anh sẽ làm em sung sướng!
– RẦM!!!

Đúng cái lúc gã định đè thân hình dơ bẩn lên người Quỳnh Chi thì cánh cửa nhà kho bị đạp tung, bay ra một đoạn. Người đàn ông to cao đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh như đá, hai tay nắm chặt, đôi mắt anh lúc này như hai ngọn lửa lớn:
– Thả cô ấy ra!
Khang Viễn hét lớn. Gã lưu manh hậm hực kéo xéc quần, bực bội chửi thề:

– Mẹ kiếp! Mày là thằng chó nào?
Doãn Khang Viễn quét ánh mắt một lượt, thấy Amabella đang nhàn nhã ngồi trên ghế trong góc nhà kho xem kịch hay. Ánh mắt Khang Viễn dừng lại trên người Quỳnh Chi, cơ thể lõa lồ hiện ra vì áo quần bị xé nát. Anh lao lại, cởi áo vest bọc kín người cô, tháo miếng giẻ trong miệng cô, giọng nghẹn lại vì đau đớn:
– Quỳnh Chi..xin lỗi em…
Quỳnh Chi hít lấy hít để từng ngụm không khí. Khang Viễn đang định tháo dây thừng thắt chặt tay chân Quỳnh Chi đến bật máu thì Amabella lên tiếng:
– Doãn, anh định tới đây diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân sao?

Doãn Khang Viễn không thèm để ý đến lời của cô ta, tay vẫn cố cởi trói. Tuy nhiên, sau ba tiếng vỗ tay của cô bạn người Pháp, một toán người khoảng hai mươi tên mặt mày bặm trợn từ cánh cửa phía sau nhà kho xuất hiện. Hóa ra, phía sau còn có những cánh cửa được Amabella ngụy trang để giấu một lũ lưu manh khác khi cần sẽ xuất hiện. Các bức tường nhà kho bề ngoài cũ kĩ nhưng thật ra nó không bình thường như các nhà kho cũ khác, nó có những cánh cửa thông ra sau như một đại bản doanh của lũ lưu manh.
Doãn Khang Viễn còn chưa kịp định hình thì một tên cầm gậy lao lại. Quỳnh Chi hét lớn:
– Khang Viễn, cẩn thận!

Khang Viễn nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ rồi xoay gót chân đạp thẳng vào chiếc gậy trên tay gã kia. Vừa lúc ấy, Minh Hoàng, Pierre, Vũ Nam và Kiến Khôi lao vào. Pierre giận sôi máu:
– Mẹ kiếp! Chúng mày không biết đang động đến ai hả?
Tên cầm đầu khựng lại khi nghe giọng nói quen thuộc:

– Pierre! Lâu rồi không gặp!
Trước khi gặp Minh Hoàng, Pierre cũng là một tên lưu manh, thuộc kiểu lưu manh có học vì đã tốt nghiệp đại học hẳn hoi. Vì thế, anh có sức ảnh hưởng không nhỏ đến những gã đầu đường xó chợ được các bang phái quy tập lại. Pierre hất hàm:
– Gặp rồi thì thả người!
Kiến Khôi bực tức nói:
– Anh Khang Viễn! Thầy dạy võ dặn em không được đánh phụ nữ, nên hôm nay anh cho em tạm coi con mụ kia là đàn ông được không?
Khang Viễn lạnh tanh nhìn Kiến Khôi:

– Chú nói vậy chả phải mất mặt đàn ông sao?
Kiến Khôi nhíu mày:
– Thế nó là cái giống gì mà vừa xấu vừa ác thế anh?
Đặng Vũ Nam lườm lườm:
– Chú cứ coi nó là bò điên, bò động đực hay hồ ly mười tám đuôi cũng được!

Kiến Khôi nhìn Vũ Nam:
– Có loài đó hả anh Nam?
Pierre nhắc khẽ:
– Lạy mấy thánh, chúng ta đang đi cứu người, bớt buôn chuyện đi!
Tuy nhiên, màn khích tướng ấy khiến Amabella nổi điên:
– Chào hỏi đủ rồi! Lên đi!

Lời Amabella vừa dứt, mấy chục tên cầm gậy lao vào Khang Viễn. Từ phía cửa, Kiến Khôi sau khi bẻ tay bẻ chân răng rắc để khởi động cũng tay không xông tới đấm đá túi bụi. Một khung cảnh hỗn loạn diễn ra. Khang Viễn đứng chắn trước mặt Quỳnh Chi, vừa nghiêng người tránh gậy vừa phản công, vừa bảo vệ cô. Quỳnh Chi mắt đảo điên nhìn khắp phía đề phòng. Một bên hai mươi tên bặm trợn cầm gậy sắt, một bên năm người đàn ông và một người phụ nữ đang bị trói. Tuy nhiên, người Châu Âu dù to khỏe nhưng thân thể lại lại không linh hoạt như người của phe Khang Viễn. Đặc biệt, ba Minh Hoàng cùng những người bạn lại được luyện võ và boxing từ nhỏ nên rất nhạy bén và nhanh nhẹn.
Pierre vừa đánh vừa chửi thề:

– Mẹ kiếp! Bọn này chán sống rồi!
Anh vừa đánh vừa hỗ trợ Khang Viễn vì biết cậu chủ chưa khỏe hẳn. Phía bên kia, Minh Hoàng, Vũ Nam và Kiến Khôi cũng đang một đánh hai bởi bọn chúng tập trung chủ yếu lực lượng vào Khang Viễn theo lệnh của Amabella.

Trong lúc hỗn loạn, Khang Viễn hét lên:
– Kiến Khôi, đưa Quỳnh Chi ra ngoài!
Kiến Khôi vừa hạ xong hai tên lưu manh, vội quay lại:
– Khang Viễn, còn anh…

Khang Viễn khẽ ngước lên mái nhà ra hiệu. Kiến Khôi hiểu ý liếc theo, xà ngang của nhà kho đang rung lắc sắp rơi xuống đúng chỗ Quỳnh Chi bị trói. Thì ra, chỉ có mấy cánh cửa phía sau được Amabella ngụy trang, còn trần và mái sắp thành phế liệu cả rồi. Có lẽ cô ta nghĩ sau khi tiêu diệt Quỳnh Chi thì rút quân và nhà kho đổ sập, chôn vùi bí mật mãi mãi. Amabella không ngờ Khang Viễn tìm đến tận đây và đang xả thân cứu Quỳnh Chi.
Kiến Khôi hoảng hốt lao lại ôm trọn cả Quỳnh Chi và chiếc ghế gỗ. Thế nhưng lúc này, cô không muốn để Khang Viễn và mọi người ở lại:
– Khang Viễn, em không đi khi không có anh và mọi người. Xin các người đừng đánh nữa!
Khang Viễn tung cú đá khiến gã lưu manh phía bên phải bay ra một đoạn, rồi nhún người lao lên lưng gã bên trái, hai chân quặp ngang tấm lưng rộng, hai tay bóp chặt đầu và bẻ rắc một cái. Thân xác to kềnh của gã đổ phịch xuống nền nhà, mắt trợn ngược trắng dã.

Quỳnh Chi nhắm mắt hét lên khi thấy cảnh tượng ấy. Cây xà ngang rung lắc dữ dội, bụi trút xuống mù mịt. Khang Viễn gào lên:
– Ra ngoài!
Đúng lúc Kiến Khôi đang ôm lấy Quỳnh Chi thì Amabella lẩm bẩm:

– Mày chết đi!
Một họng súng giảm thanh được giơ lên. Viên đạn xuyên qua không khí, lao rít về phía Quỳnh Chi và Kiến Khôi. Khang Viễn nhìn thấy một màn trước mắt thì lao lại xô cả hai ra phía sau. Một bóng người ngã xuống – nhưng không phải Khang Viễn mà là Pierre. Trịnh Minh Hoàng hét lên:

– Pierre!
Đúng lúc mặt Amabella đang tái ngắt thì tiếng còi của xe cảnh sát vang lên. Cô ta buông súng khi cảnh sát ập tới. Bọn lưu manh bị đánh chết phân nửa, còn lại bị còng đưa lên xe cảnh sát. Amabella bỗng ngã vật ra đất, giãy đành đạch, bọt mép sùi ra, mắt long sòng sọc rồi trắng dã như bị sốc thuốc phiện. Viên cảnh sát ra lệnh:

– Đưa cô ta đến bệnh viện, canh gác cẩn thận!
Trịnh Minh Hoàng lao lại ôm Pierre. Máu chảy từ ngực Pierre thấm cả vào áo Minh Hoàng:
– Ông….chủ….
Minh Hoàng vừa ôm Pierre vừa chạy ra ngoài:

– Đừng nói sẽ mất sức. Cậu sẽ ổn!
Pierre lắc đầu :
– Không…tôi …không …hối hận…
Rồi hai tay buỗng thõng. Trịnh Minh Hoàng hét lên:

– Cứu người!
Khang Viễn và Kiến Khôi mở trói cho Quỳnh Chi. Khang Viễn ôm cô lao nhanh ra xe, nhưng anh bỗng hoảng hốt khi thấy người cô nóng ran và mềm nhũn. Anh lay gọi:
– Quỳnh Chi! Quỳnh Chi!
Nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy vẫn nhắm nghiền. Khang Viễn vừa chạy vừa lẩm bẩm:
– Anh xin em…đừng rời xa anh…xin em….
Trước cửa phòng cấp cứu, mấy dáng người đi đi lại lại. Lệ Thủy bịt miệng ngăn tiếng nấc, Minh Hoàng ôm lấy vợ:

– Em bình tĩnh đi!
Anh nói thế nhưng chính lòng anh cũng đang run lên. Pierre không chỉ là một trợ thủ trung thành mà còn là một người bạn của anh, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, Minh Hoàng không những ân hận mà còn không biết giải thích thế nào với gia đình Pierre như thế nào. Lệ Thủy nấc lên:

– Nếu em không kịp báo cảnh sát…thì…cảnh sát …họ phải dò rất lâu ….em rất sợ…
Doãn Khang Viễn ngồi im như tượng đá. Ánh mắt anh gắt gao nhìn vào phòng cấp cứu. Cô gái của anh và cả trợ lý đắc lực của anh đang ở trong đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến anh không biết phải nghĩ thế nào nữa. Nếu Pierre không đỡ viên đạn ấy thì người nằm trong kia có thể là Kiến Khôi hoặc Quỳnh Chi hay chính là anh…
Cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở. Nicolas mệt mỏi bước ra. Mọi người lao lại:

– Nicolas!!
Vị bác sĩ tài ba tháo khẩu trang, thở phào một tiếng rồi nói:
– Trịnh, con dâu của cậu chỉ bị sốc thôi, không bị vết thương nào nghiêm trọng cả. Amabella có dấu hiệu bị động kinh và tâm thần phân liệt khá nặng, chúng tôi sẽ chuyển qua viện tâm thần, e rằng cô ấy phải suốt đời sống trong trại điên. Còn Pierre, viên đạn cách phổi một mi – li – mét, đã gắp đạn ra, may mắn là cậu ấy có sức khỏe tốt, chỉ cần viên đạn chệch một chút nữa thì tôi cũng bó tay. Lát nữa Quỳnh Chi và Pierre sẽ được đưa về phòng VIP để theo dõi.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Một tiếng đồng hồ liền, Khang Viễn ngồi nắm chặt tay Quỳnh Chi không chịu buông. Vì anh mà cô đã chịu bao nhiêu khổ ải, người con gái của anh sao có thể mạnh mẽ và bản lĩnh đến vậy??? Đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói vang lên:
– Anh hai!

Khang Viễn quay ra cửa và ngạc nhiên khi thấy Trịnh An Nhiên nước mắt ngắn dài:
– Em được nghỉ một tuần nên xin ba mẹ sang thăm anh, nào ngờ nghe chuyện chị dâu bị…
Khang Viễn gật đầu:
– Quỳnh Chi sắp tỉnh rồi!
Đúng lúc đó, mi mắt Quỳnh Chi khẽ động đậy . Cô mở mắt rồi chợt hốt hoảng kêu lên:

– Khang Viễn! Anh Khang Viễn!
Khang Viễn vội ôm chặt lấy cô vỗ về:
– Anh ở đây!
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quỳnh Chi. Lệ Thủy lay cô:
– Quỳnh Chi, con ổn không?
Trong vòng tay Khang Viễn, Quỳnh Chi thấy tâm tình đã thoải máu hơn, cô gật đầu:
– Dạ, con ổn rồi ạ!

Trịnh Minh Hoàng lên tiếng:
– Thôi, vậy là yên tâm rồi. Giờ Khang Viễn ngồi đây với Quỳnh Chi, chúng ta sang xem Pierre thế nào đã!
Không để mất giây phút trùng phùng nào của đôi trẻ, mọi người cùng đi ra ngoài. Quỳnh Chi nhìn Khang Viễn:
– Anh có sao không? Chú Pierre…

Khang Viễn vẫn cầm tay cô:
– Anh không sao hết. Chú ấy cũng vậy!
Quỳnh Chi thở phào vì trước khi ngất đi, cô nhìn thấy chú Pierre ngã xuống. Rồi như nhớ ra điều gì, cô cười:
– Khang Viễn, anh nhớ ra Quỳnh Chi rồi sao? Anh muốn nói bí mật gì với em ạ?

Khang Viễn đưa bàn tay Quỳnh chi lên môi mình, miết một đường trên bàn tay ấy rồi tủm tỉm:
– Thực ra… anh không hề quên em cũng như kí ức của chúng ta. Anh thấy em nhìn anh ngơ ngác đáng yêu quá nên mới nghĩ ra việc giả vờ quên em. Vả lại, chúng ta…chưa một ngày trải qua cảm giác yêu nên anh muốn thử tìm cảm giác…
Quỳnh Chi nghệt mặt ra rồi rút tay về, đấm vào tay anh:
– Doãn Khang Viễn, giỡn với em gần hai tháng trời như thế, anh có vui không?

Doãn Khang Viễn lại bắt lấy tay cô giữ chặt :
– Cũng vui. Nhưng rồi nghe em và Vũ Nam buôn chuyện, anh sợ nếu mình cứ tìm mãi một cảm giác khi mà biết rõ nó đã ở trong tim mình hàng năm trời thì ngốc nghếch quá, coi khéo mất vợ như chơi nên….
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên:
– Doãn Khang Viễn!
Cả hai quay ra phía cửa, Minh Hoàng và Lệ Thủy đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt nghiêm khắc đang xoáy vào anh. Khang Viễn cúi đầu:
– Ba mẹ, con sai rồi ạ!
Lệ Thủy đang định lao lại mắng cho thằng con trời đánh một trận thì Trịnh Minh Hoàng ra lệnh:

– Ba cho con bảy mươi hai giờ đồng hồ phải đổi họ cho cháu nội ba sang Trịnh Viễn Thanh hoặc Doãn Viễn Thanh tùy con, miễn không phải là Quách Viễn Thanh, nếu không đừng trách ba vô tình!
Khang Viễn bày ra bộ mặt khổ sở :
– Ba, con sao về Việt Nam làm thủ tục kịp được ạ. Với lại, con và Quỳnh Chi cần thời gian yêu đương một chút chứ phí mất mấy năm trời rồi ba?

Trịnh Minh Hoàng chỉ tay vào Khang Viễn:
– Thôi, cái kiểu tìm cảm giác yệ của con chỉ nên có trong ngôn tình thôi. Ba chỉ nói một lần, con muốn làm kiểu gì tùy con!
Nói rồi người ba soái ca lạnh lùng quay sang ôm eo vợ kéo đi. Trịnh An Nhiên cũng lên tiếng:
– Con xin phép ra mua mấy thứ cho chị dâu!

Coi vừa quay lưng thì Kiến Khôi gọi với:
– An Nhiên, đợi anh đã!
Vậy mà coi con gái rượu của Trịnh Minh Hoàng không thèm nghe, cứ cúi đầu bước. Kiến Khôi chạy theo kéo tay An Nhiên:
– Anh đáng ghét đến thế sao?
An Nhiên không nhìn Kiến Khôi, cười:
– Dạ không ạ, sao anh Kiến Khôi lại nói thế?

Kiến Khôi cúi xuống nhìn cô gái trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc yêu thương khó tả:
– An Nhiên, lời hứa năm đó…
An Nhiên ngước nhìn anh, nở nụ cười trong veo:
– Dạ không sao đâu ạ, đó là trò con nít , em nhắc chơi vậy thôi. Anh Kiến Khôi để tâm làm gì!

Kiến Khôi nhìn cô chân thành:
– An Nhiên, anh thèm cơm Việt Nam quá!
An Nhiên ngạc nhiên:
– Anh không biết nấu cơm sao?

Kiến Khôi tủm tỉm:
– Anh muốn ăn cơm em nấu!
An Nhiên đơ mất mấy giây rồi nói:
– Anh Kiến Khôi vẫn thích đùa!

Kiến Khôi bất chợt nắm tay An Nhiên, đưa lên má mình:
– An Nhiên…lời hứa năm đó.. còn hiệu lực không?
Trịnh An Nhiên đỏ bừng mặt:
– Em…
Kiến Khôi cầm bàn tay đang run lên kia của cô:
– Anh muốn theo đuổi em, được không?

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên:
– Lệ Thủy, em ngửi thấy mùi gì không?
Lệ Thủy ngơ ngác:
– Ở bệnh viện thì chỉ có mùi thuốc khử trùng chứ mùi gì hả chồng?
Minh Hoàng tủm tỉm:
– Mũi em chả thính tẹo nào, anh thấy ở đây nồng nàn mùi yêu!
Cả An Nhiên và Kiến Khôi đồng thanh:

– Ba!

Mặt ông bố đẹp trai kia tỉnh bơ:
– Ba có làm gì đâu! An Nhiên, con bảo đi mua đồ cho Quỳnh Chi, sao còn đứng đây?
Kiến Khôi nhăn mặt:
– Ba Minh Hoàng, ba muốn con ế vợ hay sao?
Minh Hoàng ghé sát tai Kiến Khôi:

– Đó là hình phạt cho anh chàng nào không giữ lời hứa với con gái của Trịnh Minh Hoàng. Con bảo trọng nhé!
Rồi ông bố kia ôm eo vợ rời đi, qua An Nhiên và Kiến Khôi còn không quên nháy mắt cười.
Trên cánh đồng hoa oải hương, Khang Viễn lẽo đẽo đi theo Quỳnh Chi:
– Quỳnh Chi à, chúng ta đã có con rồi đấy, em còn suy nghĩ lời cầu hôn của anh đến bao giờ?

Quỳnh Chi dừng lại nhìn anh chàng đẹp trai:
– Tùy thái độ của anh thôi. Anh hành người ta mấy năm trời chưa chán, đến khi tỉnh lại còn giả vờ mất trí, kệ đời anh!
Khang Viễn bày ra bộ mặt đáng thương:

– Anh không nghĩ mọi việc nghiêm trọng như thế, chả phải ngày nào ở bệnh viện cũng trò chuyện cùng nhau sao?
Quỳnh Chi lắc đầu:
– Anh có biết, một người con gái mười sáu tuổi mang thai, chịu đủ điều tiếng , vì yêu anh mà chịu đựng, nỗ lực để được sang đây không? Em không ân hận về những năm tháng đó, nhưng gặp anh rồi, anh lại…

Cô chưa kịp nói hết câu, ai đó đã phủ môi mình lên môi cô. Quỳnh Chi bị bất ngờ nên cứ đơ ra, đến khi cảm nhận được thì đầu lưỡi của Khang Viễn đã tách môi cô luồn vào trong. Đây mới chính là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa. Nó không vội vã như cái đêm ở quán bar, cũng không lướt vội như cái đêm cô bị bắt cóc. Khang Viễn cẩn thận đỡ lấy gáy cô, luồn lưỡi anh vào khoang miệng cô, mút mát những gì ngọt ngào lẫn dỗi hờn của cô. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Gió thổi hương hoa oải hương nồng đượm cũng như tình yêu nồng nàn của hai người, dù có muôn vời cách trở cũng không thể chia lìa. Hai người cứ hôn nhau đến quên trời quên đất, đến khi hơi thở của Quỳnh Chi trở nên khó khăn , Khang Viễn mới lưu luyến rời môi cô:
– Cảm giác yêu….không tệ chút nào!

Quỳnh Chi đỏ bừng mặt. Đúng lúc ấy, hai người nghe tiếng ba Minh Hoàng:
– Khang Viễn, Quỳnh Chi, lại đây!
Quỳnh Chi đâm nhẹ Khang Viễn:
– Anh này….không có chỗ nào hôn nữa hả? Mọi người thấy hết cả!

Khang Viễn mút môi cô, thì thầm vào tai:
– Tối nay anh sẽ thử cảm giác ở một nơi khác được chưa?
Mặt Quỳnh Chi lại nóng ran:
– Cảm giác gì cơ?

Khang Viễn vừa kéo tay cô vừa tủm tỉm:
– Cảm giác mà cách đây hai năm chưa kịp thưởng thức!
Vừa tới trước mặt mọi người, anh đã nghe giọng Kiến Khôi:
– An Nhiên à, em đừng dỗi nữa được không?
Trịnh Minh Hoàng tủm tỉm:
– Các con tự thu xếp chỗ ở nhé, ba mẹ có việc phải đi!

Cả bốn đứa con trố mắt:
– Ba mẹ đi đâu ạ?
Ông bố thản nhiên:

– Đi yêu!

Lệ Thủy lườm chồng:
– Minh Hoàng, anh không còn trẻ con nha!
Minh Hoàng quay sang Khang Viễn và Kiến Khôi:

– Con trai, con rể! Các con phải nhớ một điều rằng phun nữ có quyền, phụ nữ đẹp lại càng có quyền. Lời của họ là chân lý. Vì thế, các con bảo trọng nhé, ba không giúp được gì đâu. Vì dù ba có đẹp trai và giỏi giang đến mấy cũng chỉ ở dưới trướng một người phụ nữ đẹp mà thôi.
Nói xong, hai con người kia quay lưng đi thẳng!
Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành Pa-ri, Khang Viễn và Quỳnh Chi vừa ăn trái cây vừa ôn lại chuyện cũ. Quỳnh Chi gối đầu lên người Khang Viễn như một con mèo trên ghế sofa:

– Quỳnh Chi, sao em có bầu lại không nói với anh mà chịu đựng một mình?
Quỳnh Chi nuốt nốt miếng táo Khang Viễn vừa đút và nói:
– Gia đình anh có thế lực như vậy, em sợ mang tiếng trèo cao….vì thế… em chọn cách học thật giỏi để sang Pháp, để xứng đáng với anh.
Khang Viễn cúi xuống mút môi cô rồi nói:
– Vợ anh quá giỏi nhưng vũng quá ngốc!
Quỳnh Chi ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ của anh, dẩu môi:
– Ai là vợ anh?
Khang Viễn cúi xuống thì thầm vào tai vô:

– Vậy…là mẹ của các con anh…
Rồi abh bế thốc cô lên giường. Quỳnh Chi khẽ kêu lên:
– Anh làm gì vậy?
Khang Viễn mỉm cười:
– Sinh em cho con trai!

Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã phủ môi mình lên môi cô. Môi anh rất mềm và thơm, lại dịu ngọt nữa. Lần thứ tư chạm vào môi anh nhưng cảm giác khát khao trong cô không giảm đi chút nào. Anh luồn lưỡi vào miệng cô, cuốn theo chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, rút cạn những dư vị trong đó. Quỳnh Chi vòng tay ôm lấy cổ anh tận hưởng nụ hôn ngọt ngào. Khang Viễn hôn rất lâu, rất sâu, nhấn chìm Quỳnh Chi đê mê trong nụ hôn ấy. Quỳnh Chi cứ hé miệng mà nuốt trọn cái dư vị tình yêu ấy – một chút mê đắm, một chút bão giông, một chút dỗi hờn…trên tất cả là yêu thương.

Bàn tay không an phận của Khang Viễn lần mò xéc váy của Quỳnh Chi rồi kéo xuống. Nụ hôn vẫn dây dưa đến ngây ngất. Quỳnh Chi nhẹ nhàng cởi áo sơ mi của anh, để lộ vòm ngực rắn rỏi và cơ bụng săn chắc. Khi cả hai không còn một rào cản nào nữa, Khang Viễn rời bờ môi của mình trượt xuống xương quai xanh của cô rồi dừng lại ở hai ngọn đồi có nụ hoa vươn lên kiêu hãnh. Môth bàn tay Khang Viễn nhẹ nhàng nhào nặn, một tay anh trượt qua vòng bụng phẳng lì của cô. Bờ môi bất chợt ngậm lấy nụ hoa nhỏ khiến Quỳnh Chi khẽ run lên:
– Ưmmm….

Khang Viễn như được kích thích, đôi mắt anh mê đắm nhìn xuống cơ thể hoàn hảo của cô khiến Quỳnh Chi đỏ mặt. Bàn tay Khang Viễn lướt qua eo rồi dừng lại ở khu rừng bí mật. Bờ môi anh ngậm nụ hoa bên này rồi trượt sang nhá nhẹ nụ hoa bên kia. Quỳnh Chi như ngây dại, các dây thần kinh như căng cứng. Cô vòng tay ôm lấy tấm lưng của anh, tấm lưng rộng và vững chãi khiến cô chỉ muốn ôm thật chặt. Khang Viễn nhào nặn bầu ngực cô đến không ra hình thù gì rồi đặt những dấu hôn sâu lên khe ngực. Quỳnh Chi bật lên những tiếng rên rỉ không thể kìm nén…

Những ngón tay đẹp đẽ của Khang Viễn trêu ghẹo khu rừng bí mật khiến Quỳnh Chi cong người lên vì kích thích, cô nói những tiếng đứt quãng:
– Khang…Viễn…Khang….Viễn…
Giọng anh khàn đục:
– Anh ở đây!
Quỳnh Chi run lên:

– Em…khó…chịu quá…
Khang Viễn dùng ngón tay ấn nhẹ vào khu rừng ấy. Quỳnh Chi uốn mình dưới thân anh. Giọng khàn khàn, Khang Viễn thốt ra những từ mà sự kiềm chế như đã bị ngưng đọng trong một thời gian dài:
– Quỳnh Chi, anh yêu em!
Quỳnh Chi bấu chặt lưng anh:

– Khang Viễn…em yêu anh…yêu anh…
Khang Viễn lại nhấn ngón tay vào khu rừng đã ẩm ướt khiến Quỳnh chi không thể chịu đựng nổi. Anh thăm dò , dời bờ môi từ rãnh ngực, kéo xuống bụng và hôn lên khu rừng đó. Quỳnh Chi khẽ rên lên:
– Khang Viễn…đừng…em …không chịu…nổi…nữa…
Thế mà khuôn mặt ai kia vẫn giả bộ thản nhiên dù vật đàn ông đã cương cứng:

– Em còn dám giấu anh chuyện gì nữa không?
Quỳnh Chi lắc đầu nguầy nguậy:
– Không….không…em sai rồi….
Khang Viễn hôn chụt vào môi cô rồi từ từ đi vào. Kể từ cái đêm ở quán bar thì đến nay Quỳnh Chi mới có sự va chạm ấy nên cô nhíu mày vì đau dù không phải lần đầu tiên. Khang Viễn hốt hoảng:

– Quỳnh Chi, anh làm em đau sao?
Quỳnh Chi lắc đầu:
– Không, em không sao!

Khang Viễn nhẹ nhàng nâng niu cô để Quỳnh Chi quen dần với sự có mặt của anh trong cơ thể mình. Những luận động nhịp nhàng được Quỳnh Chi đón nhận. Mỗi lần anh nhấn hông, cô lại như bị hút vào một hố sâu không đáy, mọi sợi dây thần kinh như căng chùng theo những cái ấn hông của anh. Ánh đèn ngủ nhàn nhạt, bóng anh và bóng cô in trên tường. Bóng lưng anh nhấp nhô lên xuống, những giọt mồ hôi đong đưa trên trán anh rơi xuống người cô. Quỳnh Chi đã quen với sự có mặt của anh trong cô nên cùng anh phối hợp nhịp nhàng. Nhịp điệu ra vào tăng dần, những tiếng rên đứt quãng, tiếng va chạm da thịt…Khang Viễn ra vào như vũ bão rồi gầm lên một tiếng, phóng dòng nước ấm vào Quỳnh Chi. Mọi sự căng chùng đều như vỡ tan, thay vào đó là một khoái cảm đến đỉnh điểm. Khang Viễn đang ở trong cô, chân thật và bình yên. Quỳnh Chi hạnh phúc mỉm cười:

– Khang Viễn, anh định ngủ luôn trên người em sao?
Doãn Khang Viễn nói đúng một từ:
– Ừ!

Quỳnh Chi đẩy người anh:
– Anh xuống đi, nặng kìa!
Doãn Khang Viễn nằm xuống bên cạnh, từ từ rút ra khỏi người cô rồi ôm Quỳnh Chi vào lòng:

– Cảm giác yêu thật tuyệt!
Quỳnh Chi rúc vào vòm ngực của anh. Đêm hôm đó, căn nhà ở ngoại ô không ngủ. Có một chàng trai cứ đòi thăm dò cảm giác yêu hết lần này đến lượt khác, có một cô gái bị lăn qua lăn lại suốt đêm đến mệt lử, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ai đó ngủ ngon lành.
Tám giờ sáng hôm sau….

Quỳnh Chi cố xoay trở cơ thể đau nhức, giọng mè nheo:

– Khang Viễn…mấy giờ rồi, em còn đến lớp?

Khang Viễn hôn lên trán cô:

– Hôm nay chủ nhật, ở nhà học thực hành vợ ạ!

Quỳnh Chi tròn mắt :

– Thực hành gì?

Khang Viễn tủm tỉm :

– Thực hành yêu!

Quỳnh Chi bật dậy như lò xo:

– Doãn Khang Viễn ! Một đêm bốn lần chưa đủ sao?

Anh chàng ranh mãnh cười :

– Chưa!

Rồi anh lao vào đè cô xuống giường, lặp lại kịch bản tình yêu tối qua trước khi bế cô vào nhà tắm…tiếp tục điểm tâm sạch sành sanh…

Mười giờ sáng, cả hai ra khỏi nhà, đón chào một ngày xuân mới ở Pa – ri tươi đẹp, ấm áp và ngập tràn hạnh phúc…

NGOẠI TRUYỆN 3 – FULL

Tác giả : An yên

Đám công nhân đang nhao nhao bỗng im bặt. Doãn Khang Viễn vừa bước xuống xe, đang nhàn nhã hai tay đút túi quần đi vào, theo sau là Quỳnh Chi nhắc khẽ:

– Khang Viễn, anh đi từ từ thôi!

Minh Hoàng vừa thấy con trai thì ngạc nhiên:

– Khang Viễn, con đi lại chưa vững, đến đây làm gì, còn có ba mẹ và mọi người mà!

Doãn Khang Viễn quét ánh mắt sắc lạnh xẹt ngang đám công nhân rồi quay sang Minh Hoàng nhẹ nhàng nói bằng tiếng Pháp:

– Dạ ba, là vì con nghe nói có kẻ xúi giục công nhân nổi loạn, bảo con không tỉnh lại nữa nên quyết định đến công ty một chuyến để mọi người xem con là người hay là ma!

Sở dĩ Khang Viễn nói chuyện với ba bằng tiếng Pháp để đám công nhân nghe và hiểu được. Rồi anh túm lấy một gã công nhân đứng cạnh đó, thản nhiên hỏi:

– Anh xem tôi là người hay là ma?

Gã công nhân người Pháp mặt đầy tàn nhang, da mặt chuyển từ trắng sang tái xanh, miệng lắp bắp:

– Dạ…là..người…là…người….là… tổng giám đốc..!

Doãn Khang Viễn phủi phủi tay rồi dõng dạc nói:

– Tôi nói cho các anh biết, người Việt Nam chúng tôi đã dám lập nghiệp tгêภ đất Pháp thì cũng sẽ dư sức dẹp tất cả những kẻ cản đường và nổi loạn. Người Pháp các anh làm việc có kỉ luật, còn người Việt Nam chúng tôi không chỉ làm việc bằng cái đầu khôn ngoan mà còn bằng cả trái tιм tình cảm.

Doãn Khang Viễn vừa nói vừa tiến về phía đám công nhân. Đám người lùi lại rồi dạt ra hai bên, tất cả im lặng đứng nhìn người đàn ông Việt Nam phong độ ngút trời. Khang Viễn tiếp tục nói:

– Tôi định ngày mai cũng là đầu tuần sẽ đến công ty. Nhưng hôm nay may mắn là các anh có mặt ở đây, tôi cũng xin tuyên bố luôn. Tôi cho các anh hai con đường để lựa chọn – Một là quay lại làm việc và tuyệt đối dốc mọi tâm huyết để đưa Benazir phát triển vững mạnh, hai là tôi đồng ý cho các anh nghỉ việc ngay lập tức. Lương tháng này của các anh sẽ được trả đầy đủ nhưng hợp đồng lao động các anh kí với Benazir ba năm, bây giờ thôi việc, xét theo điều khoản ghi trong hợp đồng, các anh sẽ phải bồi thường tổn thất cho công ty.
Không khí đang căng như dây đàn bỗng chùng hẳn xuống. Mấy gã công nhân to khỏe cứ lườm lườm nhìn Khang Viễn. Không gian hoàn toàn im ắng. Khang Viễn lại lên tiếng:
– Tôi cho các anh suy nghĩ đến sáng ngày mai. Tám giờ sáng mai, một là mọi người làm việc ʇ⚡︎ử tế và đừng bao giờ có ý nghĩ nổi loạn, hai là tôi muốn thấy tất cả đơn xin thôi việc kèm bản đền bù hợp đồng tгêภ bàn làm việc của tôi. Còn bây giờ, giải tán!
Đám công nhân lũ lượt ra về. Quỳnh Chi quay sang lấy khăn lau mồ hôi tгêภ trán Khang Viễn. Cô cúi đầu nói với Minh Hoàng và Lệ Thủy:
– Con xin lỗi ba mẹ, con ngăn mà anh ấy không chịu. Anh Khang Viễn xem thông tin về buổi họp báo và cứ bảo với con rằng kiểu gì công nhân cũng nổi loạn…

Minh Hoàng gật đầu:
– Không phải lỗi của con. Ba nghĩ cũng đã đến lúc Khang Viễn xuất hiện rồi.
Lệ Thủy lo lắng:
– Khang Viễn, con ổn không? Sao mồ hôi ra nhiều thế này?
Khang Viễn cười:

– Con rất ổn mẹ yêu ạ! Lâu rồi nằm một chỗ, rồi loanh quanh trong Ьệпh viện, nay ra ngoài lại nói nhiều nên ra mồ hôi thôi, mẹ cứ khéo lo!
Đúng lúc này, Đặng Vũ Nam nhìn Quỳnh Chi cười:
– Em là Quỳnh Chi đúng không? Có thấy em mấy lần ở Ьệпh viện mà chưa có dịp trò chuyện. Anh từng thấy em tгêภ trang của Trường Chuyên trong cuộc thi ” nữ sinh thanh lịch”. Ngoài đời em còn xinh hơn nhiều đấy!

Quỳnh Chi nhìn Vũ Nam, khẽ nhíu mày, rồi như nhớ ra điều gì, cô cười tươi:
– A, em cũng nhận ra anh rồi! Anh là Đặng Vũ Nam – cây văn nghệ số một của trường chuyên, em có thấy ảnh của anh trong phòng truyền thống của nhà trường ạ!
Thế rồi, hai người ríu rít kể chuyện ở trường chuyên . Vũ Nam cười toe toét:

– Hồi trong ảnh trông anh ngố ૮.ɦ.ế.ƭ đi được!
Quỳnh Chi cũng cười:
– Đâu, em thấy đẹp mà, ai cũng bảo hồi đó anh làm bao cô điêu đứng cơ đấy!
Vũ Nam cười lớn:

– Họ chém gió đấy em ạ, anh cũng bình thường thôi, nhiều người xuất sắc hơn anh. Căn bản anh có cái Ьệпh miệng nhanh hơn пα̃σ, mồm miệng đỡ chân tay nên nhiều người biết thôi.
Quỳnh Chi vẫn cười tươi:
– Anh Vũ Nam khiêm tốn quá!

Bỗng có ai đó e hèm một tiếng rõ to. Quỳnh Chi và Vũ Nam giật mình quay sang. Doãn Khang Viễn mặt đen kịt đang chằm chằm nhìn vào màn hội ngộ vui vẻ của hai người trước mặt, giọng lạnh lùng:
– Đang ở công ty chứ không phải công viên nhé. Vũ Nam, cậu đi từ thiện cả ngày nay không thấy mệt hay sao mà còn khua mồm múa mép lắm thế?
Vũ Nam nhận ra anh bạn thân của mình đang không được hài lòng cho lắm về màn đối thoại vừa rồi. Anh biết rất rõ tình cảm của Khang Viễn dành cho Quỳnh Chi. Chỉ là anh không nghĩ tình cờ gặp cô ở đây và rõ ràng Khang Viễn sau khi tỉnh lại không nhớ mỗi Quỳnh Chi. Tuy nhiên, ánh mắt Khang Viễn lúc này như muốn nhắc Vũ Nam rằng ” cậu – biến – ngay – cho – tôi – nhờ”. Vì thế, Vũ Nam im lặng một thoáng rồi mỉm cười với Quỳnh Chi:

– Anh bận rồi, gặp em sau nhé!
Quỳnh Chi lại chẳng hiểu vì sao mặt Khang Viễn lại đằng đằng sát khí như thế. Cô nghĩ mình đã làm phiền Vũ Nam vì công ty đang rối ren mà cô và Vũ Nam lại đứng đây thao thao bất tuyệt buôn chuyện. Vì thế, cô cũng gật đầu chào:
– Dạ, gặp lại anh sau ạ!
Đặng Vũ Nam còn ranh mãnh nháy mắt với Quỳnh Chi rồi quay đi. Nhưng anh chợt thoáng lạnh sống lưng khi quét qua khuôn mặt Khang Viễn đang nhìn như hai viên đạn lửa.

Minh Hoàng tủm tỉm nhìn Khang Viễn:
– Tổng giám đốc, Benazir ổn rồi, không định về Ьệпh viện tĩnh dưỡng, được người đẹp chăm sóc, lại còn đứng đây sao?
Quỳnh Chi thắc mắc:
– Ba Minh Hoàng, Benazir là ai ạ?

Doãn Khang Viễn nhìn cô với ánh mắt như muốn hỏi” em – ở – tгêภ – sao – Hỏa – xuống – à?”. Còn Quỳnh Chi lại ngơ ngác chẳng hiểu gì. Minh Hoàng cười lớn:
– Con không biết tên công ty của Khang Viễn sao?
Quỳnh Chi đỏ mặt xấu hổ:
– Dạ…con không để ý ạ!
Lệ Thủy cười ngất:
– Ôi con dâu tôi, thế con nghĩ Benazir là cái gì?

Quỳnh Chi đỏ bừng mặt. Nghĩ lại câu nói của Amabella ” Benazir là đứa con chung của chúng tôi”, Quỳnh Chi ước giá lúc này có cái lỗ nào đó để chui xuống cho xong. Bỗng nhiên, những lời bỡn cợt của Amabella ở Ьệпh viện dần tan đi trong trong tâm trí cô. Dù vẫn còn những thắc mắc nhưng khi biết Benazir là tên của công ty anh, Quỳnh Chi như quên hết mọi thứ.
Không khí đang ngượng ngùng bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Khang Viễn và Quỳnh Chi cùng quay lại. Amabella đi ra từ phía nhà ăn của công ty, hóa ra nãy giờ cô ta ở đây và chứng kiến tất cả. Liếc xéo Quỳnh Chi một cái, Amabella quay sang Khang Viễn:

– Quả không hổ danh là Tổng giám đốc Benazir, bản lĩnh thương trường không tệ!
Doãn Khang Viễn không liếc Amabella lấy một cái, mắt anh nhìn lên tòa nhà công ty:
– Quá khen!
Amabella bỗng đi lại khoác tay Khang Viễn:
– Doãn, tại sao chúng ta lại cứ phải căng thẳng với nhau như thế này? Anh đã bên em rất vui vẻ, chúng ta đã cùng nhau trải qua quãng thời gian tươi đẹp cho đến khi cô ta xuất hiện.

Những lời nói và hành động cuae Amabella ʇ⚡︎ựa những nhát dao đâm đi đâm lại vào trái tιм Quỳnh Chi. Cô ngơ ngác nhìn cô ấy khoác tay Khang Viễn. Lâu nay cô cứ nghĩ chỉ cần anh bình an hạnh phúc, cô chấp nhận hết mọi thứ. Miễn là anh vui thì cô cũng vui. Nhưng giờ đây, sao cô lại thấy lòng mình đau đến thế. Những câu nói ở Ьệпh viện, sự tình tứ tгêภ truyền hình và giờ nó đang hiện hữu trước mắt cô. Tất cả cùng hiện lên khiến trái tιм cô nhức nhối đến nhòe nhoẹt ɱ.á.-ύ. Đang trân trân nhìn ánh mắt khiêu khích mà Amabella đá về phía mình, Quỳnh Chi thấy Khang Viễn bỗng gạt tay chị ta ra và đanh giọng:
– Cô bị hoang tưởng à?
Bị bất ngờ đến bẽ mặt nhưng Amabella nhanh chóng laýaij vẻ bình thản, nhoẻn cười giọng ngọt ngào:
– Doãn, anh lại quên rồi đúng không? Em chỉ muốn băm vằm cái xe tải gây tai nạ cho anh, khiến anh quên mất quãng thời gian đẹp đẽ đó. Doãn, chúng ta đã có những phút giây…

Doãn Khang Viễn tức giận đưa tay Ϧóþ cằm Amabella, gằn giọng:
– Tôi không có hứng thú nói nhiều với những kẻ không hiểu chuyện. Nhưng cô cứ giả ngây giả ngô nhiều quá nên tôi nhắc lại một lần cho cô nhớ. Thứ nhất, cái trò xúi giục công nhân phản chủ của cô xưa lắm rồi, chẳng thể làm được gì tôi đâu, chỉ làm mất mặt người Pháp các cô thôi. Thứ hai, cái trò yêu đương quái đản của cô cũng dẹp luôn cho nhanh. Nghe rõ đây, Doãn Khang Viễn tôi không quên bất cứ cái gì hết, cút!
Nói xong, Khang Viễn thả Amabella với khuôn mặt trắng bệch ra và kéo tay Quỳnh Chi lúc này đang trố mắt nhìn một màn trước mặt. Anh nói đúng một từ:
– Đi!
Ánh mắt Amabella căm phẫn tột độ, còn Quỳnh Chi ngơ ngác:
– Ơ, đi đâu thế ạ?

Khang Viễn trố mắt nhìn cô:
– Thế giờ em đi với tôi, hay ở lại đây?
Quỳnh Chi im bặt đi theo Khang Viễn. Vợ chồng Minh Hoàng cùng Kiến Khôi, Vũ Nam và Pierre đi cùng nhau, còn Khang Viễn chở Quỳnh Chi vè kí túc xá. Không khí trong xe yên ắng lạ thường. Doãn Khang Viễn lên tiếng:
– Đừng nghĩ linh ϮιпҺ!

Quỳnh Chi giật mình hỏi lại:
– Dạ? Anh nói gì ạ?
Doãn Khang Viễn ngoảnh sang nhìn cô:
– Em không nghe rõ tôi nói gì sao?
Quỳnh Chi cứ ngẩn mặt ra nhìn anh. Từ chiều đến giờ, anh khiến cô đi từ ngỡ ngàng này sang ngạc nhiên khác, từ chuyện công ty tới Amabella nên nhất thời đầu óc Quỳnh Chi như bị đơ. Người đàn ông trước mặt dù sáng nay vẫn hỏi cô tên gì nhưng giờ đây lại có chút gần gũi lạ lùng. Cô ngơ ngác ngắm anh ở góc nghiêng – một khuôn mặt không góc ૮.ɦ.ế.ƭ. Giá mà anh không quên cô thì hay biết mấy. Đến khi nước dãi sắp chảy ra, Quỳnh Chi giật mình bởi giọng Khang Viễn:

– Chưa thấy đàn ông đẹp bao giờ à?
Quỳnh Chi xấu hổ quay sang nhìn cây cối hai bên đường. Cuối đông rồi, Pa – ri thình thoảng mới có tuyết. Hôm nay, cô không thấy những bông tuyết cô đơn nữa, dường như chúng có đôi có cặp cả rồi. Đang suy nghĩ, tiếng Khang Viễn lại vang lên:
– Này!
Người đàn ông này sao kiệm lời quá vậy, chả khác ngày xưa tẹo nào, nhưng lại khiến cô yêu đến quên hết mọi thứ. Vả lại, những ngày ở cạnh anh, cô đã quen với kiểu ăn nói ấy rồi. Ít ra anh vẫn quan tâm tới cô hơn cái cô người Pháp kia nhiều. Cô đáp:

– Anh gọi gì em ạ? Mà sao anh không để em ở lại Ьệпh viện tối nay?
Khang Viễn lắc đầu:
– Không cần đâu! Tôi ổn rồi, có thể ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân rồi. Vả lại, em sắp có mấy bài kiểm tra, ở lại kí túc xá ôn bài sẽ tiện hơn.
Quỳnh Chi không nghĩ anh lại để ý đến cả những điều đó. Quả là mấy hôm nay cô đang đau đầu không biết cân bằng mọi việc ra sao. Cô muốn tập trung ôn tập nhưng lại không nỡ để anh buổi tối ở Ьệпh viện dù chẳng thiếu người. Đang im lặng suy nghĩ, Khang Viễn lại lên tiếng:
– Vả lại tôi nghĩ… tại sao chúng ta không yêu nhau luôn đi, tìm cảm giác yêu làm gì cho mệt!
Quỳnh Chi há hốc miệng:
– Hả?

Doãn Khang Viễn trầm tư một phút rồi nói:

– Vì…tôi nghĩ…dù mất trí hay không thì…tôi cũng chỉ yêu mình em!

Quỳnh Chi ngạc nhiên tột độ:

– Khang Viễn, anh nhớ ra em rồi sao?

Xe vừa vặn đến kí túc xá, Khang Viễn tháo dây an toàn cho Quỳnh Chi và nói thầm vào tai cô:

– Em vào đi. Tối nay, tôi sẽ cho em biết một bí mật!…

P/s : vậy là chúng ta đã đi đến đoạn kết ạ. Dù câu chuyện vẫn còn tiếp diễn ở ngoại truyện nhưng các bạn đã có thể đoán được phần nào tương lai của cặp đôi này rồi chứ ạ. Truyện sẽ có 3 ngoại truyện rất hấp dẫn ạ

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất