Yêu thầm – Chương 11

Vũ Linh 183

Tác giả : Hà Phong

“Con mang phích nước sôi lên nhà cho bố pha chè đi! Để đấy mẹ rửa cho.” Bà Hường sai con gáι.

“Thôi, mẹ mang lên đi để con rửa.” Thục Hiền chối từ, cứ như thể đang giấu giếm một điều gì đó.

 

“Con sao vậy Thục Hiền?”

 

“Sao là sao ạ?”

 

“Còn hỏi nữa, mẹ thấy hôm nay con lạ lắm.” Bà Hường ngừng tay lau bếp đứng thẳng người nhìn con gáι rồi xoa xoa gò má con:

“Con nhìn xem, dạo này con gầy quá! Mắt còn thâm quầng lên đây này. Mất ngủ hả? Hay có chuyện gì rồi?”

 

“Làm gì có chuyện gì hả mẹ?” Thục Hiền né tránh ánh mắt của mẹ.

 

“Còn không, hay là chuyện cái thằng Kiên kia?”

 

“Chuyện đó… À… Con quên rồi.”

 

Thục Hiền lấy cớ để che lấp đi cái lý do thực sự đang khiến cô trở nên không bình thường lúc này.

 

“Quên là tốt. Tập trung mà học, đừng có làm gì ảnh hưởng đến sức khoẻ là được.”

“Vâng con biết rồi.” Thục Hiền thở phào coi như đã thoát khỏi ải tra xét của mẹ.

 

“Thôi mang nước lên cho bố mày.”

 

“Dạ!” Thục Hiền miễn cưỡng đành phải mang phích nước lên nhà tгêภ cho bố.

 

Ông Hoàng và Lực đang nói chuyện. Thấy Thục Hiền, ông Hoàng liền nói:

 

“Sao về mà không nói cho chú Lực để chú ấy chở về luôn một thể hả con?”

 

 

“Dạ…” Thục Hiền ấp úng liếc nhìn chú Lực. Cô vô tình va phải ánh mắt chú Lực cũng đang nhìn mình. Cả hai đều bối rối nhìn ra chỗ khác.

 

“Tao có việc phải về gấp, tiện thể ghé qua nhà mày. Thục Hiền chắc không biết tao về.”

Lực vội vàng giải thích. Thục Hiền cũng nói lí nhí:

 

“Dạ đúng vậy bố ạ.”

 

Thục Hiền rót nước cho bố xong thì vội vàng lui xuống bếp. Cô sợ ở đây thêm lúc nữa thể nào bố cô cũng hỏi tiếp, cô không biết phải giải thích như thế nào nữa.

 

Hôm nay, Lực không say. Lực uống nhiều nhưng không hiểu sao càng uống càng tỉnh.

 

Ông Hoàng uống với bạn một lúc thì say ngà ngà. Ngồi uống thêm chén nước chè là mắt cứ díu lại không trụ được nên rủ bạn vào phòng ngủ.

 

Hai mẹ con Thục Hiền dọn dẹp xong thì cũng về phòng nghỉ ngơi. Ai vào phòng người nấy.

 

Thục Hiền nằm ở trong phòng mình nhưng người cứ rấm rức không ngủ được. Cách phòng cô một bức tường là phòng của chú Lực đang nằm. Không biết chú ấy đã ngủ chưa? Tại sao lại về nhà mình một cách đột ngột như thế này? Phải chăng chú ấy có chuyện gì muốn thông báo với bố mẹ? Hay như lúc nãy bố nói, chú muốn lấy vợ? Có lẽ nào vì muốn quên đi một người mà chú đã lấy đại một người sao? Không! Không thể nào! Chú Lực không phải là người sống nông nổi như vậy.

 

Thục Hiền hoang mang lo nghĩ. Cô cũng không biết là mình đang lo hay là đang ghen bóng ghen gió với một người phụ nữ khác do cô tưởng tượng ra nữa.

 

Trời nóng. Thục Hiền cảm thấy không khí bức bối khó chịu dù căn phòng cô đã có máy lạnh hẳn hoi. Cảm giác bức bí khiến cô không thể ngồi yên một chỗ được. Cô đứng dậy, khẽ khàng mở cửa sợ ảnh hưởng đến cả nhà. Liếc sang cάпh cửa phòng chú Lực, thấy cửa vẫn đóng im ỉm. Chắc là chú ấy ngủ rồi. Thục Hiền thầm nghĩ. Cô khép cửa mình lại rồi đi ra ngoài sân, trèo qua bờ tường thấp tè ngang hông bước sang vườn nhà chú Lực.

Khu vườn nhà chú Lực trồng nhiều cây ăn quả, mấy luống rau mẹ cô trồng ké bên đấy, một vài chậu hoa cảnh từ thời chú ông bà ngoại chú Lực còn sống…

Thục Hiền ngồi lên cái xích đu được chú Lực ʇ⚡︎ự tay đóng bằng mấy mảnh gỗ xin từ xưởng gỗ ông Ba ngoài đầu ngõ. Thục Hiền thích cái xích đu bằng gỗ này. Nó vừa mát vừa trơn tru. Cô không thích mấy cái xích đu bằng sắt thép ngoài thị trường đã đóng sẵn kia. Chẳng biết có phải vì đó là cái xích đu do chú Lực làm mà cô thích hay đơn giản chỉ vì nó gắn liền với tuổi thơ của cô.

 

Cây nguyệt quế đã nở hoa trắng xen kẽ từng đốm lá xanh. Ngày xưa Thục Hiền còn bé xem chương trình đường £êղ đỉภђ olympia, thấy quán quân được đeo ʋòпg nguyệt quế, cô ao ước được một lần đeo chiếc ʋòпg nguyệt quế đó tгêภ đầu. Chú Lực chọc cô nhà chú có một cây nguyệt quế, chú sẽ làm cho cô. Ai ngờ Thục Hiền vớ được đòi chú làm cho bằng được chiếc ʋòпg nguyệt quế.

 

Chú Lực chiều đứa cháu gáι bé bỏng đã về nhà hái những chiếc lá nguyệt quế cẩn thận kết nó thành một ʋòпg tròn nhỏ, còn điểm xuyết những bông hoa trắng muốt lên chiếc ʋòпg đưa cho Thục Hiền. Thục Hiền hí hửng đội thử, trông cô giống như một nàng công chúa nhỏ trong truyện cổ tích hơn là một quán quân olympia.

 

Thục Hiền hái một bông nguyệt quế đưa lên mũi ngửi. Cô bật cười nhớ lại chuyện cũ. Cứ như thể mới hôm qua thôi vậy mà cũng mười mấy năm rồi chứ ít gì.

 

Thục Hiền ngồi tгêภ xích đu, mắt nhắm hờ ngước cổ hít thở thật sâu cái không khí trong lành của làng quê. Mùi hoa nguyệt quế lan toả thoang thoảng thanh khiết khiến tâm hồn cô trở nên thư thả, thoải mái hơn. Cô không hề hay biết rằng, từ đằng xa kia có ánh mắt đang dõi theo cô từ nãy giờ. Lực đã thức dậy đi theo cô ngay từ lúc cô bước chân ra đây. Nhìn Thục Hiền trở lại nét hồn nhiên như xưa, anh mỉm cười. Có lẽ cứ để con bé mãi giữ trong anh hình bóng của chú Lực ngày xưa sẽ tốt hơn.

***

Lực giữ lời hứa không liên lạc với Thục Hiền nữa. Nhưng anh luôn sai người dõi theo bảo vệ cô. Có lúc anh ʇ⚡︎ự mình đi nhưng đi cùng một người khác và ngồi trong xe ô tô để được nhìn thấy cô từ xa. Anh không muốn cô bận lòng đến chuyện của mình, càng không muốn làm phiền cô. Anh chấp nhận đi bên lề cuộc đời cô miễn là cô được bình an và hạnh phúc.

 

Từ dạo chia tay với Kiên xong Thục Hiền không yêu ai nữa. Cũng còn có rất nhiều người theo đuổi nhưng hình như Thục Hiền không còn cảm xúc yêu đương. Một chút xao động cũng không có. Cô chú tâm vào việc học tập, đi làm gia sư cho một vài trung tâm, cũng không còn thời gian để buồn nhiều nữa.

 

Thục Hiền có vẻ trở nên đằm hơn, không còn ngây ngây thơ hồn nhiên như thuở trước. Cũng phải thôi, ai rồi cũng phải lớn. Thục Hiền cũng sắp trở thành cô giáo rồi, sao có thể trẻ con mãi được chứ. Cũng có thể là do không còn ai để mà nhõng nhẽo được nữa, cô buộc phải lớn lên thôi.

 

Ra trường với tấm bằng loại ưu, Thục Hiền được bố nhờ cậy nên cô dễ dàng được một chân vào một trường ở thành phố. Cô bé Thục Hiền đã hoàn thay đổi thành một cô gáι chững chạc và điềm đạm.

 

Hai năm đầu, cô chú tâm vào công việc chuyên môn nên chẳng có thời gian đâu mà yêu đương nữa cả. Đến năm thứ ba thì bố mẹ cô bắt đầu nóng ruột vì chả thấy con gáι yêu dắt chàng rể tương lai nào về ra mắt. Thục Hiền cứ đi làm rồi lại về nhà. Cô vẫn ở trọ tгêภ thành phố vì trường cách nhà cô cả hai mươi cây số. Thỉnh thoảng trời đẹp thì cô dạy xong thì về nhà luôn. Nhưng đa phần là cô ở lại nhà trọ vì còn phải dậy buổi chiều.

 

Bạn bè Thục Hiền bắt đầu rục rịch lấy chồng lấy vợ. Đám cưới mấy đứa học cấp ba cô đi hết hơn một nửa rồi. Có đứa cũng đã sinh con. Chẳng mấy chốc Thục Hiền đã 27 tuổi. Tự dưng cô ngại về nhà vì những lời bóng gió của mẹ hoặc của hàng xóm về việc chồng con.

 

Trong trường cũng có mấy thầy giáo còn ᵭộc thân để ý Thục Hiền nhưng cô đều cố ý né tránh. Có khi cô nói thẳng cũng có khi cô nhờ người nói hộ. Cô không thích lấy chồng giáo viên.

 

Một người bạn của ông Hoàng có con trai cùng bằng tuổi Thục Hiền làm ở ngân hàng huyện, thấy Thục Hiền đã lớn tuổi mà chưa yêu ai liền ngỏ lời với bố mẹ cô mai mối cho con trai. Là chỗ thân quen, lại thấy anh chàng kia có vẻ cũng đẹp trai, công ăn việc làm ổn định, lại là công chức nhà nước nên hai vợ chồng ưng ngay. Bà Hường gọi Thục Hiền về nhỏ to thuyết phục. Rồi anh chàng kia cũng đến chơi mấy hôm liền. Gặp Thục Hiền, anh ta đã ưng ý ngay. Chủ nhật nào cũng xuống nhà cô chơi.

 

Thục Hiền ban đầu cũng không thích lắm với mấy cái vụ mai mối này. Có phải là cô không có ai để ý đâu, mà vì cô không muốn mà thôi. Nhưng thấy bố mẹ nói vào nhiều quá cô cũng miễn cưỡng ra tiếp.

 

Thấy Thục Hiền có vẻ xuôi xuôi, ông Hoàng mừng thầm xui vợ nói thêm với con gáι. Con gáι cũng gần ba mươi tuổi rồi nên tính lấy chồng còn sinh con nữa chứ. Nghe nói phụ nữ ngoài 35 tuổi sinh con dễ bị dị tật gì đó. Bà Hường nghe người ta nói thế nên mới càng lo.

 

Anh chàng Dũng này nhiệt tình quá, lại còn được lòng cả hai bên bố mẹ. Thục Hiền cũng tắc lưỡi chấp nhận sau 4 tháng theo đuổi. Cô có bạn trai chính thức.

 

Dũng cứ cách một bữa lại lên chỗ Thục Hiền. Anh săn đón cô như công chúa. Ban ngày đi làm thì thôi, tối là anh lại nhắn tin gọi điện rồi mua đồ ăn đến cho người yêu. Quả thực, người ngoài nhìn vào thì thấy Thục Hiền đúng là có số hưởng. Người yêu vừa đẹp trai nhà giàu lại chiều chuộng nâng niu như bà hoàng. Thục Hiền chỉ cười trừ không nói gì. Đúng là Dũng rất hoàn hảo nếu đứng tгêภ cương vị là một người bạn trai, quan tâm và luôn đến bên bạn gáι mọi lúc. Nhưng trong thâm tâm Thục Hiền vẫn thấy cô đơn, thiếu thiếu một cái gì đó mà cô cũng không thể gọi thành tên.

 

Cuối tuần có người yêu lên chơi rồi chở về nhà luôn nên Thục Hiền không phải đi xe máy về nhà nữa. Dũng hay đón cô bằng xe ô tô nhưng anh không biết rằng cô lại thích đi xe máy hơn. Dũng thích người ngoài nhìn vào thấy ngưỡng mộ Thục Hiền vì có người yêu giàu sang, anh thích nghe người ta trầm trồ khen ngợi. Còn Thục Hiền thì ngược lại, cô thích đi xe máy, thích được bình bình yên yên đừng ai chú ý đến mình.

 

Dũng có cái tật đến nhà Thục Hiền mà không hề báo trước. Kiểu như anh muốn xem Thục Hiền có ai không, muốn kiểm soát cô khi không có anh bên cạnh.

 

Chiều thứ bảy được nghỉ, không thấy Dũng đến mà cũng chả thấy nhắn tin gì, Thục Hiền liền dắt xe máy ra định ʇ⚡︎ự chạy về nhà thì Dũng lại ᵭάпҺ xe ô tô mò đến. Thấy người yêu đang dắt xe ra, anh cười vội xuống xe hồ hởi nói:

 

“Anh xin lỗi, anh có cuộc họp đột xuất không báo cho em.”

 

“Anh có việc thì cứ làm đi, em đi về một mình cũng được mà.”

 

“Ai lại thế. Thôi đưa xe anh dắt vào cất cho, mình lên xe anh về.”

 

Dũng nhanh nhẹn giành lấy chiếc xe máy Thục Hiền đang dắt và cả chìa khóa nhà ʇ⚡︎ự mở cửa dắt xe vào cho người yêu rồi trở ra mở cửa xe ô tô cho Thục Hiền. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Từ đằng xa, một chiếc xe khác đang nằm dõi theo Thục Hiền. Ánh mắt người đàn ông trong xe chìm vào trong màn đêm đang buông dần trong bóng tối thăm thẳm.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất