Tác giả : An Yên
Trúc Linh và Tú Vi tới trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố C và trình bày về chiếc điện thoại và cuộc gọi lúc trưa. Đội trưởng đội cα̉пh sάϮ điều tra Ϯộι phạm chăm chú lắng nghe rồi nói:
– Hai con chờ chú một chút nha!
Nói xong, đồng chí đó đưa chiếc điện thoại cho phòng kĩ thuật xử lý. Trong lúc chờ đợi, Tú Vi cũng có hỏi qua tình hình và đáp lại cô là một cái lắc đầu:
– Chúng thà ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không khai. Có hai khả năng, đây là băng nhóm mà kẻ cầm đầu có thế lực, hai là kẻ đó rất nhiều tiền, có thể lo cho gia đình của hội ᵭάпҺ thuê này nếu chúng nhận toàn bộ Ϯộι và vào bóc lịch trong nhà đá. Vì thế, bọn này rất ngoan cố, không hé răng nửa lời. Chú đang cho tạm giam để rà soát các băng nhóm trong thành phố, tìm tung tích hội này cái đã!
Mười phút sau, phòng kĩ thuật đã gửi kết quả điều tra cho Đội trưởng. Đồng chí nhìn Vi và Linh rồi ôn tồn nói:
– Một ngôi nhà ở ngoại thành, trong ngõ sâu. Giờ các cháu về đi, có tin gì mới chú sẽ báo ngay. À, chú gửi lời hỏi thăm sếp Phong nhé! Lâu rồi bận quá không diện kiến sếp!
Tú Vi gật đầu cảm ơn đồng chí cα̉пh sάϮ rồi cả hai chào mọi người ra về. Thực ra đưa chiếc điện thoại để hỗ trợ các chiến sĩ sớm tìm ra kẻ chủ mưu chứ địa điểm thì chú Tuân đã nói cho Vi nghe rồi. Tú Vi chở Linh tới tiệm tóc. Và dưới bàn tay tài hoa của chủ tiệm, bộ tóc nham nhở của Linh đã được hô biến thành một diện mạo mới. Cô có một mái tóc ngắn uốn cụp ôm lấy chiếc cổ trắng ngần, khuôn mặt cô lúc này ʇ⚡︎ựa như một búp bê vậy.
Trong khi đó, hai người của Hội hiệp sĩ đường phố đã có mặt tại căn nhà trong hẻm theo địa chỉ mà Vĩ gửi. Đó là một ngôi nhà ngói cũ kĩ nằm giữa một mảnh đấy đầy lau sậy, rất hoang vu và bí ẩn. Cánh cổng gỗ sơ sài như sắp sập. Cả hai bước vào sau khi quan sát kĩ xung quanh. Cánh cửa chính trông bề ngoài rất tuềnh toàng, tuy nhiên, khi ghé mắt vào trong, tầm mắt lại bị chặn bởi một lớp cửa bằng thép chắc chắn. Nhà không có dấu hiệu của người ở tại sao lại phải ngụy trang như thế? Một người liếc sang người kia:
– Lương, cậu có thấy nó bất thường không?
Người tên Lương gật đầu:
– Phải đó anh Dũng. Em thấy chỗ này giống một sào huyệt được trang bị như nhà hoang thôi.
Dũng nói:
– Ta sẽ cho một người theo dõi ngôi nhà này, còn một người theo dõi chị Linh, như thế mới ổn được! Để anh báo cho anh Vĩ!
Lương gật đầu:
– Dạ, bằng mọi cách phải bảo vệ người phụ nữ của anh Trọng, chúng ta nợ anh ấy quá nhiều rồi!
Thực ra, Hội hiệp sĩ đường phố này vốn là những thành phần bất hảo, trộm ςư-ớ.ק cũng có, đâ๓ thนê ¢hé๓ ๓ướຖ cũng có. Họ được Bá Trọng thu phục về. Anh cùng Thiên Vĩ đã đào tạo võ cơ bản và tạo cho họ con đường hoàn lương. Công việc hằng ngày của Hội là ngăn chặn những hành vi mà trước đó chính họ đã dùng để kiếm sống. Cũng không ít người ngoan cố nhưng trước uy lực và cả tình thương của Trọng đã khiến họ tâm phục khẩu phục, trở thành những tay chân thân tín luôn sát cάпh bên anh. Trong lòng bọn họ, Bá Trọng thực sự là một ân nhân đã tạo cho họ cuộc đời mới.
Dũng vừa tắt cuộc gọi cho Thiên Vĩ thì nghe tiếng xe máy chạy vào ngõ. Cả hai đá mắt cho nhau rồi lên xe trở về căn cứ.
Chiều hôm đó, Trúc Linh trở về nhà Thiên Vĩ ăn cơm rồi mới về Chung cư. Cô có cảm giác vợ chồng anh Vĩ sợ cô gặp chuyện nên nằng nặc giữ Linh lại bằng được. Ăn uống xong, Tú Vi chở cô về chung cư, còn nhờ người tới phòng trọ đưa xe máy cô tới đó để Linh tiện đi làm. Tú Vi còn cẩn thận vào căn hộ của Bá Trọng kiểm tra một ʋòпg rồi dặn Linh đóng cửa cẩn thận dù đây là Chung cư được ᵭάпҺ giá nghiêm ngặt bậc nhất thành phố C.
Chị Vi về rồi, Linh thả mình tгêภ giường trong phòng ngủ xem phim. Một ngày quá nhiều sự kiện xảy ra khiến cô chỉ muốn thư giãn. Căn hộ vốn rộng lại càng trở nên thênh thang khi vắng Bá Trọng. Cô cầm tấm ảnh của anh được đặt tгêภ bàn làm việc, chạm vào từng đường nét tгêภ khuôn mặt điển trai đó:
– Bá Trọng, năm ngày nữa sẽ được gặp anh rồi! Nhớ khuôn mặt này lắm luôn!
Chín giờ tối, Trúc Linh thấy cuộc gọi video của Bá Trọng. Cô gạt vội giọt nước mắt nhung nhớ đang lăn xuống và lướt nghe:
– Bá Trọng, anh đang làm gì?
Trọng nhíu mày khi thấy mái tóc ngắn của Linh:
– Vợ, em cắt tóc rồi sao?
Linh căng cả cơ hàm để có nụ cười tươi tắn nhất:
– Có đẹp không anh? Trước đây em cũng để tóc ngắn mà, lâu nay dài quá vai rồi, tóc em lại dày nên nặng đầu lắm, em thay đổi một chút. Nếu anh thích tóc dài thì em sẽ nuôi lại, chịu không?
Bá Trọng mỉm cười:
– Không sao, em thích là được vì dài ngắn gì cũng xinh hết. Chỉ là anh thấy em thay đổi kiểu tóc nên hỏi thôi!
Linh ríu rít:
– Yêu trai đẹp phải thay đổi một chút, nhàm chán mãi một kiểu lại bị mấy cô trà xanh trà đỏ cưa cẩm mệt lắm!
Bá Trọng bật cười:
– Thôi, một cô Trúc Linh đủ mệt rồi, xa mấy ngày mà anh thấy mình già đi mấy tuổi rồi đấy, thời gian đâu nữa mà nhớ nhung cô khác. Em đang làm gì?
Biết rằng Paris bây giờ mới ba giờ chiều nên Trúc Linh vui vẻ nói:
– Em đang xem phim và ngắm hình anh này! Chiều nay anh được nghỉ sao?
Bá Trọng gật đầu khi thấy Linh huơ huơ tấm hình của mình trước điện thoại:
– Ừ, ban nãy anh ăn trưa với mấy giáo sư và bàn bạc công việc một chút. Giờ anh về nhà bố mẹ nuôi. Mấy ngày tới sẽ có Hội thảo liên tục nên anh tranh thủ gọi về ngắm vợ cho đỡ nhớ. Còn năm ngày nữa thôi, cố lên!
Trúc Linh cũng ra dấu OK với Bá Trọng. Cả hai cùng trò chuyện một chút nữa rồi anh giục cô đi ngủ. Linh ôm chiếc gối dài và cả tấm hình của Bá Trọng chìm vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau…
Linh tỉnh dậy khi nghe chuông báo thức reo vang – sáu giờ sáng. Cô với lấy điện thoại tắt chuông và mỉm cười khi đọc tin chúc ngày mới bình an của Bá Trọng. Lúc này ở Paris là mười hai giờ đêm, vậy là anh lại thức khuya làm việc rồi. Cô nhắn tin nhắc anh nghỉ ngơi rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng và tới Công ty.
Vừa tới cửa phòng kinh doanh, mọi người đã ” ồ ” lên khi thấy mái tóc mới của Linh. Chị Hằng ôm lấy khuôn mặt tròn của Linh:
– Y như búp bê này, dễ thương ghê!
Rồi chị ghé tai cô:
– Kiểu này ông bác sĩ mê phải biết, chắc sắp về rồi nhỉ?
Nhắc đến Bá Trọng, Linh cười trong veo:
– Dạ chị, gần năm ngày nữa ạ!
Cô nói xong thì đi pha cà phê cho cả mình và chị Hằng. Vừa pha xong, đang định rảo bước về phòng, Linh thấy chị Nga đi tới nên cúi đầu chào:
– Chào trợ lý Nga ạ!
Ánh mắt Phương Nga lóe lên những tia ngạc nhiên rồi cất giọng ngọt ngào:
– Ồ, em đổi kiểu tóc này trông trẻ hẳn ra đấy! À, chị nghe bác Kiên nói anh Trọng đi Pháp mười ngày hả? Nhớ nhau nhỉ?
Ba anh nói chuyện đó với chị Nga ư? Làm gì thân thiết vậy chứ? Nhưng thôi, cô chả thèm quan tâm, chỉ gật đầu:
– Dạ em cảm ơn chị đã khen ạ!
Nga nhíu mày, tay chạm vào tóc Trúc Linh:
– Lúc nãy chị tưởng tóc giả đấy!
Linh lắc đầu:
– Dạ không ạ, em không thích đội tóc giả ạ.
Nga nhẹ giọng:
– Có những thứ không thích cũng phải chấp nhận em gáι ạ!
Linh ϮιпҺ ý nhận ra những lời lẽ không bình thường trong câu nói của chị Nga. Cô đã lờ mờ nhận ra rằng mỗi khi gặp cô, chị ấy đều có những câu nói ẩn ý và nhìn Bá Trọng với ánh mắt khác lạ. Câu chuyện tình yêu của hai người mà chị kể đúng hay không chả còn quan trọng nữa nhưng có vẻ như người phụ nữ chưa chồng kia đang muốn chen chân vào hạnh phúc của cô và Bá trọng.
Linh cười đáp trả:
– Dạ đúng ạ, nhưng với em, những gì không thích sẽ không dùng, những gì đã dùng lại không thể thay đổi và chẳng ai ςư-ớ.ק được. Chị nói cũng có lí, vì đến người giả tạo ta còn sống chung được thì một mái tóc giả có gì đâu chị nhỉ? Cảm ơn gợi ý của chị nhé, em sẽ nói Bá Trọng chọn mấy bộ tóc giả, thỉnh thoảng sẽ thay đổi ạ!
Mắt Nga ánh lên những tia giận dữ nhưng rồi quay lại vẻ bình thản ngay sau đó, cô cười thảo mai:
– Ừ, em có vẻ hợp với chị đấy. Tính chị rất rõ ràng, cái gì mình muốn phải nỗ lực lấy bằng được!
Những câu nói đầy hàm ý thách thức của chị Nga lại khiến những nghi ngờ trong Linh dần trở thành lời khẳng định. Cô nhếch miệng:
– Dạ, dúng rồi chị ạ. Và khi đã có được thì lại nỗ lực giữ bằng được!
Cô nói xong thì cúi chào Nga để về phòng. Thế nhưng, tay Linh mới cầm hai cốc cà phê bước đi thì Nga bỗng nghiêng người ngã nhào vào cô như gót giày bị gãy vậy. Hai cốc cà phê tгêภ tayhắt cả lên người cô trước khi rơi xuống sàn gạch. Đây là cốc bằng nhựa cứng nên không vỡ nhưng súc nóng đủ làm bàn tay Linh bỏng rát. Cô bất ngờ trước tình huống đó nên cứ đứng trân trân nhìn hai chiếc cốc rơi khỏi tay mình. Nga đứng thẳng dậy rối rít:
– Ối, chị xin lỗi nhé, chị đi đôi giày này hơi cao nên đứng lâu nó trẹo chân.
Vừa lúc đó, một âm thanh vang lên:
– Linh, em có làm sao không?
Giám đốc Trung bước nhanh tới cầm lấy hai bàn tay của Linh bị cà phê bắn vào đã đỏ ửng lên:
– Đỏ cả lên rồi, vào xả nước lạnh nhanh!
Linh bối rối rụt tay lại:
– Dạ vâng ạ!
Nhưng cô vừa bước đi thì Nga lại giữ lấy tay cô:
– Chị xem nào, đỏ cả rồi, thương quá, chị xin lỗi Linh nhiều nhé.
Cũng đúng khi ấy, chị Hằng chạy tới:
– Linh, em sao thế? Bỏng cà phê à? Thảo nào chị thấy lâu lâu!
Chị Hằng nói xong thì quay sang chào Giám đốc Trung và trợ lý Nga rồi giật tay Linh khỏi tay Nga, kéo nhanh cô vào nhà vệ sinh. Nga nhìn theo hai người và nhếch môi đầy bí ẩn. Giám đốc Trung vẫy tay gọi chị tạp vụ đang lau dọn gần đó:
– Phiền chị dọn dẹp chỗ này nhé!
Phương Nga quay sang anh:
– Xin lỗi Giám đốc, tôi không cố ý ậ!
Trung nghiêm giọng:
– Cô cố ý hay không chỉ mỗi cô biết. Cô không phải xin lỗi tôi. Lần sau, thấy người bị bỏng thì đừng cố tình giữ tay người ta lại như thế. Điều đó tôi nghĩ một tiến sĩ từ Úc về như cô đủ thông minh để hiểu!
Trung nói xong thì rảo bước đi. Nga nhìn theo bóng dáng đó, miệng lẩm bẩm:
– Giám đốc, anh can thiệp hơi sâu vào việc của người khác rồi đấy!
Trong nhà vệ sinh, Chị Hằng xả nước lạnh lên tay Linh rồi nói:
– Chị đã nói mà em không nghe, trợ lý Nga không hề đơn giản, chị nghi ngờ vụ bản kế hoạch kinh doanh cũng do chị ta tạo nên đấy!
Linh đưa tay lên miệng :
– Suỵt, chúng ta không có bằng chứng thì đừng nói linh ϮιпҺ, em sẽ cẩn thận là được mà!
Chị Hằng nhìn Linh:
– Nhận ra rồi hả? Cô thật thà đến ngu ngơ. May Bá Trọng thương cô thật lòng, chứ gặp mấy gã đàn ông hám của lạ thì cô mất chồng cũng chưa ngộ ra đâu nhỉ?
Linh cười:
– Một người như Bá Trọng được yêu mến là chuyện bình thường chị nhỉ? Nhưng em không muốn sự toan tính trong tình yêu. Em không rõ động cơ của chị ấy khi chưa có bằng chứng nhưng em hiểu chị Nga không đơn giản. May đang là mùa đông, em mặc áo khoác ngoài nên cà phê hắt vào không ảnh hưởng nhiều, chỗ tay cũng một it, em bôi kem là được!
Chị Hằng vừa nói vừa dùng khăn ướt lau lau mấy vết cà phê tгêภ váy của Linh . Cũng may hôm nay cô mặc đồ hơi tối màu nên không ảnh hưởng nhiều, chịu khó mặc tới chiều rồi về thay sau vậy! Chị Hằng kéo Linh sang phòng y tế thoa kem trị bỏng rồi cả hai quay lại làm việc! Tuần này phòng lại tăng ca, Hợp đồng mới sẽ kí vào ngày mai. Linh thấy vui lắm, cuối tuần Bá Trọng sẽ về, cô sẽ vùi đầu vào công việc để khuây khỏa nỗi nhớ thương…
Hai ngày tiếp sau đó, cuộc sống của Linh lại quay lại quỹ đạo cũ. Sáng tới công ty và khoảng mười giờ đêm mới về đến nhà. Vì cách nhau sáu tiếng đồng hồ, Bá Trọng cũng bận rộn với những cuộc Hội thảo nên cả hai chỉ nhắn tin qua lại, gửi cho nhau những nụ hôn bằng hình ảnh động tгêภ máy, kể cho nhau nghe những gì đã diễn ra cùng nỗi nhớ mong và chờ đợi ngày gặp lại.
Hội Hiệp sĩ đường phố cử người theo sát Linh tгêภ mọi nẻo đường. Người đó theo cô từ Chung cư tới Công ty F, cho tới khi cô quay lại căn phòng của Bá Trọng mới yên tâm quay về!
Tại ngôi nhà hoang, Dũng hai ngày nay chỉ quanh quẩn ở đó, không dám đi dâu, tới giờ ăn thì gọi người tới thay ca. Dũng đứng cách đó một quãng, mỗi ngày thay mấy bộ quần áo đê không bị nghi ngờ. Hai ngày trôi qua, mọi việc vẫn yên ổn. Cho đến khi Dũng nghĩ rằng có thể đây chỉ là một căn cứ cũ của một tổ chức nào đó bị bỏ quên thì vào đêm khuya của ngày thứ hai canh gác ở đó, anh bất chợt thấy mấy bóng đen lố nhố đi về phía ngôi nhà hoang…