Chỉ yêu mình em – Chương 1

Vũ Linh 219

Tác giả : An Yên

– Cô bé, hoa hồng nhung đẹp quá! Xinh như bé bán hoa vậy!
– Chú có mua hoa không ạ? Hay chỉ đến khen cháu xinh thôi?
– Cả hai,được chưa?
Cuộc trò chuyện ấy ngày nào cũng diễn ra ở một cửa hàng hoa nho nhỏ bên đường. Vì thế, căn biệt thự vốn đã nhiều cây xanh hoa lá của anh chàng ấy luôn tràn ngập hoa tươi tгêภ bàn, còn cửa hàng hoa của cô bé cũng bán rất chạy.
Anh – Doãn Khang Viễn- con trai ruột của thiếu gia quá cố Doãn Tuấn Khang và Tổng giám đốc công ty nội thất Viễn An Vương Lệ Thủy, cũng là con trai của Trịnh Minh Hoàng có biệt danh Hoàng ” gỗ” nổi danh cả nước. Còn cô – Quách Quỳnh Chi là con gáι của một gia đình bình thường, cả nhà cô chỉ trông chờ vào cửa hàng hoa tươi tгêภ phố. Anh hơn cô tới mười tuổi.

Lần đầu tiên Khang Viễn gặp Quỳnh Chi là khi anh mua hoa tặng mẹ nhân dịp mười năm thành lập công ty Viễn An. Cậu năm ấy hai mươi hai tuổi , đã tốt nghiệp trường Đại Học RMIT và chuẩn bị học thạc sĩ tại Pháp. Dù mẹ muốn cậu đi du học từ năm mười bảy tuổi mà Khang Viễn không chịu. Cậu khăng khăng đòi học trong nước trước rồi mới ra nước ngoài mở mang sau.
Hôm ấy, Khang Viễn ghé đại vào một cửa hàng hoa nhỏ bên đường mua một lẵng hoa đến công ty Viễn An. Bước vào cửa hàng, anh thấy một cô bé có mái tóc ngắn ngang vai, nước da trắng hồng hào , cặp mắt to tròn đen láy đang xịt nước vào những khóm hoa. Khang Viễn cười:
– Cô bé, lấy dùm anh một lẵng hoa thật đẹp nhé!
Quỳnh Chi ngước đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt:
– Dạ.. chú muốn mua lẵng bao nhiêu tiền ạ?
Khang Viễn bật cười:
– Cô bé cứ cắm thật đẹp là được! Tiền không thành vấn đề!
Cô bé không biết người đứng trước mặt mình là một đại thiếu gia nên vui vẻ cắm hoa. Hình ảnh một cô bé xinh xắn như thiên thần say mê cắm những bông hoa vào lẵng bỗng khiến trái tιм chàng thiếu gia bỗng rung lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ khe khẽ.
Anh thích thú ngắm nhìn và hỏi nhỏ:
– Cô bé tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

Quỳnh chi trả lời rành mạch:
– Cháu tên Quỳnh Chi, họ Quách, tên đầy đủ là Quách Quỳnh Chi, năm nay cháu mười hai tuổi. Còn chú ạ?
Khang Viễn lại bật cười, nụ cười cong khóe môi vốn khiến bao người ngơ ngẩn:
– Tôi tên Khang Viễn, họ Doãn, tên đầy đủ là Doãn Khang Viễn, năm nay hai mươi hai tuổi, tôi trông già lắm hay sao?
Động tác cắm hoa của Quỳnh Chi bỗng khựng lại, cô bé trố mắt ngạc nhiên:
– Chú là con trai của đại gia Minh Hoàng và cô Lệ Thủy ư?
Khang Viễn nhún vai:
– Ba mẹ tôi nổi tiếng vậy sao?
Quỳnh Chi cười, nụ cười như nắng mùa thu vậy:
– Tất nhiên rồi, ba mẹ của chú là cặp trai tài gáι sắc, vừa đẹp, vừa giỏi vừa giàu lại tốt bụng, không bao giờ kiêu ngạo nhé. Hôm trước, cháu bị ế hoa, cô ấy đã mua toàn bộ hoa còn lại trong cửa hàng đấy!

Khang Viễn thấy thú vị trước lí lẽ mới mười hai tuổi. Anh nhớ rằng hôm đó bỗng thấy mẹ ôm rất nhiều hoa về cắm khắp nhà. Giờ nghe Quỳnh Chi kể, hóa ra là bà đã giúp cô bé… Ba mẹ anh đã tạo một quỹ từ thiện riêng để giúp đỡ các trẻ em lang thang cơ nhỡ có nơi chốn đi về, những người thất nghiệp hay phạm lỗi hoàn lương. Khang Viễn luôn thấy ʇ⚡︎ự hào khi nghĩ về ba mẹ mình.
Chắc là học buôn bán từ nhỏ nên cô bé rất hoạt bát và thành thạo. Khang Viễn để ý ánh mắt say mê của Quỳnh Chi khi nhìn những bông hoa tươi. Anh hiểu, ngoài kinh doanh , cô bé có một niềm đam mê lớn với hoa:
– Quỳnh Chi cắm hoa đẹp quá!
Quỳnh Chi cười rất tươi:
– Cháu còn nấu ăn ngon và học giỏi nữa cơ. Nhiều người bảo sau này ai lấy được cháu là hạnh phúc lắm đấy!
Khang Viễn tủm tỉm cười. Cô bé hồn nhiên nói những điều mà người ta chỉ nghĩ trong đầu. Từ đó, hôm nào anh cũng ghé cửa hàng hoa ấy ôm về đủ loại hoa tươi.
Cả một năm trời, biệt thự nhà Khang Viễn luôn tràn ngập hoa tươi. Sáng hôm ấy, ba Minh Hoàng kéo Khang Viễn ra quán cà phê:
– Này, dạo này chàng trai của ba hình như thành người lớn thật rồi!
Khang Viễn ngạc nhiên nhìn ba:
– Sao ba biết ạ?
Minh Hoàng liếc nhìn con trai:
– Vì ta là ba của con. Nào, khai đi, cô bé đó là ai thế?
Khang Viễn bỗng đỏ mặt:
– Con…

Ba anh cong khóe môi:
– Được rồi, khi nào con sẵn sàng thì ba sẽ nghe con tâm sự được chưa?
Khang Viễn cười tươi:
– Ba Minh Hoàng, cảm ơn ba… về tất cả…
Người đàn ông phong trần vỗ vai con trai:
– Con trai của Hoàng ” gỗ ” sao lại ủy mị thế này …
Khang Viễn nhìn ba mình:
– Nếu không có ba, mẹ con chúng con sẽ không bao giờ có cuộc sống như thế này…
Ba anh lắc đầu:
– Không phải, chính mẹ cùng các con đã đem lại hạnh phúc cho ba.
Khang Viễn nhìn người đàn ông mà anh vô cùng kính trọng dù không phải là bố đẻ của anh:
– Nhưng không phải ai cũng có một tấm lòng bao dung như ba.

Ba anh gật đầu:
– Vì ba yêu mẹ và các con. Khang Viễn, khi con thực sự yêu một ai đó, con sẽ làm tất cả vì người ấy mà không cần suy nghĩ gì. Hạnh phúc của người ấy sẽ là niềm vui của con. Ba cũng mong con sẽ có một người vợ tốt như mẹ con.
Khang Viễn đồng ý với ba:
– Chắc chắn con sẽ tìm được người phụ nữ tốt như ba đã tìm.
Ba của Khang Viễn liếc anh:
– Làm được rồi nói, con trai của Hoàng ” gỗ” không được bỏ cuộc, rõ chưa?
Khang Viễn lấy tay ra dấu OK , hai ba con cười nói vui vẻ một lúc rồi về nhà.
Vậy là từ đó, có một cô bé vui vẻ vì luôn được vị đại gia gom hết hoa từ sớm, có một chàng trai ngày nào cũng mua hoa tươi tặng mẹ , trang trí nhà cửa – chỉ vì muốn một bông hoa xinh tươi nhất trong lòng mình không mệt mỏi cắm hoa cho người khác. Một người hồn nhiên xem “chú Khang Viễn” là ” khách sộp”. Còn một người lặng lẽ bỏ qua bao cửa hàng hoa sang trọng tгêภ đường chỉ để ghé vào cửa hàng nhỏ kia, đặt hoa vào xe và đặt cô bé yêu hoa Quách Quỳnh Chi vào trái tιм mình…Bé con, anh sẽ đợi em…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất