Cả bầu trời thương nhớ – Chương 21

Vũ Linh 166

Tác giả : An Yên

– Anh Vĩ! Anh Vĩ!
Đang chìm đắm trong hỗn độn của quá khứ, Thiên Vĩ giật mình khi nghe tiếng Tú Vi gọi cùng cái huơ huơ tay của cô bé xinh đẹp:
– Anh làm gì mà thẫn thờ ra thế? Tương tư chị nào rồi đúng không?
Thiên Vĩ mỉm cười nhìn Tú Vi:
– Cô nào? Anh đang nhìn mấy cái bóng đèn đường, không lẽ yêu bóng đèn? Đùa đấy, anh đang nhìn cái công viên phía bên kia kìa, em nhớ chỗ đó không?

Tú Vi gật đầu:
– Trí nhớ của anh siêu phết! Em quên sao được chứ, chúng ta từng đến đó mỗi lần gia đình anh tới đây. Hồi ấy, công viên không rộng và hiện đại như bây giờ. Em còn nhớ có lần chơi cầu trượt mà lao quá đà, lăn một ʋòпg tгêภ cỏ làm anh tái mét mặt.
Tú Vi nói, ánh mắt trong veo như chìm vào bầu trời kỉ niệm, đôi mắt như lóe lên những nét hồn nhiên, nhí nhảnh của ngày xưa. Cái miệng chúm chím như đang mút chiếc kẹo vị dâu vậy. Thiên Vĩ nhìn cô rồi bật cười:
– Em bao giờ cũng hấp tấp cả! Chả cẩn thận gì hết! Ai theo được em cả đời chứ!
Tú Vi nheo nheo mắt nhìn Thiên Vĩ:
– Dĩ nhiên là anh sẽ theo em suốt đời rồi. Đừng tưởng lời hứa lúc bé mà Tú Vi này không nhớ nhé!
Thiên Vĩ nhìn sang cô, ánh mắt ấm áp cưng chiều:
– Được rồi, thế bây giờ có muốn sang đó chơi không?
Vi reo lên:
– Thật nhá? Nãy giờ em đợi mãi câu này đấy!
Thiên Vĩ cười thành tiếng trước cử chỉ nhí nhảnh của Tú Vi:
– Anh lại chả đi giày trong bụng em đấy à? Đi thôi!
Anh đang định đứng dậy thì một giọng nói vang lên:
– Hai anh em vui vẻ quá!
Tú Vi đang cười tươi bỗng thu lại nụ cười và cúi chào:
– Chào bác sĩ Hoài An!

Hoài An mặc bộ váy Chanel xòe rộng rất tôn dáng trông như một cô công chúa. Cô đá ánh mắt nhìn sang Tú Vi ăn vận thoải mái trong chiếc váy suông như một con búp bê Barbie nhỏ nhắn rồi cất tiếng:
– Ừ, chị chào em gáι!
Hai tiếng ” em gáι ” được Hoài An ngân ra thật ngọt khiến Tú Vi muốn nổi da gà. Nói xong, An rất ʇ⚡︎ự nhiên kéo chiếc ghế ngồi cạnh Thiên Vĩ:
– Hai anh em đang nói chuyện gì đấy? Hôm nay anh rảnh đưa Tú Vi đi chơi sao ạ?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Ừ, anh em tôi đang đi dạo xả stress công việc thôi. Cô An cũng đi dạo sao?
Hoài An cười thảo mai:
– À, em đi mua mấy thứ bên khu mua sắm cao cấp bên kia, thấy xe ai giống xe anh đỗ bên này nên lại xem, quả là đúng!.
Thiên Vĩ mỉm cười:
– Mắt cô ϮιпҺ ghê! Thảo nào giỏi!
Hoài An chắc chưa hiểu hết những ẩn ý trong câu nói đó nên nhẹ giọng:
– Anh cứ nói thế làm em ngượng. Em bình thường thôi, sao giỏi bằng anh được, mới về thời gian ngắn đã được bổ nhiệm chức phó khoa. Nãy em định mua sắm xong thì qua chung cư anh ở, nhưng lại gặp anh đây rồi. Đúng là duyên số anh nhỉ?
Vĩ nhìn xuống ánh đèn đường, giọng trầm ấm:
– Tôi nghĩ là tình cờ thôi!
Rồi anh quay sang Tú Vi đang nhấm nháp nốt phần nước cam trong cốc :
– Vi, đi thôi! Nếu không sẽ mất cơ hội được anh bao tiền vé vào cổng đấy!
Tú Vi ngẩng đầu lên nhìn anh ái ngại :
– Nhưng mà…chị Hoài An mới đến…
Hoài An cười nhẹ nhàng:
– Hai anh em định đi đâu à?
Thiên Vĩ chỉ về phía công viên bên cạnh khu mua sắm cao cấp:
– Chúng tôi tính sang bên kia chơi mấy trò giải trí!
An ngạc nhiên:
– Ơ, đó là khu vui chơi của trẻ con mà?
Vĩ gật đầu:
– Đúng rồi, hồi bé tụi tôi hay chơi ở đó, giờ muốn thăm lại chốn xưa. Cô Hoài An ngồi đây nhé! Tôi đưa Vi qua đó!
Hoài An vội nói:
– À, em cũng thích mấy trò chơi ấy lắm, thú vị ghê á! Cho em đi với nhé!
Thiên Vĩ đưa mắt nhìn sang Tú Vi rồi nói:
– Tùy cô! Công viên của tất thảy mọi người mà!
Ba người cùng đứng dậy và đi bộ sang công viên phía đối diện. Bước qua cάпh cổng, Tú Vi reo lên:
– Anh Vĩ, cầu trượt ở kia!
Vĩ vội bước theo cô, còn Vi nhảy nhót như một chú chim nhỏ. Hoài An cũng nhanh chân đi theo, nhưng bộ váy hàng hiệu cùng đôi giày cao gót trong hoàn cảnh này lại không phát huγ tάc dụng bằng bộ váy suông cùng đôi giày bệt của Tú Vi. Thế nên, trong khi Vi chui lọt thỏm thân hình nhỏ nhắn vào mấy trò chơi thì An chỉ biết đứng nhìn
Tới khu nhà bóng, trong khi Vĩ và Vi lao vào giữa rừng bóng đủ màu sắc thì An xua tay:
– Dạ, hai anh em chơi đi, em ở đây cổ vũ ạ!
Vì thế, suốt cả buổi trời, Hoài An cứ lẽo đẽo theo sau Thiên Vĩ và Tú Vi hết khu vui chơi tới mức mỏi hết cả chân, bực hết cả mình.
Thấy Thiên Vĩ mải mê vui chơi cùng Tú Vi, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi, vén tóc cho cô em gáι kết nghĩa, Hoài An chỉ biết bực dọc dẫm mạnh gót giày. Cơ mà hàng hiệu tốt lắm, có chịu gãy cho cô ăn vạ đâu. Thế rồi, mấy giây sau, Thiên Vĩ nghe tiếng kêu thất thanh:
– Á!

Cả Vĩ và Vi cùng ngoảnh lại, hai người đang định vào chơi xe đụng thì vội dừng lại và tiến về phía Hoài An:
– An, cô sao vậy?

Hoài An tháo giày, nhăn nhó ôm chân nhưng một tay vẫn xua:
– Dạ, hai anh em cứ chơi đi. Chắc là em bị trật khớp thôi, nãy giờ em đi bộ nhiều quá mà!
Thiên Vĩ ngồi xuống xoay xoay gót chân An rồi nói:
– Có đau lắm không?
Tú Vi cũng định ngồi xuống nhưng An xua tay:
– Thôi, em đừng ngồi mà mệt, anh Vĩ biết cách, để anh ấy làm được rồi!
Trong khi bác sĩ Vĩ đang xoay gót chân của An để kiểm tra thì cô ấy nhanh tay chụp lại bàn tay nam tính nắm lấy chân cô. Chỉ một phút sau đó, bức ảnh đó được đăng lên facebook cá nhân và nhận được rất nhiều like và bình luận. Có người hỏi ” tay ải tay ai?”, có người nhận ra chiếc đồng hồ phiên bản có hạn thường xuất hiện tгêภ tay Thiên Vĩ nên bình luận” không nhầm thì đây là tay của bác sĩ Thiên Vĩ”. Tiếp đó, hàng loạt bình luận nổi lên:
– Chúc mừng nhé, quá đẹp đôi luôn!
– Chúc mừng hai bạn, quả là trai tài gáι sắc…
Thiên Vĩ kiểm tra một lượt rồi nói:
– Chỉ là tê chân thôi, cô thử đứng dậy đi lại xem sao!
Hoài An đứng dậy vờ tập tễnh rồi đứng hẳn lên cười rạng rỡ:
– Ô, đi được rồi này! Anh đúng là bàn tay vàng nhỉ? Chạm vào cái là chân em hết đau luôn!
Thiên Vĩ bật cười:
– Đơn giản là cô không bị trật chân. Lần sau có ý định đi bộ lâu thì cô nên chọn giày bệt, như Tú Vi đó. Thôi, cô An về trước nghỉ đi, tôi đi cùng Vi vào đây một lát rồi về!

Hoài An mỉm cười dù hai con mắt đã bắn ra tia lửa:
– Em ngồi đây nghỉ một chút đã ạ, cái chân nó cứ ê ê. Hai anh em cứ chơi đi, lát ta cùng về.
Thiên Vĩ buông hai tiếng ” tùy cô” rồi lại kéo tay Tú Vi đi. Hôm nay trông Vi rất vui và bỗng nhiên anh lại ước thời gian trôi chậm đi một chút, để tiếng cười trong veo ấy vang xa thêm một chút…
Chơi mải mê tới lúc công viên thông báo chuẩn bị đóng cửa, Vĩ mới dắt tay Vi ra về. Ngang qua chỗ ban nãy An ngồi, cả hai chẳng thấy cô ấy đâu nữa nên cho rằng An đã về trước rồi. Thiên Vĩ vén mấy sợi tóc lòa xòa của Tú Vi giắt vào mang tai rồi nói:
– Mệt không?
Tú Vi cười:
– Dạ không, vui lắm ạ! Hôm nào anh Vĩ rảnh lại đến đây nữa nhé!
Thiên vĩ gật đầu:
– Được!
Vừa bước ra khỏi cổng công viên, đang tính đi bộ sang bên quán cà phê lấy xe, Vĩ nghe tiếng gọi:
– Anh Vĩ!
Cả hai cùng nhìn lại, Thiên Vĩ ngạc nhiên:

– Cô An chưa về sao?
Hoài An giọng ái ngại:
– Em xin lỗi, xe em bị thủng lốp. Giờ này hơi khuya rồi nên đi taxi một mình không yên tâm lắm. Phiền anh Vĩ cho em đi nhờ xe được không ạ?
Thiên Vĩ nhìn sang Tú Vi rồi trả lời An:
– Tôi đưa Tú Vi về đã, sợ chậm mất giờ về của cô rồi Phó giám đốc lại trách cô đấy! Hay cô cứ lấy xe tôi về đi, tôi và Vi sẽ đi taxi!
An xua tay:
– Dạ không cần ạ, em cũng nói với bố rằng sẽ về muộn rồi ạ. Đi xe của anh, em ngại lắm ạ!
Vĩ gật đầu:

– Vậy thì đi thôi!
Khi cả ba đã yên vị trong xe, bỗng nhiên không gian trầm lắng hẳn. Cái không khí rộn ràng lúc đi không còn nữa, thêm người mà chẳng vui chút nào.
Chiếc xe lăn bánh hướng về phía Biệt thự PC rồi dừng lại. Hoài An chσáпg váng trước dinh thự của gia đình Tú Vi đến mức lắp bắp:
– Nhà…nhà em đây ư?
Tú Vi cười vui vẻ:
– Vâng ạ! Hôm sau nếu còn sớm thì em sẽ mời anh chị vào nhà chơi ạ, giờ hơi muộn rồi!
Hoài An mỉm cười gật đầu rồi nói:
– Anh Vĩ ơi, cho em lên ngồi ghế tгêภ nhé. Nãy giờ ngồi sau này em hơi nhức đầu!
Thiên Vĩ gật đầu:

– Cũng được!.
Rồi anh quay sang Tú Vi:
– Em vào đi, đóng cửa cẩn thận nhé! Ngủ ngon!
Vi vẫy vẫy tay tạm biệt hai người rồi nhanh chóng mở cửa vào nhà.
Chiếc xe lại lăn bánh sau khi Vĩ hỏi địa chỉ nhà của An. Trong khi anh chuyên tâm lái xe thì An nhẹ lấy điện thoại chụp khuôn mặt vui cười của mình và phía sau lấp ló góc nghiêng khuôn mặt Thiên Vĩ cùng dòng trạng thái tгêภ facebook:
– Một đêm thật vui…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất