Tình cuối – Chương 54

Vũ Linh 496

Tác giả: An Yên

Những ngày sau đó, chuyến đi thực tế của Tường Vi vui vẻ hơn hẳn. Không chỉ vì có một bóng dáng cao lớn ở kè kè bên cạnh, lúc lại lau mồ hôi, lúc nhắc nhở uống nước, lúc làm giúp cô việc nó việc kia bởi sợ cô mệt, mà còn vì trong lòng cô, những day dứt đã được tháo gỡ, lòng cô trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô biết rằng anh xem cô quan trọng hơn tất cả mọi thứ và với cô đó là quá đủ, là quá may mắn mới đúng chứ. Thế nên Tường Vi là như con chim sẻ líu lo suốt ngày, đêm đến hai người lại ra bờ suối. Cô nói với anh đủ thứ chuyện, kể cho anh nghe những dự định của Đoàn trường, còn anh kể cho cô nghe những gì anh sẽ làm vào ngày mai rồi cả hai cùng thảo luận. Nếu ai đi ngang qua, cứ nghĩ họ chỉ là hai đồng môn thôi, nhưng nếu nán lại một chút sẽ thấy anh chàng điển trai chốc chốc lại luồn tay vào tóc cô, sẽ đặt lên cάпh đào nụ hôn vội. Họ kìm nén cái cháy nồng của cảm xúc để nhường chỗ cho nhiệt huyết của tuổi trẻ, của thanh xuân…
Đêm cuối cùng của đoàn, người dân nơi đây đưa đến bao nhiêu là đặc sản núi rừng. Mọi người cùng nướng ϮhịϮ, uống ɾượu cần nữa. những cô gáι bản địa mắt lúng la lúng liếng nhìn Thăng khiến Vi nóng hết cả ruột gan. Cô ghé tai anh:
– Này kỹ sư xây dựng, em nói cho anh biết, uống vừa ɾượu thôi nhé! Nếu anh lọt vào bẫy tình của họ thì biết tay em!

Vương Thăng mỉm cười :
– Thôi. Một mình em là anh đủ cảm xúc rồi!
Nói vậy thôi chứ anh kỹ sư không dám uống nhiều đâu. Thăng nghe người ta kể vùng núi có bùa ngải gì đấy, anh chỉ có một đóaTường Vi này thôi. Mọi người đang tiếp tục hát hò vui vẻ, Thăng nướng một miếng ϮhịϮ thật chín, thật mềm, kiểm tra cẩn thận, thổi thổi…rồi đưa lên miệng Vi:
– Vợ này !
Anh thấy vài cô ngồi cạnh hơi ngỡ ngàng khi anh dùng từ ” vợ” với người mà họ vẫn thường gọi là “cô giáo Vi ” . Một cô gáι một miếng hỏi :
– Ơ, hai người yêu nhau sao? Nhanh thế!

Vương Thăng cười:
– Bọn mình đã yêu nhau bảy năm rồi ,chuẩn bị cưới thôi !
Mọi người ” Ồ ” lên sau câu nói ấy . Thực ra, ở đại học Công Nghệ Thông Tin, không ai lạ gì cái màn cầu hôn lãng mạn của Vương Thăng đối với Tường Vi, chỉ những người mới thì không rõ thôi. Câu nói của anh khiến Vi yên tâm hơn, chẳng lo cô nào dám liếc ngang liếc dọc Vương Thăng của cô nữa. Mới chiều nay, Vi để ý thấy nhiều cô gáι trò chuyện với nhau rằng Vương Thăng mới đến sau đoàn mới ngày chắc chưa có người yêu, vậy nên họ còn cá cược xem ai cưa cẩm được anh, hại cô nóng ruột từ chiều tới giờ ý. Mấy cô gáι nghĩ rằng hai người mới quen, chứ chẳng ai ngờ lại thế này. Nhìn miếng ϮhịϮ nướng từ tay Thăng, Vi vui vẻ đưa lên miệng. Nhưng cô chưa kịp ăn thì một cơn buồn nôn kéo đến. Vi buông miếng ϮhịϮ, ôm miệng lao ra ngoài nôn thốc tháo. Vương Thăng thả xiên nướng, hốt hoảng chạy theo. Anh thấy cô đang đứng dựa vào gốc cây nôn ra toàn nước là nước, Thăng vỗ vỗ sau lưng cô, lấy chiếc khăn luôn để sẵn trong túi quần thường lau mồ hôi cho cô, Thăng lau miệng Vi rồi nói:
– Em làm sao thế? Đau ở đâu?

Vi lắc đầu:
– Em không đau, em chỉ thấy hơi mệt chσáпg đầu và buồn nôn thôi. Chắc là lúc chiều em bị trúng gió ý!
Anh dìu cô vào phòng nghỉ, lấy dầu xoa hai bên thái dương, xoa cổ và bụng cho Vi rồi nói:
– Đỡ chưa em? Hay là anh đưa em tới Ьệпh viện nhé!
Vi cười, lau mấy giọt mồ hôi rịn tгêภ trán Thăng:
– Em đỡ rồi, nhưng cho em nằm nghỉ được không? Em không muốn ăn ϮhịϮ nướng nữa đâu, mùi ϮhịϮ em không quen hay sao đó, anh cứ ra với mọi người đi!
Thăng vuốt tóc cô:
– Nhưng em phải hứa với anh là khi về thành phố phải đi kiểm tra sức khỏe đấy!
Vi cười:
– Em vừa kiểm tra cùng mọi người trong công ty đấy thôi, có bị làm sao đâu!
Thăng lắc đầu:
– Không được, những lần trước em không nôn, em nghe lời đi, anh lo lắm!

Vi gật đầu:
– Được rồi, giờ anh ra ăn đi, mọi người đang rất vui vẻ mà!
Thăng cười:
– Thôi, anh cũng không muốn ra nữa!
Vi nhăn mặt:
– Không được, ai lại thế. Mà thôi, em đỡ rồi, chúng ta cùng đi ra, nhưng đừng bắt em ăn nữa nhé!
Thăng ôm eo cô đi ra và lại vui vẻ nhập cuộc, chỉ là không uống ngụm ɾượu nào và chốc chốc lại quay sang kiểm tra trán cho Vi khiến cô ngại ngùng ҡıṅһ ҡһủṅɢ…

Sáng hôm sau…

Mọi người cùng trở về Thành phố C, Thăng chở Vi bằng mô tô còn cả đoàn đi đi ô tô. Xe của Thăng chống xóc tốt nên Vi không thấy mệt, hay vì cùng ngồi với người yêu nhỉ???
Về tới phòng, trong khi Thăng nấu nướng thì Vi tắm rửa rồi lim dim nằm. Một tiếng sau, cô lờ mờ tỉnh dậy, mùi thức ăn vừa xộc vào khoang mũi khiến Vi lại có cảm giác buồn nôn. Cô lao vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo. Vương Thăng vội chạy vào:
– Vi, em đến Ьệпh viện ngay cho anh!
Nôn xong, Vi thấy khỏe cả người, cô nhẹ nhõm hẳn. Vi ngước gương mặt hơi tái nên nhìn Thăng:
– Em khỏe rồi, có lẽ đợt vừa rồi em ăn uống thất thường nên đau dạ dày thôi. Vả lại lúc sáng lên đường sớm, em chưa ăn nên… hơi mệt!
Thăng lắc đầu:
– Em đừng dùng từ ” có lẽ ” trong sức khỏe được không ? Bây giờ em không nghe lời anh nữa phải không?

Vi lắc đầu:
– Thế thì chiều nhé! Bây giờ em ăn một chút rồi đi ngủ được không?
Thăng gật đầu. Vừa lúc đó, anh thấy cuộc gọi tới của Minh Nhật:
– Em nghe đây ạ!
Nhật nói nhanh:
– Hai đứa về chưa? Anh qua đó bàn chút chuyện!
Thăng thấy Vi gật gật đầu, ý nói việc kia quan trọng hơn. Anh thấy trời đã trưa, nghĩ để cô ăn rồi nghỉ một lát đầu giờ chiều sẽ đưa cô đi khám Ьệпh nên Vương Thăng gật đầu:
– Dạ được ạ, mời anh qua dùng cơm trưa với bọn em luôn ạ!
Minh Nhật OK rồi tắt máy. Khoảng mười phút sau, bóng dáng cao lớn của anh đã có mặt tại phòng trọ. Vừa thấy Vi, anh đã nhíu mày:
– Em ốm à? Sao người xanh lẻo thế kia?
Thăng kéo chiếc ghế nhựa mời Nhật ngồi rồi nói:
– Em bảo đưa đi khám mà không chịu đó anh, cứ cãi bảo mới khám cùng với mọi người trong công ty nên không chịu đi. Nhưng đầu giờ chiều nay em sẽ đưa Vi đến Bệnh viện kiểm tra lại xem thế nào.

Minh Nhật gật đầu rồi nói:
– Ừ, anh cũng định nói với em là hôm nay sẽ đến tỉnh V. Hôm trước, anh xin số điện thoại bà hàng xóm của bác sĩ Hiên mà mấy lần gọi vẫn chưa thấy cô ấy về. Anh dặn bà cụ nếu thấy bác sĩ Hiên về thì gọi cho anh, mà chả thấy đâu. Không hiểu sao anh có cảm giác Đạt nó nhúng tay vào vụ này. Nhưng Vi như vậy, anh nghĩ em nên ở nhà lo cho Vi. Nếu cần gì hỗ trợ thì anh sẽ gọi!
Vi lắc đầu:
– Cứ để anh Thăng đi với anh đi ạ! Anh ấy có võ. Em không sao đâu. Ở đây có gì còn có vợ chồng bé San mà!
Minh Nhật ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Hay để anh thử gọi cho bà cụ một lần nữa xem sao!
Nhật bấm gọi, mấy giây sau, một giọng phụ nữ vang lên. Minh Nhật giới thiệu như những lần gọi trước:
– Cháu chào bà, cháu là Minh Nhật, bà còn nhớ không ạ? Cách đây ít lâu cháu có đến tìm bác sĩ Hiên đấy, bà cho cháu hỏi mẹ con bác sĩ Hiên đi du lịch đã về chưa ạ?
Bà cụ hàng xóm nói:
– Mẹ con cô ấy về rồi, về khoảng ba mươi phút rồi! Ơ, tôi thấy cả cậu đi cùng cơ mà? Sao cậu còn hỏi tôi?
Minh Nhật ngạc nhiên:
– Sao cơ? Bà thấy người giống cháu đi cùng bác sĩ Hiên sao?

Bà cụ nói:
– Hả? Thế không phải cậu à? Tôi thấy giống cậu lắm! Tôi nghĩ là cậu nên thôi không gọi cho cậu nữa. Với lại tôi thấy cô Hiên có vẻ không cho người ấy vào. Nhưng cậu kia cứ đẩy cửa vào bằng được, bây giờ tất cả đang ở trong nhà đấy!
Minh Nhật nói nhanh:
– Vâng, cháu cảm ơn bà rất nhiều ạ! Cháu chào bà ạ!
Tắt máy, anh quay sang Thăng:
– Đấy, anh bảo có sai đâu! Chắc chắn là thằng Đạt rồi, anh phải đi kẻo không kịp! Nó đã nhúng tay vào vụ này, lần này anh không thể tha cho nó được nữa. Em ở nhà đi, Vi như thế này lỡ có chuyện gì….
Thăng quả quyết:
– Nếu ở trong thành phố C thì em đi luôn được, không sao, em gọi bé San sang với Vi là được ạ!

Vi khăng khăng:
– Không, chuyện này liên quan trực tiếp đến em, các anh cho em đi với, em khỏe re rồi mà! Nhanh lên hai anh, mình đi kẻo mất dấu! Đi bằng ô tô của anh Nhật đúng không ạ?
Tường Vi vừa nói, tay chân lại vừa thoăc thoắt cúi xuống lấy đôi giày thể thao đi vào và đi hhanh ra xe ô tô. Hai chàng trai cao lớn không kịp ngăn cô, cũng chả nói được gì, trố mắt nhìn cô gáι khuôn mặt dù đang tái nhợt nhưng vẫn xăm xăm bước đi. Thăng rất nhanh bước lại xe mở cửa và nói:
– Em có xuống để vào nghỉ ngơi không?

Vi nhăn mặt:
– Em sẽ không làm hai anh vướng chân đâu. Việc này liên quan trực tiếp đến em mà, để em đi!
Nói mãi không được, Nhật và Thăng đành để cô đi cùng, yêu cầu Vi không được manh động. Lần này, Minh Nhật cẩn thận dừng xe cách nhà bác sĩ Hiên một quãng rồi đi bộ lại. Buổi trưa nên đường khá vắng vẻ. Trước khi xuống xe, anh đưa cho Thăng một chiếc máy ghi âm loại nhỏ:
– Em cầm lấy, lúc vào đó, hai đứa nép ngoài cửa thôi. Tính thằng Đạt càng đông người nó càng làm già. Anh sẽ dụ nó nói sự thật, hai đứa bấm cái nút này ghi để làm bằng chứng nhé. Lần này cho thằng này vố cho đau.
Thăng và Vi gật đầu thấu hiểu, Thăbg cẩn thận gọi cho Lê Minh, gửi địa chỉ cho bạn nếu có gì còn báo cα̉пh sάϮ rồi cả ba cùng đi vào cάпh cổng khép hờ. Mới nhẹ nhàng bước vào, cả ba đã nghe tiếng cãi vã. Có lẽ mấy người trong nhà cãi nhau hăng say quá nên không để ý đến những người bên ngoài. Tiếng bác sĩ Hiên dứt khoát:
– Cậu Đạt, tôi đã làm theo những gì cậu muốn, từ đó, tôi và cậu không dính dáng gì đến nhau nữa, sao cậu còn đến đây làm phiền mẹ con tôi?
Tiếng Đạt bực dọc:
– Tôi đã bảo bà cho tôi ở nhờ vài hôm thôi, kiếm được chỗ tôi sẽ đi ngay mà! Lèo nhèo! Cả cái nhà to thế này, hai mẹ con bà sống thế quái nào hết mà tham!

Minh Nhật nghe đến đó thì bước vào:
– Đạt, sao mày lại ở đây? Mày lại dám lừa cả bố à?
Cao Minh Đạt thấy anh trai thì mặt chuyển sang tái xanh, bà Hiên cũng tròn mắt nhìn hai chàng trai giống nhau như hai giọt nước:
– Người này à…
Minh Đạt lắp bắp:
– Anh hai, sao anh lại…
Nhật quát:
– Sao tao lại ở đây đúng không? Tao không ở đây thì làm sao mà biết được mày thuê một bác sĩ làm giấy tờ giả để hại Tường Vi hả? Cô ấy làm gì mà mày hại Vi hả?

Rồi anh quay sang bác sĩ Hiên:
– Còn cô, người ta bảo ” Lương y như từ mẫu “, lương tâm của cô để đâu mà cô lại làm như thế? Cô có biết Ϯộι giả mạo kết quả khám Ьệпh chịu hình phạt như thế nào trước pháp luật không? Cô định để con cô mang tiếng cha mất sớm còn mẹ đi tù vì lừa đảo à? Cái tin vô sinh của cô suýt ᵭ.ậ..℘ nát hạnh phúc gia đình nhà người ta, ᵭ.ậ..℘ nát luôn niềm tin của một cô gáι trẻ, cô biết không?
Bà Hiên bất chợt qùγ xuống:
– Tôi xin cậu! Tôi không biết cậu là ai, không biết làm cách nào cậu tới được đây, nhưng giờ tôi… tôi….không thể chối được nữa! Con trai tôi cần một khoản tiền lớn để xin việc. Đúng lúc đó, cậu Đạt kia đến nhờ tôi làm giả giấy kết quả cô Lâm Tường Vi bị vô sinh. Cậu ta hứa sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, đảm bảo con trai tôi có việc, tôi cũng có một khoản để an hưởng tuổi già, rồi cứ xin nghỉ hưu là xong. Tôi nghĩ mình cống hiến cũng đủ rồi, giờ nếu không có tiền thì con mất cơ hội, nên đã nhắm mắt làm liều. Cậu ấy đã chuyển khoản một nửa, mọi việc xong xuôi thì chuyển hết số tiền còn lại. Con tôi có việc, tôi cũng đã làm thủ tục về hưu, tiền về hưu cũng được một khoản. Căn nhà này dù chứa nhiều kỷ niệm nhưng tôi cũng quyết định bán đi, về quê ăn hơn tuổi già. Đây là lần đầu tiên tôi làm việc xấu, trái với lương tâm ngành Y… xin cậu tha cho tôi! Thực sự, việc cũng chưa để lại hậu quả gì…
Nhật cười nhạt:

– Không lẽ các người chờ hậu quả hay sao? Nếu như tôi không đến đây thì bà có tính được hậu quả không? Tường Vi sẽ mãi mãi nghĩ rằng cô ấy không sinh con được, sẽ không dám lấy chồng thì sao?
Con trai bà Hiên thấy mẹ qùγ dưới đất cũng hốt hoảng qùγ xuống:
– Mẹ! Sao mẹ lại làm như thế? Chưa xin được việc lần này thì con sẽ đi làm thêm chỗ khác mà? Trước khi bố mất, bố đã dặn con phải học thật giỏi để sau này phụng dưỡng mẹ, phải sống thật thà không được dối trá! Tại sao mẹ lại phải làm việc đó?
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Ở ngoài cửa ra vào, Vương Thăng đang nắm chặt hai tay, mắt long lên sòng sọc, anh đưa chiếc máy cho Tường Vi, rồi không đủ kiên nhẫn nữa mà bước vào:

– K.h.ố.n n.ạ.n! Các người phải lên đồn côпg αп khóc mới thành tiếng được!
Tường Vi sợ Vương Thăng nóng nảy lại gây thêm chuyện nên vội vàng tắt máy ghi âm rồi chạy vào:
– Các anh ơi! Thôi, sự thật cũng đã biết rồi, mẹ con cô ấy cũng nhận Ϯộι rồi. Cô ấy cũng vì con thôi, chúng ta biết sự thật là em bình yên là được mà!
Thăng quay sang gỡ tay Tường Vi:
– Vi à, vì họ mà chúng ta suýt mất nhau đấy, em biết không?
Vi vẫn lắc lắc cάпh tay Thăng:
– Nhưng hiện tại chúng ta vẫn ổn đấy thôi! Thăng, xem như là chúng ta tích phước cho con sau này, được không anh? Rồi chúng ta sẽ có những đứa con, chúng ta cũng sẽ lo lắng cho chúng như cô ấy lo cho con…

Vương Thăng nghiêm mặt nhìn cô:
– Thương con, lo cho con nhưng không phải là bất chấp, là dẫm đạp lên tất cả mọi thứ, em hiểu không?
Đúng lúc ấy, bà Hiên nấc lên:
– Cô Vi….không sao hết, cô ấy
…. cô ấy đang có thai mà!
Sao? Có thai ư? Vi đang mang thai? Thăng nhìn người phụ nữ qùγ dưới đất:
– Bà đang nói cái gì?
Cũng lúc đó, Cao Minh Đạt rút ra một khẩu súng ʇ⚡︎ự chế, lao đến chĩa vào đầu Vi:

– Phải, nó đang có thai đấy, Minh Nhật, mày không ngờ đúng không? Tao đang bị dồn đến bước đường cùng. Đáng lẽ mọi chuyện yên ổn, tao sẽ làm việc trả nợ sau khi thắng ván bài kia ở Campuchia. Nhưng cuối cùng, tao đen quá! Bây giờ, bọn chủ nợ đang tɾuγ sάϮ tao tới tận đây rồi. Nếu không để tao thoát, thì người con gáι mày yêu, cũng chính là vợ con của thằng nhãi này, tao cho c.h.ế.t hết!!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất