Tình cờ yêu – Chương 15

Vũ Linh 112

Tác giả: An Yên

Câu nói của bà Trúc Linh khiến Trà My chưng hửng. Bà Linh thầm nghĩ, cháu còn non và xanh lắm. Với bà đây, Trà My hay trà xanh, trà nào bà cũng dẹp được hết. Ngày trước, dù bị bắt sắp bán qua biên giới mà bà còn thoát được, mấy cái trò mèo này nhằm nhò gì chứ!

Tự thưởng cho cái suy nghĩ của mình một nụ cười, vợ của bác sĩ Trọng ung dung ngắm hoa rồi nói với Tú Uyên:

– Con ơi, cho cô hai bó hoa tulip xanh nhé! Một bó lát nữa cô đưa về nhà cắm, còn một bó con nhờ người ship tới nhà của cô Đan Thư được không?

Uyên cười tươi:

– Dạ tất nhiên là được ạ! Con cảm ơn cô đã ủng hộ ạ!

Trà My xuýt xoa:

– Cô chịu chơi ghê, tặng luôn cho em gáι một bó, hoa đó đắt lắm cô ạ!

Bà Linh mỉm cười:

– Cô nói rồi, tính cô nó thế, đã thích là phải làm ngay. Hoa tulip rất mạnh mẽ, có mạnh mẽ mới đạp được những ngáng trở tгêภ đường đời. Người ta nói ” chị em gáι như trái cau non ” mà, chị có thì em cũng phải có chứ, huống hồ đây là loài hoa yêu thích của Đan Thư.

Trà My lại dở giọng dẻo quẹo thấy ớn:

– Dạ cô nói chí phải ạ, người từng trải như cô quả là có vốn sống tuyệt vời!

Bà Linh nghe ngứa tai với mỗi câu nịnh nọt sáo rỗng đó, bà nói:

– Ôi dào, sống lâu lên lão làng thôi cháu ơi. Người có vốn sống trước hết phải biết điều cháu ạ, biết cái gì nên hay không, biết cái gì của mình thì giữ, không phải đừng cố giữ làm gì. Biết đúng, biết đủ là được!

Không biết Trà My có đủ trình độ hiểu hết lời bà hay không, nhưng cứ một mực nịnh nọt ” cô nói chí phải ạ” khiến bà chỉ thêm khó chịu. Nếu là bà của thời son trẻ chắc đã cho nó mấy đường quyền rồi chứ chẳng đùa. Nhưng nay tuổi đã sáu mươi, ai lại làm thế. Tuy nhiên, cái tính ương bướng vẫn là bản chất rồi. Nếu chồng bà không phải là ông Trọng thì chắc chẳng thể chịu nổi bà. Đó là may mắn của bà, có được một người chồng yêu thương, chiều chuộng và thấu hiểu.

Thấy cô người mẫu vẫn có ý chờ mình, bà Trúc Linh nghĩ không khéo vỡ mất kế hoạch của mình. Haizz, đành ra về vậy. Rồi bà quay sang Tú Uyên, ngắm nghía cô bé say sưa bó hoa tulip cho mình. Tú Uyên thắt chiếc nơ ra ngoài bỏ hoa rồi cười:

– Dạ xong rồi cô ạ, lát nữa con sẽ nhờ shipper chuyển hoa tới nhà cô Thư ạ.

Bà Linh đón lấy bó Tu – lip xanh rồi mỉm cười:

– Cô chuyển khoản nhé!

Tú Uyên nói số tiền rồi cẩn thận chụp màn hình từ máy của mẹ Bá Tùng. Xong xuôi, cô hỏi:

– Dạ cô có cần gì nữa không ạ?

Bà Linh lắc đầu:

– Không con ạ, vài hôm nữa cô lại ghé nhé!

Tú Uyên tạm biệt bà Linh. Trà My thấy bà chào lại Uyên thì cũng quay sang cô:

– Chào em nhé, chị cũng đi đây!

Cô ta lại nhìn bà Linh cười cười:

– Cô ơi, chúng ta đi nhé! Cháu có mấy trường hợp làm từ thiện muốn hỏi ý kiến của cô chú!

Bà Linh nhìn sang Trà My:

– Từ thiện là tại tâm, sao phải hỏi ý kiến?

Trà My mỉm cười:

– Dạ, cháu được biết cô chú có tấm lòng Bồ Tát, cháu cũng có cái tính thương người nên hay tìm hiểu các hoàn cảnh khó khăn để giúp đỡ. Thú thật với cô, cháu thấy mình may mắn hơn bao người nên ngoài giờ biểu diễn và đóng quảng cáo, cháu thường giúp những hoàn cảnh nghèo khổ. Nhưng cháu đã phát hiện ra có nhiều trường hợp giả vờ tạo một hoàn cảnh khó khăn để xin tiền từ thiện cô ạ.

Bà Linh cau mày:

– Bất kì trường hợp từ thiện nào cũng cần tìm hiểu kĩ chứ, mình không nắm được thì đừng nên trách người khác.

Trà My thân mật cầm tay bà Linh:

– Thì thế nên cháu mới đến nhà cô chú để hỏi ý kiến vì cháu lâu nay cứ làm việc thiện bằng tâm nên cứ thấy thương là giúp cô ạ!

Bà Linh trộm nghĩ, cái bản mặt đó mà làm từ thiện được chắc phúc ba đời. Nhưng đến cuối cùng, bà vẫn nhỏ nhẹ:

– Vậy thì cháu cứ làm như từ trước tới giờ đi, đâu phải lăn tăn điều gì? Còn khi nào hết thương thì hết giúp!

Trà My bắt đầu thấy khó chịu nhưng vẫn giọng năn nỉ:.

– Dạ, vì cô chú có kinh nghiệm, nên có một số vấn đề cháu cần hỏi thôi ạ. Cô bận gì sao ạ?

Bà Linh lắc đầu:

– Có gì bận đâu cháu, cô giờ rảnh lắm, chỉ là cô nghĩ những việc đó chẳng có gì phải hỏi cả!

Nói rồi, bà bước về phía cửa. Trà My cũng lẽo đẽo theo sau. Tú Uyên nhìn theo bóng sáng cô ta mà thấy ghê tởm. Cái dạng người như cô ta mà có tình yêu thương bao la đến thế thì thế giới này chỉ toàn màu hồng thôi.

Mẹ của Bá Tùng ra đến ngoài đường, định lên xe thì nhìn thấy Trà My cũng chuẩn bị tư thế mở cửa xe. Bà nghĩ, không lẽ cô ta theo mình về tận nhà thật ư? Thôi mặc kệ, xem cô ta bày trò gì. Nhưng nghĩ tới kế hoạch mình định làm ban nãy, bà liền quay lại cửa hàng hoa trước con mắt ngơ ngác của Trà My. Cô ta gọi với theo:

– Cô Linh, cô đi đâu đấy ạ?

Bà Linh vờ như không nghe, vẫn bước tiếp. Trà My cũng nhanh chân bước theo. Bà vừa vào ,Tú Uyên ngạc nhiên:

– Cô quên gì sao ạ?

Mẹ của Bá Tùng mỉm cười:

– Đúng là cô già rồi nên đầu óc lú lẫn thật. Cô quên hai việc. Thứ nhất, nhờ con lấy giúp cô một bó hoa hồng Đà Lạt, cô giúp việc thích mỗi loài hoa ấy. Cô sẽ cắm để ở bàn ăn cho đẹp. Việc thứ hai, chú nhắc hôm nào con rảnh thì ghé nhà cô chú chơi lâu lâu một chút

Bà vừa nói vừa ᴅịcҺ chuyển người lại gần ghế sofa và đã ” ᵭάпҺ rơi ” một vật gì đó nho nhỏ. Người theo sau bà nghe không sót một tiếng nào nãy giờ mẹ Tùng nói với Uyên, trong bụng thầm nghĩ, con nhãi ranh cóc ghẻ này là cái thá gì mà bố mẹ anh Tùng mời tới nhà chơi nhỉ? À chắc là con này tính xin giúp việc nhà nên cô chú ấy mới bảo đến chơi để xem xét đây mà. Chỉ có đầu óc nhà quê, suy nghĩ thiển cận như nó mới nghĩ đến những câu chuyện ngôn tình, rằng từ người giúp việc có thể lên vị trí bà chủ. Non lắm em ạ, ngoài đời làm quái gì những chuyện như thế, vớ va vớ vẩn! Trà My mỉm cười, ʇ⚡︎ự thưởng cho cái suy nghĩ tuyệt vời của mình rồi nói với mẹ Tùng:

– Con không biết xu nịnh đâu ạ. Nhưng nói thật, con chưa thấy ai đối xử với người giúp việc như cô, để ý đến cả sở thích của người giúp việc. Ai vào nhà cô dù có đi lau nhà cũng được cư xử ʇ⚡︎ử tế. Sau này, con cũng học tập lối sống của cô!

Bà Linh quay đầu lại:

– Ơ, cháu chưa đi sao? Nãy thấy mở cửa xe rồi mà?

Trà My tươi cười:

– Con chờ cô mà!

Bà Linh ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Người giúp việc cũng là con người, họ chỉ khác ta ở công việc thôi. Nếu không có họ, làm sao ta có nhà sạch cơm ngon? Đó cũng là một nghề đáng trân trọng trong xã hội, chỉ những kẻ đeo bám người khác, lười biếng mới đáng khinh cháu ạ!

Trà My dạ dạ vâng vâng rồi theo chân bà Linh bước ra ngoài. Ngồi vào xe của mình, cô ta theo xe mẹ Bá Tùng về biệt thự, trong lòng sung sướиɠ nghĩ đến kế hoạch sắp thành của mình.

Hai chiếc xe từ từ tiến vào sân Biệt thự sau khi Ꮙ-ú Tư mở cάпh cổng lớn. Bà Linh bước ra, trao bó hoa hồng cho Ꮙ-ú Tư:.

– Tặng cô giúp việc xinh đẹp nè!

Vú Tư cười cười:

– Cái cô này cứ bày vẽ ra!

Bà Linh lườm Ꮙ-ú:

– Thế chị có nhận không? Nếu không để em trả lại cho con bé Uyên!

Bà giúp việc tủm tỉm:

– Dại gì mà không nhận? Cảm ơn cô chủ xinh đẹp nha!

Cả hai cùng cười vui vẻ rồi ríu rít bước vào trong, để lại Trà My cầm theo giỏ hoa đứng ngẩn ngơ.

Nén cơn tức, Trà My cũng bước vào theo. Cô ta thấy ông Bá Trọng nhìn bà Linh với ánh mắt cưng chiều:

– Vợ hôm nay lại cùng sở thích với dì Đan Thư hả?

Bà Linh cười:

– Dạ, em lấy hai bó y chang luôn, Thư một bó, em một bó, thế nào con bé cũng bất ngờ ý!

Trong mắt bà Linh, Đan Thư vẫn luôn là cô em gáι bé nhỏ. Vì thế, khi nói chuyện với chồng, nhắc tới Thư, bao giờ bà cũng chọn cách nói trẻ con nhất.

Đang vui vẻ thì Trà My cất lời:

– Cháu chào chú ạ!

Ông Trọng nghe giọng chua chua đã khó chịu, liền đưa ánh mắt lười biếng nhìn ra ngoài rồi nói:

– Chào cháu!

Lúc này, bà Linh mới như nhớ ra My nên nói:

– À, em quên, em gặp cô này chỗ tiệm hoa ” Quỳnh ” đó chồng, cô ấy nói có vài việc liên quan đến từ thiện cần hỏi, mà em nghĩ từ thiện là tại tâm, đâu cần gì phải hỏi, nhưng cô ấy vẫn theo em về đây.

Advertisement

Dù đã sáu mươi tuổi, nhưng cái tính thẳng thắn, bộc trực của bà Linh chẳng có gì thay đổi. Bà vẫn nói rõ ra những gì mình đang nghĩ. Ông Trọng nghe vợ kể thì nhìn sang Trà My:

– Ừ, vợ chú nói đúng đấy, từ thiện thì có gì để hỏi đâu!

Trà My vẫn tươi cười, chìa giỏ hoa ra:

– Dạ, cháu có giỏ hoa tặng cô chú, tình yêu của cô chú quả là đẹp như hoa ý! Lúc nào cũng như vợ chồng son!

Ông Trọng nhìn sang Ꮙ-ú Tư:

– Vú cầm hoa đi ạ, cứ đặt chỗ nào đó mà Ꮙ-ú thấy phù hợp!

Rồi ông mới nhìn sang My:

– Cảm ơn cháu vì giỏ hoa nhé! Nhưng cái kiểu so sánh của cháu thì hơi khập khiễng, bởi tình yêu của cô chú chả gì có thể so sánh nổi, chứ như hoa thì bình thường quá. Cháu ngồi đi!.

Trà My hơi bối rối, không biết nói sao với vị bác sĩ nên chỉ biết cười trừ rồi đi lại ghế ngồi. Bà Linh thong thả cắm hoa tulip vào lọ rồi nói:.

– Chồng này, con bé Uyên nó cắm hoa khéo ghê, hoa kiểu gì cũng đẹp!

Trà My thấy hơi muối mặt nhưng vẫn gượng cười, hùa theo câu chuyện của bà:

– Dạ đúng ạ, giỏ hoa ban nãy là cháu chọn kiểu, em ấy cắm mà còn đẹp hơn cả trong Catalogue ạ!

Ông Trọng như không để ý câu nói đó mà hỏi luôn:

– Sao, cháu cần hỏi gì?

Trà My nhẹ giọng:

– Dạ, cháu biết cô chú hay đi làm việc thiện giúp người, cháu cũng vậy. Nhưng hiện tại, cháu thấy một số người giả khóc lóc để xin từ thiện. Làm sao để ρhâп biệt hả chú? Cháu muốn nghe lời khuyên từ cô chú để vững tâm hơn tгêภ con đường mình chọn!

Ông Trọng tỉnh bơ:

– Có gì đâu, chuyện đơn giản như vậy mà cũng hỏi sao? Tìm hiểu – đó là cách tốt nhất. Như cô chú, muốn từ thiện cho một tổ chức hay cá nhân đều phải tìm hiểu cặn kẽ, tìm hiểu nhiều ắt sẽ quen. Cũng giống như nhìn người đó cháu, có người nhìn cái là biết người tốt, có kẻ chỉ liếc thôi cũng biết không ra gì rồi!

Trà My cứng họng. Bà Trúc Linh tủm tỉm cười. Bà đã nói rồi mà cứng đầu không chịu nghe cơ. Gặp bà thì còn đỡ, chứ đòi gặp chồng bà bằng được thì chịu nghe lời cay đắng nha con. Còn non và xanh lắm người mẫu ạ!

Ngồi một lát, chả có chuyện gì để nói, Trà My đứng dậy xin phép ra về. Vừa ra tới sân, cô gặp ngay Bá Tùng đang đi xe vào. Xuống xe, nhìn thấy Trà My, Tùng cau mày:

– Đến đây làm gì thế?

My cười dịu dàng:

– Dạ, em tới thăm cô chú và hỏi một chút về việc từ thiện, vì em sắp có chuyến từ thiện ạ!

Bá Tùng nhướn đôi mày rậm tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Cũng biết làm từ thiện ư? Hỏi xong chưa? Xong rồi thì về đi!

Tùng nói xong, không đợi câu trả lời của Trà My mà đi thẳng vào nhà. Trà My cũng không biết nói gì, chào vợ chồng ông Trọng rồi lên xe. Lúc này, ông Trọng mới bước vào trong, nói cái câu mà ban nãy chưa kịp thốt ra:

– Bơ, con được lắm! Ngoài ngoại hình đẹp trai ra, giờ bố mới thấy anh có nét giống bố đấy!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất