Tình cờ yêu – Chương 55

Vũ Linh 202

Tác giả: An Yên

Ngoại truyện 5 chương cuối

Khi chiếc xe đã đi khuất, Hoàng Phú thấy Trần Sơn vừa bước tới:

– Có chuyện gì vậy Phú?

Phú nhìn Sơn, giọng thản nhiên:

– Trà My được phát hiện đã c.h.ế.t trong phòng!

Sơn tỏ ra ngạc nhiên:

– Cái gì? Lý do là gì?
Hoàng Phú mỉm cười:
– Sao đồng chí lại hỏi tôi?
Phú nói xong thì quay lưng bước đi. Sơn nhìn theo, nhếch miệng cười, lẩm bẩm:
– Mày cứ đưa bí mật xuống mồ đi!
Trần Sơn rẽ vào phòng làm việc như bình thường. Vừa ngồi xuống ghế, anh ta thấy Hoàng Phú cùng một số đồng chí bước vào, giọng Hoàng Phú dõng dạc vang lên:
– Đồng chí Trần Sơn, mời đồng chí đi theo chúng tôi để làm rõ cái c.h.ế.t của cô Ngô Trà My!

Sơn nhất thời bất ngờ nên lắp bắp:
– Là …là sao? Cô ta c.h.ế.t đâu liên quan đến tôi!
Hoàng Phú nói:
– Đồng chí là người cuối cùng gặp Trà My trước khi ૮.ɦ.ế.ƭ nên nằm trong diện tình nghi. Vả lại, chúng tôi chỉ muốn đồng chí đi theo để làm rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của cô ta chứ có bảo đồng chí liên quan đến nó đâu! Sao anh ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ thế?

Sơn lấy lại bình tĩnh, sắp xếp mấy cuốn tài liệu tгêภ bàn rồi nói:
– Hùng mới là người cuối cùng gặp Trà My chứ? Chẳng phải cậu ta đứng canh ở cửa sao? Kiểu gì tối qua cậu ấy cũng vào phòng Trà My, có thể thủ tiêu cô ta rồi sáng nay lại la làng rằng cô ta ʇ⚡︎ự c.h.ế.t!
Hoàng Phú bật cười:

– Chà, đồng chí phải làm đạo diễn phim mới đúng, đi nghề này hơi phí. Đồng chí nghĩ rất thấu đáo và chặt chẽ, cứ như chính mình thực hiện vậy nhỉ? Ai là người gặp Trà My sau cùng thì chúng ta cứ tìm hiểu. Pháp luật Việt Nam nghiêm minh không vu oan cho người khác và cũng chẳng bỏ sót Ϯộι phạm bao giờ đâu. Đi thôi!
Sơn thở hắt ra một tiếng rồi cùng Hoàng Phú và các đồng chí đến phòng hỏi cung. Cửa phòng được mở, Sơn ngơ ngác:
– Tôi có phải Ϯộι phạm đâu, sao lại hỏi cung?
Phú cười:
– Đồng chí cứ bị ám ảnh về Ϯộι lỗi thế nhỉ? Tôi có nói đồng chí là Ϯộι phạm đâu? Nhưng là nghi phạm! Mời!
Cánh cửa khép lại, Hoàng Phú đặt được mặt Trần Sơn một tờ giấy và một chiếc bút:
– Đồng chí hãy tường trình lại sự việc tối qua đi!

Sơn cầm bút và viết. Khi tờ giấy được đưa lại cho Phú, anh đọc rồi nói:
– Vậy là đồng chí chỉ vào đó hỏi mấy câu và khuyên Trà My hãy thành thật khai báo đúng không? Đồng chí quả là cao cả!
Sơn ngả người ra ghế:
– Tôi là một cα̉пh sάϮ! Thấy các anh hỏi cung mấy ngày mà Trà My hết giả điên lại sang giả dại nên tôi mới quyết định xin lệnh của cấp tгêภ được vào gặp Trà My để khuyên nhủ. Đồng chí giám đốc cũng hiểu ý định của tôi và ngay lập tức kí quyết định đấy thôi!

Phú ngồi vắt chéo hai chân:
– Vậy tại sao đồng chí lại lưu tâm tới Trà My mà không phải là những Ϯộι phạm khác?
Sơn cười:
– Vì cô ta là một Ϯộι phạm пguγ Һιểм, gia đình họ Trương lại quá danh giá. Giờ con dâu của họ bị ﻮ.เ.+ế+..Ŧ dã man như vậy, dĩ nhiên là họ mong ngóng kẻ chủ mưu nhận Ϯộι. Tôi chỉ giúp mọi chuyện nhanh hơn thôi!
Phú gật đầu:

– Tôi công nhận là đồng chí nắm thông tin rất nhanh, không tham gia phá án mà cứ như người trong cuộc. Thật tiếc cô ta còn chưa nhận Ϯộι ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người đã bị tiêu diệt mất rồi, còn đồng chí lại ʇ⚡︎ự đưa mình vào khung Ϯộι vừa nhận hối lộ lại vừa ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người diệt khẩu!
Sơn ᵭ.ậ..℘ bàn quát:
– Vớ vẩn! Đồng chí có biết vu oan cho người khác Ϯộι lớn lắm không?
Phú cười lớn:
– Biết chứ! Người làm nghề này phải hiểu luật. Như đồng chí đấy, rất hiểu luật để lách luật, nhưng anh lách không nổi nên mới ra cơ sự này!
Vừa nói, Phú vừa bấm điều khiển. Màn hình trước mắt Sơn mở ra, toàn bộ khung cảnh về sự việc tối qua hiện lên rõ nét. Từng câu, từng chữ, từng hành động mà Sơn làm không thoát khỏi chiếc camera nhỏ xíu được bí mật lắp trong phòng. Hắn ta tái mặt rồi lắp ba lắp bắp:
– Sao …sao ….lại thế này?
Phú nhìn Sơn:

– Bọn chúng đã ác, đồng chí lại càng ác hơn. Trần Sơn, anh đã nhận hối lộ để khiến vụ này chìm xuồng, cả gan không nạp hồ sơ lên sếp để đổ lỗi cho đồng chí An không hoàn thành nhiệm vụ. Khi bọn chúng bị bắt cả kẻ chủ mưu lẫn người được thuê, anh lại tìm cách diệt Trà Mi để bịt đầu mối. Nhưng anh rất ranh ma, ʇ⚡︎ự rót cho mình một cốc nước rồi uống để Trà My thấy, để cô ta không đề phòng. Nhưng chiếc nhẫn tгêภ tay anh có chứa t.h.u.ố.c đ.ộ.c được bí mật cho vào khi rót cốc nước thứ hai nên cô ta đã bị ﻮ.เ.+ế+..Ŧ một cách êm đẹp mà vẫn không nghĩ thủ phạm chính là người mời nước mình. Trà My ra đi mà không hề hiểu vì sao mình lại c.h.ế.t nhanh đến thế. Hai tiếng ” đồng chí” không thể hợp với tên Trần Sơn nữa rồi, chứng cứ rành rành, anh còn chối nữa không?

Sơn cúi gằm mặt xuống. Vậy là hết, một kẻ như Sơn không thể nào được đứng trong hàng ngũ cα̉пh sάϮ – một lực lượng đem lại sự công bằng và bình yên cho nhân dân. Mọi thứ chấm dứt nhanh hơn hắn tưởng. Chiếc còng số tám cùng với những tháng ngày tăm tối đã khép lại kiếp sống tham vọng của Sơn. Có những thứ mà con người nghĩ rằng quan trọng nhưng thực ra lại có thể đẩy họ tới ngõ cụt. Tiền đôi khi thực sự rất cần, bởi trong cuộc sống có những thứ cần tiền để giải quyết, để duy trì. Nhưng nếu chúng ta vì tiền mà bất chấp, vì tiền mà ᵭάпҺ đổi tất cả thì quả là sai lầm. Tiền mua được mọi thứ nhưng chắc chắn không mua được hạnh phúc và sự bình yên. Đó là điều mà rất nhiều kẻ khi nhận ra thì đã quá muộn bởi họ đã đẩy chính mình và những người thân yêu và ngõ cụt của cuộc đời.
Cũng trong buổi sáng hôm ấy, ở Ьệпh viện Thiên Vĩ…
Tú Uyên thức dậy, đảo mắt một ʋòпg và rất vui vẻ khi thấy bóng dáng cao lớn của Bá Tùng đang cho cháo ra bát. Thấy cô húng hắng ho, anh quay lại:

– Em dậy rồi hả? Sao lại ho? Em khó chịu ở đâu không Uyên?
Uyên lắc đầu:
– Không ạ! Em ho để tạo sự chú ý của chủ tịch thôi. Nâng giường lên giúp em đi!
Bá Tùng vừa bước lại vừa cười:
– Em cứ nằm yên một chỗ như thế, chẳng cần ho, người ta cũng chỉ chú ý một mình em thôi đấy cô nương ạ. Để anh giúp em vệ sinh cá nhân!
Tú Uyên lại lắc đầu:
– Không! Anh gọi γ tά đi rồi ra ngoài cho em!
Bá Tùng xịu mặt xuống:
– Không cho thật à?

Uyên gật đầu:
– Thật!
Tùng nghĩ là cô ngại nên gọi γ tά giúp cô vệ sinh cá nhân rồi mới bước vào nói:
– Để anh đút cháo cho em!
Uyên cười:
– Không! Tay em có làm sao đâu? Anh ngồi ăn với em cho vui!

Họ cùng ăn và trò chuyện vui vẻ. Bá Tùng hỏi:
– Mẹ nói anh hỏi xem em thích làm đám cưới ở đâu? Vùng biển hay thung lũng? Anh nghĩ đến biển đã thấy sợ rồi, anh cũng lo em sẽ nghĩ ngợi, hay mình cưới ở Đà Lạt, chịu không em?
Tố Uyên tròn mắt:
– Em đang như thế này thì cưới xin gì hả chủ tịch?

Tùng cười:
– Ngốc, phải tính chứ, em đi lại được là anh hốt luôn!
Uyên liếc Tùng:
– Chưa được yêu bao lâu… đã thế này rồi…
Tùng xoa đầu cô:
– Ơ hay, chẳng lẽ cưới là hết yêu hả? Cưới về để anh chăm em chứ, cưới rồi mình sẽ được bên nhau nhiều hơn, sẽ có cơ hội yêu nhiều hơn chứ? Ngốc thật!
Cô cười giòn tan, ngả đầu vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ rắn rỏi của anh….

Một tháng sau, tại Thung Lũng Tình Yêu của Đà Lạt mộng mơ…

Một sân khấu được trang trí bằng hoa tươi rất tỉ mỉ, chữ T và chữ U được kết bằng hoa hồng nhung trong một trái tιм lớn. Cả khu vực sân khấu toát lên sự ϮιпҺ tế và sang trọng. Đám cưới của chủ tịch tập đoàn Trương Thị Trương Bá Tùng không ồn ào, hoành tráng mà rất ấm cúng và thân tình. Khách mời là anh em họ hàng, bạn bè thân thiết với trang phục đỏ trắng lịch thiệp. Cô dâu Tú Uyên khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy màu trắng được bà Trúc Linh đặt thiết kế từ Pháp gửi về. Chiếc khăn voan trùm đầu với họa tiết hoa hồng trắng nổi bật, bộ váy theo phong cách cổ điển với tay bồng bềnh, thân váy ôm sát và phía dưới xòe rộng, trông cô như một nàng công chúa từ thế giới cổ tích bước ra. Ngay cả bàn tiệc cũng được trang trí hoa tươi bắt mắt. Ông Hoàng Ba đặt tay Uyên vào tay Bá Tùng rồi nói:

– Bá Tùng, bố hy vọng con sẽ luôn khiến Tú Uyên mỉm cười. Uyên là cô bé mạnh mẽ, sống tình cảm nhưng cũng rất dễ tổn thương. Nếu con bé có sai điều gì, bố mong con hãy gọi cho bố chứ đừng mắng nhiếc Tú Uyên vì bố muốn tâm hồn nó không bao giờ phải gánh chịu những điều ấy!
Bá Tùng gật đầu:
– Bố yên tâm, con xin hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ Tú Uyên, sẽ không bao giờ để Uyên phải nghe những lời không hay, bởi con hiểu tâm hồn em ấy luôn đẹp đẽ và thánh thiện!
Trong tiếng vỗ tay, tiếng chúc tụng và cả những giọt nước mắt của mọi người, cô dâu cùng chú rể trao cho nhau nụ hôn nồng cháy. Bà Linh lén lau nước mắt, hình ảnh lễ cưới cổ tích mấy chục năm về trước lại hiện lên vẹn nguyên trong ký ức bà. Vậy là giông bão đã qua, gia đình họ Trương lại có thêm con dâu, cháu dâu tốt…

Màn tung hoa chuẩn bị, chị Quỳnh chen chân cùng các cô gáι đón hoa. Đóa hoa xinh đẹp như một phép nhiệm màu rơi vào tay chị trong tiếng reo hò của mọi người. Quỳnh vừa vui mừng lại vừa thấy buồn cười khi không biết ai sẽ là người trong mộng của mình – có hoa mà người đó lại chưa xuất hiện, thật là thú vị!
Vừa bước ra khỏi đám đông, Quỳnh thấy ngay một anh chàng cao lớn đang lúi húi cắm lại một vài bông hoa vừa bị rơi ra khỏi chiếc lọ tгêภ bàn tiệc. Biết anh này bất cẩn làm đổ lọ hoa, Quỳnh cau mày:
– Anh kia tránh ra nào! Nhìn thì cao ráo mà không biết nâng niu hoa đẹp gì cả. Anh đúng là một kẻ phá hoại mà, có biết tôi vất vả cho việc trang trí bữa tiệc này lắm không?

Gia Khiêm ngơ ngác ngoảnh lại, thấy Quỳnh thì mỉm cười:
– Chào cô chủ tiệm hoa, cô làm đẹp cho đời mà cái miệng của cô ghê gớm vậy? Thảo nào cô ế là phải! Rơi ra thì cắm lại có gì đâu mà căng?
Quỳnh nguýt Gia Khiêm:
– Anh đi mà cắm! Người ta cắm hoa phải ngắm cái thế của hoa, chứ cái bàn tay thô thiển của anh có cắm được không? Tôi ế đấy, liên quan gì đến anh hả?
Đúng lúc đó, vị bác sĩ Hoàng Bảo Long bước tới:
– Chivas à, phụ nữ là phải nâng niu như hoa, con làm gì mà nhăn nhó cái mặt thế? Chê phụ nữ ế là một cái Ϯộι, mà con nhìn lại mình đi, con cũng ế nhăn ế nhở ra, ʇ⚡︎ử tế gì cho cam mà đi chê người khác?

Rồi ông quay sang Quỳnh:
– Bác thay mặt thằng con trai bị ế xin lỗi con nhé!
Quỳnh vui vẻ:
– Dạ không sao ạ!
Gia Khiêm vẫn còn lầm rầm mấy câu rồi mới chịu rời đi…

Tối hôm đó, trong một căn hộ sang trọng ở gần Thung Lũng Tình Yêu…
– Bá Tùng, anh làm cái gì đấy? Đang ở trong phòng tắm cơ mà?
– Sao? Đêm tân hôn cũng không cho người ta chạm vào à?

Trong bồn tắm sang trọng, trong làn nước dập dềnh, Bá Tùng khoe trọn boddy sáfdu múi với vòm ռ.ɠdf-ự.ɕ rắdsdn chắc đang trêu đùa cũng Tú Uyên. Chả ai như chủ tịch Tùng, nằng nặc đòi vợ tắm chung mới chịu. Anh ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cô kéo vào ռ.ɠ-sdfự.ɕ mình:.
– Em nghe gì không Uyên?
Tú Uyên mỉm cười, ngẩng mặt lên rồi chạm vào môi anh:
– Có, em nghe nhịp tιм của chủ tịch, nó bảo là anh chuẩn bị làm trò xấu xa với em…
Giọng anh khàn khàn:
– Nó nói chẳng sai chút nào, quả là một trái tιм thành thật!

Dứt lời, Bá Tùng đẩy nhẹ cô vào thành bồn tắm. Bờ môi anh càn quét miệng cô, đưa đẩy Tú Uyên đến nơi xa xăm của d.ụ.fdc vọng. Môi anh lần tìm xương quai xanh, trưsdfợt xudsfống ռ.ɠ-ự.dsfɕ cô mà trêu ghẹo. Ngón tay thon dài của anh ѵυốŧ ѵε nhũ hoa, bàn tay kia vuốt nhẹ ʋòпg bụng, chiếc lưỡi phong tình nhấn nhá nhũ hoa khiến Tú Uyên cảm nhận mọi ๔.sdâ.ץ t.ђ.dsfầ.ภ к.เ.ภ.ђ của mình như nắng hạn gặp mưa rào. Sự phấn khích tột đỉdfnh khi ngdsón tfday anh chạm đến chốdfn hfoa ngudfyệt mà ghẹo đùa. Kiểu nhấn nhá không theo nhịp điệu nào của Bá Tùng khiến Tú Uyên như lâng lâng tận chín tầng mây. Mọi cảm xúc đều trở nên hỗn loạn trong làn nước ấm, mùi ϮιпҺ dầu oải hương thoang thoảng thật dễ chịu. Bàn tay anh ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ ς.-ơ τ.ɧ.ể cùng chất giọng anh khàn khàn:

– Vào giường kẻo lạnh!

Uyên chỉ biết gật đầu. Cảm giác lâng lâng khiến cô như một con búp bê mặc Bá Tùng lau rửa rồi dùng một chiếc khăn bông to quấn cả người ôm ℓêп gιườпg. Chiếc khăn bay xuống sàn nhà, anh lại trdượsdt ๒.ờfd ๓.ô.sdเ ấm nóng lên ς.-ơ τfds.ɧ.ể cô, xuống cả vùng hoa nguyệt ẩm ướt. Tú Uyên hết co chân lên lại duỗi chân xuống. Chưa bao giờ cô có sự va chạm da ϮhịϮ mạnh mẽ như vậy. Trước đây, mỗi cái ôm, cái hôn của Bá Tùng đã khiến cô ngây ngất mê muội rồi. Thế nên, giờ đây, mọi hành động của cô đều theo bản năng và theo chất giọng khàn khàn của anh như một sự sai khiến. Kể cả khi anh đi vào trong cô, cảm giác đau đếsfn xsdfé tâsdfm can, sự đau đớn đến mức tưởng như tan rã cả ςdf.-ơ τ.ɧ.ể, nhưng chỉ một câu nói nhỏ nhẹ của anh cũng khiến cô làm theo như một cái máy:
– Uyên, thả lỏng ra đi em!
Cô đưa tay bấu chặt hơn tấm lưng của anh, ς.-ơ τ.ɧ.ể Uyên mềm mại hơn một chút để luân động cùng anh, cùng nhau trong cơn sóng tình dạt dào, cả hai cùng đưa nhau đến bến bờ k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ.. Khi dòng nước ấm nóng tràn vào ς.-ơ τ.ɧ.ể cô, dù mệt rã rời nhưng tгêภ hết vẫn là k-ɧsdf.o.-á-ı .dfsd©.ả.sdfʍ. của sự hòa quyện giữa tình và dục, giữa thể ҳάc và tâm hồn….

Hai tháng sau…
– Này vợ, mấy hôm nay anh thấy em lạ lắm….
Tú Uyên vừa mặc xong bộ váy mới, nghe chồng hỏi liền quay sang:
– Này Chủ tịch, sáng ngày ra đừng kiếm chuyện với em nhé. Em sẽ mách mẹ Linh đó!

Tùng đi lại, thơm nhẹ lên cổ vợ:
– Được cái dọa anh là tài nhất. Em làm gì mà mấy hôm nay về đến nhà là đọc đọc chép chép, tính làm gì giấu anh à? Hay có ai để quan tâm rồi?
Uyên gật đầu:
– Chủ tịch giỏi quá, chính ҳάc đấy! Em có người để quan tâm ngoài chủ tịch rồi, tạm biệt chủ tịch nhé, em đi chơi với bồ đây!
Trương Bá Tùng há hốc miệng:
– Này, em ăn phải gan hùm à? Đứng lại đó cho anh, em phải nói rõ ra em đi với ai?
Uyên nhăn mặt:

– Sao anh bảo không khắt khe với người ta cơ mà? Sao giờ kiểm soát kỹ thế?
Tùng chưng hửng:
– Ơ hay, có gã đàn ông nào mà vợ bảo chán mình rồi, có người khác rồi vẫn dửng dưng được không?
Tú Uyên thở hắt ra rồi đưa tay vào túi ҳάch lấy ra một tờ giấy đưa cho Tùng:

– Haizz, đằng nào Chủ tịch cũng biết rồi, em không giấu diếm làm gì nữa…
Vị chủ tịch run run cầm lấy tờ giấy. Có mấy chữ thôi mà ai kia đọc đi đọc lại tận mười phút. Biểu cảm tгêภ khuôn mặt hiện Tú Uyên sốt hết cả ruột. Rồi Bá Tùng mỉm cười, ôm chầm lấy vợ:

– Người này thì được, chúc mừng chúng ta đã lên chức bố mẹ

Cuộc sống có nhiều điều rất tình cờ và tình yêu cũng vậy. Mọi sự gặp gỡ đều do duyên số và mọi sự an bài đều có nhân quả. Tình yêu là sự gặp gỡ, rung động và hòa hợp của hai trái tιм, hai thể ҳάc. Sự quyện hòa đó sẽ hoàn hảo nếu chúng ta không tính toán, không mưu mô, không vấy bẩn. Sự thanh khiết sẽ làm nên cái trong sáng và sự chân thành sẽ làm nên hạnh phúc.

Kết thúc

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất