Tình cờ yêu – Chương 23

Vũ Linh 107

Tác giả: An Yên

Tú Uyên ngơ mất mấy giây rồi lẽo đẽo đi theo Tùng. Ơ, ʇ⚡︎ự nhiên cô thấy người ta chủ động hơn cả mình. Công nhận anh ta diễn giỏi thật, nhập vai ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Tú Uyên phải bước nhanh lên trước Tùng và thì thảo:

– Khϊếp, anh cứ làm như nhà của anh không bằng ý!

Vào đến sân, cô thấy bố mẹ bước ra. Nhìn thấy Uyên, mẹ cô mừng rỡ:
– Con về rồi hả?
Nhưng ánh mắt bà Thủy tỏ ra khó hiểu khi thấy bóng dáng cao lớn phía sau con. Bà còn chưa kịp hỏi, con gáι bà cũng chưa kịp giới thiệu thì anh chàng điển trai ấy đã nhanh miệng:
– Dạ con chào hai bác, con là Bá Tùng – người yêu của em Uyên à!
Bố Uyên ngạc nhiên:
– Người yêu ư? Sao con bé không nói gì cả?

Đến Tú Uyên cũng bất ngờ với thái độ ” ʇ⚡︎ự nhiên hơn ruồi ” của Bá Tùng. Cô chỉ biết cười:
– Dạ, con tính đưa anh Tùng về nhà mình chơi, mà chưa kịp khoe thì bố mẹ nói chuyện kia nên… Mà hôm nay bố ở nhà sao ạ?
Ông Ba gật đầu:
– Ờ, cùng vì chuyện đó mà bố xin nghỉ một hôm!
Rồi ông chỉ sang Bá Tùng:
– Cậu ấy đã biết …
Uyên nhanh nhảu:
– Dạ anh ấy biết cả rồi nên mới cùng con về đây ạ! Mà bố mẹ để anh ấy vào nhà đã…

Bà Thủy lật đật:
– Ôi mẹ quên mất! Bất ngờ quá nên chẳng nghĩ được gì, hai đứa vào nhà đi, lát nữa cậu Thanh cũng về, để mẹ gọi bà ngoại lên, chắc chắn bà sẽ rất vui!
Mọi người cùng vào nhà, bà Thủy vào phòng mời mẹ mình ra. Bà ngoại nghe tin Uyên về thì vội vàng chống gậy ra:
– Đâu? Con bé đâu rồi? Uyên đâu rồi?
Đã được nghe cô kể về gia đình nên Bá Tùng rất ʇ⚡︎ự nhiên, anh đứng dậy chào:
– Con chào bà ngoại ạ!

Rồi anh còn đỡ bà ngồi xuống cạnh mình. Dạo này được chăm sóc cẩn thận nên bà ngoại Uyên hồng hào hẳn, bà cũng vui và bớt lẩn thẩn đi. Người ta nói bà hồi xuân cơ đấy, chỉ là khi trái gió trở trời bà đau nhức khắp nơi. Những hôm như thế, bà Thủy thường sang xoa Ϧóþ và ngủ với mẹ. Có lẽ tình cảm là thứ diệu kỳ nhất. Nó có thể khiến con người ta quay đầu thay đổi, cũng có thể khiến cho sự ngu ngơ của bà ngoại Uyên bớt dần đi, bởi bà cảm nhận được cái chữ Hiếu mà hai đứa con lâu nay bỏ quên mất. Bà nhìn chàng trai đẹp đẽ rồi nói:
– Cháu rể đây sao? Đẹp quá!
Bà Thủy và ông Ba cũng hỏi han về gia đình Tùng. Anh nói:
– Dạ bố con là bác sĩ, mẹ con là doanh nhân, con cũng làm nghề như mẹ. Gia đình con còn có một em gáι sinh đôi với con nữa ạ, em ấy tên là Cẩm Trang!

Thấy gia đình cậu này rất ổn, anh chàng lại đẹp đẽ, ăn nói lưu loát chả chê được điểm gì, mẹ Uyên vui lắm. Vừa hay lúc ấy, cậu Thanh về. Vào tới sân, cậu nói luôn:
– Chà, làng ta nhà ai có cái siêu xe dừng ngay cổng nhà mình đấy nhỉ?
Bà Thủy nãy giờ đã kịp nhìn ra cổng đâu, thế nên bà lắc đầu:
– Cậu về rồi hả? Chị có biết đâu!
Bá Tùng đứng dậy:

– Dạ con chào cậu, xe đó là của con đấy ạ!
Lúc này bà Thủy mới ngơ ngác:
– Thế không phải hai đứa đi xe khách sao?
Uyên còn chưa biết trả lời ra sao thì Tùng đã gật đầu:
– Vâng ạ! Mấy lần trước con bảo đưa về mà em Uyên không chịu. Nay con nói mãi mới chịu ngồi xe con đấy ạ. Sắp tới, chắc là con sẽ tập xe cho em, sau này có việc lấy xe mà đi cho tiện!

Sặc, nói như thật ý nhở? Cháu của diễn viên có khác, diễn quá đạt luôn. Bà Thủy nghe thế thì sướиɠ rơn cả ruột gan. Ông Thanh ngồi xuống cạnh mẹ:
– Mẹ thấy chưa? Mẹ sắp có cháu rể vừa đẹp trai vừa giỏi giang, nên mẹ phải sống thật khỏe đấy nhé!
Rồi ông nhìn sang Uyên nói:
– Con bé này, có người yêu thì phải dẫn về để mọi người còn biết, chứ giấu như thế rồi bà dì lại tưởng ế chỏng chơ ra, phải đi kiếm mối!
Chợt cảm thấy mình lỡ lời, cậu Thanh ” ơ ” lên một tiếng. Bá Tùng hiểu ý nên nói:
– Con biết hết rồi cậu ạ! Thế nên hôm nay con mới cùng em Uyên về đây chứ, con không thể chịu cảnh Tú Uyên đi lấy người khác đâu ạ!
Ui cha, cô nào mới lớn nghe mấy câu này phải nói là đổ đứ đừ. Đấy, bà Thủy cứ cười mãi:
– Hai cái đứa này, về nhà là vui rồi. Thỉnh thoảng về quê chơi, cứ làm việc suốt rồi không khéo ốm ra! Này các con làm gì mà bày ra một bàn thế này?

Uyên đưa mấy bộ quần áo cho bà và bố mẹ, một ít tђยốς bổ rồi cô chỉ mấy chiếc túi sang trọng:
– Còn lại cái kia là của anh Tùng!
Bá Tùng cũng đứng dậy trao quà cho bà Thủy:
– Dạ, đấy là tђยốς bổ con nhờ người mua bên Anh cho bà và bố mẹ. Còn riêng cái lọ này là bộ пα̃σ cho người già, bà ngoại uống tốt lắm đấy ạ! Còn đây là hai chai ɾượu ngoại con biếu bố và cậu ạ!
Ông Thanh ngạc nhiên:
– Ồ, cậu cũng có quà sao? Hàng xịn cơ đấy. Quý hóa quá!

Uyên cũng giờ mới biết trong những chiếc túi kia có cái gì. Cô trộm nghĩ, chỉ là diễn thôi, sao anh ta bày vẽ thế không biết. Nhưng thôi, đang diễn thì nên phối hợp cho tròn vai. Tuy nhiên, cô cũng phải nể anh ta, nhiều đạo cụ tốn kém ghê! Mà lạ nhỉ, ban nãy ngồi tгêภ xe anh ta mới hỏi về gia đình Uyên, trong khi những đồ này anh ta đã mua từ trước, để sẵn trong xe. Uyên thực sự không hiểu nổi…
Chuyên mục quà cáp đã trao xong, ông Ba giục vợ:
– Bà ơi, ban nãy tôi có nhốt ba con gà rồi, bà ra làm để nấu cho con nó ăn, con bé Uyên thích ăn gà luộc nhất!.
Uyên cười trời:
– Con còn chưa nói anh Tùng về mà bố bắt tận ba con gà ư?
Ông Ba nhìn con gáι ɾượu:

– Bố tính để mẹ con, bà cháu ăn cho thoải mái, bố và cậu ấu uống ɾượu nữa, còn để riêng một con đã làm sạch, khi nào lên thành phố cầm theo cất vào tủ lạnh. Bố cũng chuẩn bị mấy chục trứng, con chia ra một phần biếu bà chủ trọ, còn một phần con để ăn!
Bố mẹ là như thế, hễ nghe con về, cứ có gì ngon là đưa ra hết, rồi lại tay ҳάch nách mang nào gà, nào rau, nào trứng đưa lên thành phố nữa. Chính Bá Tùng cũng cảm nhận được sự ấm áp trong tình cảm này. Anh xắn ống tay lên:
– Dạ, để con và Uyên làm cho ạ! Mọi người yên tâm, con nấu ăn cũng ổn ạ!
Uyên nhìn anh:

– Này, anh có biết làm gà không đấy? Thôi, để em làm, anh phụ em nấu là được!
Tùng gật đầu:
– OK em yêu!
Giời ạ, Uyên không có đủ vốn từ ngữ để diễn tả tài năng diễn xuất của Bá Tùng nữa. Cô nói tiếng ” em ” nghe con ngượng, chứ nói gì đến từ ngữ ong bướm kia. Nhưng Uyên vẫn hợp tác mỉm cười với anh ta rồi ra sau giếng làm gà. Bá Tùng rất ʇ⚡︎ự nhiên như ở nhà mình, múc nước cho cô, cùng cô vặt lông gà dù cô sợ bẩn bộ đồ hàng hiệu đắt tiền của anh. Đã vậy, Tùng này còn lau mồ hôi cho Uyên nữa. Ai nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ đây là một đôi uyên ương tuyệt đẹp…

Dù nhà Uyên không cao sang như biệt thự của Bá Tùng nhưng anh ta vẫn rất hòa đồng – nấu ăn cùng cô, dọn lên bàn cùng cô và vui vẻ ăn cơm… Uyên thắc mắc không hiểu vì sao anh ta lại chẳng làm diễn viên chứ? Ngoại hình đẹp, gia thế khủng lại có tài năng nữa. Nhưng có lẽ kinh doanh sẽ được nhiều tiền hơn. Chẳng hiểu sao, có những phút giây, Uyên ước giá mà bữa ăn đầm ấm này kéo dài mãi mãi…

Bảy giờ ba mươi tối…
Ngoài cổng có tiếng phanh xe, ông Ba lên tiếng:
– Có lẽ nhà cậu Dương đến đấy!

Uyên đã thay đồ nghiêm chỉnh, cô ngồi cạnh Bá Tùng, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ. Mấy phút sau, có bốn người bước vào. Một trong số đó là bà dì của Uyên – bà Hảo, Còn lại ba người kia chính là người tên Dương và bố mẹ cậu ta. Hai bên bắt tay chào hỏi và cũng ngồi xuống. Bà Hảo cất tiếng:
– Như đã hẹn, hôm nay gia đình cậu Dương và ông Minh, bà Thu sang đây vì nghe nói Tú Uyên về nhà.
Rồi bà dì nhìn sang Tùng:
– Cậu này là…

Bá Tùng mỉm cười lễ phép nói:
– Dạ con là Bá Tùng,.người yêu của Uyên ạ.
Bà Hảo ngạc nhiên:
– Ơ, thế con bé Uyên cũng có người yêu rồi ư?
Bà Thủy cũng cười:
– Dạ dì, chúng con cũng mới biết. Lâu nay, hai đứa cứ làm việc tгêภ thành phố nên có biết đâu dì! Giờ Uyên mới đưa về giới thiệu đấy ạ!

Advertisement

Bà Thủy nhìn sang Uyên:
– Tú Uyên, đây là gia đình cậu Dương mà bố mẹ có nói chuyện với con, giờ ý con thế nào, con nói xem?
Uyên nhìn người tên Dương. Anh tanh ta cao xấp xỉ một mét bảy. Khuôn mặt cũng sáng sủa dù không mang được khí chất như Bá Tùng. Nhưng ở quê, như vậy là ổn! Rồi lại có công việc nữa, thảo nào bố mẹ cô chấm anh ta. Nhưng Uyên chưa kịp nghe tiếng thì Dương đã nói:

– Chào em, anh là Dương, làm ở bộ phận địa chính của Ủy ban xã bên cạnh. Gia đình anh hiền lành, nhà cửa đàng hoàng, có xe ô tô đi lại rồi, anh cũng nghe bà Hảo kể với em, anh đã đến tuổi lập gia đình nên muốn tìm hiểu một thời gian ngắn rồi kết hôn, chứ không yêu nhăng yêu cuội như mấy cậu thanh niên hào nhoáng đâu!
Ái chà, cứng miệng phết nhỉ? Chắc ” thanh niên hào nhoáng “mà anh ta nói đây là Bá Tùng. Uyên mỉm cười:

– Em cũng là một người trưởng thành, không như mấy cô gáι mới lớn. Gia đình anh và cả anh về cơ bản là tốt, em cũng nghe bố mẹ em kể. Nhưng điều cốt lõi là giữa chúng ta không có tình yêu, em cũng không thuộc tuýp người chịu đựng sự sắp đặt trong hôn nhân. Mặt khác, em đã có người yêu nên rất cảm ơn thiện chí của gia đình anh. Tiện đây, những món quà gia đình anh đưa hôm trước vẫn nguyên vẹn, em xin trả lại vì em cũng muốn mọi chuyện vui vẻ.
Dương không trả lời Uyên mà liếc sang Bá Tùng:
– Anh làm gì?
Tùng nhàn nhã nói:
– À, tôi kinh doanh thôi!

Dương cười nhẹ một cái rồi nói:
– Thế anh kinh doanh mặt hàng gì?
Bá Tùng vẫn từ tốn:
– Tôi kinh doanh nhiều thứ lắm, mỹ phẩm cũng có, thời trang cũng có…
Dương mỉa mai:
– Thì ra là bán hàng đa cấp à? Vì tôi thấy kiểu cách của anh giống thế,.nhiều người bán hàng đa cấp nói thì hay lắm nhưng bản chất thì chả có gì!

Tùng nhìn thẳng vào Dương:
– Ồ, anh tài nhỉ? Tôi nãy giờ đã nói gì đâu mà anh biết tôi nói hay?
Giọng Dương lộ rõ vẻ khinh bỉ:
– Nhiều người như thế giống nhau mà. Anh chắc là bán mấy hộp kem trộn và quần áo rẻ tiền, nhập về thay nhãn mác và bán đúng không?
Anh làm ở đâu? Vì tôi cũng quen biết một số doanh nhân thành đạt, nếu cần tôi có thể giới thiệu với anh!
Bá Tùng ngả người ra ghế rồi nhìn sang Tú Uyên bên cạnh với ánh mắt cưng chiều:

– Giờ thì tôi hiểu vì sao Tú Uyên của tôi lại không chọn anh rồi. Chẳng phải việc cô ấy đã có người yêu là tôi đâu, mà bởi vì anh không xứng đáng được chọn!

Tùng vừa nói vừa vuốt mấy sợi tóc của Uyên khiến cô nổi hết cả da gà. Anh nhìn sang Dương:

– À, anh hỏi tôi kinh doanh ở đâu hả? Anh biết truy cập ๓.ạ.ภ .ﻮ chứ ? Anh cứ vào trang của tập đoàn Trương Thị, tôi là Trương Bá Tùng – chủ tịch tập đoàn!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất