Tình cờ yêu – Chương 26

Vũ Linh 67

Tác giả: An Yên

Thấy Uyên im lặng, Tùng nói tiếp:

– Sao? Khó quá hả?

Uyên lắc đầu:

– Không ạ! Nhưng… thấy hơi kỳ kỳ ….chưa quen!
Bá Tùng nhìn bộ dạng cô cúi đầu, nói năng lí nhí, khác hẳn với Tú Uyên đanh đá thường ngày liền bật cười:
– Vậy thì em tập đi!
Uyên vẫn không dám ngẩng lên nhìn anh:
– Vâng!
Xe đi đến con ngõ vào phòng trọ. Uyên lúc này mới nhìn sang Tùng, nhưng không dám ngước lên đôi mắt sâu thẳm của anh mà chỉ nhìn ngang tầm ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Cảm ơn anh nhé, giờ chắc là anh đi làm luôn nhỉ?

Tùng quay sang, cẩn thận tháo dây an toàn cho cô. Ở cự ly này, Uyên còn cảm nhận được mùi hương từ ς.-ơ τ.ɧ.ể anh. Tùng nói:
– Giờ anh qua nhà thay đồ rồi đến tập đoàn. Sáng nay có cuộc họp quan trọng, trưa xong việc anh gọi cho em nhé!
Uyên ngạc nhiên:
– Hả? Gọi làm gì thế? Hôm qua giờ anh lại không kịp xem tài liệu rồi!
Tùng cười:
– Anh xem từ trước rồi! Trưa nay gọi người yêu đi ăn!
Uyên lườm anh trước khi mở cửa xe bước ra:
– Thôi nha, cảnh quay đã cắt! Anh diễn tốt lắm! Một lần nữa cảm ơn anh!

Bá Tùng xuống xe, mở cốp lấy đồ cho cô. Anh định ҳάch vào phòng nhưng Uyên xua tay:
– Thôi thôi, để tôi… à em cầm cho, anh đi kẻo trễ giờ. Tạm biệt!
Cô vừa nói vừa cầm lấy mấy túi đồ tгêภ tay Tùng rồi nhanh chân bước vào con ngõ, che đi cái nóng bừng của khuôn mặt.
Bá Tùng nhìn theo dáng vẻ nhỏ nhắn ấy, đôi môi chợt nở một nụ cười đẹp đẽ. Chờ cô mở cổng bước vào trong, anh mới lái xe về nhà riêng của mình, tắm rửa, thay đồ và có mặt tại phòng họp lúc chín giờ kém mười phút. Anh chàng thư ký Văn Nam, cũng là trợ lý của Tùng thấy thần sắc chủ tịch hôm nay bớt lạnh lùng liền hỏi nhỏ:
– Chủ tịch có gì vui hả?

Bá Tùng tủm tỉm:
– Này, em đã nói với anh là khi chỉ có hai người đừng gọi em là chủ tịch, sởn hết cả da gà rồi đây này! Em bình thường mà!
Văn Nam là tiến sĩ công nghệ thông tin, vốn là một nhân vật cốt cάп bên cạnh bác Cao Minh Nhật cùng với bác Tôn Văn. Nhưng khi Tùng tiếp quản Trương Thị, bác ấy đã phái Nam đến giúp đỡ Tùng. Không ngờ hai anh em cách nhau năm tuổi lại rất hợp nhau. Anh Nam chín chắn, đúng chuẩn của người đàn ông đã có gia đình, chỉn chu, cẩn thận. Bá Tùng lại ham học hỏi, nhiều lúc nhây nhây nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc. Thế nên, hai con người này sẽ bổ trợ cho nhau để tạo nên cặp đôi hoàn hảo của Trương Thị. Hôm nay, anh Nam nắm bắt thần thái của Tùng rất nhanh:
– Chủ tịch nói đi, yêu rồi hả?
Bá Tùng mỉm cười:
– Em cũng không biết cảm giác đó gọi là gì, có phải là yêu không, nhưng từ bé đến giờ em chưa trải qua cảm giác này bao giờ!
Đúng lúc đó, công ty đối tác bước vào phòng họp, anh Nam nói nhỏ và nhanh:
– Họp xong anh tư vấn!
Cả hai vui vẻ bước vào cuộc họp…

Trong khi đó, ở tiệm hoa…
Chị Quỳnh không thắc mắc vì sao Uyên đến muộn vì chị rõ sự tình cô vừa từ quê lên. Nhưng Tú Uyên cũng phải trải qua màn ” hỏi cung ” của chị chủ về vụ việc đêm qua và nhất là lối diễn xuất của Tùng. Nghe Uyên kể xong, chị cười rúc rích:
– Chị nghĩ phim giả tình thật đấy! Anh Tùng bận rộn lắm, không bỗng nhiên mà anh ấy bỏ cả nửa ngày trời để đi về quê với em đâu, lại còn bắt đổi cách xưng hô nữa. Uyên ơi, cô gáι ngốc à, em lọt vào mắt xanh của chủ tịch Trương Thị rồi đấy!

Tú Uyên đỏ mặt:
– Chị nói linh ϮιпҺ cái gì đấy? Anh ta và em khắc khẩu như thế, gia đình anh ấy lại giàu có như vậy, em không xứng đâu!
Chị Quỳnh cười, ᵭάпҺ nhẹ vào người Uyên:
– Con hâm, em không thấy bố mẹ anh Tùng cũng không môn đăng hộ đối sao? Lúc nãy em cũng bảo anh Tùng kể như vậy với gia đình em còn gì? Chị nói thật, chuyện tình của họ nổi tiếng như vậy, em còn lăn tăn gì nữa? Nếu anh Tùng chỉ diễn thôi thì anh ấy không kể những chuyện đó làm gì đâu! Hì, chị vui quá!
Tú Uyên tò mò:
– Chị vui gì cơ? Mà chị Quỳnh này, tại sao em thấy những người con gáι đẹp gặp anh Tùng là sáng cả mắt ra, đeo bám dữ như vậy, sao chị không mê anh ấy hả?

Chị Quỳnh cười rũ rượi trước sự ngây thơ của Uyên:
– Trời ạ! Em tưởng làm người yêu dễ lắm đấy à? Mấy cô kia đến với anh Tùng không chỉ vì anh ấy đẹp trai, giỏi giang mà còn giàu nữa. Một số cô cũng chỉ vì tiền thôi. Còn chị chỉ khâm phục trí tuệ và lối sống của anh ấy, chứ không yêu!
Uyên nói:
– Lối sống ư? Anh ta toàn trêu đ.i.ê.n người khác, có gì tốt đâu chị?
Chị Quỳnh lắc đầu:
– Không, chị biết anh Tùng lâu rồi, từ ngày còn học cấp ba cơ. Vì anh ấy giỏi nên hay được ca ngợi lắm! Nhưng tiếp xúc với anh ấy qua mấy hoạt động từ thiện mới hiểu anh ấy đúng là được đào tạo bài bản, không chỉ kiến thức mà còn cái nhân cách không thua kém vì bác sĩ Trọng đâu. Em tin thì đi!

Uyên gật đầu:
– Vâng, chị nói thì em tin!
Quỳnh cười:
– Ừ, em cứ yêu đi!
Uyên trố mắt:
– Là em tin lời chị chứ yêu đương gì đâu chị?
Chị Quỳnh ghé tai Uyên thầm thì:
– Chị nói thật đấy, nếu hai người đến được với nhau là em có phước, đúng là ở hiền gặp lành. Chị nói dối em về anh ấy có được gì đâu! Anh Tùng chắc chắn là người tốt.
Uyên gật đầu:

– Dạ…trước đây em ghét anh ấy lắm, nhìn cũng chẳng muốn nhìn. Còn giờ em cũng có cái nhìn khác về anh ấy rồi. Nhưng giữa hiểu và yêu nó khác nhau mà chị. Tóm lại, giờ em không ghét anh Tùng như trước nữa thôi.
Chị Quỳnh vỗ vai cô:
– Được, vì anh ấy cũng là khách quen, nhưng không phải vì thế mà chị muốn em thay đổi cách nhìn nhận một con người đâu. Chị không vì tiền bất chấp đến thế, chỉ là anh ấy nhiều khi hay trêu đùa chứ bản chất thì tốt. Thế nên, chị không muốn em và anh ấy ghét nhau, còn yêu được thì tốt hơn!
Hai chị em lại vui vẻ làm việc. Hôm nay, chị Quỳnh không phải đi ra ngoài nên cùng Uyên cắm hoa và bán cho những khách đến cửa tiệm. Tới gần mười một giờ trưa, chị Quỳnh nói:
– Nắng thật em nhỉ? Nhìn ngoài đường mà ngán ngẩm! Để chị gọi cơm mình ăn sớm một tí nha!

Uyên vừa ” dạ ” một tiếng thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Vì máy cô để tгêภ bàn nên chị Quỳnh liếc thấy người gọi đến là Bá Tùng. Chị vừa đưa điện thoại cho Uyên vừa cười:
– Trai đẹp gọi này!
Uyên ngại ngùng nhận lấy điện thoại, chị Quỳnh nháy mắt:
– Để chị ra phía sau cho hai người nói chuyện!
Uyên chu môi, nhăn cả mặt:
– Em xin chị đấy!

Chị Quỳnh gật gật:
– Ừ, được rồi, tôi cắm hoa, tôi không nghe gì hết. Hai người cứ nói chuyện đi!
Tú Uyên bấm máy nghe:
– Alo, tôi nghe đây!
Bá Tùng cong khóe môi cười, trong đầu mường tượng ra khuôn mặt của cô:
– Trả ơn giỏi quá nhỉ? Mỗi cách xưng hô cũng không chịu thay đổi!

Uyên đáp lại ngay:
– Ơ, anh chỉ bảo khi nào anh đến cửa tiệm hoa thì không được gọi là ” quý khách ” mà gọi bằng ” anh “, chứ anh có bảo mọi lúc mọi nơi đâu?
Tùng lắc đầu trước ngữ điệu của cô:
– Từ bây giờ sửa lại nhé, mọi lúc mọi nơi đều gọi ” anh ” xưng” em “, được không?
Uyên xịu mặt xuống:
– Sao anh lắm chuyện thế?
Tùng ngả người ra ghế:

– Vậy em không muốn trả ơn nữa à?
Uyên hít một hơi rồi nói:
– Có. Được chưa?
Tùng bật cười:
– Em ăn chưa? Anh tới chở đi ăn nhé!
Uyên cau mày suy nghĩ. Đi ăn ư? Sao lại thế nhỉ? Cái này đâu có trong điều khoản trả ơn? Đi ăn rồi lại mang nợ, Uyên này ứ thèm. Cô nói:
– Tôi …à…. em ăn cơm hộp với chị Quỳnh rồi ạ!

Bá Tùng còn chưa kịp nói gì, chị Quỳnh đã nhao nhao:
– Này, nhân viên mà nói dối không chớp mắt ngay trước mặt chủ thế à? Ăn đâu mà ăn?
Rồi chị ghé vào điện thoại nói:
– Anh Tùng ơi! Sáng giờ hai chị em cắm hoa muốn rã rời cάпh tay mà đã được miếng gì đâu anh! Nó ngại nên nói thế đấy! Anh tới đưa nó đi ăn cho em đỡ một miệng ăn ạ!
Thấy cô chủ tiệm liến thoắng nói, Tùng gật đầu:
– Ừ, năm phút nữa anh có mặt!

Tú Uyên chỉ biết ” dạ ” rồi tắt máy. Chị Quỳnh vênh mặt:
– Xì, thích người ta rồi còn làm cao! May mà có chị ở đây!
Tú Uyên đỏ hết cả mặt mũi:
– Cái chị này? Toàn nói linh ϮιпҺ, em đã chối bay đi rồi, ʇ⚡︎ự nhiên chị còn khai làm gì? Em không muốn mang nợ ai cả!
Chị Quỳnh ghé sát người cô:
– Ngốc, nợ cái gì? Anh Tùng rõ ràng đang tấп côпg em đấy, chứ em nghĩ xem, có người ban ơn nào lại muốn kẻ mang ơn mình trả ơn bằng cách xưng ” em ” và đi ăn bao giờ ?

Uyên lí nhí:
– Thì đó là kiểu của anh ta mà, người ngược đời như thế đấy!
Chị Quỳnh dứ dứ trán Uyên:
– Ngược cái đầu cô ấy, chuẩn bị đi, người ta đến bây giờ!
Uyên thủng thẳng đáp:
– Chuẩn bị cái gì chị, đi ăn thôi mà, em rửa tay rửa mặt là được!
Chị Quỳnh gật đầu:
– Ừ, đơn giản thế cũng được!

Advertisement

Lời chị vừa dứt đã thấy chiếc Ferrari dừng trước cửa tiệm. Tú Uyên đi vào sau, rửa mặt mũi tay chân, chải qua mái tóc rồi bước ra đã thấy Bá Tùng đứng trong tiệm hoa. Anh nhìn Quỳnh:
– Em đi ăn với bọn anh luôn nhé!
Uyên mừng rơn, có chị Quỳnh thì đỡ ngại biết bao. Hôm qua ngồi ăn chung cả nhà nên không sao, giờ mỗi cô và anh ta ngượng lắm luôn ý:
– Chị đi luôn cho vui, ăn một mình buồn lắm ạ!
Chị Quỳnh thản nhiên lắc đầu:
– Không nha, hai người có ân có oán thì đi mà trả, đi mà nhận, tôi có mang ơn ai đâu mà phải trả?

Bá Tùng phì cười:
– OK. Vậy giờ anh mời Quỳnh bữa trưa, anh sẽ bảo họ ship tới đây. Uyên chọn món gì thì Quỳnh ăn món đó. Vậy là hòa chưa? Chỉ khác chỗ ngồi thôi!
Chị Quỳnh vui vẻ:
– OK luôn! Nhưng chỗ ngồi quan trọng lắm đó anh. Không sao, ʇ⚡︎ự nhiên được mời ăn, ai dại gì từ chối chứ? Bụng em đã sẵn sàng!
Tùng gật đầu:
– Được rồi! Lát nữa anh sẽ bảo nhà hàng ship cho em nha!
Chị Quỳnh cầm một bông hoa hồng vẫy vẫy rồi nói:
– Cảm ơn Uyên nha!

Uyên ngoảnh nhìn chị:
– Anh Tùng mời chị chứ có phải em đâu mà cảm ơn em?
Chị Quỳnh tủm tỉm:
– Cảm ơn em vì nhờ em chị mới có được bữa ăn này!
Cả hai tạm biệt chị Quỳnh và ra xe. Tú Uyên chả biết nói gì, để mặc cho Tùng cài dây an toàn rồi cô chỉ nhìn đường sá. Anh cất tiếng phá tan không gian im ắng:
– Sao trông em căng thẳng thế? Em thích ăn món Việt hay món Tây?
Uyên xịu mặt:

– Anh hỏi hay quá!
Cô định đốp chát lại thì anh cười:
– À, chắc em lại định nói là đã sang Tây bao giờ đâu mà biết món Tây đúng không? Vậy thì ta sẽ đi ăn món Tây để sau này em đỡ lạ lẫm!
Uầy, anh ta nói đúng những gì Uyên đang nghĩ luôn, nể ghê! Nhưng vế sau của câu nói khiến cô chột dạ:
– Này, vậy cái việc trả ơn bằng hình thức ăn uống này kéo dài đến bao giờ?

Tùng nhẹ nhàng đáp:
– Mãi mãi! Em chẳng nghe người ta nói câu ” mang ơn suốt đời ” à? Huống hồ anh vừa kéo em ra khỏi một cuộc hôn nhân vớ vẩn, thoát khỏi một gã đàn ông vớ vẩn!
Về lý thuyết thì anh ta nói đúng, nhưng suốt đời ư? Uyên hỏi:
– Thế anh không nghĩ sau này anh lấy vợ, anh chở tôi đi ăn, vợ anh lại chả ᵭάпҺ gãy chân tôi à?
Tùng nhướn mày:

– Tôi nào?
Uyên tiu nghỉu:
– À… Em…
Tùng cười:
– Dĩ nhiên là chúng ta sẽ đi ăn với nhau cả đời và sẽ chẳng có chuyện đó xảy ra đâu mà em phải lo!
Uyên tò mò hỏi lại:

– Chẳng có chuyện gì cơ? Anh chẳng lấy vợ hay vợ anh chẳng bao giờ ᵭάпҺ em? Làm gì có người phụ nữ nào ngồi im nhìn chồng mình đi ăn với một cô gáι khác, không phải là đối tác làm ăn? Hay ý anh là đi bí mật?

Tùng thong thả nói:

– Cần gì phải bí mật! Anh sẽ lấy vợ nhưng vợ anh chả dại gì mà đụng đến em cả, thế thôi!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất