Trò Chơi Tình Ái Chương 25

Vũ Linh 431

Từ lúc mẹ gọi, đến trưa hôm sau tôi mới có thời gian gặp. Vào tới cửa tôi đã thấy mẹ lạnh nhạt phóng tầm mắt về phía mình.

– Con ngồi đi, đứng trân trân ra đó làm gì?

Giống như tôi đã làm gì đó khiến mẹ giận, thái độ của bà có hơi khó chịu. Mẹ đành hanh nói.

– Bảo Nhi, mẹ hỏi lại lần cuối. Cái kế hoạch hoàn hảo kia của con sao mãi không thực hiện vậy? Nếu con không chịu giúp mẹ thì nói một tiếng, mẹ sẽ ʇ⚡︎ự mình giải quyết.

– Mẹ muốn ʇ⚡︎ự giải quyết như đã làm với Hải Minh sao? Mẹ có biết cậu ấy bị tai пα̣п chỉ mới tỉnh đây không?

– Con thương xót nó hả? Trách mẹ ᵭộc ác chứ gì? Vậy mẹ nó ςư-ớ.ק ba của con cũng mặc kệ hả?

Mẹ trừng mắt quát to khiến tôi giật mình. Hôm nay mẹ lạ lắm, cứ như bốc hỏa vậy. Tôi chậm rãi đáp.

– Mẹ muốn trả thù Trần Lan Hương thì nhắm vào bà ấy, những người không liên quan thì nên bỏ qua đi.

– Con nói điên ҟҺùпg gì đó, có phải con yêu Đinh Mạnh Huy rồi đúng không?

Lúc trước tôi từng có ý định kéo theo cả nhà Trần Lan Hương vào trong ân oán của mẹ. Nhưng giờ, tôi thấy không cần thiết phải làm như vậy, ai nợ ai thì để người đó chịu trách nhiệm, đừng liên lụy đến những người xung quanh. Mẹ tôi cười khẩy, khoanh tay nhìn tôi, ánh mắt xa lạ như người dưng nước lã.

– Sao câm như hến vậy, mẹ nói đúng quá chứ gì? Thề thốt giúp mẹ trả thù lại đi yêu em chồng bà ta, con đúng là làm mẹ thất vọng.

– Mẹ, chúng ta rời khỏi đây được không? Quên hết ân oán hận thù đi…

– Con đừng nói mấy câu ngu ngốc đó, mẹ sẽ ʇ⚡︎ự mình giải quyết. Trả thù bà ta rồi, mẹ có ૮.ɦ.ế.ƭ cũng mãn nguyện.

Lần này mẹ rất quả quyết, dù tôi nói gì mẹ cũng không nghe lọt tai. Hai mẹ con bất đồng quan điểm, mẹ một mực muốn cả nhà Trần Lan Hương phải bù đắp những tổn thương mẹ phải chịu trong suốt hai mươi mấy năm qua. Chuyện tình yêu đẹp đẽ của mẹ biến thành nỗi hận thù thống khổ, mẹ còn cҺửι sang cả tôi.

– Mang nặng đẻ đau để giờ nhìn con gáι mình đứng ra bênh vực người khác, mẹ đúng là mang nghiệp mà. Thôi con cứ sống hạnh phúc cho riêng mình đi, mặc kệ người mẹ đáng thương này.

– Trần Lan Hương thành ra thế nào mẹ mới vừa lòng?

– Mẹ đã có sẵn kết cục cho bà ấy, chỉ cần con giúp mẹ một việc.

– Mẹ nói đi.

Thái độ của mẹ hòa hoãn hơn, thở dài nhìn tôi trìu mến. Những lúc như thế này tôi càng thấy mẹ đáng sợ.

– Con rời xa Đinh Mạnh Huy để tiến tới với Hải Minh cho mẹ.

– Chỉ vậy thôi đúng không?

– Ừ, con có thời gian một tháng, ngày con tốt nghiệp chúng ta sẽ rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống mới. Mẹ đặt hi vọng lần cuối vào con đó Bảo Nhi.

Rời xa Đinh Mạnh Huy là điều đương nhiên, khi hết ba tháng, chúng tôi không còn ràng buộc gì với nhau cả. Đặt bút ký vào tờ hợp đồng, tôi không nghĩ sau khi ra đi mình để lại trái tιм nơi người đàn ông đó. Mẹ đột nhiên bật khóc, nói trong hờn tủi.

– Gần đây con không nghe lời mẹ như lúc nhỏ nữa, có phải con sống chung với Đinh Mạnh Huy hưởng thụ sung sướиɠ nên muốn bỏ mặc mẹ không?

– Mẹ đừng nghĩ nhiều, con vẫn vậy.

– Bảo Nhi, mẹ hỏi thật, có bao giờ con nghĩ mình không phải con gáι của mẹ không?

Tôi rùng mình, mẹ như đi guốc trong bụng tôi không giấu diếm mẹ, tôi đáp.

– Con từng nghĩ đến, nhưng…

– Vậy con nghĩ mình là con gáι của ai?

Mẹ cắt ngang lời tôi, nụ cười đầy ẩn ý kia trông thật chói mắt. Tôi lảng tránh trả lời.

– Con là con gáι của mẹ, sau này con sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

– Cảm ơn con gáι. Mẹ chỉ có một mình con, đừng khiến mẹ tổn thương như Trần Lan Hương đã làm.

Tôi cảm thấy áp lực trước những kì vọng của mẹ. Đinh Mạnh Huy thấy tôi lâu trở về công ty nên gọi điện hỏi. Buổi chiều chúng tôi còn phải đến Ьệпh viện nên tôi quay lại làm cho xong công việc. Đầu đường không có một chiếc taxi nào, tôi định gọi thì bất chợt phía sau có chiếc xe máy chạy nhanh đến, tốc độ khiến tôi chỉ kịp xoay người tránh vội. Đôi giày cao gót loạng choạng khiến tôi ngã nhào xuống đất.

Lái xe là một cô gáι, khi người đó lên tiếng, tôi mới biết là Trâm.

– Lâu rồi không gặp.

Trâm thay đổi đến mức tôi xém không nhận ra cô ta. Mái tóc được nhuộm đỏ rực, khuyên tai chi chít, chiếc quần rách gối được cho là phong cách khiến Trâm có phần nổi loạn. Cô ta dựa vào xe nhìn tôi đang chật vật đứng lên cười.

– Nghe nói bây giờ cậu đang là tình nhân của Tổng giám đốc một tập đoàn lớn nhỉ? Tiền moi được sao không mua xe hơi mà đi.

– Tôi đi bộ hay đi xe hơi thì có liên quan gì đến cậu.

– Ừ nhỉ, tôi nhiều chuyện quá rồi.

Trâm nhếch môi bước lại gần tôi, tгêภ người cô ta thoảng mùi tҺuốc ℓά, tôi nhíu mày lùi về sau. Trâm nói.

– Cậu thấy bộ dạng bây giờ của tôi có buồn cười không? Tình yêu tan vỡ việc học cũng chẳng vào đâu, năm nay phải nhìn mấy cậu tốt nghiệp rồi.

– Vì một người đàn ông mà thành ra như vậy có đáng không?

– Tuy không đáng nhưng hiện tại tôi thích cuộc sống như thế này và cũng quen được nhiều người bạn mới. Cậu biết Tô Linh San chứ?

Tôi đương nhiên biết, chỉ là không ngờ trái đất tròn như vậy, Linh San và Trâm kết bạn với nhau. Có lẽ hai người họ cùng chung một điểm tương đồng là ghét tôi thì phải. Trâm đặt tay lên vai tôi, đuôi mắt cong cong nói.

– Tôi chỉ giúp chị em tốt của mình một chút, trùng hợp tôi cũng ghét luôn cả cậu.

– Yêu ghét là quyền của mỗi người, tôi không quan tâm.

– Được là cậu ʇ⚡︎ự nói đấy, hôm nay tôi chỉ đùa tí thôi nhưng lần sau là thật. Tôi chờ xem cậu sẽ thê thảm thế nào.

Trâm quay lại xe rồ ga phóng đi. Gia cảnh của cô ta cũng bình thường, ba mẹ mở cửa hàng tạp hóa nhỏ, tiền học phí của Trâm đều nhờ một người bà con bên nội tài trợ. Khi còn ở chung kí túc xá, chúng tôi cũng hay tâm sự với nhau nên biết. Thời gian có thể khiến một người thay đổi, ít nhiều Trâm đã biến thành một người mà trước kia cô ta chưa nghĩ tới. Tôi nhận ra mình cũng thay đổi rồi, số người ghét tôi ngày một tăng lên, không biết sau khi mọi thứ diễn ra theo đúng ý mẹ, còn ai đối tốt với tôi nữa không.

Đinh Mạnh Huy không được vui cho lắm, tôi vừa về đã được gọi lên phòng làm việc của anh ta. Như thói quen, tôi gõ cửa trước khi vào, mở cửa liền thấy chị Tuyền cùng phó giám đốc đang thảo luận gì đó với Đinh Mạnh Huy, anh ta không ngại có người khác nói.

– Em ngồi đó đi, chờ tôi một lát.

– Vâng.

Tôi đáp rồi lại ghế sofa ngồi, im lặng nghe ba người họ nói chuyện. Khi làm việc, Đinh Mạnh Huy cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ đó khiến tôi mê như điếu đổ, mỗi câu nói ra đều mang theo sự quyết đoán, bản lĩnh thấy rõ. Tôi ngắm Đinh Mạnh Huy không biết chán, dường như ánh mắt của tôi quá mức công khai nên anh ta liếc sang. Bị bắt gặp, tôi giả vờ lảng tránh không nhìn anh ta nữa.

Lần gặp đầu tiên tôi cực ghét Đinh Mạnh Huy, giờ tôi mới thấu câu nói ghét của nào trời trao của đó. Ngay cả tôi còn bị sức hút mãnh liệt của anh ta làm cho đổ gục, các cô gáι khác chắc cũng như vậy. Một người đàn ông vừa thành đạt vừa tâm lý như anh ta, chỉ cần muốn chinh phục ai thì sẽ làm được. Tôi có chút buông tay không đành, nhưng chuyện gì đến cũng phải đến thôi, tôi không dám chắc một tháng tới chúng tôi còn bình yên như hiện tại.

– Được rồi, bản kế hoạch này hai người xem qua rồi cho tôi ý kiến.

– Hạn cuối là khi nào thưa Tổng giám đốc?

– Ngày mai.

– Vâng.

Chị Tuyền trước khi ra khỏi phòng còn nháy mắt với tôi một cái. Đinh Mạnh Huy nới lỏng cổ áo sơ mi nhìn tôi cười.

– Vừa nãy em nhìn gì như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy?

– Em đâu có.

– Còn chối.

Anh ta thở dài ngả người gối đầu lên đùi tôi, vẻ mặt mệt mỏi lim dim nói.

– Tôi buồn ngủ quá, em chịu khó ngồi yên đi.

– Anh lại ghế mà ngủ.

– Không thích.

– Sao anh đáng ghét vậy chứ?

Tôi ngả lưng ra sau tìm điểm ʇ⚡︎ựa, hai chân không dám cựa quậy sợ quấy rầy giấc ngủ của Đinh Mạnh Huy. Vầng trán cao nổi bậc với sườn mặt nam tính, nhìn góc độ nào cũng đẹp trai cả. Tôi cong môi, người đàn ông này khi ngủ rất khó chịu, bị ᵭάпҺ thức là nhăn nhó cho mà xem. Trong phòng chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp, tôi tham lam nhìn ngắm Đinh Mạnh Huy thật lâu. Có lẽ sau này tôi sẽ không có cơ hội như vậy nữa, xem như thỏa thích một lần đi.

Đinh Mạnh Huy ngủ không sâu lắm nhưng đến khi tỉnh dậy thì chân tôi tê rần hết cả rồi. Giọng nói còn ngáι ngủ vang lên.

– Bà ta nói gì với em mà lâu vậy?

– Cũng không có gì quan trọng, mẹ nhớ em nên gọi qua thôi mà.

Đinh Mạnh Huy trầm ngâm ngồi dậy.

– Tôi tìm được người đàn ông kia rồi, em biết hắn nói gì không?

– Ai cơ?

Tôi biết nhưng vẫn vờ hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh. Đinh Mạnh Huy luôn thích nhìn thẳng vào mắt tôi, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào lạnh nhạt đáp.

– Người đã ᵭάпҺ em hôm trước, hắn ta nói mẹ em bỏ ra mười triệu cho một lần ᵭάпҺ con gáι bà ta.

– Mẹ em…

– Có phải em đã biết rồi không?

– Phải.

– Mục đích hai người làm vậy là gì?

Tôi trả lời rành mạch hết tất cả các câu hỏi của Đinh Mạnh Huy.

– Ban đầu em cũng không biết nhưng sau khi tìm hiểu, mẹ muốn em không được qua lại với Hải Minh nữa.

– Chỉ vậy mà thẳng tay ᵭάпҺ con gáι mình nhập viện, em nghĩ lý do này thỏa đáng sao?

Anh ta cười khẩy, tôi không dễ gì qua được ánh mắt ϮιпҺ tường của Đinh Mạnh Huy. Một khi kế hoạch này bị lộ ra, trò chơi sẽ kết thúc. Mẹ cho tôi thời gian một tháng nhưng xem ra không cần lâu như vậy, Đinh Mạnh Huy bắt đầu nghi ngờ rồi.

Tôi ngước lên, không biết vẻ mặt này của mình giả tạo đến mức nào.

– Mạnh Huy, anh tin em không?

– Tôi tin. Nhưng tôi là người hẹp hòi, không phải câu nào em nói tôi đều tin vô điều kiện. Đừng để tôi phải thất vọng về em.

– Xin lỗi, em đã khiến anh thất vọng rồi.

Đinh Mạnh Huy đứng phía đối diện, bóng anh ta rất cao, vây hãm lấy tôi kèm theo giọng nói được đẩy xuống trầm nhất có thể.

– Có phải ngay từ đầu mục đích của em không phải là Hải Minh mà là tôi không?

– Phải.

– Em cố tình chọc tức tôi để gây sự chú ý?

– Phải.

– Giỏi lắm, không gì là em không dám làm cả. Em cần gì từ tôi, tiền sao?

Lý do này cũng tạm hợp lý đi, tôi gật đầu. Thời khắc Đinh Mạnh Huy nắm lấy tay tôi, cơn thịnh nộ đã được khơi mào. Anh ta gọi tên tôi một cách ớn lạnh.

– Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ cho em toại nguyện, muốn bao nhiêu tiền nói đi.

– Hiện tại em đã tìm được người tốt hơn anh rồi, sau khi hết ba tháng, chúng ta chẳng còn quαп Һệ gì nữa.

– Vẫn còn chưa hết hạn hợp đồng, em vội tìm tình mới như vậy không sợ sao?

– Em chẳng sợ gì cả.

– Được, tôi sẽ cho em thấy kết quả của sự ngông cuồng là như thế nào.

Dứt lời Đinh Mạnh Huy đẩy tôi ngã xuống ghế, anh ta nhào tới đem tay tôi bẻ quặp ra sau.

– Anh chỉ có cách này thôi hả?

– Ừ.

Anh ta thô lỗ vén váy tôi lên, không nói nhiều lời trực tiếp đi vào. Tôi mím môi, chống cự cũng không có tác dụng. Đinh Mạnh Huy ghé sát vào tai tôi thì thầm.

– Nếu em mang thai con của tôi thì sao nhỉ?

– Không bao giờ.

– Để rồi xem, đến lúc đó em phải ʇ⚡︎ự tìm về với tôi thôi.

Tôi rất ʇ⚡︎ự tin vì mình giấu Đinh Mạnh Huy uống tђยốς tгáภђ tђคเ. Nhưng đúng như anh ta nói, sự ngông cuồng của tôi phải trả giá. Mãi đến sau này tôi mới biết, tôi và người đàn ông này định sẵn cả đời dây dưa không dứt.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất