Tình cuối – Chương 56

Vũ Linh 333

TÌNH CUỐI
Thể loại: truyện thực tế pha ngôn tình
Tác giả: An Yên

NGOẠI TRUYỆN 6 – FULL : HẠNH PHÚC

Khi thân hình ấy đổ ập xuống, ɱ.á.-ύ túa ra từng ռ.ɠ-ự.ɕ trái của Minh Nhật, không chỉ có Vương Thăng và Lê Minh lao lại mà một người khác cũng hσảпg hốϮ hét lên:
– Nhật, con tôi!
Ông Cao Tuấn có mặt tгêภ xe của lực lượng Cảnh sát tới đây. Sáng nay, trước khi đến tìm Thăng, Minh Nhật đã qua văn phòng tâm sự với ông và hai bố con đã quyết định giấu vợ ông chuyện này dù Đạt có nhúng tay vào hay không. Thế nhưng trưa nay, nghe tin Minh Nhật báo về, ông sợ rằng lịch sử năm năm trước sẽ lặp lại, nào ngờ điều ông lo sợ cũng chẳng tránh được. Ông đã tìm đến phòng Cảnh sát điều tra của Công an thành phố và đúng lúc Lê Minh gọi đến. Giờ đây, ông ôm lấy thân hình của Minh Nhật và gào lên:

– Năm năm trước, con đã đỡ đạn cho nó, giờ sao vẫn là con?
Đến Đạt cũng không ngờ Minh Nhật đẩy mình ra và đỡ viên đạn đó, giờ nghe tiếng bố nói, hắn quay ngoắt lại lắp bắp:
– Bố….bố.. nói vậy là ….
Vương Thăng không chần chừ bế cả người Nhật và hét lên:
– Minh, xe cứu thương đâu rồi?
Lê Minh đảo mắt một ʋòпg, trong đám hỗn loạn đó, không khó nhận ra Đạt đã bị chiếc còng số tám lạnh lẽo chụp vào tay nhưng vẫn dõi mắt về phía người anh song sinh được Vương Thăng bế lên xe cứu thương. Thăng đã định nếu xe cứu thương chưa đến kịp, anh và Lê Minh sẽ lái xe của Minh Nhật đến Ьệпh viện, nhưng có xe cứu thương, có các y bác sĩ sẽ tốt hơn. Hai tiếng còi vang lên, một âm thanh của xe cα̉пh sάϮ hướng về côпg αп thành phố, một âm vang của xe cứu thương hướng về Ьệпh viện thành phố. Tгêภ hai chiếc xe đó, có hai khuôn mặt giống hệt nhau, một kẻ đang chuẩn bị ra vành móng ngựa, còn một người đang đối mặt với Thần Chết. Vương Thăng nắm chặt tay Minh Nhật không rời, cảm giác nếu anh buông tay ra, chỉ một tích tắc thôi thì Minh Nhật sẽ biến mất. Giờ anh mới hiểu vì sao Vi lại luôn xem Minh Nhật như một người anh trai….

Run rẩy ngồi trước phòng cấp cứu, tay ông Cao Tuấn vẫn còn nguyên nhưng vệt ɱ.á.-ύ y như năm năm trước, khi một toán Һγ siпh đến Công ty tìm Đạt, Minh Nhật vì muốn em trót lọt trốn sang Úc nên đã nhận mình là Cao Minh Đạt. Mọi chuyện tưởng đã giải quyết xong sau khi nói chuyện, ân oán được dàn xếp bằng tiền, nào ngờ một tên trong số kia cho rằng ” một kẻ mà việc nào cũng dàn xếp được bằng tiền, vừa có tiền vừa có ô dù, vừa có trí thức thì không nên tồn tại nữa”. Vậy nên hắn bất ngờ bắn vào Minh Nhật. Tuy nhiên ๓.ạ.ภ .ﻮ anh lớn nên lần ấy viên đạn chệch phổi trong gang tấc. Nhưng lần này, ɱ.á.-ύ chảy nhiều lắm, ông không biết con trai ông bao nhiêu phần sống.
Lê Minh trấn an ông:
– Bác bình tĩnh đi, chắc anh Nhật đẩy Đạt nên viên đạn đó cũng lệch đi thôi, không sao đâu ạ!

Rồi anh quay sang Thăng:
– Vi đâu rồi?
Vương Thăng kéo Minh ra một góc, thở hắt ra và nói:
– Vi đang ở nhà bác sĩ Hiên, chắc tao phải quay lại đó đón Vi đã, kẻo cô ấy lại lo vì nghe tiếng súng ống, chắc đang sợ có chuyện. Vi đang mang thai nữa!
Lê Minh ngạc nhiên:
– Vi mang thai? Chẳng phải…

Thăng lắc đầu:
– Thì đấy, Đạt và bà bác sĩ thông đồng với nhau để lừa Vi mà!
Lê Minh nghe thế vội giục Thăng:
– À hiểu rồi, mày đi về chung cư thay đồ đi, ɱ.á.-ύ nhoe cả người rồi. Nhìn bộ dạng mày bây giờ chắc Vi ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp đấy!
Thăng đáp lại bạn:
– Ừ, nhưng khi tao không có mặt ở đây, nếu có tin tức gì nhớ bảo liền nhá!

Lê Minh ra dấu hiệu OK. Vương Thăng ghé về chung cư tắm rửa, thay bộ đồ đã dính ɱ.á.-ύ, anh không thể về phòng trọ bởi sợ đồ chưa giặt kịp lỡ Vi nhìn thấy sẽ sợ. Lòng Thăng nặng trĩu. Trước đây, anh không quá thân với Minh Nhật, nhưng càng tiếp xúc với Nhật, lối sống và cách cư xử của anh khiến Thăng thực sự nể trọng. Vậy nên Thăng chẳng biết phải làm gì lúc này nữa, thật sự anh lo cho Nhật…
Ăn mặc chỉn chu, anh đến nhà bác sĩ Hiên để đón Tường Vi. Vừa thấy anh, Vi lao lại nhìn một lượt khắp người Thăng, ngoài khuôn mặt không được tươi tắn cho lắm thì anh hoàn toàn bình thường:
– Anh không sao cả, cα̉пh sάϮ bắt tất cả rồi!
Bà Hiên run run:
– Vậy thì tôi …

Thăng thở hắt ra một tiếng:.
– Hiện tại Cảnh sát sẽ lấy lời khai liên quan đến vụ rượt đuổi bắđfgn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nhau tгêภ phố, tức là vụ ᵭάпҺ bạc bên Campuchia, rồi nợ nần ân oán giữa các phe phái, sau đó sẽ mở rộng điều tra, kiểu gì cô cũng liên lụy, bị kêu lên kêu xuống, vì trước khi vụ việc xảy ra thì họ ở nhà cô. Vả lại, cô có liên quan đến Đạt. Thế nên, cháu nghĩ cô không nên đi đâu xa, kẻo mất công chạy đi chạy lại mệt cả người. Cô cứ ở lại đây, bên mua nhà họ đến lúc nào thì tính lúc ấy.
Bà Hiên ngân ngấn nước mắt:
– Nhưng nếu họ biết nhà này… họ không mua nữa thì sao?
Anh con trai nghe thấy thế, nhỏ nhẹ:
– Mẹ ơi, nếu không bán thì mình cứ ở đây, những kỷ niệm của bố vẫn còn đây, chúng ta tưởng bán đi để tránh khỏi ồn ào, giờ mọi chuyện vỡ lở rồi, cũng không cần thiết nữa mẹ ạ!

Thăng gật đầu:
– Cháu thấy anh ấy nói đúng đấy ạ, cũng không cần thiết phải bán nếu cô muốn giữ những kỷ niệm của chồng cô và nếu bên mua nhà ngại khi biết ngôi nhà có dính líu đến vụ ҳô ҳάϮ kia, dù thực ra nó chả có Ϯộι tình gì. Nhưng đó là việc riêng của cô, bây giờ chúng cháu xin phép ạ!
Anh và Vi chào mẹ con bà Hiên rồi ra đi. Không Ϯố cάσ, không chì chiết, không cҺửι bới là những gì ʇ⚡︎ử tế nhất mà họ đáp lại hành vi của người phụ nữ đó, bởi người xưa nói ᵭάпҺ kẻ chạy đi đâu ai ᵭάпҺ người chạy lại. Vả lại, kiểu gì bà ấy cũng bị liên lụy khi Đạt bị bắt. Ở đời này, hơn thua nào được gì. Cao Minh Đạt đã cố hơn thua, cho rằng Minh Nhật có nhiều thứ hơn mình mà dẫm đạp lên tình anh em ruột ϮhịϮ, năm lần bảy lượt tìm mọi cách hèn hạ để khiến cho Nhật phải rơi vào những cảnh ngộ khổ cực, và giờ đây đang phải đối mặt với cả cái ૮.ɦ.ế.ƭ. Nhưng ngược lại, Cao Minh Nhật với tấm lòng thiện lương luôn lo cho em, lo em thiệt thòi, thậm chí đã chọn cả cái điều mà đáng lẽ Đạt phải gánh chịu. Giờ đây, con người đó đang nằm trong Ьệпh viện giành giật sự sống. Chỉ nghĩ tới điều ấy thôi đã khiến lòng người cha đau đớn như ai cứa rồi…

Ra khỏi nhà bà Hiên, Vi hỏi Thăng:
– Anh ơi, mọi người ổn cả chứ?
Thăng biết cô đang nói tới Minh Nhật, nhưng sợ anh suy nghĩ nên hỏi chung chung như vậy. Nhìn thấy vẻ bối rối của Thăng, Vi hỏi dồn:
– Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?

Thăng lắc đầu:
– Không… à…thực ra anh Nhật bị trúng đạn và ….đang cấp cứu.
Rồi Thăng kể ngắn gọn cho Vi nghe. Cô nghe xong thì giục anh nhanh chân tới Ьệпh viện. Khi cả hai đến nơi, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im ỉm. Ông Cao Tuấn sau khi biết chuyện thì giục Tường Vi đi kiểm tra sức khỏe của cô trước đã. Vương Thăng cũng nghĩ vậy nên cả hai đi tới phòng khám sản. Nhìn thấy chấm đỏ tin hin tгêภ màn hình, cảm xúc thiêng liêng dâng trào trong lòng hai người. Tiếng cô bác sĩ đều đều vang lên như âm vang của hạnh phúc:

-Thai nhi đã vào ʇ⚡︎ử cung, đã có tιм thai. Chúc mừng hai bạn nhé. Lát nữa chúng tôi sẽ có tư vấn cụ thể về chế độ dinh dưỡng cho bà bầu. Bệnh viện thành phố C cũng có khóa học cho những người lần đầu làm mẹ, nếu hai bạn có thời gian và điều kiện thì tham gia học nhé!.
Vậy là những tưởng mọi hi vọng vụt tắt thì nay tất cả như vỡ òa trong hạnh phúc. Đang ở trong phòng khám sản mà Vương Thăng không thể kìm nén được cảm xúc, bế Tường Vi lên và nói:
– Vi à, anh yêu em! Cảm ơn em!
Cả hai cùng quay lại phòng cấp cứu, tạm gác niềm vui để tập trung vào Minh Nhật. Sau mấy tiếng phẫu thuật, người ra vào liên tục, vị bác sĩ bước ra, sửa lại cặp kính và nói:
– Sống rồi, con trai ông đúng là cao số thật. Năm năm trước, viên đạn sượt phổi, còn lần này nó chỉ cách tιм một chút. Trời ạ, tôi gắp đạn mà toát cả mồ hôi!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Minh Nhật, cuối cùng anh đã trở về với cuộc sống này rồi…

Hai năm sau…

Tại Thung Lũng Ngàn Hoa ở Đà Lạt hôm nay có một sự kiện đặc biệt…

Một sân khấu ngập sắc Tường Vi, bàn tiệc cũng được trang trí những đóa Tường Vi nho nhỏ, tгêภ sân khấu, hình trái tιм lớn l*иgdg hai chữ ” Vương Thăng – Tường Vi ” rất đẹp và trang trọng. Phải, hôm nay là lễ thành hôn của họ. Mọi người có thắc mắc vì sao lại chờ tới hai năm kể từ ngày họ biết đến sự xuất hiện của bé Subeo đúng không? Vì đây là lúc cả hai vừa hoàn thành quá trình học tập, bé Subeo cũng đã cứng cáp. Hai năm, Bá Trọng và Bảo Long – hai người bạn chí cốt trong nhóm bốn người bạn thân cũng thu xếp một kỳ nghỉ trọn vẹn từ Pháp về. Hai năm, người anh kết nghĩa Cao Minh Nhật cũng hoàn toàn bình phục. Họ cần một cuộc hội ngộ trọn vẹn, một ngày vui trọn vẹn và đúng nghĩa cho một tình yêu trọn vẹn và đúng nghĩa. Đà Lạt là điểm hẹn của tình yêu, là nơi mà tình yêu của họ thăng hoa, nơi họ trao cho nhau những gì thiêng liêng nhất thuở ban đầu. Đà Lạt là nơi Tường Vi ao ước được nắm tay người mình yêu dạo bước vui đùa. Hôm nay, cô xinh đẹp như một nữ thần, không còn vẻ đẹp ϮιпҺ khôi của đóa tường Vi mới chớm mà là nét đẹp mặn mà, đằm thắm của gáι một con trông mòn con mắt trong chiếc áo cưới cúp ռ.ɠ-ự.ɕ, phía dưới ôm sát khoe ʋòпg eo con kiến, chẳng khác gì gáι mười tám, xòe đuôi cá. Vương Thăng lịch lãm cầm đóa tường vi cưng chiều đứng tгêภ sân khấu chờ cô đang được bố vợ Lâm Tường Dĩnh đưa lên.
Cái giây phút anh trao cho cô đóa tường vi, dù họ đã chung sống hai năm trời, nhưng những lời anh nói vẫn khiến Tường Vi bật khóc,cứ như cái này anh cầm hoa cầu hôn cô trước bao nhiêu sinh viên trường Công nghệ thông tin vậy:
– Lâm Tường Vi, cảm ơn em đã đến với cuộc đời của anh, đem đến cho anh tình yêu trong lành và trọn vẹn nhất, sinh cho anh bé con kháu khỉnh. Chúng ta đã chính thức là vợ chồng hai năm qua khi kí vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Nhưng hôm nay, em mới thực sự là cô dâu của anh khi khoác lên mình bộ váy cưới này. Nếu điều may mắn nhất của anh là được làm con của bố mẹ thì điều đáng ʇ⚡︎ự hào nhất anh làm được là yêu và cưới em. Cảm ơn em đã vất vả vì bố con anh trong hai năm qua. Những năm sau này, anh biết em sẽ còn vất vả, nhưng anh hứa, anh nguyện sẽ luôn ở cạnh em, cùng khóc cùng cười với em trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời, cùng em đón những thiên thần nhỏ và nuôi dạy các con nên người. Vợ à, Anh yêu em!
Phía dưới hàng ghế, hai người mẹ lén lau nước mắt, hai ông bố cố kìm nén ҳúc ᵭộпg nhưng cũng lặng người đi trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người. Những đứa con của họ đã trưởng thành thật rồi…

Đêm hôm ấy, tại Biệt thự VI…
Vương Thăng nhăn mặt:
– Vợ à, anh đã bảo để Subeo bên nhà bố Nghiêm rồi mà, có ai đêm tân hôn lại kè kè cu cậu này không?
Tường Vi chưa kịp nói gì thì một chất giọng trong trẻo vang lên:
– Bố, con xin hứa đêm nay sẽ chỉ ngủ và ngủ ngon lành theo đúng phong cách của một người lính, không quan tâm tới những việc không phải của mình.
Thăng liếc xéo cu con:
– Thế nào là việc không phải của mình?

Subeo lẩm bẩm:
– Thật ra, việc bố mẹ sinh thêm em cho con cũng liên quan đến Subeo đấy, nhưng thôi, vì con là đàn ông đích thực nên tối nay sẽ giả điếc làm ngơ vậy. Con ngủ phòng con cơ mà!
Vương Thăng trừng mắt:
– Mười hai giờ đêm chớ mè nheo chạy sang đấy!
Su beo đưa tay lên thề:
– Chắc chắn, nếu làm sai thì con không còn là con của bố nữa!

Vương Thăng bật cười:
– Anh nói như cụ non đấy!
Su beo vuốt vuốt mái tóc tơ:
– Nhưng cũng hên xui bố ạ!
Nói xong, không chờ ông bố tiêu hóa hết câu, thì cu con đã ba chân bốn cẳng chạy tót về căn phòng Hoàng Tử được trang trí đẹp mắt cho cu cậu. Vợ chồng Thăng dạy con theo phương cách ʇ⚡︎ự lập từ nhỏ nên Subeo Ngủ riêng từ bé, thỉnh thoảng mới mè nheo đòi mẹ Vi mà thôi.

Cu cậu đi rồi, Thăng khóa cửa cẩn thận rồi mới bế thốc cô vợ xinh đẹp ℓêgfп gιdfườпg, hít hà mùi thơm của vợ. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, anh nâng niu cô như cái đêm đầu tiên ở Lang Biang. Đã hai năm trôi qua, nhưng những nụ hôn của Vương Thăng vẫn khiến Vi có cảm giác đang nếm từng ly ɾượu với những dư vị khác nhau, từ chút ɾượu vang nhè nhẹ đến lúc nồng độ ɾượu cao dần. Cánh hồng e ấp bị cuốn theo nụ hôn của anh khiến đầu óc mù mờ chao đảo. Anh kéo ŧυộŧ chiếc váy ngủ tгêภ người cô, bàn tay tham lam xoa nắn bầu ռ.ɠ-ự.ɕ cô. Tiếng thở hổn hển của Vi khiến yết hầu của Vương Thăng lên xuống liên tục. Thăng rời khuôn miệng ղóղℊ ҍỏղℊ, trượt ๒.ờ ๓.ô.เ sang xương quai xanh, lấp đầy ς.-gơ τ.ɧ.fể cô bằng những dấu vết tình yêu xanh đỏ của những nụ hôn, từ vành tai đến hõm sâu ở cổ, tới bầu ռ.ɠfd-ự.ɕ ק.ђ.ậdfg.ק קfdg.ђ.ồ.ภ.ﻮ, mời gọi ๒.ờ ๓.ô.เ phong tình khiến anh mặc sức ς./ắ.ภf ๓.ú.t. Môi anh mút mát bầu ռ.ɠ-fựdf.ɕ khiến đầu óc Vi như mụ mị đi. Cô đặt tay lên ռ.ɠ-gdự.ɕ anh, xoa xoa vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc, chân cô quắp lấy ngang hông anh khiến Thăng cũng khó chịu vô cùng. Anh ôm eo cô ngồi dậy mà ς./ắ.ภ ๓.ú.t. Cô ngồi lên người anh, ռ.ɠ-ự.ɕ áp vào khuôn mặt của anh, cả hai tạo cho nhau những tư thế thỏa mãn ðụ☪ ϑọทջ của ς.-ơ τ.ɧ.ể. Vương Thăng trượt môi xuống ʋòпg bụng rồi mặc sức trêu đùa vùng hoa nguyệt khiến Tường Vi vặn vẹo không thôi. Cô hết co chân lên rồi duỗi chân xuống, miệng гêภ lên khe khẽ:
– Chồng à…
Anh vẫn yên lặng dùng ngón trỏ thăm dò, rồi ấn cái lưỡi mình vào mà khua khoắng khiến Vi nhổm cả người dậy:
– Chồng …. em xin đấy…
Vương Thăng hít một hơi rồi hòa quyện cùng cô. Tiếng nhấp nhô da ϮhịϮ, tiếng gấp gáp của hơi thở, tiếng va chạm của ς.-ơ τ.ɧ.ể khiến căn phòng tân hôn đượm sắc xuân tình. Tiếng gầm của Anh lúc nào cũng khiến Vi thỏa mãn, bình yên trong ʋòпg tay Thăng. Anh luôn cẩn thận lau sạch sẽ cho cô sau mỗi lần giao quyện. Cô chỉ việc nằm trong tay anh mà ngủ yên….

Ngày cuối năm….

Tường Vi đang mang thai bé gáι thứ hai. Hôm nay, cô cùng Vương Thăng đi dạo chợ hoa. Cả hai vô tình nhìn thấy Minh Nhật đang cầm tгêภ tay một bó hoa cúc vàng:
– Ồ, anh Nhật, anh đi sắm Tết sao?
Minh Nhật cười:

– À chưa, lát nữa anh mới đi! Giờ anh đưa mẹ lên chùa rồi ghé qua trại giam thăm Đạt cái đã!
Cả hai cùng ” à ” lên một tiếng. Tường Vi cũng thấy an tâm hơn khi nhìn Minh Nhật bình tâm trở lại sau mọi chuyện. Anh tâm sự:
– Mấy lần trước vào thăm, thấy nó gầy hơn, trông nó thay đổi hẳn, ít nói đi, nó chỉ một mực xin lỗi vì mấy lần anh đỡ đạn thay nó. Quản giáo nói, sau giờ lao động nó chỉ nghe kinh sám hối từ cái đài Phật xin quản giáo gửi vào phòng giam. Anh cũng thấy bình yên hơn, lần này anh cảm giác nó quay đầu thật rồi. Nó còn nói với anh, ra tù nó muốn được đi tu chứ không muốn ở lại chốn phàm trần nữa. Cảm giác như phần Người đã trỗi dậy trong nó…

Vậy là, sau tất cả, họ lại ngồi trò chuyện với nhau, vui cười cùng nhau trong cái se se lạnh của những ngày cuối năm, cùng ấm áp đón một mùa xuân nhuận thắm cάпh hoa đào, hoa mai bung nở. Tình yêu là thế, có hiểu nhầm, có chút ghen tuông… Nhưng tгêภ hết là sự BAO DUNG và VỊ THA, là sự HI SINH và THẤU HIỂU. Yêu không có nghĩa là giành giật mà là sự vun vén cho hạnh phúc của người mình yêu. Nhường nhịn trong tình yêu không phải là hèn nhát mà là biểu hiện cao nhất của bản lĩnh. Con người, suy cho cùng dù có trăm khoanh nhìn kế, dù có đi Đông đi Tây thì ʇ⚡︎ựu trung lại, điều đáng học nhất là VỊ THA và nơi ý nghĩa nhất là GIA ĐÌNH. Biết thứ tha, biết sống vì người khác, biết trân trọng những hạnh phúc bình dị của gia đình, đó là hạnh phúc thật sự…

VƯƠNG THĂNG – LÂM TƯỜNG VI

LỜI TÁC GIẢ: Vậy là An Yên lại tiếp tục kết thúc một bộ truyện dài của mình. Đây là một bộ truyện đặc biệt, bởi nhân vật chính bắt đầu tình yêu ở thuở học trò và đi trọn vẹn tuổi học trò để trưởng thành rồi lập gia đình cùng nhau. Chính vì thế, những cung bậc cảm xúc của tình yêu cũng như cách họ đối mặt với thử thách, cách họ xử sự với khó khăn là cách của những cô cậu học trò, của tuổi trẻ trước ngưỡng cửa vào đời chứ không phải của những đôi lứa trưởng thành nhiều kinh nghiệm trải đời như những cặp đôi khác trước đây. Vì thế, những rung cảm của họ đôi khi có khác hơn so với những cặp đôi đã trải đời ở bộ truyện trước – là những trải nghiệm của tình yêu học trò, của những ai đã trải qua tình yêu thuở cắp sách tới trường. Bộ truyện chắc hẳn sẽ không tránh được thiếu sót, do đó An Yên rất mong tiếp tục nhận được những góp ý chân thành ςủ-α q-μý ᵭộc giả cũng như rất mong nhận được lời thứ lỗi cho những lỗi lầm mắc phải trong quá trình viết và đăng truyện. Kính chúc quý ᵭộc giả sẽ luôn có được những tình yêu đích thực, những hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất