Tình cuối – Chương 39

Vũ Linh 278

Tác giả : An Yên

Thăng đưa máy cho Vi:
– Vợ nghe đi!
Vi cầm lấy máy mà ánh mắt ngần ngại:

– Em nghe hả? Có sao không chồng?
Thăng cúi xuống day day mũi cô, tham lam thơm lên môi cô:

– Không nghe mới làm sao đấy! Anh không ghen, rõ chưa cô nương!
Vi lướt nghe cuộc gọi video của Nhật:
– Em nghe đây ạ!
Tгêภ màn hình, Minh Nhật đang ở trong phòng của anh ấy ở Úc. Sở dĩ Vi nhận ra vì đây không phải lần đầu tiên anh gọi video cho cô và ngồi ở vị trí đó. Khuôn mặt anh vẫn vậy, rất hiền lành và không có dấu vết gì. Vậy là, rõ ràng người đến gặp Vi là Cao Minh Đạt, cũng có nghĩa những gì cô nghĩ về Minh Nhật trước đây là không sai. Anh là người tốt. Giọng Nhật lo lắng:

– Vi, em có sao không?
Có vẻ như Minh Nhật đã đoán biết được điều gì đó nếu Minh
Đạt tới gặp Vi. Cô lắc đầu:
– Không ạ. Em vẫn bình thường mà!
Vì Vương Thăng quay lại với cái laptop, đang tập trung làm gì đó nên Minh Nhật không thấy anh. Nhật hỏi lại câu ban nãy:
– Em nói ai đến gặp em? Mgười đó đã làm gì em?
Vi sợ anh lo lắng nên vẫn lắc đầu:

– Không ạ, em có làm sao đâu! Anh quên là em có võ sao? Vả lại, em còn có anh Thăng mà!
Khuôn mặt của Minh Nhật đang rất khó coi, có điều gì đó khiến anh muốn nói ra nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong. Đắn đo một lúc, Minh Nhật buông một câu:
– Anh xin lỗi, anh đã không nói rõ ràng với em rằng mình có một người em song sinh là Cao Minh Đạt. Thật ra, nó sang Úc từ nhỏ. Lý do bố mẹ đưa nó sang đó dù lúc ấy mới mười tuổi bởi nó quá hỗn, từng ấy tuổi đã ăn cắp, lấy trộm cả tiền bố mẹ để chơi game, giao du với người xấu nên bố muốn nó sang ở với ông bà nội để thay đổi môi trường sống, hi vọng nó sẽ tốt hơn. Nhưng không ngờ càng ngày nó càng tệ hại.
Tường Vi chăm chú lắng nghe anh nói. Cô cảm nhận đấy là những điều Minh Nhật giấu kín trong lòng, nhưng nay cực chẳng đã anh phải nói ra. Có lẽ không phải lần đầu tiên Đạt lấy danh anh để làm việc không tốt.
Minh Nhật lại tiếp tục:

– Cách đây năm năm nó về thăm nhà đã gây họa một lần, ᵭάпҺ nhau tùm lum đến nhập viện. Nhưng hồi ấy diện mạo của nó không giống anh, từ kiểu tóc đến lối ăn mặc nó khác anh, nhìn là nhận ra ngay. Tuy nhiên hai năm nay nó bị làm sao đó, Đạt làm mọi thứ để giống anh một cách kì lạ nên rất dễ nhầm, chỉ có ông bà nội ở Úc quen với nó mới ρhâп biệt được thôi. Lần này nó về Việt Nam, anh rất sợ nó gây họa với những người thân của anh. Em và một số bạn không biết nó, chứ hầu hết đều biết anh có em trai sinh đôi, nhưng không ai nghĩ nó sẽ về đâu. Thấy em bình an là anh yên tâm rồi. Vi, em chắc là nó không đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ gì đến em chứ?
Nghĩ lại đêm đó, Vi vẫn rùng mình. Nhưng Minh Nhật quá tốt, cô không muốn anh phải áy náy. Tuy nhiên Nhật là người rất ϮιпҺ tế, anh biết khi Đạt nhìn thấy Vi sẽ không để cô yên. Anh biết Đạt đã tìm hiểu về Vi và đã khiêu khích anh. Nếu cô bị tổn thương, Nhật sẽ không tha thứ cho Đạt và cho chính mình.
Giọng vi trầm ngâm:

– Có phải Minh Đạt đã ɧ-ą-ƈ-ƙ Facebook của anh?
Nhật gật đầu:
– Đạt mê game từ nhỏ nên nhiều lúc nó không bình thường. Anh lo sợ nó làm ra những chuyện ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Cái sai của anh là không nói với em về Đạt, chắc chắn Đạt không chỉ đứng nhìn em thôi đâu.
Vi cười:
– Không sao ạ, em có võ lại có anh Thăng nên chuyện tồi tệ đã không xảy ra!
Nhật nhíu mày:.
– Nó đã làm gì em? Làm gì nói anh nghe?
Vi lắc đầu:
– Anh ta chưa làm được gì thì Thăng nghi ngờ nên quay lại. Chỉ là… anh Thăng dần cho một trận.
Minh Nhật gật đầu:
– Ừ, nó còn đi lại được nữa không?
Vi hơi lúng túng, vì dẫu sao Minh Đạt cũng là em trai của Minh Nhật, dù có ghét thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể phủ nhận đó là em ruột của mình, sợi dây ɱ.á.-ύ mủ khiến anh xót em cũng là bình thường thôi. Nghĩ thế, Vi nói:
– Dạ vẫn đi lại được ạ. Trưa nay em còn thấy người đó đi ăn với bạn mà!
Nhật nhíu mày:

– Trời ạ, sao không để Thăng ᵭάпҺ gãy chân nó luôn đi, để nó khỏi đi gây họa nữa!
Vi ngạc nhiên:
– Hả? Là sao? Đó là em trai của anh mà?
Nhật gật đầu:
– Đúng, nhưng nó sống cuộc đời phiêu bạt, không ý nghĩa. Đúng ra, nó sẽ có một cuộc sống ʇ⚡︎ử tế nhưng nó lại chọn cuộc đời đó.
Vương Thăng nghe Nhật nói thì bật cười:
– Vi ngăn em đấy ạ!
Nhật nghe thấy tiếng của Thăng thì nhíu đôi mày lại. Vi chĩa máy để Nhật có thể thấy cả Thăng:
– Ơ, Vương Thăng, xin lỗi vì giờ này mà tôi vẫn gọi cho Vi, cậu đừng hiểu nhầm, vì liên quan đến Đạt nên tôi gọi thôi.

Thăng quay lại và lắc đầu:
– Không sao ạ, cũng vì việc đó nên em không yên tâm và đến đây kiểm tra xem!
Nhật cười:
– Không sao, bây giờ chuyện yêu đương nó thoải mái và đơn giản hơn mà. Chỉ là Minh Đạt khiến mọi người bị ảnh hưởng làm anh áy náy. Thành thật xin lỗi hai đứa!
Vi tỏ ra ân cần:
– Anh Minh Nhật, có khi nào vì anh được yêu thương, học tập, được gần bố mẹ, cho nên Đạt mới có suy nghĩ đó? Em thấy nhiều người như thế!
Nhật lắc đầu:

– Không phải em à! Chính nó mới được nuông chiều, chăm sóc vì Đạt ra sau anh, là phận em lại nhẹ cân hơn anh nên từ nhỏ đã được bố mẹ bao bọc, che chở. Bố mẹ lo từng miếng ăn, giấc ngủ nhưng nó cứ nghĩ rằng chỉ có nó mới là con của bố mẹ. Nó được nuông chiều, được quan tâm nên mới làm càn.
Vi gật đầu thấu hiểu:.
– Dạ đôi khi nuông chiều quá đứa trẻ lại trở nên ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ, bởi nó ỷ lại và không coi ai là gì!
Nhật tiếp tục:
– Thế nên nếu nó gây chuyện, chỉ mong có ai ᵭάпҺ nó què giò luôn đi, anh sẽ cảm ơn người ấy!
Thăng cười:
– Anh quả là một người anh trai hiếm hoi đấy. Hôm đó, anh ta chỉ bị em cho ăn đ.ấ.m thôi. Vi mà không can em thì chưa biết chuyện gì xảy ra. Giờ mọi chuyện qua rồi, không sao cả. Chỉ là trước đây Vi kể với em với anh rất tốt. Thế nên khi chuyện ấy xảy ra, chính bản thân em cũng hơi bất ngờ.
Nhật gật đầu:

– Ừ, có một người bên cạnh Vi như cậu thì tôi yên tâm rồi!
Thăng liếc ánh mắt cưng chiều sang Vi nhưng câu nói lại hướng về Minh Nhật:
– Rất cảm ơn anh đã giúp đỡ cô ấy trong suốt những năm tháng tôi ở trong quân ngũ. Chúng tôi tôn trọng anh như một người anh trai dù đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh.
Minh Nhật vẫn cong khóe môi. Trong lòng anh giờ đây đã nhẹ nhõm hơn một chút dù sự tiếc nuối lại tràn ngập cả khoang ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Có gì đâu. Nhưng anh vẫn nhắc để cậu nhớ một điều – bông hoa đẹp dù nó có gai vẫn nhiều người muốn hái. Cậu nên nâng niu và trân trọng cô ấy, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cậu đâu. Chắc chắn tôi không giỏi võ bằng cậu, nhưng nếu cậu làm Vi tổn thương thì tôi không để cậu yên.

Tường Vi nghe những câu nói có vẻ căng thẳng vội cười:
– Này này, hai người nói linh ϮιпҺ cái gì đấy?
Thăng xoa đầu cô:
– Vợ cứ lo, không có gì hết. Anh Nhật nói như thế cũng tốt cho vợ và cho chồng thêm động lực để giữ vợ.
Rồi Thăng lại nhìn vào màn hình:
– Minh Nhật, anh là người đến sau nhưng lại là người tỏ tình với Vi trước tôi. Tuy nhiên, tình cảm lại phụ thuộc vào chữ duyên. Thế nên, tôi sẽ không bao giờ để cái duyên ấy ŧυộŧ khỏi tay mình. Cảm ơn anh đã nhắc nhở!

Nhật bật cười thoải mái:
– Được, tốt lắm. Cậu nhớ nói được thì làm được! Tôi dù không cùng Vi đi tгêภ con đường mà tôi muốn, nhưng vẫn luôn dõi theo cô ấy!
Vi liền chen vào hai người:
– Hai người ᵭấu khẩu nhau đấy à? Lạc đề rồi, giờ cho em hỏi bao giờ Minh Đạt sang Úc?
Minh Nhật nghiêm mặt lại:
– Anh cũng không biết. Nhưng anh sẽ gọi về nói với bố mẹ, anh chỉ hi vọng nó không làm hại ai nữa, vậy là được!

Thật sự trong lòng Vi có dấy lên chút áy náy khi nhìn thấy ánh mắt buồn của Minh Nhật. Nhưng Thăng nói đúng, yêu là cái duyên, là sự rung động của trái tιм nữa. Ở Minh Nhật, Vi chỉ cảm thấy phục, thấy kính trọng chứ lại không thể yêu. Bất chợt, cô nghĩ đến Ngọc Ánh nên buột miệng:
– Minh Nhật, anh có Ngọc Ánh không?
Nhật cau mày như để cố nhớ cái tên mà Vi vừa nhắc tới:.
– Ánh nào em?
Vi giải thích:
– Là cô bé sinh viên ngồi cạnh em ở văn phòng đó!

Nhật ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Anh có nhớ một sinh viên ngồi cạnh em, nhưng không nhớ mặt cũng chẳng biết tên!
Nhật trộm nghĩ, trong đôi mắt của anh chỉ có Tường Vi thì làm sao nghĩ và nhớ tới người khác được. Tuy nhiên, Cao Minh Nhật cất rất kỹ suy nghĩ đó vào lòng. Nhìn ánh mắt của Vi, anh hiểu cô bé đã lựa chọn đúng. Chưa bao giờ ở cạnh anh, Vi lại hạnh phúc như thế. Thực ra, Nhật đã biết mình thất bại từ lần đầu tiên tỏ tình với Vi, khi cô nhắc đến người bạn học hồi cấp ba với ánh mắt sáng như sao vậy. Phải có một tình yêu lớn cỡ nào thì ánh mắt của cô mới lấp lánh khi nhắc đến người con trai ấy như vậy. Nhật cũng nhìn thấy ở Vương Thăng bản lĩnh, sự vững vàng để Vi có thể ở nương ʇ⚡︎ựa vào. Anh thật sự yên tâm rồi, Vi à ….
Anh ngước lên nhìn Vi để che đi tâm tư của mình:
– Mà sao? Em hỏi anh làm gì?

Cô tủm tỉm:
– Thì em muốn hỏi anh thấy cô ấy thế nào? Ánh là một cô gáι rất tốt và ….
Nhật ngắt lời cô:
– Này, lại định mai mối đúng không? Em không nghe Vương Thăng vừa nói tình yêu là duyên số à? Em bỏ cái ý định linh ϮιпҺ vớ vẩn ấy đi! Anh không thích!
Vi gật đầu:
– Dạ, em xin lỗi anh! Thật lòng… chúng em muốn anh hạnh phúc..
Nhật nhìn cô:
– Hạnh phúc của anh sẽ do anh ʇ⚡︎ự tìm thấy, ʇ⚡︎ự gây dựng. Đôi khi một ngày gần nhất, anh sẽ gặp một cô gáι phù hợp với mình hoặc không. Nhưng đó là chuyện tương lai…

Rồi anh giục cô:
– Thôi hai người nghỉ đi. Anh ngủ đây, mai còn lên trường nữa. Nếu hai người tình cờ phát triển Minh Đạt làm ra chuyện gì, rất mong hai người báo cho anh một tiếng!
Vương Thăng và Tường Vi đều gật đầu:
– Dạ được!
Hai bên chúc nhau ngủ ngon rồi tắt máy. Vi đang định lại sạc điện thoại thì thấy máy báo cuộc gọi đến – là Ngọc Ánh. Đã gần mười hai giờ đêm, không biết con bé có chuyện gì. Vi vội vàng bấm nghe:
– Chị nghe đây Ánh!

Giọng Ánh rất vui vẻ:
– Chị Vi, chị có biết hôm nay em có việc gì vui không? Em gọi chị mãi….
Vi cười, thở phào một tiếng, thì ra là chuyện vui:
– À, ban nãy chị trò chuyện với anh kết nghĩa gọi ở xa về. Làm sao chị biết em có chuyện gì. Kể chị nghe đi!
Ánh ríu rít như chim non:
– Anh Minh Nhật đã tỏ tình với em đấy!
Vi trố mắt:

– Hả? Bao giờ?
Ánh cười trong veo:
– Dạ cách đây khoảng một giờ đồng hồ, anh ấy hẹn em ra quán cà phê. Em mới về đây này!
Có nghĩ bằng chân Vi cũng biết đó là Cao Minh Đạt. Nhưng cô chưa thể giải thích cặn kẽ với Ánh. Cô muốn ngăn cản Ánh để cô bé không bị tổn thương.

Vi vội nói:
– Anh ta đâu rồi?
Ngọc Ánh cười:
– Dạ vừa về ạ, sáng mai anh ấy sẽ đưa em đi ăn sáng. Em không nghĩ lại có ngày hôm nay, nằm mơ em cũng không nghĩ chị ạ. Cho nên em phải gọi lại cho chị!
Giọng Vi như lạc đi:
– Ánh, em nghe chị nói này!
Nhưng đúng lúc đó, màn hình điện thoại của Vi tắt ngấm, máy hết sạch PIN…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất