Thấy Bích Hà vừa ăn cơm mà mắt cứ hướng về phía mẹ Liên, bà Thu biết tình hình Ьệпh tật của bà Liên có vấn đề bởi sáng nay bác sỹ khám cho Ьệпh nhân có vẻ căng thẳng, hẹn gia đình lên Ьệпh viện lấy tђยốς, nhưng sau khi đi Ьệпh viện thì Bích Hà đến trường đi học luôn nên bà chưa hỏi được tình hình của bà Liên sao rồi, từ khi bác sỹ về thì bà thấy bà Liên có vẻ mệt, ăn uống ít mà cứ nằm ngủ mê mệt, bà hỏi cô:
– Sáng nay con lên Ьệпh viện gặp bác sỹ, kết quả sao rồi?
– Buồn rồi mẹ ạ…- Hà nói nhỏ, để ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng
– Con cứ nói cho mẹ nghe, mẹ con nằm tгêภ phòng không nghe được đâu…- Bà Thu sốt ruột…
– Bác sỹ nói chỉ còn khoảng 6 tháng, con buồn lắm…
– Mẹ cũng nghĩ như thế, chúng ta phải chuẩn bị ϮιпҺ thần, thời gian này con và Ba nên gần mẹ Liên nhiều hơn…- Bà Thu mắt ngấn nước…
– À mẹ ơi…- Hà ngập ngừng…
– Có chuyện gì con nói đi, nên nhớ mẹ cũng yêu quý con như mẹ Liên, tuyệt đối không được giấu mẹ…
– Anh Chiến nói cưới chạy tang, sợ mẹ con mất rồi phải mãn tang mới cưới được…
– Thằng khốn пα̣п, mẹ con chưa ૮.ɦ.ế.ƭ mà nó đã tính giở thủ đoạn rồi à?- Chưa để Hà nói hết câu, bà Thu đã nổi nóng…
– Mẹ bớt giận mẹ ơi, con không đồng ý rồi mà…
– Chuyện này mẹ không có quyền quyết định mà phải là Ba mẹ con, mẹ chỉ bức xúc thay mẹ con thôi…
– Con xin lỗi mẹ, đáng lý ra con không nên nhắc đến chuyện này…
– Con không sai, tại mẹ không bình tĩnh thôi…
Nói xong câu đó thì bà Thu im lặng, bà suy nghĩ mãi về lời đề nghị của Chiến, hai đứa quen nhau chưa được một năm, bây giờ bà Liên đang Ьệпh nặng không biết sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào mà anh ta lại đòi cưới là có ý đồ gì? Nhưng bây giờ bà biết nói thế nào để con bé không hiểu nhầm ý của bà còn Liên bạn bà đang Ьệпh nặng thì lại càng không nên nói, thôi thì cứ theo dõi xem cậu ta sẽ như thế nào rồi tùy cơ ứng biến…
Sáng nay ông Tùng gọi Việt vào phòng, Chiến thấy Việt đi qua phòng mình thì nhìn theo xem cậu ta đi đâu, thấy Việt quẹo và phòng giám đốc, mặt cậu ta cau lại tỏ vẻ khó chịu, không biết Việt mang hồ sơ gì và vào phòng ông Tùng để bàn việc gì? Giá mà anh đã cưới được Bích Hà và nghiễm nhiên con rể có quyền đến phòng Ba vợ bất cứ lúc nào, đằng này anh năn nỉ mà Bích Hà không chịu, phải nghĩ cách thôi…
Ông Tùng và Việt đang kiểm tra hồ sơ liên danh của đối tác, hai người có vẻ căng thẳng lắm, ông Tùng rất tin tưởng Việt, anh chin chắn và làm việc rất có trách nhiệm, nhiều khi ông nghĩ nếu cậu ấy là con rể ông thì tốt biết mấy, ông vừa nhận được một hợp đồng thi công dãy nhà liền phố cho một đơn vị tư nhân, thời gian tiến độ gấp quá nên công ty ông không đủ nhân lực để đáp ứng kịp đúng tiến độ, chính vì vậy một đơn vị bạn muốn cùng tham gia thầu, ông hỏi Việt:
– Ý cháu thế nào?
– Theo cháu nếu làm theo hợp đồng liên danh đo công ty M soạn thì mình đang nắm dao đằng lưỡi ạ…
– Sao cháu lại nói thế?…- ông Tùng giật mình
– Dạ, gói thầu này công ty mình nhận, vì sợ không kịp tiến độ nên mới cho họ cùng thi công, nhưng họ lại muốn đứng đầu liên danh, lấy số điện thoại và số tài khoản của công ty họ làm số điện thoại và tài khoản của liên danh, như vậy hợp đồng của công ty mình mà lại phụ thuộc hoàn toàn vào họ…
– Hay. Theo cháu thì giờ chúng ta như thế nào? có đồng ý không? – Ông Tùng dò xét
– Đơn vị này không tin tưởng được bác ạ, theo cháu thì không nên cho họ cùng tham gia thi công,…
– Nếu vậy bác sợ không kịp tiến độ, mà như vậy thì sẽ bể hợp đồng…
– Dạ có cách khác ạ…
– Cháu nói chi tiết hơn nhé…
– Theo cháu công ty mình nhận thầu công trình này, sau đó ký hợp đồng khoán việc không hủy ngang với công ty M…
– Hay. Vậy bác giao dự án này cho cháu phụ trách nhé…
– Dạ, cháu sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ
Bàn xong công việc, ông Tùng vui lắm, ông khoác vai Việt ra cửa còn đứng lại nói chuyện, từ đằng xa Chiến thắc mắc không hiểu hai người nói chuyện gì mà lâu thế, mà ông Tùng còn ra tận cửa ôm vai nói cười, mình phải bằng mọi giá cưới được Bích Hà, bà Liên chỉ còn được mấy tháng, ông Tùng Ьệпh tιм thì cũng được mấy hồi? vậy thì toàn bộ công ty này sẽ nằm trong tay anh mà thôi, lúc đó việc đầu tiên là phải đuổi thằng Việt đi cho khuất mắt, tiếp theo đến lượt bà Thu cũng xin mời đi cho rảnh, lúc đó tất cả nằm trong tay anh, nghĩ vậy Chiến bỗng nhoẻn miệng cười vẻ đắc ý lắm…
Cả đêm qua mẹ có vẻ mệt nên sáng nay Bích Hà nghỉ học để ở nhà cùng mẹ Thu chăm sóc cho mẹ, cô điện cho Quỳnh Như xin phép giúp mình, thấy cô không đi học, bà Thu thắc mắc:
– Sao trễ rồi mà con chưa đi học?
– Đêm qua con thấy mẹ ăn ít, sắc mặt không khỏe nên con nghỉ một bữa ở nhà với mẹ…với lại hôm nay các môn phụ, có gì con mượn tập của Quỳnh Như về chép cũng được ạ…
– Sáng nay Ba con đi làm sớm, hình như đi xa thì phải…nên không kịp ăn sáng chỉ dặn dò mẹ chăm sóc mẹ Liên thôi…
– Để con điện hỏi anh Việt xem công ty có việc gì?
– Thôi con ạ, để Ba con yên tâm làm việc…
Bà Thu không muốn Bích Hà điện cho Việt vì tối qua anh đã nhắn cho mẹ là sáng nay anh và bác Tùng đi xem mặt bằng dự án mới nhận, vì dự án ở ngoài tỉnh nên hai bác cháu phải đi sớm cho kịp…nghe thấy thế bà chỉ kịp dặn con chăm sóc cho bác Tùng và phải chú ý giữ sức khỏe, chúc con đi đường bình an…
– Thu ơi…hụ hụ hụ…- – Tiếng bà Liên gọi yếu ớt…
– Ơi, ơi mình đây…- Bà Thu chạy vội lại giường ngồi xuống xoa Ϧóþ tay chân cho bạn…
– Mẹ để con làm cho ạ…- Bích Hà chạy lại ôm lấy cάпh tay mẹ matxa có vẻ chuyên nghiệp lắm…
– Hôm nay con không đi học à? – Bà Liên hỏi con gáι…
– Dạ, hôm nay con được nghỉ mẹ ạ, có như vậy mẹ mới được con gáι matxa chứ, mẹ thích không? – cô cười và trêu đùa cho mẹ vui…
– Mẹ thích, đã quá, đỡ nhức mỏi hẳn…- sắc mặt bà Liên tươi tỉnh hẳn…
Nhìn con gáι, bà chỉ muốn mình nhanh khỏi để sống mãi với con, nhưng bà biết sức khỏe của mình, thời gian chẳng còn bao nhiêu nữa, ông Tùng sẽ đi bước nữa, ngôi nhà này sẽ diễn ra cảnh mẹ ghẻ con chồng, rồi con bà sẽ khổ, nhìn con gáι xinh tươi vô tư hồn nhiên mà lòng người mẹ quặn thắt, cầu mong con được sống đời bình an nếu như chẳng may một ngày nào đó mẹ phải đi xa…
– Sao mẹ nhìn con mãi thế? – Bích Hà ôm mẹ
– Vì mẹ thấy con đẹp quá,…
– Con giống mẹ mà…
– Con đẹp hơn mẹ ngày xưa, à mà mấy hôm nay mẹ không thấy Chiến đến chơi?
– Anh ấy bận mẹ ạ…
– Hay là hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi? giá mà mẹ được nhìn thấy con yên bề gia thất thì tốt quá…- Bà Liên bỗng nói rồi thở dài…
Bà Thu và Bích Hà nhìn nhau, sao mẹ lại muốn như thế trong khi Chiến lại cũng năn nỉ cô về xin phép Ba mẹ để cưới, giờ có nên nói với mẹ không? chỉ còn mấy tháng nữa thôi…
– Mẹ nói gì thế? Con đang còn học mà…
– À là mẹ chỉ mơ ước vậy thôi, người Ьệпh hay suy nghĩ linh ϮιпҺ lắm…
– Mẹ phải thật khỏe để sống đời với con nha mẹ…- cô ôm lấy mẹ khóc nức nở
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc mà bà Thu cũng giàn dụa nước mắt, không đau lòng sao được khi phải chứng kiến từng ngày, từng tuần rồi từng tháng tàn nhẫn trôi đi, còn gì đau đớn hơn khi tận mắt nhìn thấy sức khỏe của người mình thương yêu đang yếu dần, yếu dần…phải làm sao đây? Nếu cứ như thế này thì nguy mất, Bà Thu lại gần kéo tay Bích Hà ra khỏi giường, nhắc nhở cô:
– Con đi pha cho mẹ con ly sữa, hai mẹ con nhà này nhiều chuyện quá, đang matxa ʇ⚡︎ự nhiên lại ôm nhau khóc…
– Con xin lỗi mẹ Thu, tại con ҳúc ᵭộпg quá, mà mẹ cũng khóc nè…
– Mẹ khóc hồi nào?
– Mắt mẹ cũng đỏ lên rồi kìa…
– Lúc nãy bụi bay vào mắt…
Bà Liên lẳng lặng nhìn hai người, ai có thể hiểu được giờ đây bà đang nghĩ gì? Bà biết tính ông Tùng, hồi Bích Liên còn nhỏ, đã một lần ông say nắng một người phụ nữ khác, bà buồn và đau khổ nhưng hồi đó gia đình Ba mẹ bà thuộc hàng giàu có, ưa sỹ diện nên không cho phép bà được lên tiếng hoặc ly hôn, lúc đó ông Tùng qùγ gối xin lỗi cha mẹ vợ và vợ mình, cam kết không bao giờ tái phạm, nhưng vết thương dù có lành sẹo thì bà cũng không bao giờ quên được, hay sau này không biết ông Tùng có quen ai nữa không thì bà cũng im lặng, tất cả tình yêu thương bà đều dồn vào con gáι, con là tất cả cuộc đời mẹ…giờ đây bà cũng không biết mình còn sống được bao nhiêu nữa? nếu chẳng may một ngày nào đó mà bà phải ra đi, lúc đó con gáι bà sẽ bơ vơ, rồi ai sẽ lo cho con? Rồi bà lại nghĩ đến Chiến, anh ta cũng đẹp trai, cao ráo, có học thức lại cùng tốt nghiệp ngành xây dựng sẽ thuận lợi rất nhiều trong việc kinh doanh của công ty, bà cầu mong mình có sức khỏe để lo cho con gáι học tốt nghiệp ra trường rồi bà lo cho con yên bề gia thất, lúc đó mà ông trời có bắt bà phải ra đi thì bà cũng yên lòng…
– Cháu chào bác ạ,…- Tiếng chào của Chiến cắt ngang dòng suy nghĩ của bà Liên
– Chiến đến chơi à cháu?
– Dạ cháu mới đến…nay nhìn bác khỏe mà tươi tỉnh lên nhiều…- Chiến đon đả…
– Chắc tại em mới matxa cho mẹ nên mẹ khỏe ra á…- Bích Hà tươi cười ghé ngồi bên mẹ…
– Dạo này cháu có hay về quê không?- Bỗng bà Liên hỏi đột ngột
– Dạ, có…- Chiến lúng túng nói dối vì cũng lâu rồi anh chưa về nhà
– Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?
– Dạ, Ba mẹ cháu vẫn khỏe…
– Cho bác gửi lời hỏi thăm Ba mẹ cháu nhé…
– Dạ, cuối tuần này Ba mẹ cháu lên thành phố có việc, cháu xin phép Bác cho Ba mẹ cháu ghé thăm sức khỏe của Bác có được không ạ?
– Bác cảm ơn cháu, được chứ…
Được sự đồng ý của Bà Liên, Chiến vui lắm, vậy là kế hoạch bước đầu đã thuận lợi, rồi cơ ngơi này, công ty nữa cũng sẽ là của anh,…Chiến bỗng mỉm cười…