Tình cờ yêu – Chương 3

Vũ Linh 96

Tác giả: An Yên

Ra khỏi phòng, Bá Tùng còn gọi cho Thiên Vương nhờ vả thêm mấy câu rồi mới ra xe về nhà. Anh còn vừa lái xe vừa huýt sáo nữa. Cô gáι này có lẽ không vụ lợi thật, ăn nói cũng thẳng thắn. Cô ta không sao là ổn rồi, nhẹ đi được một việc.

Về tới nhà, anh thấy bố mẹ đang nói chuyện rôm rả về một tập phim vừa xem xong. Bá Tùng cười:

– Con chào bố mẹ!

Thấy hai vị phụ huynh gật đầu chào rồi lại tiếp tục câu chuyện về phim ảnh, Bá Tùng liền nói:

– Chà chà, hai người cứ như vợ chồng son ấy nhỉ?

Ông Bá Trọng nhìn con trai:

– Tình hình sao rồi? Con bé đã ổn chưa Bơ?

Bà Trúc Linh cũng dừng động tác cười, lắng nghe câu trả lời của con sau khi chồng hỏi. Bá Tùng ngồi xuống ghế và nói:

– Con thấy cô ấy khỏe re rồi mà bố mẹ. Chắc mai mốt sẽ được ra viện thôi!

Nghe con nói, ông Bá Trọng nhíu mày:

– Này, con đến đó chỉ nói những gì cần thiết thôi chứ? Con không nói những điều không nên đúng không?

Đúng là chẳng có gì giấu được bố Trọng. Từ lúc còn nhỏ tới giờ, mọi ánh mắt, hành vi của con đều được ông bố soái ca nắm bắt một cách nhanh chóng. Lần này, Tùng mà nói ra chuyện cậu đã ҳάch mé cô gáι kia thì nguy to, bởi bố mẹ anh đang rất có thiện cảm với cô ấy. Bá Tùng tránh ánh mắt của bố rồi nói:

– Dạ, có gì đâu bố, con chỉ hỏi thăm thôi mà! Sao bố mẹ cứ nghĩ con giống con nít thế nhỉ?

Bà Linh nãy giờ lắng nghe bỗng cất tiếng:

– Ừ, anh dĩ nhiên không còn là con nít nữa nhưng nhiều lúc nói năng lộn xộn, đùa không đúng thời điểm. Anh chỉ được mỗi việc làm kinh doanh là nghiêm túc, còn nữa toàn là chuyện tào lao. Ban nãy bố anh không nói thì cũng cắm đầu vào công việc thôi, anh còn lì hơn cả bố anh nhiều đấy!

Bá Tùng trưng ra bộ mặt vô can:

– Ơ mẹ yêu quý, sao mẹ lại nói con như thế? Con rất ngoan và nghiêm túc mà!

Bà Linh cau mày lại:

– Ờ, nếu anh mà biết nghĩ cho dòng họ Trương, cho bố mẹ thì ngoài công việc cũng phải giao lưu thêm bạn bè, yêu đương ʇ⚡︎ử tế, rồi còn tính chuyện lấy vợ chứ? Đằng này gần ba mươi tuổi rồi, suốt ngày chỉ biết công việc, thể thao, tập võ. Riết rồi mẹ cũng không biết anh thích đàn ông hay phụ nữ nữa!

Bá Tùng cười thành tiếng:

– Mẹ ơi, con là đàn ông một trăm phần trăm mà. Vì chưa tìm được người phù hợp nên con chưa nghĩ đến yêu đương thôi chứ. Mà mẹ xem, anh Kem nhiều tuổi hơn con cũng đã lấy vợ đâu. Con đã nói rồi, con phải gặp một cô gáι như mẹ Linh cơ, lúc đó con mới tính đến chuyện kết hôn.

Ông Bá Trọng nhàn nhã cất tiếng:

– Thế giờ tìm chưa ra nên con đùa giỡn với mấy cô người mẫu, ҺσϮ girl chân dài hả? Suốt ngày nghe mấy tin đồn tì.ภ.ђ á.เ của con mà bố không dám tin rằng con sẽ lấy được vợ đấy!

Bá Tùng kết thúc chủ đề nhạt nhẽo đó bằng một câu:

– Thôi, khi nào duyên đến thì tính, bố mẹ đừng lo! Mấy cái tin đồn vớ vẩn của báo lá cải đó để câu khách thôi mà, khi con yêu, con sẽ dẫn con dâu ngoan hiền, hiếu thảo về cho bố mẹ, hai người yên tâm đi!

Bà Linh gật đầu:

– Được! Quân ʇ⚡︎ử nhất ngôn!

Rồi bà nhìn sang chồng:

– Đi lên phòng thôi chồng, nay em nhức vai quá!

Ông bác sĩ đẹp trai vội đứng dậy:

– Để lên phòng anh mát – xa cho em!

Nói rồi, ông cùng bà lên phòng. Đã ba mươi năm là vợ chồng, nhưng ngọn lửa tình yêu của cặp trai tài gáι sắc đó vẫn chưa bao giờ nguội lạnh đi. Cô gáι Dương Trúc Linh ngày đó vẫn luôn thầm cảm ơn ông Trời đã cho cô gặp được người đàn ông của đời mình, anh đã dành cả thanh xuân và cả quãng thời gian sau đó cho sự nghiệp cứu người và chở che mẹ con cô.

Trong khi đó, Tú Uyên nằm viện hai ngày thì được bác sĩ Thiên Vương khám lại và cho ra viện. Sáng hôm ấy,nghe tin sẽ được về, Tú Uyên mừng rỡ. Thiên Vương còn nói một cô γ tά giúp Uyên làm thủ tục ra viện. Cô cười:

– Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể ʇ⚡︎ự làm được ạ, tôi phiền mọi người nhiều quá!

Vương lắc đầu:

– Thôi, Bệnh viện này rộng, cô cứ để γ tά làm giúp cho nhanh. Về nhà chú ý bồi bổ để thật khỏe mạnh nha!

Uyên gật đầu:

– Vâng, tôi sẽ ghi nhớ lời bác sĩ dặn. Hi vọng một ngày nào đó sẽ được gặp lại để trả ơn anh!

Vương bật cười:

– Cô khỏe mạnh là cách cảm ơn tốt nhất rồi đấy. Chúng tôi không muốn gặp lại Ьệпh nhân ở Ьệпh viện đâu, gặp bên ngoài thì được! À, còn nữa, đây là một số tiền chú Trọng cô Linh nhờ tôi chuyển cho cô. Vì hai người không biết số tài khoản của cô nên cô chú mới nhờ tôi gửi tận tay cô để cô bồi dưỡng.

Thiên Vương vừa nói vừa đưa một phong bì cho Uyên. Cô xua tay:

– Dạ không, tôi đã nằm viện miễn phí là nhận nhiều lắm rồi, tôi không nhận nữa đâu ạ!

Vương dúi phong bì vào tay cô:

– Không được! Nếu cô không nhận thì cô chú sẽ giận tôi, cô đừng ngại, không sao đâu!

Nghĩ lại lời của gã con trai cô chú ấy, Tú Uyên ngập ngừng nói:

– Xin lỗi anh, nhờ anh nhắn lại với cô chú ấy là tôi chỉ vô tình xỉu trước xe của con trai hai người thôi. Tôi không cố ý để mồi chài tiền bạc đâu. Anh làm thế, người ta lại hiểu nhầm tôi!

Người ta ư? Thiên Vương nhíu đôi mày rậm để hiểu hơn câu nói vừa rồi của Uyên. Kiểu này chắc là thằng bé Bơ hôm trước lại nói gì khiến cô gáι này suy nghĩ quá nhiều rồi. Vương cười:

– Cô đừng nghĩ thế! Cô chú thấy cô mới trốn thoát khỏi Campuchia, gọi là có lòng giúp đỡ chứ không vì vụ va chạm đâu. Vợ chồng bác sĩ Bá Trọng nổi tiếng làm nhiều việc từ thiện, giúp đỡ nhiều hoàn cảnh khó khăn mà. Đây là tấm lòng của họ, cô cứ nhận đi!

Uyên nghĩ, nếu cứ đứng đấy đôi co thì không giải quyết được gì. Thôi, cứ cầm vậy, sau này sẽ gặp lại và trả cho cô chú ấy. Thế nên cô vui vẻ cầm số tiền đó, cảm ơn Thiên Vương một lần nữa rồi cùng γ tά ra quầy làm thủ tục.

Rời khỏi Ьệпh viện Thiên Vĩ, Tú Uyên cẩn thận cất phong bì vào túi trước của quần bò rồi quyết định mua một chiếc điện thoại giá rẻ từ số tiền ấy để liên lạc. Cô định bụng sau này làm thêm sẽ bù vào cho đủ rồi gửi lại cho vợ chồng chú Trọng. Nghĩ là làm, cô vào cửa hàng Thế Giới Di Động mua điện thoại và sim rồi gọi về cho mẹ:

– Mẹ ơi, con Uyên đây ạ! Con vừa mua điện thoại! Đây là số điện thoại của con, mẹ lưu vào nhé!

Bà Thủy gật đầu:

– Ừ, con đã ổn hẳn chưa?

Uyên cười:

– Dạ con ổn rồi mẹ ạ. Chiều nay con sẽ đi loanh quanh xem có xin được việc làm thêm ở đây không đã, tới cuối giờ chiều con sẽ về nhà để làm hồ sơ xin đi dạy ở trung tâm Anh ngữ nơi đây. Con sẽ cố gắng cân đối để ổn định công việc, rồi phụ giúp bố mẹ và chăm bà ngoại nữa, mẹ yên tâm đi!

Mẹ cô nghe vậy thì lên tiếng:

– Con nghĩ được vậy là ổn rồi, nhưng làm gì cũng phải chú ý sức khỏe!

Tú Uyên dạ dạ vâng vâng rồi tắt máy, lòng vui vẻ khi nghĩ đến những ngày tới sẽ được về quê. Thời gian cô ở Campuchia không phải quá dài nhưng cái cảnh đ.ị.a n.g.ụ.c trần gian khiến cô kinh hãi mỗi khi nhớ tới. Vậy nên, chỉ cần nghĩ đến thời gian ở đó, cô đã khϊếp lắm rồi!

Tú Uyên tiếp tục đi bách bộ tгêภ vỉa hè. Cô không ngồi xe buýt vì cảm thấy đi bộ sẽ lý thú hơn. So với những giờ làm việc căng thẳng và ngồi phòng máy lạnh ở Campuchia, Uyên thấy cuộc sống này mới thật sự là đáng sống – được làm những điều mình thích, được học tập và cống hiến.

Đang đi tгêภ đường, Tú Uyên nhìn thấy một tiệm hoa khá lớn được bài trí tỉ mỉ, nhìn từ ngoài đã đẹp lắm rồi. Ngay ngoài cửa tiệm có tấm biển ” tuyển nhân viên “. Hoa cũng là một đam mê của Uyên. Cô thầm nghĩ, hay là trời thấu lòng mình nên đã mở đường cho cô? Tú Uyên vui vẻ bước vào chào chị chủ tiệm và nói lên mong muốn xin được làm thêm ở đây. Chị chủ còn rất trẻ, tính tình thoải mái nên trò chuyện với Uyên rất cởi mở. Cô cũng khéo tay nên việc cắm hoa và bán hoa với Uyên là công việc phù hợp.

Advertisement

Cả hai người cùng thỏa thuận về công việc. Uyên sẽ tới tiệm làm việc từ sáng đến năm giờ chiều. Trước đây cô cũng đã từng dạy thêm ở trung tâm Anh ngữ, nơi đó chủ yếu hoạt động từ năm giờ chiều – thời điểm các học sinh đã tan trường và sẽ tới trung tâm học thêm. Nếu thuận lợi, ban ngày cô sẽ làm ở tiệm hoa, tối lại đi dạy, thực hiện ước mơ đứng tгêภ bục giảng của mình…

Vui vẻ ra khỏi tiệm hoa, Uyên ghé hiệu sách mua bộ hồ sơ xin việc, rồi bắt xe về nhà. Lòng cô vui sướиɠ khi nghĩ tới bà ngoại, bố mẹ và những con người thân thương ở quê nhà, nhớ cái không khí trong lành, nhớ những cάпh đồng bát ngát, dòng sông quê hương chở nặng phù sa….. Chỉ nghĩ đến thôi, lòng cô đã hân hoan lắm rồi. Cũng may dịp này bà ngoại ở với mẹ cô nên Uyên sẽ sang gặp bà dễ hơn. Ngoại của cô đã không còn minh mẫn nữa, nói trước quên sau, nhiều lúc bà không chủ động được cả việc vệ sinh cá nhân.

Cậu mợ của cô quá bận rộn buôn bán nên mẹ và cậu đã quyết định mỗi năm bà sẽ ở với cậu mợ sáu tháng và mẹ cô cũng thế. Chắc rằng đây là thời điểm bà ở với mẹ. Uyên cũng biết mẹ cực khổ, vừa lo công việc đồng áng lại chăm bà nữa. Bố của cô làm việc ʇ⚡︎ự do, thường cùng mọi người trong làng đi làm thợ xây hay ai thuê gì cũng làm hết. Bố mẹ chỉ có mỗi mình Uyên nên tất cả tình yêu thương đều dành cho cô. Vì thế, từ bé Uyên đã cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn, chưa bao giờ để bố mẹ phải than phiền về mình. Thế nhưng, Uyên để ý thấy từ cái ngày quyết định sáu tháng chăm bà bắt đầu, mẹ cô nhiều lúc thay đổi tính nết, hay cáu bẳn hơn . Có lẽ đó là do tình trạng của bà ngoại ngày càng nặng nên mẹ không giữ được bình tĩnh.

Xe dừng ngay đầu làng lúc sáu giờ rưỡi tối. Tú Uyên đi bộ về nhà. Thế nhưng, vừa tới cổng, cô đã nghe giọng bực dọc của mẹ:

– Trời ạ, đến đi vệ sinh cũng không biết thì sống làm gì cho lắm hả? Đời này có ai khổ như tôi không? Vừa lau nhà xong lại làm bẩn thỉu, ô uế cả rồi!

Tú Uyên khẽ thở dài. Tối nay chắc là bà ngoại lại thức trắng rồi…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất