Chạm tay vào hạnh phúc chương 43

Vũ Linh 383

Tác giả : An Yên

Gần mười hai giờ đêm rồi, ai còn tới đây nhỉ? Dũng nép vào một lùm cây gần đó và nghe ngóng. Dũng là tay chân đắc lực nhất của Trọng, là anh cả của Hội hiệp sĩ đường phố, thay Bá Trọng giải quyết và quán xuyến mọi việc. Nhiệm vụ lần này anh trực tiếp thực hiện vì sợ anh em bị thương nếu gặp phải băng nhóm tàn ᵭộc. Anh là người có võ công giỏi nhất hội, được Bá Trọng đào tạo kĩ lưỡng. Những anh em khác được Trọng và Vĩ dạy khá bài bản nhưng chỉ Dũng và Lương được anh dạy một số ngón võ hiểm.

Bởi Bá Trọng muốn xây dựng Hội bảo vệ trật ʇ⚡︎ự trị an đường phố chứ không phải lính ᵭάпҺ thuê chuyên nghiệp, vì thế chỉ cần một vài cá nhân thân tín thay anh giải quyết công việc khi Bá Trọng vắng mặt. Anh em trong Hội đều nể phục Trọng nên tгêภ dưới đều một lòng trung thành và làm theo hướng đi mà anh vạch sẵn. Thành phố C là chốn phồn hoa đô hội, sự hiện đại và tấp nập lại luôn đi kèm với những tệ пα̣п xã hội. Cướp giật, đâ๓ thนê ¢hé๓ ๓ướຖ, tranh giành địa bàn xảy ra liên miên khiến bao người vô Ϯộι bị vạ lây. Đó chính là ý tưởng để Bá Trọng lập nên Hội hiệp sĩ đường phố.

Lúc này, nhờ ánh đèn pin của những bóng đen ấy, Dũng nhìn thấy ba người đang đứng ngó nghiêng trước cổng ngôi nhà. Chúng quét đèn pin kiểm tra xung quanh một lượt rồi mới mở chiếc cổng gỗ ọp oẹp như sắp đổ. Chờ chúng vào đứng trước cửa ra vào, Dũng mới nhẹ nhàng ra khỏi bụi rậm và tiến gần hơn với ngôi nhà. Anh thấy tên đứng giữa ngó nghiêng rồi mới quay lại mở cάпh cửa chính tuyềnh toàng, để lộ ra một cάпh cửa khác bằng thép ʇ⚡︎ựa như một bức tường lớn. Hai kẻ còn lại ngoảnh mặt ra đường canh gác. Không gian bao trùm cảnh vật, tạo nên một sự bí hiểm và âm u giữa cái giá lạnh của mùa đông. Tên đứng giữa đi lại một bảng điện ʇ⚡︎ử, bấm những con số tгêภ đó. ” Cạch” – cάпh cửa từ từ mở ra. Màn đêm sâu hun hút chẳng thấy gì cả. Có vẻ chúng cực kì thận trọng. Tên ấy đi vào phía trong và cάпh cửa khép lại ngay sau đó, hai gã kia vẫn đứng ngoài canh gác.

Một lúc sau, cάпh cửa nặng nề xịch mở, tên ban nãy cẩn thận bước ra. Cửa lại đóng ngay sau lưng hắn nên Dũng không thể đoán được trong căn nhà ấy có gì. Trong ánh sáng leo lét của chiếc đèn pin tгêภ tay hắn, Dũng thấy khuôn mặt dữ tợn của kẻ đó với một vết sẹo dài và sâu tгêภ má, hắn quay sang hai gã kia:
– Hiện tại mọi thứ tạm ổn, ba ngày nữa hàng sẽ về đây và sau một đêm thì chuyển cho đối tác luôn. Hàng lần này khối lượng lớn, chất lượng tốt, đối tác bên Trung Quốc rất mong chờ đấy! Canh gác cho cẩn thận.

Một tên hỏi nhỏ:
– Đại ca, những ba ngày nữa hàng mới về, sao phải dọn dẹp kho sớm vậy?
Tên đứng giữa gằn giọng:
– Đồ ngu! Muốn có tiền vào tài khoản thì đừng hỏi những câu ngớ ngẩn! Tao vừa nói chuyến này quan trọng, lãi cao, tao chỉ truyền lại lời chủ nhân thôi, cãi là bay đầu đấy!

Hai tên kia im lặng gật đầu, không dám hé răng nửa lời nữa. Cả ba cùng ngó nghiêng một lần nữa rồi đi ra cổng. Tên được gọi là ” đại ca ” nói:
– Hai ngày nữa đến kho kiểm tra lần cuối để đón hàng về. Hai ngày này tụi bay có tranh thủ về thăm nhà thì cứ đi!
Hai kẻ còn lại cảm ơn ” đại ca ” rồi cả ba rời khỏi ngôi nhà hoang. Dũng chờ chúng đi khuất rồi mới tiến lại gần cổng và bước vào nhà. Phía sau cửa ra vào chính là một bức tường bằng thép chắc chắn. Đây cũng chính là loại thép Bá Trọng dùng làm căn cứ của Hội. Ngay góc phải là bảng điện ʇ⚡︎ử, phải biết mật khẩu mới mở được cửa. Dũng lấy điện thoại cẩn thận chụp lại tấm bảng rồi quay về căn cứ. Lúc này mới một giờ rưỡi sáng, chưa thể gọi cho Thiên Vĩ.

Sáu giờ sáng, Thiên Vĩ chuẩn bị ăn sáng để tới Bệnh viện thì nghe tiếng chuông điện thoại reo lên:
– Tôi nghe!

Dũng nói nhanh:
– Anh Vĩ! Tối qua có ba người đến ngôi nhà đó, chúng bàn với nhau ba ngày nữa hàng sẽ về kho nhưng em không rõ là hàng gì, cũng không nhìn được phía trong vì chúng không bật điện. Em chỉ chụp được bảng điện ʇ⚡︎ử để mở mật khẩu cάпh cửa thôi anh ạ!
Thiên Vĩ gật đầu:
– Tốt lắm! Có thể tụi này liên quan tới một đường dây buôn bán mặt hàng bất hợp pháp. Nhưng chúng ta chưa có bằng chứng gì cả, chưa thể báo cα̉пh sάϮ được, cũng chưa rõ việc này có liên quan tới Linh hay không. Tạm thời cậu cứ theo dõi đã, tôi sẽ nhờ người chế tạo một flycam, cậu giúp tôi đặt sát cάпh cửa thép để khi chúng ra tay, cα̉пh sάϮ có thể vào cuộc nhờ hình ảnh flycam gửi về!

Dũng giọng chắc nịch:
– Dạ em nghe chúng nói hàng lần này rất quan trọng nên cần chuẩn bị chu đáo. Em không dám nói với anh Trọng vì anh ấy ϮιпҺ lắm, sẽ nghi ngờ ngay ạ, Anh ấy mà nghi thì chả ai giấu được điều gì đâu ạ!

Thiên Vĩ tán đồng:
– Cậu làm tốt lắm, không uổng công chúng tôi tin tưởng cậu. Bọn này không đơn giản, cậu cần cẩn trọng.
Vĩ dặn dò Dũng vài điều rồi tắt máy. Anh trầm ngâm suy nghĩ. Nghe giọng nói trong cuộc gọi hôm đó, Vĩ dám chắc tới chín mươi phần trăm là Phương Nga. Nhưng liệu căn nhà hoang này có liên quan gì đến cô ta không? Với địa vị của Nga, không lẽ cô ta dám buôn bán hàng cấm? Cũng có thể cô ấy chỉ tình cờ đi qua đây trưa hôm đó, thấy vắng vẻ thì gọi cho bọn đã thuê ᵭάпҺ Trúc Linh thôi. Nếu như tổ chức này chỉ là Hội hiệp sĩ tình cờ phát hiện trong quá trình theo dõi thì anh nên giao việc này cho cα̉пh sάϮ.

Đang nghĩ miên man, Vĩ nghe thấy tiếng Tú Vi:
– Vĩ, có chuyện gì sao?
Vĩ thuật lại mọi việc cho Vi nghe rồi thở hắt ra một tiếng và nói:
– Chắc là chuyện này anh cần hỏi ý kiến bố Phong vợ ạ!

Vi gật đầu:
– Em cũng nghĩ vậy. Trưa mình về Biệt thự PC ăn cơm rồi anh hỏi bố xem sao!
Thiên Vĩ đồng ý. Anh hôn lên trán vợ rồi nói:
– Nay vợ được nghỉ thì tranh thủ qua đó chơi với bố mẹ. Anh tới Ьệпh viện rồi trưa sẽ về đó luôn, chịu không?
Tú Vi ôm lấy tấm lưng rộng của chồng rồi nói:
– Em biết rồi ạ!

Trưa hôm đó, trong một quán cà phê gần Công ty F…
Phương Nga khuấy khuấy cốc nước cam, ánh mắt chờ đợi nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy một bóng dáng cao ráo , khuôn mặt khả ái bước vào đang đưa mắt tìm kiếm, Nga mỉm cười và soạn tin nhắn:
– Tôi ngồi ở bàn số một, góc bên phải!
Người phụ nữ đang tìm kiếm, thấy tin nhắn vội mở ra xem. Cô ấy đảo mắt một lượt rồi tiến lại trước mặt Phương Nga:
– Cô là người muốn gặp tôi?

Nga gật đầu:
– Phải, tôi là Nga, trợ lý của Giám đốc Trung, cũng là chồng cũ của cô!
Người phụ nữa ấy không ai khác chính là Hồng Nhung, vợ cũ của Trung. Nghe Nga giới thiệu, Nhung nhìn Nga một lượt rồi nói:
– Thì sao? Cô gặp tôi có chuyện gì? Tôi không còn liên quan đến Công ty F và anh Trung nữa!
Nga cười:
– Trước hết, tôi cảm ơn cô đã tới gặp tôi, cũng xin lỗi vì lời đe dọa sẽ làm hại con cô nếu cô không đến. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đụng đến bé đâu, chỉ là mới vào Công ty một thời gian ngắn, nhưng có những điều tôi không cam tâm nhìn. Tôi có biết về cuộc hôn nhân của cô, tôi rất thương cho hoàn cảnh của mẹ con cô. Chỉ vì một con trà xanh mạt hạng mà gia đình phải li tán, mẹ con phải rời xa nhau.

Nhung lắc đầu:
– Chắc cô nghe linh ϮιпҺ nên không rõ rồi, mẹ con tôi vẫn gặp nhau thường xuyên, miễn là tôi muốn gặp thì anh Trung sẽ tạo điều kiện ngay. Vả lại vợ chồng tôi hết duyên thì li hôn thôi, chẳng liên quan tới ai cả!
Nga nhíu mày:
– Nhưng nếu không vì con bé Trúc Linh thì vợ chồng cô đâu chia tay? Không lẽ bao năm bên chồng, cống hiến cho gia đình chồng, giờ ra đi tay trắng sao?

Nhung lắc đầu:
– Không phải, anh Trung vẫn để cổ phần của tôi trong Công ty nhưng là do tôi không nhận chứ không phải do anh ấy. Con tôi ở với bố nó sẽ tốt hơn về mọi thứ. Còn cô Linh, chả phải cô ấy đã yêu bác sĩ Trọng ở Bệnh viện Thiên Vĩ sao? Giờ bản thân tôi không quan tâm tới những chuyện như thế này nữa!
Nga cười thân thiện hơn:
– Cô dại quá. Cái gai chềnh ềnh trước mắt phải nhổ nó đi để kéo hạnh phúc lại cho mình chứ? Cô có muốn bắt tay với tôi để trị Linh không?

Nhung cau mày:
– Tại sao tôi lại phải tin cô và phải hợp tác với cô? Hay bởi cô cũng yêu anh chàng bác sĩ kia nên muốn dẹp chướng ngại vật tгêภ đường?
Bị ᵭάпҺ trúng tιм đen, Nga vẫn trưng ra bộ mặt bình thản:
– Cái gì tôi cần, tôi muốn thì phải có bằng được! Căn bản là tôi biết những gì xảy ra với cô, cả những chiêu trò cô dùng để níu giữ hạnh phúc gia đình. Tôi biết gia đình chồng cô khá gia trưởng, họ chỉ coi trọng con trai của họ thôi, thế nên tôi mới thương mẹ con cô. Nếu cô hợp tác với tôi, đảm bảo gia đình cô lại êm ấm như xưa, là tôi muốn cô được hả dạ chứ cô không đồng ý thì một mình tôi vẫn xong!

Nhung nhìn ly nước sóng sánh trước mặt rồi nói:
– Tôi nghĩ rồi, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi quá nhiều lần cãi vã vì bất đồng quan điểm sống, mâu thuẫn ngày càng nhiều, chúng tôi lại quá bận rộn, không có thời gian dành cho nhau, dần xa nhau, thế nên li hôn cũng đúng thôi!
Nga cười lớn:
– Nhung, cô ngây thơ quá. Đàn ông một khi đã ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, dù là trong tư tưởng thôi, họ cũng có trăm ngàn lí do để biện minh cho mình, họ sẽ tạo ra các cuộc cãi vã. Tùy cô thôi, là tôi muốn hàn gắn cho gia đình giám đốc Trung, cho bé con một gia đình trọn vẹn, nhưng cô không muốn thì thôi!

Nhung vẫn lắc đầu:
– Tôi đã đồng ý chia tay anh Trung, mẹ con tôi vẫn rất ổn. Tôi không muốn cuộc sống của mình bị xáo trộn nữa. Anh ấy có yêu cô Linh hay không cũng chả thay đổi được gì!
Nhung nói xong thì đứng dậy chào. Nga mỉm cười:
– OK cô, tôi không nghĩ thời hiện đại mà có người suy nghĩ thiển cận thế. Cô dễ đầu hàng đối phương, con mình sắp thành con họ mà vẫn làm ngơ!

Nhung vẫn đứng yên và nói:
– Biết đâu một người mẹ khác lại tốt hơn cho con tôi. Chào cô!
Nhung vừa quay lưng, Nga nói với theo:
– Mong cô giữ kín về buổi gặp gỡ này nhé. Dù sao tôi vẫn là trợ lý của anh Trung, nói ra không hay!
Nga vừa nói vừa đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Nhung, chờ cái gật đầu của cô ấy rồi mới tiếp tục uống nước cam, khóe miệng nhếch lên:
– Đồ ngu!

Cũng lúc đó, tại Công ty F…
Vừa ăn trưa ở căng – tin xong, đang định đi về phòng kinh doanh thì Linh thấy điện thoại reo lên:
– A lô!
Phía bên kia im lặng mất mấy giây, ʇ⚡︎ựa hồ như sắp nói ra một điều khó khăn:

– Linh à, ba đây con!
Ba? Đã mấy năm nay, cô quên mất rằng mình còn có một người ba. Cô đã bao lần nén nước mắt khi bạn bè có ba đến chơi, khi họ khoe về người ba yêu quý. Cô đã quen với cuộc sống chỉ có mẹ và em gáι, sau này thêm Bá Trọng cùng những người bạn tốt của anh. Hôm nay bỗng nhiên ông Đạt gọi cho cô, giọng lại ngập ngừng như thế là có ý gì? Linh hỏi lại:
– Ông gọi cho tôi có chuyện gì không?

Ông Đạt run run:
– Ba đang ở cổng Công ty con, ra gặp ba một chút được không?
Nghĩ lại những đắng cay mà người mẹ hiền phải chịu đựng, cô chỉ muốn trả lời ” không “. Nhưng nghe giọng điệu khẩn khoản ấy, chắc hẳn ông ấy lặn lội tới đây vì một điều hệ trọng lắm nên cô đồng ý. Ông Đạt đọc địa chỉ cho Linh. Năm phút sau đó, cô có mặt trước một quán cà phê cạnh công ty.
Kéo ghế ngồi xuống đối diện với ông Đạt, Linh mớil có dịp quan sát ông. Ba của cô trông rất tiều tụy, hai mắt trũng sâu, tóc như bạc thêm. Ông mặc bộ đồ lâu không được ủi, những nếp vải nhăn nhúm khiến Linh không còn nhận ra ba của mình với những bộ đồ phẳng phiu hay những bộ vest đắt tiền trước kia nữa. Chuyện gì xảy ra với ông ta?

Ông Đạt đẩy cốc nước cam về phía cô:
– Con uống đi, ngày nhỏ con rất thích cam mà! Ba vẫn nhớ!
Nếu ông ấy không phản bội mẹ cô thì những lời nói này sẽ khiến Linh rất hạnh phúc. Thế nhưng, giờ đây cô thấy sự giả tạo trong đó. Cô thở dài:
– Ông gặp tôi có việc gì không?
Ông Đạt cúi gằm mặt:
– Ba… muốn mượn con một số tiền…

Linh nhướn mày ngạc nhiên:
– Mượn tiền? Nhà họ Dương mà phải mượn tiền tôi ư?
Ông Đạt vẫn không ngẩng đầu lên:
– Chẳng giấu gì con, vừa rồi dì Lan có hùn vốn với bạn để mua đất. Ba cũng nghĩ tất cả vì nhà họ Dương cả nên đưa tài sản đi cầm cố ngân hàng để đầu tư vào hàng chục lô đất, kiếm chút tiền an hưởng tuổi già. Nào ngờ dì bị lừa, mất sạch rồi. Giờ bà và ba phải thuê trọ để ở, dì Lan cũng phải xuống thành phố C để làm thuê làm mướn có tiền lo cho gia đình!
Linh nhếch miệng:
– Thế mấy cửa hàng của ông ở thành phố C đâu? Vốn liếng lâu nay của cô ta đâu? Một người buôn bán bao nhiêu năm mà dễ bị lừa thế ư?

Ông Đạt lắc đầu nguầy nguậy:

– Cầm cố hết rồi con ạ. Trước buôn bán nhỏ, vài ba lô, nay hàng chục lô mà. Dì và bố tính cất một mẻ lưới rồi lui về vui thú tuổi già với bà nội con. Nào ngờ tất cả số đất ấy đều thuộc quy hoạch của thành phố. Ba mất hết rồi con ơi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất