Tác giả: An Yên
Sáng hôm sau…
Cái se se lành lạnh từ bên ngoài luồn vào lều khiến Vi nhíu mày, cảm giác ê ẩm vẫn còn. Cô khẽ cựa mình, từ từ mở mắt và chợt nhận ra mình vẫn còn mặc nguyên chiếc váy ngủ. Vậy chuyện tối qua là mơ thôi sao? Hay anh mặc lại váy cho cô nhỉ? Vi chả nhớ gì cả??? Nhưng người đau nhức vậy cơ mà? Thế nào nhỉ? Bất giác, Vi thấy mình nằm gọn trong ʋòпg tay Thăng. Anh vẫn ôm chặt cô, lấy tay làm gối cho cô suốt đêm. Đôi mắt này, sống mũi này thân quen thế, vậy mà mỗi lần ngắm nhìn, Vi vẫn muốn chạm vào một cái, một cái thôi… Vi vội đưa tay….còn chưa kịp chạm đến mũi thì làn môi mỏng của ai kia mấp máy:
– Em ngủ thêm đi, còn được nghỉ một ngày mà, đêm qua như vậy không mệt sao?
Đêm qua? Vậy là thật rồi! Thế thì anh thấy hết ς.-ơ τ.ɧ.ể cô rồi còn gì? Xấu hổ ૮.ɦ.ế.ƭ đi được! Giờ nghĩ lại lúc đó, cô cũng hào hứng có thua gì Vương Thăng đâu! Thôi chả dám chạm sờ gì nữa, Vi vùi luôn khuôn mặt đỏ ửng vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Không nhắc lại nữa!
Thăng bật cười:
– Muốn không ngượng khi nhắc lại thì nên làm quen luôn đi!
Vi đấm nhẹ anh:
– Đồ lưu manh! Lấy đời con gáι người ta rồi còn nói được à?
Thăng gỡ tay cô ra, ép Vi nhìn thẳng mặt mình:
– Này Lâm Tường Vi, em lật lọng thế đấy hả? Ai ςư-ớ.ק ai? Tối qua ai hỏi anh có muốn nữa hay không? Rồi cái gì nhờ? Có ai cấm đâu mà này nọ?…. Sao giờ em lật nhanh hơn cả bánh tráng thế à?
Đúng là cái miệng làm Ϯộι cái thân rồi, giờ thì có mười cái miệng của Vi cũng đâu cãi được. Cô nằm im re, Thăng biết cô ngượng nên lại vuốt vuốt tóc Vi:
– Thôi, anh không trêu em nữa, anh ςư-ớ.ק đời gáι của em còn em cũng ςư-ớ.ק đời trai của anh, vậy là huề, được chưa? Kẻo đến bước cuối cùng em khóc nhè ra đấy thì nguy to. Dậy ăn sáng rồi mình về nha. Chiều nay rời Đà Lạt rồi đấy!
Bỗng nhiên Vi thấy tiếc rẻ mấy ngày vừa rồi:
– Hết ba ngày rồi hả anh?
Thăng véo mũi cô:
– Em đừng như thế mà, chúng ta còn nhiều thời gian, anh hứa sẽ đưa em đi chơi nhiều nơi đẹp hơn nữa, được chưa?
Vi ôm lấy cổ anh:
– Được!
Rồi cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và cùng Thăng rời khỏi Lang Biang sau khi xếp lều trại. Ngồi tгêภ môtô, Vương Thăng không quên chụp một kiểu ảnh cùng cô và đăng lên Facebook cùng status:
– Chúng tôi mãi thuộc về nhau!
Dĩ nhiên là bất kỳ động thái nào của cặp trai tài gáι sắc này cũng gặp cơn bão like và bình luận của cộng đồng ๓.ạ.ภ .ﻮ. Tạm biệt Langbιαng với những phút giây đáng nhớ, tạm biệt Đà Lạt đầy kỷ niệm, họ vui vẻ trở về với cuộc sống thường ngày…
Thành phố C…
Sau một thời gian ngắn ôn tập miệt mài, bao đêm đèn sách với sự chăm sóc của Vương Thăng, Tường Vi đã dự kỳ thi thẳng lên cao học và dĩ nhiên cô nàng đã đỗ vào lớp thạc sĩ với thành tích cao. Mấy tuần ôn thi, Thăng hầu như ở lại phòng trọ để lo cho Vi. Anh chỉ sợ cô không màng ăn uống rồi gầy đi. Ngày báo kết quả, ai kia nhấc bổng Vi lên:
– Không bõ côпg αпh chăm bữa giờ, tối nay anh phải được chăm lại, nghe chưa?
Vi cười trong veo:
– Được! Tối nay em sẽ nấu ăn!
Thăng lắc đầu:
– Không, tối ra ngoài, anh đưa em đi ăn! Bữa giờ em cứ nhốt mình trong phòng, ôn tập rồi thi cử. Thi xong, em lại đi làm thêm luôn, hôm nay xin nghỉ làm thêm một buổi, đi dạo với anh được không?
Vi cau mày:
– Nghỉ được mà, không sao, nhưng không nấu ăn thì em chăm kiểu gì?
Thăng xoa đầu cô:
– Này, em lại tính lật lòng hả? Hay ôn thi nhiều quá giờ đầu toàn chữ? Chăm tгêภ giường chứ kiểu gì?
Vi đấm anh thùm thụp:
– Đồ l.ư.u m.a.n.h! Đồ xấu xa!
Thăng ôm lấy cô:
– Ừ, anh xấu nhưng anh nhắc này, em không được dùng tђยốς ngừa thai đâu đấy. Em nhớ mẹ của Bá Trọng không? Cô ấy vì dùng tђยốς đó mà ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản, đúng chưa?
Tự nhiên Thăng nhắc đến chuyện đó, Vi đẩy nhẹ anh ra:
– Không được, em chuẩn bị học thạc sĩ. Anh cũng đang đi học. Nếu có bầu lúc này biết tính sao?
Thăng mỉm cười nhẹ nhàng:
– Sao là sao? Cô Tường Vi, cô định bỏ tôi hả? Tôi đang nghi ngờ cô dùng mỹ nhân kế để đạt thủ khoa Đại học đấy! Cô đã nghe bài hát ” Yêu là cưới ” chưa hả? ” Yêu là cưới “, bầu là cưới cả hai, thế thôi, giống như dì San ấy!
Vi trố mắt:
– Cưới cả hai là sao? Dì San nào?
Thăng bế hẳn cô đặt lên đùi mình:
– Cả hai là cả vợ lẫn con, khỏe re, lãi ghê luôn! Còn dì San là dì San chứ ai nữa? Em của vợ chả gọi ” DÌ ” thì gọi thế nào đây?
Vi cười ngặt nghẽo:
– Anh đúng là cơ hội mà!
Tối hôm đó, anh đưa cô đi ăn, đi dạo rồi về phòng trọ, cả hai lại ngồi tỉ tê đủ thứ chuyện rồi cùng ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ. Vương Thăng luôn như thế, nhẹ nhàng nâng niu cô như lần đầu tiên ở Lang Biang. Chẳng vồn vã, chẳng thô tục, anh luôn xem cô như bông tường vi nhỏ nhắn, đáng trân trọng và yêu thương. Và rồi, sau lần này, anh vẫn thế, lau sạch sẽ và ôm cô ngủ. Vi cảm giác như mình đang được sống trong một câu chuyện ngôn tình mà cô là nhân vật chính…
Dù học thạc sĩ nhưng Vi vẫn đêm đêm đi làm thêm để có thể ʇ⚡︎ự lập hoàn toàn. Một hôm, chị Trưởng phòng thông báo rằng Công ty sẽ có một cuộc kiểm tra sức khỏe và kể cả những nhân viên bán thời gian như cô hay Ngọc Ánh đều có thể tham gia nếu muốn. Vi quay sang Ánh:
– Em có đi không? Chị nghĩ là nên đi!
Ánh suy nghĩ rồi cười nói:
– Dạ chị đi thì em đi ạ, kiểm tra định kỳ cũng tốt chị nhỉ, sẽ giúp chúng ta yên tâm hơn, có thể phát hiện Ьệпh sớm và điều trị kịp thời.
Vi cười:
– Đúng vậy, chúng ta phải yêu bản thân mình chứ! Mà chị nói này, em làm thêm nhưng mấy năm cuối đại học nên lo học cho tốt, đừng vì kiếm tiền mà sao nhãng việc học, còn kiểm tra sức khỏe thì chị nghĩ chúng ta ổn cả thôi!
Ánh ra hiệu OK rồi vui vẻ ra về. Sau buổi kiểm tra sức khỏe, mọi việc lại diễn ra bình thường….
Một buổi tối, sau khi tan làm, Vi đang đứng chờ Vương Thăng tới đón thì một bóng dáng cao lớn bước tới trước mặt cô:
– Vi, em đang chờ Thăng à?
Cô vui vẻ:
– Chào anh Minh Nhật! Anh đi đâu đấy? Ngọc Ánh mới về rồi!
Nhật cười hiền lành:
– Không, anh có việc đi qua đây, nhìn thấy em nên đứng chờ cùng cho vui thôi, chứ nếu đi đón ai đó thì phải đến sớm chứ? Em đừng cố gán ghép, cứ để ʇ⚡︎ự nhiên đi! Anh chưa sẵn sàng… và anh nghĩ Ánh cũng vậy.
Vi hiểu, sau chuyện vừa rồi, Ánh ngại khi nhắc tới anh Nhật, nhưng con bé vẫn yêu anh. Cô gật gù:
– Dạ, em sẽ không nhắc nữa!
Rồi chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi:
– Minh Nhật, người đó ra tù có kiếm chuyện với anh không?
Nhật hiểu Vi đang nhắc tới Minh Đạt, anh lắc đầu:
– Hiện tại thì không! Ra tù, nó ở nhà khá lâu. Vì trong tù cắt đầu đinh, một thời gian nó ở nhà trông bánh bao trở lại, thấy nó cắt tóc và ăn mặc cho khác anh, không tỏ ra muốn giống anh nữa. Mới đây, nó xin bố cho vào tỉnh V để lập nghiệp, nó bảo sẽ mở xưởng ɾượu và ʇ⚡︎ự kinh doanh. Bố yêu cầu nó phác thảo kế hoạch kinh doanh, nó làm cũng rất OK, thì bản tính nó vốn thông minh mà! Bố nói sẽ đầu tư một nửa vốn, còn đâu để nó ʇ⚡︎ự xoay xở, vậy mà nó đồng ý! Ngày mai, nó sẽ đi vào trong đấy! Nếu nó làm được như lời nó nói thì thời gian ở tù dù không dài nhưng quả là hữu ích.
Tường Vi khẽ thở dài rồi gật đầu:
– Đúng vậy, dù là một vết nhơ nhưng có ích lâu dài…
Hai anh em trò chuyện đến đó thì Vương Thăng tới. Anh bắt tay vui vẻ chào Nhật rồi chở Tường Vi về. Thăng hiểu mối quαп Һệ của Nhật và Vi nên không bao giờ tỏ ra ghen tuông gì hết.
Mấy ngày sau, vừa xong buổi học chiều, Tường Vi nhận được một cuộc điện thoại:
– Alo ai đấy ạ?
Phía bên kia là một giọng nữ :
– Xin lỗi, đây có phải số điện thoại của cô Tường Vi, nhân viên văn phòng công ty W không ạ?
Vì đăng ký khám Ьệпh thì cần ghi rõ là nhân viên Công ty chứ không thể gọi là nhân viên bán thời gian. Cô gật đầu:
– Dạ phải, xin hỏi ai đây ạ?
Giọng người phụ nữ lại vang lên:
– À, tôi gọi cho cô từ Bệnh viện thành phố C!
Vi cảm thấy hình như có gì đó không ổn. Theo kế hoạch, tối nay đi làm, những nhân viên ca đêm sẽ nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe. Bản thân Vi không lo vì cô thấy sức khỏe mình ổn, chẳng có hiện tượng gì cả. Thời gian qua Thăng chăm cô kỹ như vậy mà. Thế Ьệпh viện gọi cho cô giờ này liệu có gì bất ổn chăng?
Giọng Vi run run:
– Dạ có vấn đề gì không ạ?
Người phụ nữ lại lên tiếng:
– Nếu cô rảnh, có thể ghé qua Bệnh viện, tôi sẽ trao đổi cụ thể!
Vi nghĩ sức khỏe mình có một vấn đề gì đó, gặp trực tiếp vẫn hơn nên cô gật đầu:
– Vâng ạ! Tôi sẽ tới Ьệпh viện ngay! Tôi tới phòng nào đấy ạ?
Người kia bảo sẽ nhắn tin phòng cần đến rồi tắt máy. Cũng may hôm nay Thăng bận nên cô đi xe máy, chủ động để anh khỏi lo.
Vi vội lao ra lấy xe và phóng tới Bệnh viện thành phố C. Cô gửi xe rồi đi thẳng tới khu vực phòng khám. Vị bác sĩ hẹn gặp cô đã luống tuổi, có vẻ bà đã có tới hàng chục năm trong nghề. Vi cúi chào rồi kéo ghế đối diện bà và ngồi xuống:
– Dạ bác sĩ hẹn gặp cháu ạ?
Vị bác sĩ gật đầu:
– Cháu là Lâm Tường Vi, hai mươi hai tuổi, nhân viên công ty W?
Vi ҳάc nhận:
– Dạ đúng ạ! Thưa Bác sĩ, sức khỏe của cháu có vấn đề gì sao ạ?
Vị Bác sĩ cầm ra một xếp giấy rồi nói:
– Tất cả các nhân viên nữ đều có thêm phần khám phụ khoa. Riêng cháu, sở dĩ bác gọi cháu tới đây vì để thông báo một vấn đề cho sức khỏe sinh sản của cháu, mong cháu hãy bình tĩnh lắng nghe!
Trong khi bác sĩ lấy tờ giấy khám phụ khoa, Vi sốt ruột:
– Dạ bác sĩ nói đi ạ, cháu nghe đây ạ!
Trong đầu óc cô lúc đó chỉ nghĩ đến việc mình đã có bầu, vì mấy lần quαп Һệ với Vương Thăng, cô không dùng bất kỳ biện pháp n.g.ừ.a t.h.a.i nào, cô tin anh và nghĩ mình đã trưởng thành, đủ để xây dựng gia đình rồi. Dù công việc của cô chưa hoàn toàn cố định nhưng lại ổn định nếu duy trì và lâu nay Thăng cũng làm thêm mảng thiết kế nữa. Cả hai bên gia đình đều mong muốn cô và anh về chung một nhà.
Tiếng vị bác sĩ vang lên:
– Cô gáι, cháu đã có người yêu chưa? Nếu có rồi thì bác hỏi tế nhị một chút là đã quαп Һệ t.ì.n.h d.ụ.c chưa?
Chẳng lẽ Vi có thai thật sao? Cô không ngần ngại gật đầu:
– Dạ cháu có người yêu rồi và cũng quαп Һệ rồi ạ, vì chúng cháu yêu nhau hơn bốn năm và đã sẵn sàng cho việc lập gia đình ạ!
Vị bác sĩ khẽ thở dài:
– Ừ, nhưng có một vấn đề, cô nghĩ cháu cần suy nghĩ. Nội mạc ʇ⚡︎ử cung của cháu qua mỏng và khả năng có con với cháu gần như là bằng không!
Mọi thứ xung quanh Vi như đổ sập xuống. Cô không tin vào những gì mình đang nghe. Mãi một lúc sau, cô hỏi lại:
– Bác sĩ … bác sĩ nói gì cơ ạ?
Bà bác sĩ đẩy tờ Kết quả khám phụ khoa ra trước mặt Vi. Đập vào mắt cô là một loạt chỉ số và dòng kết luận: Nội mạc ʇ⚡︎ử cung quá mỏng ( 2 milimét),khả năng vô sinh rất cao!