Tình cờ yêu – Chương 17

Vũ Linh 111

Tác giả: An Yên

Thấy thái độ của Tú Uyên, vợ chồng ông Trọng nhìn nhau. Con bé sợ chăng? Sợ không có nghĩa là Uyên lấy tiền bà, bởi Uyên rõ phận mình đi làm thuê. Dù Quỳnh có tin cô đến mấy thì cũng không thể bỏ bê cửa tiệm, camera được lắp khắp nơi. Nếu con bé lấy cái ví đó thì nó đâu dám quay lại đây làm nữa chứ? Ông Trọng cất tiếng xóa tan sự im lặng giữa ba người:

– Cháu làm sao thế? Không khỏe ư?

Bà Linh cũng mỉm cười khi thấy mặt Uyên quá căng thẳng:

– Ừ, sao mặt con tái mét thế kia?

Uyên giật mình. Phải, nãy giờ cô rất sợ, vì đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống như thế này từ lúc xin vào làm việc ở đây. Vả lại, điều này lại diễn ra với vợ chồng bác sĩ Trọng – những người Uyên rất quý mến và khâm phục. Lần trước, khi cô chưa kịp trả lại tiền, gã con trai lạnh lùng của cô chú ấy đang nghĩ rằng cô giả vờ ngã để đòi tiền, giờ hai người đến hỏi cô, liệu có phải họ đang nghi ngờ cô không? Haizzz, đúng là không nên dây dưa với người giàu mà. Nhưng rồi Uyên nghĩ lại, cô chú ấy nổi tiếng tốt bụng, không ρhâп biệt. Dù sao họ cũng đến đây với tư cách là khách hàng, họ mất tiền thì họ tới tìm thôi, nhưng sao tận ba ngày sau mới tới nhỉ? Uyên hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi nói:

– Dạ không ạ. Cháu hơi bất ngờ một chút thôi ạ!

Bà Linh nhìn cô gáι trước mặt, trong ánh mắt ấy không có chút dối trá nào:

– Con bất ngờ về điều gì?

Tú Uyên thẳng thắn:

– Xin phép cho cháu được nói thẳng, nếu là cháu thì ngay hôm đó đã quay lại đây hỏi rồi ạ. Đằng này cô chú chờ đến ba ngày sau mới quay lại hỏi nên cháu thấy lạ thôi!

Ông Trọng bật cười:

– À, vì cô Linh giờ mới nhớ ra. Mấy hôm nay gia đình chú có chút việc nên cô ấy không để ý.

Bà Linh gật đầu:

– Ừ, đúng rồi! Hoặc cũng có thể cô rơi ở nơi khác. Cô chỉ đến hỏi cháu xem sao thôi!

Tú Uyên thấy đỡ căng thẳng một chút, cô nói:

– Dạ, cô chú thấy đấy, nếu như cháu nhìn thấy chiếc ví và biết là của cô thì sẽ trả lại cô chú dù không biết trong đó có gì. Còn nếu cháu lấy thì chắc chắn sẽ không ngồi đây chờ cô chú tới tìm đúng không ạ? Cô chú chờ cháu một chút nhé!

Nhận được cái gật đầu của vợ chồng bà Linh, Tú Uyên mở điện thoại gọi cho chị Quỳnh. Sau mấy tiếng chuông, chị chủ cũng nghe máy:

– Bé Uyên, chị nghe đây! Chị vừa ký hợp đồng xong, vui ghê cơ. Tiệm có việc gì gấp sao em?

Tú Uyên gật đầu:

– Vâng, chị về luôn đi ạ!

Quỳnh vội vã ” OK ” rồi cất điện thoại và phóng xe về. Trong khi đó, Uyên quay sang vợ chồng ông Trọng:

– Dạ cháu mời cô chú ngồi xuống uống nước ạ. Cô chú chờ một lát, chị Quỳnh sẽ về giải quyết ạ. Chị ấy sẽ check camera là biết cô có rơi ví ở đây hay không ngay ạ!

Tới lúc này, vợ chồng ông Trọng chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm Uyên không lấy tiền. Vậy thì ví tiền đó ở đâu nhỉ? Bà đã “ᵭάпҺ rơi rất khéo ” lên chiếc ghế cơ mà?

Chỉ mấy phút sau, Quỳnh đã về đến cửa tiệm. Cô vội vàng bước vào:

– Bé Uyên, có chuyện gì vậy em?

Chợt nhìn thấy vợ chồng ông Trọng, Quỳnh cúi đầu chào:

– Dạ cháu chào cô chú ạ!

Rồi chị nhìn sang Uyên với ánh mắt dò hỏi. Uyên thật thà kể lại mọi chuyện. Cô chủ nghe xong thì cười:

– À, chuyện đơn giản thôi mà, em lo lắng làm gì thế? Chúng ta không làm việc gì xấu thì có gì phải sợ chứ?.

Tú Uyên lúc này mới giãn cơ mặt ra:

– Dạ vì em chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này chị ạ, nên em …

Bà Linh phì cười:

– Ai nhìn vào lại tưởng là con lấy đấy!

Chị Quỳnh nói:

– Con bé này nó lo đấy ạ, chứ Uyên mà lấy thì đâu dám tới đây làm việc nữa! Để cháu mở camera là biết ngay. Có lần, anh Bá Tùng cũng quên tài liệu ở đâu rồi tới đây nhờ cháu kiểm tra mà!

Ông Trọng nhíu mày:

– Thằng Tùng nhà chú mà có quên tài liệu ư?

Ông ngạc nhiên lắm chứ, vì Bá Tùng nổi tiếng là người cực kỳ cẩn trọng trong kinh doanh. Nếu không, sao ông nội dám đặt cả tập đoàn lớn vào tay chàng trai trẻ như vậy? Tùng lại là người vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, không thể có chuyện nó quên tài liệu được?

Quỳnh nghe câu hỏi của bác sĩ Trọng thì vừa mở máy vừa gật đầu:

– Dạ vâng ạ, nhưng anh ấy xem xong thì không phải quên ở đây. Hôm đó cũng đông khách, có cả cô người mẫu gì đó bạn với anh Tùng đấy ạ, cô ấy tới mua hoa sau anh Tùng!

Tú Uyên ” à ” lên một tiếng:

– Chắc là cái cô Trà My mà hôm cô Linh mua hoa cũng tới đây đấy ạ!

Chị Quỳnh gật gật:

– Đúng rồi, tên là Trà My. Vì cháu nhớ chị đó nói quen anh Tùng chứ không nhớ tên lắm!

Ông Trọng trộm nghĩ, chắc là con trai ông muốn tìm hiểu chuyện gì đó nên lấy cớ tìm tài liệu, chứ một người như Bá Tùng không thể cầm tài liệu của Tập đoàn vào tiệm hoa được. Còn Tú Uyên, nhắc đến cô người mẫu chỉ thấy ngứa tai, ngứa miệng. Nhưng chuyện cô ta đe dọa Uyên cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng nên kể ra lúc này làm gì. Vả lại, cô ta có là cái thá gì đâu mà Uyên phải sợ chứ?

Màn hình camera được mở ra, từng hành động, cử chỉ hiện lên rõ mồn một vì Quỳnh lắp tới mấy camera trong tiệm. Bốn người cùng xúm lại, hồi hộp xem diễn biến. Đúng là bà Linh có rơi một vật nhỏ tгêภ ghế sofa. Quỳnh phóng to màn hình – đó quả là chiếc ví nho nhỏ. Lúc ấy, bà đang nói chuyện với Tú Uyên, còn cô đang lắng nghe bà rồi sau đấy cúi xuống lấy hoa hồng. Nhưng có một người bước vào ngay sau bà Linh và khi chiếc ví rơi xuống, cô ta đã bước đến phía trước ghế sofa. Dù vẫn đứng sau bà Linh nhưng hai người ở hai bên ghế. Cô ta giả vờ cúi xuống nhìn chậu hoa cạnh bàn để che camera góc bên này. Tuy nhiên, ở một góc khác, mọi người đều thấy rất rõ bàn tay Trà My thò ra sau, rất nhanh chóng lấy chiếc ví rồi đút luôn vào túi được xẻ tгêภ chân váy của mình. Hành động rất chuyên nghiệp, biết tìm cả cách che camera.

Nhưng cô ta đâu ngờ, vì tiệm thường đông khách nên Quỳnh lắp nhiều camera, có những cái ” mắt thần nhỏ ” ngay sát bàn làm việc của cô. Bởi trước đây Quỳnh quản lý tiệm hoa một mình, thỉnh thoảng mới có người đến làm thời vụ vào dịp lễ Tết, nên việc kiểm soát khách vào mua hoa không đơn giản. Nay có Tú Uyên, cô đỡ lo hơn, nhưng Uyên thật thà lại mê hoa nên nhiều lúc ngồi cắm hoa say sưa quên cả thời gian. Quỳnh thở phào một tiếng:

– Lại là cái cô đó, mới nhắc tên xong, vì nhìn cô này là con nhận ra ngay!

Bà Linh và ông Trọng mỉm cười vì họ đã không nhìn sai con người Uyên. Nhưng chỉ cặp vợ chồng nổi tiếng này mới hiểu được nụ cười của nhau.

Vừa lúc đó, điện thoại bà Linh vang lên – là Bá Tùng:

– A lô con trai!.

Giọng Bá Tùng ấm áp:

– Mama, tình hình sao rồi ạ?

Bà Linh liếc nhìn màn hình camera:

– Tìm được rồi con ạ!

Tùng hỏi dồn:

– Ý mẹ là sao? Tìm được tiền hay người lấy cắp ạ mẹ? Mẹ đang ở tiệm hoa ạ? Nói cho con nghe đi!

Bà Linh cười:

– Khϊếp, xem ra anh còn nôn nóng hơn cả mẹ nhỉ? Cô người mẫu Trà My lấy rồi!

Tùng nói đúng bốn tiếng vẻn vẹn:

– Báo cα̉пh sάϮ thôi!

Bà Linh cau mày:

– Có cần thiết không con? Cũng có quen biết, hay con cho mẹ số điện thoại cô ấy để mẹ gọi xem thế nào, có giải quyết êm đẹp không đã!

Bá Tùng lắc đầu:

– Không được đâu mẹ ạ. Có lần này sẽ có lần khác, có người này sẽ có người khác. Mẹ mà bỏ qua, cô ta lại tưởng mình hiền, để con xem cô ta có còn lọt top người mẫu hàng đầu được không. Cái loại đó làm ở ngành giải trí sẽ ô uế cả hàng ngũ nghệ sĩ. Bố mẹ cứ nghe con, hai mươi triệu cũng to mà cũng không là gì để đo phẩm chất một con người. Nhưng phải cho cô ta hiểu không phải muốn làm gì thì làm đâu!

Vì loa điện thoại to nên mọi người đều nghe giọng Bá Tùng. Uyên cũng hơi ngạc nhiên, trông anh ta ăn nói khó nghe thế, vậy mà cũng có lúc cư xử ʇ⚡︎ử tế, rạch ròi. Cũng phải thôi, người ta đụng đến bố mẹ anh ta kia mà! Quỳnh cũng lên tiếng:

Advertisement

– Cô chú ạ. Anh Bá Tùng nói đúng đấy ạ. Con không biết trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng nghe anh Tùng nói những hai mươi triệu thì là cả một vấn đề rồi ạ.

Bà Linh nhìn chồng, ông Trọng nói:

– Có những cái gai nhổ càng sớm càng tốt!

Bà hiểu ý chồng liền nói với Bá Tùng:

– Ừ, con báo cα̉пh sάϮ đi! Bằng chứng đầy đủ rồi đấy!

Bá Tùng nói nhanh:

– Bố mẹ cứ để con giải quyết cho!

Ông Trọng ghé vào điện thoại của vợ:

– Đúng rồi, bố còn nhớ giữa chúng ta vẫn còn có một vấn đề cần giải quyết nữa!

Bá Tùng cười vui vẻ trong điện thoại rồi chào bố mẹ và tắt máy.

Xong xuôi, bà Linh quay sang Quỳnh và Uyên:

– Cô chú cảm ơn hai cháu nhiều nhé. Phiền quá, may giờ này không đông khách!

Quỳnh nhỏ nhẹ đáp:

– Không sao đâu ạ, sự việc diễn ra ở tiệm của cháu thì cháu sẽ giải quyết dù đông khách hay không, vì cháu không làm gì sai thì đâu có gì phải lo ạ! Cháu chỉ lo lỡ cô không rơi tiền ở đây mà một nơi khác lại mất công đi tìm ạ!

Vợ chồng ông Trọng tạm biệt Quỳnh và Uyên rồi vui vẻ ra về. Hai người đi được một lúc thì Bá Tùng cùng hai đồng chí cα̉пh sάϮ tới tiệm hoa để thu thập bằng chứng, trước khi họ tới biệt thự lấy lời khai của bà Linh. Đúng ra bà phải lên phòng cα̉пh sάϮ trình báo, nhưng Bá Tùng cũng nói bà có tuổi rồi, lại có cα̉пh sάϮ Trương Cẩm trang nổi tiếng giỏi giang nên bà thành ngoại lệ. Vụ việc này, bà lại là người bị hại nên mọi việc được diễn ra nhanh chóng và thuận lợi.

Tối hôm đó, tại một sân khấu thời trang lớn của thành phố C…

Trà My đang cùng những người mẫu khác mặc trang phục, trang điểm chuẩn bị biểu diễn trong lễ ra mắt một bộ sưu tập mới. Cô ta đang liếc nhân vật được chọn là vedette của tối nay với ánh mắt ghen tị. Trà My lim dim nghĩ đến ngày mình được đứng vào vị trí ấy. Trang phục đã xong, còn mười lăm phút nữa, buổi trình diễn sẽ bắt đầu. Bỗng có hai người dáng cao lớn bước đến và nói:

– Xin lỗi mọi người, chúng tôi tới từ phòng cα̉пh sάϮ điều tra Ϯộι phạm thành phố C, có việc đến phiền mọi người một chút ạ!

Trong khi tất cả đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì thì đồng chí cα̉пh sάϮ mặc thường phục, sau khi đưa tấm thẻ ngành ra để chứng minh lời vừa nói, liền bước lại trước mặt Trà My:

– Chào cô Trà My, mời cô cùng chúng tôi về trụ sở cα̉пh sάϮ để phối hợp điều tra về hành vi ăn trộm tiền của bà Dương Trúc Linh!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất