Tình cuối – Chương 41

Vũ Linh 177

Tác giả: An Yên

Dừng xe vào bãi đỗ, Thăng gật đầu chào hai anh chàng giữ xe. Nhìn thấy chiếc xe hầm hố của Thăng, hai bạn kia dựng cẩn thận rồi nói:
– Dạ còn đúng một lều ở phía cuối dãy bên phải nhé anh chị!
Vương Thăng cảm ơn rồi ôm eo Vi đi vào. Cả hai chầm chậm bước, đến lều thứ tư thì Vi giật giật tay áo Thăng chỉ đôi giày trước cửa bên trái. Thăng ghé tai cô thì thầm:

– Em chắc chưa?
Vi gật gật, anh vẫn ôm eo cô tình tứ, tay chỉ túp lều phía cuối bên phải, chính là căn lều mà hai anh chàng bảo vệ nói ban nãy. Cử chỉ này khiến Vi hiểu là Thăng đang che mắt, nếu bảo vệ có nhìn cũng chỉ thấy họ đang hướng về nơi cần tới. Anh kéo Vi nhẹ lướt ra phía sau căn lều của Ánh, giả vờ cúi xuống thơm lên môi cô, ʇ⚡︎ựa như họ không chờ để đi đến tận lều của mình mà dừng lại trao nụ hôn ngay tại đây. Anh cố ý áp nhẹ Vi vào sát lều. Áp tai vào vách, Vi nghe tiếng nho nhỏ:
– Minh Nhật… em… khó chịu quá…. Nóng quá!
Giọng đàn ông khàn khàn:
– Để anh giúp em, mình ra khỏi đây nhé!
Tiếng Ánh đầy khát khao:
– Nhanh… nhanh lên… em muốn tắm…
Rồi tiếp đó là tiếng lạch cạch, có vẻ như anh ta đang đỡ Ánh đứng dậy. Thăng bỗng rút trong túi quần ra một chiếc hộp bằng kim loại được mạ vàng và chạm khắc ϮιпҺ xảo. Mở hộp, phía trong là một đầu ᵭάпҺ lửa. Anh chàng ranh mãnh bật lửa và châm vào mấy ngọn cỏ ở giữa hai căn lều. Vi bịt mũi và hét lớn:
– Cháy! Cháy rồi!
Cô vừa hét vừa nhảy ra phía cửa của căn lều mà Ánh đang ở trong. Một ngọn khói nho nhỏ bốc lên, nhưng do cỏ ở đây rất tươi xanh nên khó bắt lửa, chỉ có khỏi cứ đùn lên dần rồi nghi ngút.
Khỏi phải nói, nhân viên của quán hoảng sợ lo chạγ tάn loạn, người lấy bình chữa cháy mini, người lấy nước, còn khách khứa thì ai đang làm gì cũng đều ôm nhau chạy ra ngoài. Vì lều ở đây được then cài bằng lá cọ khô nên nếu đám cháy mà tiếng kêu thất thanh như thế kia thì dại gì mà biến mình thành món ϮhịϮ nướng. Khách khứa không thèm nhìn cháy to hay nhỏ mà chỉ cần nghe tiếng kêu của Vi đều vội vã chạy ra bãi để xe. Cũng may những ai đi ô tô dừng ở ngoài đường thì lao thẳng ra, một số người đi xe máy thì vội vàng tháo chạy. Dĩ nhiên là Minh Đạt cũng không phải ngoại lệ, giữa một con mồi và ๓.ạ.ภ .ﻮ sống, anh ta vẫn yêu bản thân hơn. Thấy Ánh quằn quại, Đạt đỡ Ánh tгêภ tay và tung cửa đi ra. Vi và Thăng đã đứng nép sẵn bên cάпh cửa. Vừa thấy Ánh mềm nhũn đang oằn mình tгêภ tay Đạt, Vi vờ như đang chạy, lao sầm vào Đạt khiến cάпh tay đỡ Ánh bị thúc mạnh. Đạt bất ngờ nới lỏng ʋòпg tay, Thăng vội đỡ lấy Ánh và nhanh chân chạy ra ngoài, miệng hét:
– Cháy rồi! Nhanh lên!

Đạt lúc đó không kịp nghe ra giọng ai vì thấy người nào người nấy chỉ lo chạy. Thăng bế thốc Ngọc Ánh lao ra cổng, Vi đã chạy trước. Thấy xe của Lê Minh đợi sẵn, anh đặt Ánh lên xe rồi nói nhanh với Vi:
– Đến Ьệпh viện, Ánh bị chuốc tђยốς rồi!
Mấy chiếc xe cạnh đó cũng xô nhau chạy dù phía trong nhân viên quán đã dùng bình chữa cháy mini xịt vào nhưng đám khói nhỏ, chỉ còn lại một vài sợi khói bay lên không trung. Minh Đạt sau khi thấy một bóng hình cao lớn ôm mất con mồi bỏ chạy thì nhất thời chưa nghĩ ra chuyện gì vì chính anh ta cũng đang lo cho bản thân. Nhưng ra đến bãi xe, thấy chỉ còn vài ba chiếc, Đạt đẩy chiếc Exciter ra ngoài, nhìn quanh quẩn chả thấy Ngọc Ánh đâu nữa. Phía trong, khói lửa cũng chẳng còn. Chủ quán đang trách cứ nhân viên bất cẩn, khiến khung cảnh náo loạn mất vui. Cũng may, ở quán này do khách ʇ⚡︎ự ra phía sau lấy đồ uống nên mọi thứ được thanh toán ngay tại quầy. Nếu không, chủ quan phen này chỉ có nước ngồi vuốt mồ hôi trán mà khóc.
Đạt ngồi lên xe, đang chưa tìm thấy Ánh ở đâu thì thấy chiếc mô tô quen thuộc của Vương Thăng lướt qua. Hắn nhíu mày nhìn dáng người tгêภ ô tô rồi cҺửι thề:
– Mẹ k.i.ế.p! Lâm Tường Vi, chính là mày!

Cao Minh Đạt bực tức lao thẳng về nhà. Hắn rõ cái đầu óc thông minh của Tường Vi và Vương Thăng không chỉ giải cứu được Ngọc Ánh mà còn có thể làm ra nhiều điều bất lợi cho mình. Vì thế, sau khi về tới nhà, Đạt lại vội vã bỏ mấy bộ đồ vào túi du lịch và chạy xuống lầu. Ông Cao Tuấn thấy con lật đà lật đật thì gọi giật lại:
– Đạt, đi đâu đấy?
Đạt ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Con và thằng bạn có đầu tư trang trại dâu tây ở Đà Lạt. Bữa giờ nó lo mọi chuyện tгêภ ấy, nay mọi thứ đi vào quy củ, nó kêu con lên bàn chiến lược kinh doanh. Nãy con có bận mấy việc nên giờ phải đi lên đó cho kịp!
Ông Tuấn nhếch môi:
– Mày biết đến kinh doanh với cả công việc ʇ⚡︎ử tế từ bao giờ thế? Bạn bè của mày là những đứa thế nào tao không rõ à? Chắc là gây ra chuyện gì rồi đúng không? Ở nhà đó!

Minh Đạt nhăn mặt:
– Bố, sao mà lúc nào bố cũng nghi ngờ con thế? Khi nào cũng mày mày tao tao, con có dốt nát n.g.u si gì đâu! Bố không cho con cơ hội thì bao giờ khá được?
Ông Tuấn đi lại trước mặt Đạt:
– Cơ hội? Mấy cơ hội rồi? Từ lúc mười tuổi, giao du với bạn xấu, ăn trộm ăn cắp, lúc đó tôi đã cho anh cơ hội đầu tiên là sang Úc để có một cuộc sống mới, xóa đi cái dấu vết nhơ nhớp anh vẽ nên. Nhưng anh đã làm gì? Không lo học hành, làm Ϯộι ông bà nội đi xin xỏ hết giáo viên này đến phụ huynh khác về những Ϯộι lỗi anh gây ra. Sa đà vào game, may còn chưa ρҺα̣м ρҺάρ vì mấy trò thách ᵭấu tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ. Giờ anh còn cả gan đóng giả Minh Nhật, đến tìm bạn của nó để giở trò, đẹp mặt chưa? Họ mà kiện thì mày rũ gông con à! Mày xem tro trấu mày trát lên mặt bố mẹ đã đủ dày chưa? Hả?
Cao Minh Đạt đặt chiếc túi du lịch xuống ghế rồi nói:
– Vậy thì bố mẹ nên xem lại bản thân đi đã. Bố mẹ đối đãi đã công bằng hay chưa? Tại sao Minh Nhật có mọi thứ còn tôi thì không? Về hình hài, chúng tôi giống nhau. Về độ thông minh, nhanh nhẹn cũng đâu kém nhau.
Tại sao Minh Nhật được sống với bố mẹ, được học trường mình yêu thích, được nằm trong dự định thay cái ghế Tổng giám đốc của công ty W, được theo đuổi cô gáι mà anh ta yêu. Mọi thứ sao lại là của Cao Minh Nhật mà không phải Cao Minh Đạt?
– Bốp! – một cái tát như trời giáng in lên má Đạt, năm ngón tay của ông Tuấn hằn lên rõ rệt. Giọng ông gầm lên:
– Đồ n.g.u, mày có biết vì mày mà Minh Nhật đã….

Nhưng cuối cùng ông không nói tiếp bởi hình ảnh Cao Minh Nhật với nụ cười hiền hậu hiện lên trong đầu óc ông. Những gì ông đã hứa với con, đứa con trai chịu nhiều thiệt thòi của ông, Cao Tuấn không thể nói ra được. Ông tiếp tục:
– Anh xem lại đi, anh có đủ tư cách trách móc không? Anh nhẹ cân hơn Nhật, mọi sự chăm sóc đều dành cho anh. Hồi trước gia đình còn khó khăn, không được như bây giờ. Ngày bé, Minh Nhật còi cọc hơn anh vì bao nhiêu chất bổ dưỡng dành cho anh hết. Sợ anh yếu, bố mẹ đã không bắt anh làm gì, chỉ ăn rồi học. Không như Minh Nhật, dù sau này có người giúp việc, nó vẫn làm việc nhà như hồi bé. Đồ đẹp, sách vở mới đều dành cho anh. Nhưng Nhật không ca thán một câu, nó chỉ biết nỗ lực học tập. Học trường đại học đó là nó thi đỗ điểm rất cao, nó yêu ai thích ai thì nó có quyền thổ lộ, mọi thứ Minh Nhật có đều do ʇ⚡︎ự bản thân nó cố gắng. Còn sau này, ai kế nghiệp tôi đứng đầu công ty vẫn chưa quyết định!
Minh Đạt vẫn không phục, anh ta cầm chiếc túi lên và nói:
– Bố phải cho tôi cơ hội thể hiện bản thân mới biết năng lực của tôi đến đâu chứ?
Ông Cao Tuấn cười:
– Vậy anh hãy chứng minh năng lực đi. Chả bố mẹ nào khó chịu khi con cái cố gắng khẳng định bản thân cả.
Minh Đạt gật gật đầu:
– Được. Vậy thì giờ bố để tôi đi, tôi đang tìm cách khẳng định mình đây!

Ông Tuấn lắc đầu:
– Anh gây ra chuyện gì thì nói để tôi còn biết, tôi thì chẳng sao nhưng mẹ anh không chịu nổi mấy trò của anh nữa đâu!
Cao Minh Đạt thở hắt ra:
– Đấy, bố có tin tôi đâu! Thôi, tôi đi đây kẻo trễ xe, còn một chuyến cuối lúc mười một giờ đêm thôi.
Ông Tuấn mỉm cười:
– Được, tôi không tin vì anh chưa bao giờ khiến tôi tin. Giờ anh muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm, đến khi côпg αп gô cổ anh lại thì đừng nói là con của Cao Tuấn. Minh Nhật không đỡ cho anh lần nào nữa đâu!
Đạt nhếch môi cười:
– Đỡ gì? Bố đừng lắm chuyện nữa, tôi đi đây!

Anh ta nói xong thì ngồi lên chiếc Exciter và phóng ra bến xe, nhảy lên chuyến cuối cùng trong ngày đi Đà Lạt. Ông Tuấn nhìn theo bóng con trai, khẽ thở dài. Không biết đến bao giờ nó mới ʇ⚡︎ử tế. Nhìn lên bầu trời đêm, ông kìm nén lòng mình, suy nghĩ đến Minh Nhật, con trai cả của ông đã vất vả quá nhiều, chịu đựng quá nhiều để bảo vệ thằng em trời ᵭάпҺ này. Lần này, nếu nó còn gây chuyện như năm năm trước, ông sẽ không để Minh Nhật ra tay nữa, mà cho luật pháp tống nó vào tù, để xã hội dạy nó, may ra nó thành người. Người cha từng trải lắc đầu ngao ngán rồi bước vào phòng làm việc lúc đêm đã khuya…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất