Chạm tay vào hạnh phúc chương 7

Vũ Linh 387

Tác giả: An Yên

Chả lẽ người thuê bọn Һγ siпh đêm qua là vợ sếp ư? Nhưng rồi Linh gạt ngay đi. Vô lý! Cô mới vào đây hơn hai tháng, sếp Trung lại hòa đồng với tất cả mọi người, sao vợ sếp lại ghen tuông với mình cô được? Không thể có chuyện đó!

Thấy mặt Linh cứ thần ra, chị Hằng khều cô:

– Trúc Linh, em ăn sáng chưa mà mặt ngơ ngơ thế hả?

Linh giật nhẹ mình rồi mỉm cười:

– Dạ sáng nay em ăn xôi rồi ạ. Nhưng tối qua em bị mất ngủ. Em về muộn, ăn mì tôm rồi thấy bụng khó chịu sao á chị!

Chị Hằng chau mày:

– Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ, em ăn uống linh ϮιпҺ khéo đau dạ dày thì ૮.ɦ.ế.ƭ dở. Bọn chị làm ở đây mấy năm rồi, tăng ca quen rồi. Từ nay cứ bảy giờ tối, em ăn cơm đi. Nếu về muộn, em chỉ nên ăn nhẹ thôi, đừng ăn mì giờ đó, hiểu chưa?

Những lời chân thành của chị Hằng bỗng nhiên khiến Linh thấy cay cay sống mũi. Bốn năm Đại học, dưa cà muối, mì tôm là những món quen thuộc mỗi ngày, trừ khi về nhà được mẹ nấu đồ ăn ngon. Hai năm học cuối lại càng chật vật hơn khi ba mẹ con cô rời nhà họ Dương, mẹ cô phải gánh thêm em Thư ăn học bởi ông Đạt chỉ lo cho Linh theo lời bà nội vì lỡ dại để cô đi Đại học. Tiền đó Linh đâu dám tiêu, cô rút ra gửi về để mẹ lo cho bé Thư được học đến nơi đến chốn.

Mẹ cô khổ quá rồi, chị em cô phải thoát khỏi cảnh đó để cuộc đời bà có chút ánh sáng. Ban nãy, vì không biết trả lời chị Hằng thế nào nên cô bịa ra vậy chứ cái dạ dày của cô chắc chắn đã quá quen với đồ muối và mì tôm rồi. Một sinh viên nghèo như cô đâu có thói quen ăn nhẹ chứ, chỉ là ăn hay nhịn thôi. Trái cây ư? Đó là những lần về nhà ngoại, sà vào vườn cây trái, cùng bé Thư hái ổi, hái xoài, ngồi chấm muối ớt ăn ngay dưới gốc cây.

Khi trở xuống thành phố, Linh lại lỉnh kỉnh mang theo biếu bác chủ trọ và chia cho mấy phòng xung quanh. Một tuổi thơ cơ cực sống trong sự ghẻ lạnh của nhà nội , những năm tháng sinh viên ʇ⚡︎ự mình bươn chải, có bao giờ cô dám bước vào siêu thị trái cây để mua những thứ đồ ăn nhẹ xa xỉ đó. Vậy nhưng, khi nghe chị Hằng nó, cô gật đầu vâng dạ, chỉ là lòng chợt nhói lên khi những kỉ niệm xưa cũ ùa về…

Một tuần sau đó, Linh không gặp lại hội kia nữa và cô cũng quên luôn. Có thể bà vợ nào đó đã tìm hiểu ra sự thật rằng chỉ là sự hiểu nhầm nên không làm phiền cô nữa.

Cuối cùng buổi lễ kỉ niệm mười năm thành lập Công ty cũng tới. Chiều hôm đó, tất cả nhân viên đều được nghỉ sớm và sảnh Công ty được trang rí thành một sân khấu lớn cho sự kiện trọng đại này. Mọi người bàn nhau nên mặc đồ gì, có người còn thuê váy áo, trang điểm cho sang chảnh nữa.

Trúc Linh nghĩ bụng, mình là nhân viên mới, cũng chỉ tới đó để nghe các vị lãnh đạo phát biểu, nghe chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh và các ca sĩ biểu diễn thôi, việc gì phải mặc lộng lẫy cho mệt. Mở tủ quần áo chỉ toàn áo phông với quần bò, áo sơ mi, cuối cùng cô lại lấy ra chiếc váy công sở đã mặc hôm phỏng vấn cùng đôi giày cao năm ρhâп đi vào. Linh trang điểm nhẹ nhàng rồi bắt xe buýt tới Công ty.

Giữa một sân khấu lớn với những ánh đèn Led, được trang trí lộng lẫy, Linh thấy mình có phần lạc lõng. Bước chân hơi ngượng nghịu, luýnh quýnh như dư thừa. Linh đưa ánh mắt quét một lượt để tìm xem có bóng dáng nào quen thuộc hay không. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy chị Hằng. Nở một nụ cười, thở phào một tiếng, Linh nhanh chân bước về phía chị ấy. Tới nơi, cô thấy chị Hằng đang trò chuyện với vợ chồng giám đốc Trung. Linh cúi chào Giám đốc và phu nhân rồi quay sang chị Hằng:

– Chị ơi, gần tới giờ bắt đầu chưa ạ?

Chị Hằng nhìn sang cô cười:

– Mười lăm phút nữa em ạ!

Đúng lúc này, Linh nghe thấy tiếng người phụ nữ lịch thiệp, trang trọng bên cạnh Giám đốc Trung vang lên:

– Cô Trúc Linh là nhân viên mới, cần năng nổ hoạt bát. Những sự kiện lớn như thế này là cơ hội để học hỏi kinh nghiệm đấy. Đáng lẽ cô nên đến sớm để lăng xăng một chút giúp đỡ mọi người, chứ đằng này sát giờ mới tới còn ngơ ngác hỏi nữa. Những việc như vậy nếu đến tai đối tác thì Công ty thật mất mặt vì tuyển nhân viên không nhiệt huyết.

Linh ngạc nhiên đến á khẩu. Lễ kỉ niệm này đều do bên tổ chức sự kiện thực hiện hết, có nhân viên nào phải lăng xăng đâu cơ chứ? Đến đây vào giờ này, cô còn ʇ⚡︎ự thấy mình đi sớm, vậy mà phu nhân giám đốc lại cho rằng cô không nhiệt huyết. Nãy giờ im lặng lâu quá nên ngứa miệng hay sao thế nhỉ? Tính kiếm chuyện với nhân viên mới sao? Nếu đây không phải là vợ của một vị Giám đốc tốt bụng thì Linh sẽ cho ra môn ra khoai đấy. Nhưng với chỗ đứng của mình, cô chấp nhận nín nhịn và mỉm cười:

– Dạ, em mới vào Công ty nên còn non nhiều bề ạ. Cảm ơn chị đã nhắc nhở ạ!

Nói ra được câu đó mà Linh phải uốn lưỡi mấy lần vì nó đâu phải những gì cô đang nghĩ. Nhưng môi trường làm việc này dạy cô phải biết tùy cơ ứng biến, đặc biệt là cần giữ mối quαп Һệ tốt đẹp với cấp tгêภ và cả người thân của họ theo lối xã giao nữa. Hình như nhìn ra thái đọ của Linh, Giám đốc Trung quay sang vợ:

– Nhung, tất cả mọi thứ có bên tổ chức sự kiện lo mà em, nhân viên trong Công ty chỉ tới tham dự thôi mà!

Chị Nhung kia mỉm cười:

– À không, em biết chứ, nhưng ý em là nhân viên mới thì nên tới sớm, đi lại chào hỏi mọi người đó chồng. Như chị Hằng đây, vào Công ty mấy năm rồi nên biết điều hơn hẳn.

Rồi vợ sếp lại quay sang Linh:

– Tôi nói vậy để cô rút kinh nghiệm sau này vì Công ty lớn sẽ còn rất nhiều sự kiện lớn. Muốn trèo cao thì phải chịu khó hi sinh một chút!

Câu này nên hiểu là động viên hay đe dọa đây nhỉ? Cô chỉ là nhân viên quèn, mới tốt nghiệp Đại học, trèo cao đi đâu chứ? Nhưng thôi, chắc người lắm tiền thì suy nghĩ cũng phức tạp hơn, kệ đi. Linh lại gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu trước những câu nói lạ lùng đó:

– Dạ, em sẽ cố hoàn thành tốt công việc của mình ạ!

Cũng vừa lúc đó, tiếng anh MC vang lên báo hiệu Lễ kỉ niệm ngày thành lập Công ty bắt đầu, chị Hằng nhanh tay kéo Linh về chỗ ngồi cùng mấy anh chị trong phòng kinh doanh. Mọi người hào hứng đón xem các tiết mục tгêภ sân khấu hoành tráng, những câu nói ban nãy của Nhung cũng chả còn đọng lại trong tâm trí của Linh nữa.

Tiết mục ” Bốc thăm trúng thưởng ” khiến cả Hội trường xôn xao bàn tán bởi ngoài những phần thưởng bằng tiền mặt có giá trị khích lệ ϮιпҺ thần thì tгêภ sân khấu xuất hiện ba chiếc xe máy – phần thưởng cho ba người may mắn nhất, một chiếc Air Blade và hai chiếc Sirius . Điều đặc biệt là ba phần quà may mắn đó lại dành cho ba trong số mười lăm nhân viên vừa mới được tuyển dụng. Đây không phải lần đầu tiên Công ty đưa ra những phần thưởng giá trị như vậy nên các nhân viên lâu năm không quá ngạc nhiên nhưng ai cũng hào hứng. Chị Hằng thì thầm vào tai Linh :

– Này, em mà trúng xe máy thì tuyệt nhỉ? Đỡ biết bao nhiêu ý!

Linh cười:

– Ôi, số em chả bao giờ may mắn ở những vụ như thế này đâu chị ơi!

Chị Hằng nhíu mày:

– Cái con bé này, dân kinh doanh phải ʇ⚡︎ự tin chứ?

Cũng đúng lúc ấy, tiếng MC lại vang lên:

– Chúng tôi xin được mời mười lăm nhân viên mới lên sân khấu, đứng trước mười lăm chiếc hộp nhỏ này . Trong hộp sẽ có phần thưởng may mắn là một chiếc xe máy hoặc không có gì. Phía dưới, nhân viên của chúng tôi sẽ đưa các hộp bốc thăm trúng giải thưởng tiền mặt. Ai bốc trúng phần thưởng với mệnh giá bao nhiêu thì trao mảnh giấy lại cho các trưởng phòng của mình. Ngày mai, Công ty sẽ tập hợp và phát quà ạ!

Linh bối rối khi nghe đến tên mình cùng mười bốn bạn khác được xướng tгêภ sân khấu. Cô không nghĩ tới việc này nên ăn mặc không sang trọng như những bạn kia. Nhưng rồi cô lại gạt đi, mặc lành lặn, sạch sẽ là được, quan trọng gì đâu. Vả lại, phía dưới mọi người cũng đang nhao nhao nhận quà nên ít người để ý.

Mười lăm nhân viên được chia ra làm ba tốp và đứng theo đúng thứ ʇ⚡︎ự trong danh sách mà MC xướng tên. Mỗi chiếc hộp đều chứa nhiều mảnh giấy gấp gọn. Khi mười lăm người đã cầm tгêภ tay mảnh giấy của mình, anh MC lại yêu cầu phía dưới giữ trật ʇ⚡︎ự và cùng nhìn lên sân khấu. Mười lăm người lúc này lại được chú ý nhiều hơn ai hết. Điều này khiến Linh tỏ ra lúng túng.

Anh MC đi tới từng người và đọc mảnh giấy tгêภ tay họ. Cô bạn đứng gần Linh đã trúng một chiếc xe Sirius khiến LInh bỗng dưng hồi hộp. Cô cảm giác như mình đang chờ xem điểm trong một kì thi quan trọng. Mảnh giấy tгêภ tay cô vừa đưa cho anh MC thì bên tai cô vang lên một âm thanh chắc nịch:

– Phần thưởng của bạn là một chiếc xe Air Blade!

Linh ngỡ ngàng đến mức cứ đờ người ra, trong khi mọi người vỗ tay giòn giã như pháo phía dưới. Đơ mất mấy giây, Linh giật mình bởi tiếng anh MC:

– Dương Trúc Linh, chúc mừng em!

Linh cảm nhận mắt mình ươn ướt, cô đưa tay ra bắt tay anh MC và nói:

– Em cảm ơn anh ạ!

Phía dưới hàng ghế đầu tiên, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Nhung nở một nụ cười ranh mãnh…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất