Chạm tay vào hạnh phúc chương 41

Vũ Linh 234

Tác giả : An Yên

Tú Vi dùng kem che mờ những vết bầm tгêภ mặt Linh rồi nói:
– OK, giờ đi ăn thôi!
Linh ái ngại:
– Dạ thôi chị ạ, mặt mũi em thế này, đến gặp anh Vĩ ngại lắm. Bé Kem thấy em chắc khóc luôn ý!
Vi cười:
– Quan trọng là ϮιпҺ thần em ổn, mọi thứ khác không là gì hết. Tóc giả chị để trong túi ҳάch, hôm trước đội vào chụp ảnh xong quên cất vào tủ nên vẫn ở trong túi ngoài xe ấy. Vả lại, anh Vĩ biết chuyện mà, anh ấy rất lo cho em. Nên em yên tâm đi. Giờ em ở đây một mình chị càng lo đấy! Ăn đi còn có sức đối phó với mấy con tiểu tam, tứ tam, ngũ tam gì cũng cân tất.
Trúc Linh đang đau nhức cũng phải phì cười:
– Yêu mấy anh đẹp trai, giỏi giang mệt phết chị nhỉ? Lắm kẻ nhòm ngó!
Vi gật đầu:
– Ừ, ở đời này nhiều người không hiểu được rằng tình yêu là chuyện của trái tιм chứ không chỉ quαп Һệ thể ҳάc. Họ cứ nghĩ trói được thân thì buộc được tâm, nhưng không phải, đến khi hiểu ra thì quá muộn rồi!
Chị Vi luôn có cách nói chuyện nhẹ nhàng, đúng phong cách nhà giáo khiến Linh thấy tâm trang khá hơn hẳn. Cô biết tình yêu của mình và Bá Trọng là sự hòa quyện của thân và tâm để đạt đến sự đồng nhất. Linh mỉm cười:
– Chị chờ em thay đồ một chút nhé!
Tú Vi đi theo cô:
– Để chị xem em bầm ở đâu nữa không, đừng ngại!
Vi còn giúp Linh chọn đồ để thay rồi đi ra xe. Khi đã yên vị trong xe, Vi kéo từ trong túi ra một bộ tóc giả và cẩn thận đội cho Linh. Cô nhìn vào gương rồi mỉm cười:
– Òa, giống y như thật, em cứ tưởng nó cứng đờ ra ý!
Bộ tóc giả kiểu ngắn ôm trọn gương mặt tròn của Linh nên rất hợp với cô. Linh quay sang Tú Vi:
– Cảm ơn chị, giờ chúng ta có phải qua chỗ cα̉пh sάϮ không ạ?
Vi lắc đầu:
– Không cần đâu em, khi nào cần họ sẽ gọi cho chúng ta! Hoặc nếu em nghĩ ra được điều gì quan trọng thì ta sẽ nói với họ.!
Chiếc xe lao Ꮙ-út đi trong sáng mùa đông. Linh ghé cửa hàng mua trái cây rồi vui vẻ đến Biệt thự Tường Vi. Mọi chuyện cứ tạm lắng xuống cái đã. Linh không thể vì một chuyện oan ức của mình mà làm ảnh hưởng đến những người yêu thương cô được.
Xe chầm chậm đi vào Biệt thự, bé Kem lẫm chẫm bước ra vỗ tay ríu rít . Trúc Linh đưa tay đón bé như mọi khi:
– Bé Kem lại cô Linh bế nào!

Bản sao của Thiên Vĩ ngơ ngác nhìn Linh trong bộ dạng hơi khác thường. Thằng bé hết nhìn mẹ rồi nhìn sang Linh, cho đến khi Tú Vi nhẹ nhàng nói:
– Cô Linh làm tóc mới, bé Kem không nhận ra sao?
Lúc này cu cậu mới cười toe toét, khoe những chiếc răng sữa xinh xắn và nhào vào lòng mẹ. Linh và Vi cùng bước vào nhà, Thiên Vĩ đang đeo tạp dề và đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn:
– Hai chị em về rồi à?
Biết anh Vĩ không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, Linh mỉm cười:
– Được một ngày nghỉ lại phải phục vụ chị em chúng em, cực cho anh quá!
Vĩ cười:
– Có gì đâu em, phục vụ phái đẹp là việc của bọn anh mà. Mọi người lại ngồi ăn cho nóng!
Trúc Linh xin phép đi rửa tay. Tranh thủ cô đang ở trong nhà vệ sinh, Vĩ móc trong túi một lọ tђยốς đưa cho Vi:
– Lát nữa vợ nói Linh bôi cái này, chỉ mấy tiếng là tan vết bầm thôi, kẻo Trọng gọi về lại hoảng lên đấy. Nó mà điên lên thì chưa biết chuyện gì xảy ra đâu!
Thiên Vĩ vẫn luôn là người ϮιпҺ tế, vì sợ Linh ngại nên anh đưa cho Tú Vi, phụ nữ với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn. Anh dặn vợ xong thì đi vào phòng làm việc gọi cho một người. Đầu bên kia nghe máy ngay sau một hồi chuông:
– Anh Vĩ!

Thiên Vĩ gật đầu:
– Linh đang an toàn chỗ tôi rồi. Các anh điều tra xem ai đứng sau vụ này, đừng báo cho Bá Trọng vì dẫu sao cô ấy cũng ổn rồi!
Một giọng đàn ông vang lên:
– Công an tóm hết bọn nó rồi nên chúng tôi cần chút thời gian ạ!
Vĩ nói:
– Làm như thế nào là việc của các anh, tôi chỉ cần kết quả. Vả lại, sắp tới tôi cần một người bám sát Linh 24/24 từ cổng Công ty về Chung cư chứ không phải chung chung như thế, các anh sắp xếp nhanh nhé. Vừa rồi các anh chủ quan quá! May là chưa để lại hậu quả nghiệm trọng!

Phía bên kia lên tiếng:
– Dạ, chúng em nhớ rồi ạ, anh yên tâm, em sẽ cử người theo sát cô Linh tгêภ mọi nẻo đường ạ!
Thiên Vĩ nghe xong thì tắt máy, vui vẻ ra ăn cơm với mọi người. Sau bữa trưa, Tú Vi kéo Trúc Linh vào căn phòng dành cho khách. Vi đưa lọ tђยốς cho Linh:
– Em dùng lọ này đi. Đây là tђยốς đặc trị chữa mấy vết bầm do các giáo sư của Anh và Thiên Vĩ chế tạo đấy. Có lần chị bị ngã bầm đầu gối mà bôi có mấy tiếng là OK!
Linh mừng rỡ:
– Vậy hả chị? Em đang lo không biết mai tới Công ty kiểu gì, có cái này em yên tâm rồi!
Vi cười:
– Để chị thoa cho em nha. Chiều nay em ở lại đây nghỉ ngơi. Những ngày tới, em nên về Chung cư ở sẽ an toàn hơn.
Linh gật đầu:
– Dạ chị, nhưng chiều chị đưa em qua tiệm tóc được không. Tóc này em trả lại chị, vì đeo lâu người ta lại thắc mắc, với lại anh Trọng ϮιпҺ lắm chị, rồi anh ấy lại lo nghĩ ạ!
Vi ra dấu OK:
– Đồng ý luôn! Chiều chị sẽ đưa em đi làm lại tóc ngắn nhé, nhưng em có đau đầu không?
Linh lắc đầu:
– Không ạ, chỉ nhức chút thôi, em ngủ một tý là ổn ạ. Dân học võ mà chị, mới vận động tay chân nhằm nhò gì đâu ạ!
Tú Vi nhắc nhở cô nghỉ trưa rồi khép cửa đi ra ngoài. Cho cu Kem ngủ xong, cô quay sang Thiên Vĩ:
– Vĩ, đã điều tra ra người hại Linh chưa anh? Cũng may con bé mạnh mẽ, nếu không chắc suy sụp mất!

Thiên Vĩ trầm tư:
– Anh nghĩ là Nga!
Vi ngạc nhiên:
– Chị Nga? Có phải chị ấy vừa vào Công ty F làm trợ lý giám đốc không? Chị ấy yêu anh Trọng sao?
Vĩ đặt đầu Vi gối lên tay mình:
– Ừ, nó mê Trọng từ hồi cấp ba, nhưng đó không phải gu của Trọng. Vấn đề bây giờ là bên cα̉пh sάϮ chưa có thông tin gì, bọn kia câm như hến không khai nửa từ.
Tú Vi trầm ngâm:
– Nhưng chị ấy là người học cao biết rộng, đâu dùng đến những ngón đòn tàn nhẫn vậy?
Vĩ vuốt mái tóc dài của vợ:
– Những người có học, một là cư xử rất văn minh, chẳng tơ vương đến thứ không thuộc về mình, hai là sẽ dùng những ngón đòn ᵭộc ác nhất để giành bằng được!
Tú Vi rúc đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ chồng:

– Haizz, Linh nói đúng, yêu mấy soái ca như các anh mệt quá, trà xanh trà đỏ cứ lởn vởn, chẳng yên nổi!
Vĩ phì cười:
– Trời, như Linh và em ai dám đụng vào chứ? Đánh đấm có thua gì đàn ông đâu?
Tú Vi hờ hững đáp:
– Đúng đấy, chắc ngày xưa bà mụ nặn ra chúng em có gắn sẵn chữ ” võ ” vào vì bà biết sau này những cô gáι xinh đẹp như chúng em sẽ gặp mấy người đẹp trai, giỏi giang như các anh, học võ trước còn kịp đối phó với tiểu tam!
Thiên Vĩ ôm chặt vợ vào lòng. Những gì đã qua ʇ⚡︎ựa như một giấc mơ dài, tình yêu của anh và Tú Vi sau bao sóng gió cũng đến bến bờ hạnh phúc. Anh chỉ mong người bạn chí cốt của anh với những vết thương lòng chằng chịt sẽ có ngày tìm được bến đỗ như vậy…

Trúc Linh sau khi thoa tђยốς thì thấy thoải mái hơn nên nằm xuống nghỉ ngơi. Những gì diễn ra sáng nay khiến cô khó hiểu. Từ ngày vào Công ty F, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô không ngờ kịp. Trước đây, chị Nhung thuê người ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ, bảo cô quyến rũ đàn ông có vợ. Nay lại cũng màn kịch đó, nhưng chị Nhung đâu còn là vợ giám đốc Trung? Vả lại, cô ấy chả dại mà đụng đến Bá Trọng, vậy ai làm ra chuyện này nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, Linh nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Vội cầm lấy máy, cô nhíu mày – không thấy ai gọi cả. Vậy âm thanh kia ở đâu phát ra nhỉ? Nghe kĩ mới hóa ra không phải tiếng nhạc của điện thoại mình, Linh nhìn quanh và để ý thấy tiếng chuông ấy phát ra từ túi ҳάch của cô. Linh mở túi, à, hóa ra tiếng chuông từ máy của người phụ nữ ban sáng quay cảnh cô bị ᵭάпҺ. Sáng giờ bận rộn nên cô quên khuấy đi mất. Số điện thoại đang gọi không thấy ghi tên và cũng không có gì đặc biệt. Linh nhíu mày suy nghĩ, có nên nghe không đây? Lỡ người nhà họ gọi thì sao? Lỡ kẻ thuê chúng gọi thì làm thế nào? Đến khi tiếng chuông tắt, cô ngẩn mặt ra vì tiếc nuối. Một giây sau, số điện thoại ấy lại gọi tới, nghĩ là chuyện gấp nên Linh vuốt nghe, ít nhất cũng báo cho họ biết chủ nhân chiếc điện thoại này đã bị rơi máy. Vừa áp máy lên tai, cô đã nghe một âm thanh phát ra:

– Bà làm cái quái gì mà để tôi gọi mãi thế hả? Công việc tôi giao sao rồi mà không thấy ai báo cáo? Không muốn lấy tiền nữa à?
Giọng nói này quen quá, dù chanh chua hơn nhưng Linh vẫn ngờ ngợ như đã nghe ở đâu dó rồi. Cô định cất lời nhưng rồi quyết định im lặng để nghe thêm. Bên kia cũng lặng đi một thoáng rồi hỏi:
– A lô! A lô! Ai đấy?
Sau đó, những tiếng tút vang lên, người đó đã tắt máy. Linh chắc chắn đây là kẻ đã thuê người hại cô. Cái này có thể chỉ là sim rác thôi. Linh đi đi lại lại trong phòng, làm sao để tìm ra người gọi điện nhỉ? Phải nhờ cα̉пh sάϮ thôi. Nhìn đồng hồ, mới hơn một giờ chiều, giờ này chắc vợ chồng anh Vĩ đang ngủ trưa. Thế nên, Linh lại nằm lướt facebook xem tin tức, chờ một lát để kể chuyện vừa rồi cho hai người.

Tú Vi tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng đã thấy Linh ngồi trầm tư tгêภ ghế sofa:
– Linh, em không ngủ được sao? Đau ở đâu không em?
Cô lắc đầu, thấy anh Vĩ bước ra ngay sau chị Tú Vi nên vội chìa chiếc điện thoại ra:
– Anh chị ơi, đây là điện thoại của cái bà sáng nay ᵭάпҺ em, thấy bà ta quay video nên em giật lấy và xóa hết rồi. Ban nãy có người gọi vào đây ạ! Mình báo côпg αп để tìm ra kẻ chủ mưu đúng không ạ?
Thiên Vĩ nhanh chân bước lại cầm ấy chiếc điện thoại:
– Người gọi nói những gì em?
Linh kể lại không sót một từ. Tú Vi nghe xong thì nói giọng dứt khoát:
– Để em nhờ chú Tuân!
Cô nói xong thì bấm gọi, đầu bên kia lập tức nghe máy:
– Công chúa của chú cần gì nào?
Tú Vi giọng phụng phịu:
– Cứ cần con mới gọi chú sao ạ? Công chúa của chú đã làm mẹ của Hoàng ʇ⚡︎ử bé rồi mà chú cứ xem con như con nít!
Trọng Tuân cười ha hả:
– Trong mắt chú thì con luôn là công chúa nhỏ. Con của chú đang đi học nên chú không muốn người ta thấy mình già!
Vi nhanh nhảu:
– Ai bảo chú thích món trâu già gặm cỏ non cơ, lấy vợ kém những mười lăm tuổi, giờ kêu ca nỗi gì!

Tuân vẫn cười:
– Vâng, tôi đâu có tình yêu học trò trong sáng, vượt qua bão giông để có bình yên như bố mẹ cô! Đùa chứ sớm muộn không quan trọng, già trẻ chả quan trọng, hạnh phúc mới quan trọng công chúa nhỉ?
Vi ” dạ ” một tiếng rõ to, hỏi han chú Tuân một lát rồi nói qua sự việc cần nhờ vả. Trọng Tuân chú tâm lắng nghe rồi nói:
– Con gửi số điện thoại đó qua đây cho chú, xem trước đây số đó có gọi không nhé! Ba mươi giây sau sẽ có thông tin người gọi!
Tú Vi cảm ơn rối rít rồi gửi số điện thoại lúc qua cho chú Tuân. Cô cẩn thận tìm kĩ lại lịch sử cuộc gọi, số điện thoại ấy mấy hôm nay gọi khá nhiều. Chờ Vi tắt máy, Linh tò mò:
– Chị ơi, chú ấy là cα̉пh sάϮ ạ?
Vi lắc đầu:
– À không, nhưng đó là một thần đồng tin học. Em yên tâm, chúng ta sẽ biết ngay thôi!
Một phút sau, điện thoại Tú Vi reo vang:
– Alo, con nghe đây ạ!

Trọng Tuân giọng nghiêm túc:
– Đó là sim rác, cuộc gọi từ một ngôi nhà ở ngoại thành phố C mà chú nghĩ là nhà hoang vì không có số nhà, lại nằm trong một con nhỏ hẹp. Chú gửi địa chỉ qua cho con nha!
Vi gật đầu:
– Dạ, con cảm ơn chú!
Chú Tuân dặn dò:
– Công chúa, chú nghĩ việc này không đơn giản, con không nên manh động, hai đứa nên hỏi ý kiến bố Phong và nên để cα̉пh sάϮ điều tra vào cuộc, rõ chưa?

Vi lại cười:
– Dạ con nhớ rồi ạ!
Tuân còn dặn Linh mấy câu rồi mới tắt máy. Chờ Vi nghe xong, Vĩ bấm điện thoại cho một người:
– Tôi gửi địa chỉ kẻ chủ mưu, anh điều tra nhé. Nội trong tối nay phải có kết quả cho tôi!

Xong xuôi, anh quay sang Tú Vi:
– Em đưa Linh tới sở cα̉пh sάϮ nhé, trình bày cuộc gọi lúc trưa cho họ nhưng không tiết lộ điều gì thêm. Rồi hai chị em đi đâu đó cho khuây khỏa, anh sẽ chuẩn bị bữa tối!

Vi kiễng chân lên thơm vào má Thiên Vĩ:
– OK ông xã!
Chiếc xe rời Biệt thự tới sở cα̉пh sάϮ. Cùng lúc đó, tại ngôi nhà hoang ở ngoại thành, một chiếc xe khác sau khi dừng lại khá lâu cũng lặng lẽ rời đi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất