Chạm tay vào hạnh phúc chương 3

Vũ Linh 679

Tác giả : An Yên

Đoạn 3

Thấm thoắt đã hai năm trôi qua, hai năm bà Thảo cố gắng chắt chiu nuôi các con ăn học. Sau cái ngày mẹ con cô rời ngôi nhà đó, chẳng hiểu sao ông Đạt lại chờ tới một năm sau mới chính thức ra tòa li hôn và thêm một năm nữa, tới nay mới cưới cô Lan đó. Thế nhưng bà Thảo hài lòng với cuộc sống này, bà chẳng buồn nghĩ nữa.

Thời gian đầu, bà thấy Ϯộι nghiệp hai đứa con, chúng đang tuổi ăn tuổi học, bà lo khi chúng tới trường bị bạn bè cười nhạo rằng bố mẹ ngần ấy tuổi rồi mà còn li hôn. Tuy nhiên, con bà phớt lờ những lo lắng đó của bà. Trúc Linh tích cực học tập, ngoài giờ lên lớp, mỗi tuần cô còn học hai buổi võ Karatedo và một buổi học nấu ăn. Chưa kể, cô gáι này còn làm thêm theo giờ ở quán cà phê, rửa chén cho quán ăn nữa. Nhiều lần bà Thảo khuyên con rằng phận gáι chỉ nên học nữ công gia chánh, thùy mị một chút, nhưng Linh mỉm cười:

– Mẹ hay thật đấy, con học võ để bảo vệ bản thân và những người yếu đuối, để làm việc thiện mà mẹ. Thùy mị quá như mẹ chẳng phải bị ЬắϮ пα̣t sao ạ? Mẹ yên tâm, con không vì một vũng nước đọng mà biến đời mình thành bùn đen đâu ạ!

Còn Đan Thư, con bé được chị truyền nhiệt huyết nên cũng chẳng thèm xem việc ba mẹ li hôn là biến cố. Ba mẹ con bà Thảo sống an yên, vui vẻ, dẫu không nhà cao cửa rộng, chẳng giàu sang nhưng đủ ăn đủ mặc. Bà không phải lo tiền học cho Trúc Linh vì con bé vừa học vừa làm, lại nhận được học bổng, ông Đạt hàng tháng vẫn gửi tiền vào tài khoản con.

Cô con gáι nhỏ nghỉ hè cũng tập tành bán hàng online để phụ mẹ và có tiền mua sách vở cho năm học mới. Bà Thảo lại trồng vườn, mùa nào cây nấy, nhờ mát tay nên luôn có rau củ đưa ra chợ bán. Đến mùa cấy, bà vẫn thoăn thoắt cấy thuê như hồi son trẻ để lo cho cuộc sống. Được lao động, được ʇ⚡︎ự do cũng là một kiểu hạnh phúc.

Và hôm nay, sau hai năm rời khỏi ngôi nhà của gia đình họ Dương, bà thấy chồng cũ của mình lấy vợ hai. Nghe hai đứa con nói chuyện, bà cũng chạnh lòng. Nhưng Trúc Linh nói đúng, đó là một qua khứ mà bà nên quên đi. Tiếng nhạc ngoài kia cũng vui tươi , rộn rã như hai mươi hai năm về trước bà bước vào ngôi nhà ấy. Không biết cô Lan kia đang bước vào thiên đường hay cũng là đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 như bà…

Trúc Linh bước vào nhà, thấy ánh mắt bần thần của mẹ liền lên tiếng:

– Mẹ, hai năm qua chẳng phải mẹ đã sống tốt hơn sao? Mẹ vất vả vì tụi con nhưng ʇ⚡︎ự do, thoải mái hơn. Con giờ đã nhận bằng tốt nghiệp tạm thời, đã nạp hồ sơ rồi, sắp tới sẽ xuống thành phố C phỏng vấn. Con tin là tấm bằng đó sẽ cho con một công việc xứng đáng. Tới lúc đó, mẹ sẽ đỡ vất vả hơn!

Bà Thảo vuốt mái tóc con gáι:

– Mẹ đã không cho các con một gia đình đúng nghĩa, mẹ lại để các con phải mưu sinh khi còn quá nhỏ, mẹ thật tệ.

Linh nhoẻn miệng cười:

– Ôi con thấy vui mà mẹ, chỉ cần có mẹ và em là con vui. Con nghĩ một gia đình đúng nghĩa là khi mọi người đem đến cho nhau niềm vui, chẳng ai phải chịu đựng ai cả mẹ ạ! Còn việc kiếm sống, mẹ cũng phải bươn chải từ mười lăm tuổi còn gì ạ? Phụ nữ sinh ra là để được yêu thương và thực hiện những đam mê chính đáng của mình chứ không phải chỉ biết hi sinh. Con học kinh tế, con cần trải nghiệm để vững vàng hơn mẹ ạ. Còn em Thư, con biết em vẫn lo lắng cho việc học là tгêภ hết, nghỉ hè em bán hàng online cũng hợp lý thôi ạ!

Bà Thảo gật đầu cười:

– Ừ, nhưng làm gì cũng phải giữ sức khỏe nhé.

Linh cười tươi rói:

– Con gáι mẹ là dân võ đấy, mẹ quên rồi sao ạ? Mẹ yên tâm đi ạ, con biết điều gì tốt cho bản thân ạ!

Tối hôm đó, ba mẹ con bà Thảo vừa ăn cơm xong, đang quây quần xem ti vi thì chợt nghe tiếng gọi ngoài cổng:

– Chị Thảo ơi!

Trúc Linh vội đứng dậy, bật bóng đèn ngoài sân và xỏ dép bước ra:

– Ai đấy ạ?

Cô nhanh chân bước ra định mở cổng. Dưới ánh đèn đường, Linh nhìn thấy kẻ đã chen chân vào cuộc hôn nhân của ba mẹ mình đang đứng ngó nghiêng trước cổng, tгêภ tay cầm một chiếc cặp l*иg:

– Linh phải không cháu?

Trúc Linh dừng chân, chau mày hỏi:

– Cô đến đây làm gì?

Lan cười giả lả:

– À, hôm nay ba các con và cô làm đám cưới mà không thấy ba mẹ con tới chung vui. Cô nhớ là đã nhắc ba con gửi thiệp mời mà. Đằng nào cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm, có với nhau hai mặt con, chẳng còn tình cũng còn nghĩa chứ!

Linh gắt lên:

– Dài dòng quá. Thứ nhất, tôi hỏi cô đến đây làm gì? Thứ hai là tôi chả con cháu gì với nhà bà hết. Nói nhanh để tôi còn vào!.

Lan nén một hơi giận rồi lại mỉm cười:

– À, không có gì. Cô thắc mắc sao ba mẹ con không tới chung vui. Nghĩ mẹ con ốm nên cô có một ít thức ăn ngon mang tới cho…

Lời Lan chưa dứt, Linh đã cười mỉa mai:

– Cảm ơn lòng tốt bất thường của cô. Mẹ tôi rất khỏe, rất vui vẻ, chả ốm đau gì sất. Còn lí do chúng tôi không tới dự đám cưới của đôi gian phu da^ʍ phụ, rất đơn giản, vì không thích tới thôi. Cô nghĩ xem, có ai ra khỏi nhà ngục, được ʇ⚡︎ự do ʇ⚡︎ự tại, lại muốn quay lại ngắm nhà tù lần nữa bao giờ? Cô đưa mấy thứ đồ này về đi, đồ ăn ngon nhà tôi không thiếu, mấy thứ này ăn vào mắc nghẹn mà ૮.ɦ.ế.ƭ!

Lan lắc đầu ρhâп bua:

– Không phải đồ thừa đám cưới đâu con, cái này là canh bổ dưỡng, cô bảo mấy bác giúp việc làm riêng cho mẹ con đấy!

Linh nhếch môi rồi ” à ” lên một tiếng. Hóa ra, mẹ cô rời khỏi đó, nhà họ Dương lại cần tới cả tá người giúp việc như trước kia. Oshin không lương đã từ giã chủ nhà, con dâu mới lại chả biết làm gì nhưng có tiền, lại con thành phố cơ mà! Linh mỉm cười:

– Là đồ của cô thì tôi lại càng không nhận nhé. Ai biết đâu đấy, cô ghen tức với mẹ tôi, bỏ tђยốς ᵭộc vào,có chuyện gì ai chịu cho?

Lan nói bằng cái giọng đầy thương cảm:

– Cô với mẹ con, cùng chung một chồng, ai lại hại nhau?

Linh dằn từng tiếng:

– Cô nhầm rồi, mẹ tôi chả thèm chung chồng với ai hết. Cô là kẻ đến sau, kẻ mồi chài đàn ông đã có vợ để thoát ế. Ông ta là do mẹ tôi bố thí cho cô thôi. Giờ mời cô đi cho kẻo ô nhiễm nhà tôi.

Linh nói xong thì quay lưng bước vào nhà. Đúng lúc đó, tiếng bà Thảo vọng ra:

– Linh, ai đến mà đứng ngoài cổng lâu thế con? Sao không mời khách vào nhà?

Linh bước vào nhà và nói:

– À, họ nhầm nhà mẹ ạ. Họ từ nơi khác tới, hỏi cô Thảo nào đó, người làng mình tưởng là mẹ nên chỉ vào đây. Con đi ra thì không phải, họ hỏi cô Thảo bán đất , bán vàng ấy ạ. Hay lâu nay mẹ giấu chúng con kinh doanh bất động sản?

Nghe câu trả lời hóm hỉnh của con gáι, bà Thảo cười:

– Cái con bé này, mẹ biết gì đâu mà vàng với đất? Thấy con đứng lâu, mẹ tưởng người quen.

Thế rồi, ba mẹ con lại tiếp tục xem ti vi. Phía ngoài cổng, Lan hậm hực dẫm gót giày quay về, tiện tay ném luôn cặp l*иg đựng đồ ăn vào thùng rác bên đường. Những tưởng gặp bà Thảo để giỡn chơi, trêu điên bà đần ấy, nào ngờ gặp phải đứa con gáι miệng sắc hơn dao, bực hết cả mình.

Thực ra Lan cũng chưa định tới nhà bà Thảo vì đêm nay là đêm tân hôn cơ mà. Nhưng ông Đạt say bí tỉ từ trưa chưa dậy, Lan ngồi buôn dưa lê với mẹ chồng chán chê, khen bà già ấy muốn gãy cả lưỡi, lợm cả giọng, Lan chả biết làm gì nữa. Nhìn thấy thức ăn thừa trong bếp, Lan bèn bảo mẹ chồng rằng mấy lần trước về đây có thấy vài người vô gia cư lang thang ngoài đường, tối ngủ gầm cầu nên tính đưa chỗ thức ăn ấy cho họ. Kì thực thì cô ta tới chỗ bà Thảo nhưng kế hoạch bất thành lại rước thêm bực bội.

Sáng hôm sau là chủ nhật, Linh tranh thủ ra chợ mua thức ăn tươi và cả một số thứ cần thiết, về đặt sẵn trong chiếc tủ lạnh mini mà cô mới mua cho mẹ. Chiều nay, Linh xuống lại thành phố C, sáng ngày mai cô sẽ có mặt tại một Công ty xuất khẩu các mặt hàng nông sản để tham gia phỏng vấn.

Sau bữa trưa, khi chắc chắn mẹ đã đi nghỉ, Linh kéo Thư ra vườn. Cô thì thầm kể cho em gáι chuyện tối qua rồi dặn dò:

– Từ nay, em phải chú ý mẹ hơn, tránh để người ta đến đây phá đám. Ba mẹ li hôn rồi nên họ chả có quyền gì, nếu ai trong cái nhà đó đến đây ăn nói không ʇ⚡︎ử tế, em cứ la làng lên cho chị. Nhà giàu hay sợ mất mặt lắm, hoặc em cứ vơ lấy điện thoại giả vờ gọi 113 rõ chưa?

Thư mím chặt môi gật đầu:

– Chị Hai yên tâm đi, em không yếu đuối đâu. Giờ đang mùa hè, em ở nhà đăng hàng bán, chỉ ra ngoài khi đi lấy hàng và ship hàng thôi ạ. Có xe đạp điện chị và mẹ mới mua, em đi nhanh lắm, sẽ chẳng để ai ЬắϮ пα̣t mẹ đâu!

Linh gật đầu:

– Được, xứng đáng là em của chị!

Trong cái nắng chói chang của trưa mùa hạ, dưới gốc cây xoài trong vườn, hai cô gáι lại nói cười ríu rít, chuẩn bị cho những giây phút bịn rịn chiều nay. Lúc nào cũng thế, dù vài tuần Linh lại tranh thủ về thăm nhà, nhưng lần nào cô đi cũng ngậm ngùi cả. Chông gai của mẹ cô có thể đã tạm lắng xuống, còn con đường trước mặt của cô gáι trẻ đang mở ra với nhiều dự định và thách thức. Trúc Linh vẫn luôn mạnh mẽ đối mặt bởi cô biết mình đang trở thành điểm ʇ⚡︎ựa cho người mẹ ngày một già đi và đứa em gáι chuẩn bị bước vào đời…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất