Qua mùa giông bão – Chương 66

Vũ Linh 345

Tác giả : An Yên

Khả Hân giật mình ngẩng lên, Triệu Thảo My đang đứng ngay trước mặt cô với hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt xoáy thẳng vào cô. Hóa ra chị ấy đã biết việc Khôi Nguyên mua căn chung cư đó cho gia đình cô. Khả Hân hiểu, điều đó không khó khăn gì với một người lắm tiền nhiều của lại rảnh thời gian như Thảo My nếu cô ấy muốn biết. Điều mà cô lo lắng trước đây, điều khiến cô giận dỗi Khôi Nguyên trước đây giờ đang diễn ra trước mắt cô. Nhưng anh đã sang Hàn Quốc rồi, đâu ở bên cạnh để bênh vực cô lúc này? Nghĩ vậy, Khả Hân mỉm cười:

– Thưa chị Thảo My, đó là quá sinh nhật mà anh Khôi Nguyên tặng cho bố tôi!

Khả Hân nghĩ với tính cách của Thảo My, chị ấy sẽ lao vào tát cô, gào lên cҺửι cô. Nhưng không ngờ, Thảo My lại rưng rưng rồi lăn hai dòng nước mắt, giọng nghẹn ngào:

– Nếu cô không suốt ngày ca cẩm rằng cần một ngôi nhà ấm cúng để ổn định cuộc sống, liệu anh ấy có làm vậy không? Cô có biết tôi lo lắng cho công ty, cho sức khỏe của anh Khôi Nguyên lắm không? Cứ nghĩ đến cảnh đêm đêm anh ấy thức trắng để tìm kiếm dự án cho công ty, còn cô chỉ biết hưởng thụ, tôi đau lòng lắm cô biết không? Anh ấy không yêu tôi cũng được nhưng tôi không cam lòng khi Khôi Nguyên ở bên cạnh một người vô tâm như cô!

Khả Hân đang há hốc miệng trước biểu hiện không thể hiểu nổi của Thảo My thì sau lưng cô truyền đến một giọng nói:

– Thảo My, thôi con, dì hiểu mà. Con thương nó, yêu nó, lo cho công ty, dì hiểu là được, rồi Khôi Nguyên cũng sẽ hiểu tấm lòng của con. Yên tâm đi con, dì đã nói rồi, trước sau gì con cũng là con dâu của dì mà vì chỉ có con mới xứng đáng với con trai dì!

À, hóa ra nãy giờ chị ta đang diễn vì có mẹ anh Khôi Nguyên ở đây. Khả Hân chưa kịp lên tiếng thì chị ấy lại sụt sùi:

– Dì, con xin lỗi ạ, nói ra những điều vừa rồi là hơi thiếu lịch sự, nhưng con thực sự…

Chị ta nấc lên, mẹ Khôi Nguyên vội đứng dậy, đi lại ôm lấy Thảo My:

– Dì hiểu mà, ngoan, dì thương, mọi việc dì giải quyết xong rồi!

Thảo My nức nở:

– Con nghe dì nói dì ghé qua đây nên sang chào dì, nào ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của dì và em ấy, con không cố ý đâu ạ!

Mẹ Khôi Nguyên vỗ vỗ vai Thảo My:

– Ừ, người có học như con đâu nghe lén làm gì, không sao đâu, nín đi con!

Khả Hân nắm chặt hai bàn tay, cô đang xem kịch sao? Thảo My dựng lên chuyện ở Nha Trang để vu oan cho cô, giờ lại sụt sùi để lấy lòng thương của mẹ anh, cô ta diễn quá hoàn hảo. Đằng nào thì Khả Hân cũng chẳng thể ʇ⚡︎ử tế trong mắt họ, cô nói:

– Chị Thảo My, trước đây, bố tôi thường dạy rằng một chiếc áo có đẹp và đắt tiền đến mấy, khi khoác lên một thân hình hôi hám, không chịu gột rửa sạch sẽ thì không thể toát lên cái đẹp. Anh Khôi Nguyên cũng bảo với tôi, một con người thơm tho thì dù mặc áo vá vẫn là hoàn hảo. Giờ thì tôi hiểu rồi, lớp vỏ bề ngoài khó che đậy bản chất bên trong!

Tiếng nức nở của chị ta lại to hơn:

– Khả Hân, sao em lại nói như vậy? Ý em là chị xấu xa, có mặc đồ đẹp vẫn hôi hám bẩn thỉu đúng không? Chị yêu anh Khôi Nguyên, lo cho anh ấy là sai sao?

Khả Hân không đáp lại mà cúi đầu chào:

– Dạ, là chị ʇ⚡︎ự nghĩ thôi ạ. Cháu xin phép bác, em chào chị!

Nói xong, cô bước thẳng về phía cửa, vẫn nghe phía sau tiếng sụt sịt của Thảo My và tiếng dỗ dành của mẹ Khôi Nguyên.

Ra khỏi quán cà phê, Khả Hân thở dài một tiếng rồi mệt mỏi trở về công ty. Cuộc gặp gỡ này, cô nghĩ không nên cho anh biết. Công việc của anh bên đó đã căng thẳng rồi, những giây phút trò chuyện của anh và cô cầm vui vẻ chứ! Lấy lại cảm xúc, cô tiếp tục công việc buổi chiều.

Khả Hân về nhà với tâm trạng khá vui vẻ bởi cô không muốn những bực dọc bên ngoài ảnh hưởng đén không khí gia đình. Những người trong gia đình cô biết Khôi Nguyên đi công tác sẽ khiến cô không vui nên cố pha trò để Khả Hân khuây khỏa.

Khoảng tám giờ tối, vừa ăn uống xong xuôi, Khả Hân thấy điện thoại có cuộc gọi video của Khôi Nguyên:

– Nem nướng đang làm gì vậy?

Khả Hân cười:

– Em mới ăn xong, đamg đợi anh gọi thôi. Anh có mệt không ạ?

Khôi Nguyên lắc đầu:

– Không mệt, chỉ buồn và nhớ nem nướng thôi.

Nước mắt đã quanh viền mi nhưng Khả Hân vội quay đi và kìm nén lại. Nỗi nhớ anh cũng những uất ức của cuộc trò chuyện chiều này khiến cô muốn kể ra, muốn tâm sự hết mọi chuyện cùng anh nhưng rồi lại nuốt hết vào trong. Cô chỉ hỏi anh:

– Khôi Nguyên, công việc có tốt không anh? Những dự án anh nói..ổn cả chứ ạ?

Khôi Nguyên bật cười:

– Sao vậy? Lo anh không nuôi nổi mẹ con em à? Em chỉ việc ăn no ngủ kĩ và chờ anh về, mọi thứ ổn cả!

Vì những lời nói của mẹ anh nên cô muốn hỏi nhưng có vẻ như Khôi Nguyên chỉ muốn giữ những mệt nhọc cho riêng mình. Vì thế, Khả Hân chỉ còn cách an ủi anh:

– Vậy Khôi Nguyêm của em phảo cố gắng để nhanh trở về với Khả Hân nhé!

Anh gửi nụ hôn cho cô qua màn hình điện thoại, còn cô vội giục anh đi ngủ:

– Anh ngủ sớm đi, bên đó hơn mười giờ rồi đúng không? Có lạnh không anh?

Khôi Nguyên cười:

– Không có em bên cạnh thì ở đâu cũng lạnh hết!

Cúp điện thoại rồi mà cô cứ ôm khư khư nó trong lòng, trái tιм nhỏ bé bỗng dâng lên một thứ cảm xúc lạ lẫm – một chút thương cảm, một chút lo sợ, một chút hoang mang. Nỗi nhớ và tình yêu choán hết trái tιм cô khiến mọi cảm xúc trở nên hỗn độn. Cô không biết làm như thế nào lúc này, nhưng cô không thể để bố mẹ và Khôi Nguyên phải lo lắng cho mình.

Sáng hôm sau, Khả Hân đến công ty với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Tâm trạng cô khá hơn một chút khi đọc những tin nhắn yêu thương của Khôi Nguyên. Bởi Hàn Quốc cách giờ Việt Nam hai tiếng đồng hồ nên lúc anh đi làm thì cô vẫn còn đang ngủ. Nhờ những dòng tin ấy, Khả Hân quyết tâm tập trung vào công việc, vả lại cô cũng không muốn để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.

Đàn say sưa làm việc, điênn thoại cô báo tin đến từ một số máy lạ:

– Tao nói cho mày biết, cái gì đã là của tao thì mày đừng có mơ mà đụng tới, rõ chưa?

Dù khoing biết đây là số điện thoại của ai nhưng giọng điêun này có vẻ giống Triệu Thảo My. Tin nhắn ấy như một lời cảnh cáo, nhưng Khả Hân không sợ hãï trước những câu từ ấy. Trước đây, cô lo sợ mẹ anh hiểu lầm mình rồi làm khó tình cảm của anh và cô nhưng giờ đây, cô hiểu rằng dù cô có tốt đẹp đến mấy cũng không thể thay đổi thái độ của bác ấy với mình. Bởi trong mắt mẹ Khôi Nguyên, cô là kẻ nghèo, mà đã nghèo thì sẽ hèn, sẽ dùng những mưu kế bẩn thỉu để bước chân vào nhà giàu. Bàn chân cô dẫu có sạch đến đâu cũng sẽ vấy bẩn sàn nhà của họ.

Bên cạnh bác ấy lại còn có Triệu Thảo My, một người mà chắc rằng các diễn viên hạng A cũng phải hờn thì cô dẫu có mười cái miệng cũng ᵭấu không lại. Vì thế, cô chọn cách im lặng, im lặng để yêu anh, để bên cạnh anh. Nếu thực sự anh và cô có duyên thì mọi rào cản sẽ được xóa bỏ. Còn một khi, chữ duyên đã bị mọi vật chất và thủ đoạn che lấp đi thì tất cả cũng chỉ hóa hư vô mà thôi. Nghĩ vậy, Khả Hân không trả lời mà tiếp tục làm việc.

Gần trưa hôm đó, trưởng phòng kinh doanh gọi Khả Hân:

– Khả Hân, em xong việc chưa? Đi cùng anh sang công ty C bàn kế hoạch kinh doanh sắp tới được không?

Vì là lính mới nên cô cũng rất năng động. Dự án với công ty C. được chuẩn bị từ khi Khôi Nguyên chưa đi công tác và nay bắt đầu bước vào giai đoạn thực hiện hợp đồng nên phòng kinh doanh cần theo dõi tiến độ đó. Khả Hân gật đầu:

– Dạ được ạ!

Khả Hân thu dọn tài liệu tгêภ bàn rồi cùng trưởng phòng đến công ty C. Bàn xong công việc cũng đã tới giờ ăn trưa nên anh trưởng phòng rủ cô đi ăn cơm. Khả Hân vội từ chối:

– Dạ thôi ạ, em về công ty ăn cùng Gia Linh cho vui anh ạ!

Trưởng phòng kinh doanh cười:

– Em sợ người yêu nhìn thấy hay sao mà có vẻ ngại thế? Anh nói thật, em vào làm việc gần hai tháng mà công việc bận quá, anh em chưa có dịp chào hỏi nhau, mời em bữa cơm mà khó vậy?

Khả Hân nghĩ đi nghĩ lại thấy mình chắc suy nghĩ nhiều quá nên đề phòng hơi cao. Anh ấy là trưởng phòng của cô, cũng rất nhiệt tình, vui vẻ và tận tụy với nhân viên. Cô còn phải nhờ vả người ta nhiều mà một bữa cơm cũng khó khăn vậy thì không hay lắm. Vì thế, cô gật đầu:

– Dạ không đâu anh ạ, người yêu em không ghen tuông vớ vẩn đâu ạ! Chúng ta đi thôi anh!

Anh trưởng phòng lại cười:

– Nói vậy là ᵭάпҺ động cho anh hiểu Khả Hân đã có người yêu, anh đừng tơ tưởng đúng không?

Khả Hân cúi đầu:

– Dạ, chắc anh cũng có người yêu rồi chứ ạ? Người như anh chắc không thiếu cô muốn lấy làm chồng nhỉ?

Anh ấy nhìn sang Khả Hân:

– Ừ, bọn anh yêu nhau hai năm rồi, cô ấy học đại học xong đang du học ở Hàn Quốc, sau này sẽ về công ty mình đấy! Hai gia đình cũng đi lại rồi, chỉ còn chờ cô ấy về và đám cưới thôi!

Khả Hân thở phào một cái:

– Ồ, vậy mà giữ kín thế!

Trưởng phòng kinh doanh bật cười thành tiếng:

– Đâu, vì em mới vào chứ phòng mình có vài người biết cô ấy mà. Tгêภ công ty thì không biết đâu. Nên em cứ vô tư khi đi với anh nhé!

Bữa cơm diễn ra vui vẻ, anh trưởng phòng rất lịch thiệp và gần gũi với cô theo kiểu anh trai với em gáι.

Vừa ra khỏi nhà hàng, hai người đang đứng chờ nhân viên đưa xe ra cho anh trưởng phòng thì bỗng nhiên một chiếc xe ρhâп khối lớn rú ga lao thẳng vào người Khả Hân. Cô chỉ kịp mở to mắt, miệng há ra mà không thể kêu nổi. Đúng lúc chiếc mô tô tiến sát người cô thì một lực kéo thẳng Khả Hân về phía sau. Một tích tắc hoảng sợ đi qua, Khả Hân thấy mình đang nằm gọn trong tay anh trưởng phòng. Cô run sợ rồi hốt hoảng khi nghe tiếng anh ấy quát:

– Đi đứng kiểu gì đấy hả?

Anh chàng đi mô tô chụo chiếc mũ bảo hiểm kín đầu, loại xe và mũ này dành cho các tay đua, mắt anh ta đeo kính nên không thể nhìn rõ mặt. Anh ta quay lại nhìn Khả Hân và anh trưởng phòng rồi rồ ga phóng xe đi. Mọi việc chỉ diễn ra trong ʋòпg vài phút nhưng khiến Khả Hân tái mét mặt, run rẩy mãi. Một lúc sau, cô vẫn giật mình khi nghe trưởng phòng hỏi:

– Khả Hân, em có sao không?

Lúc này cô mới để ý, cô và anh ấy đang ở trong một tư thế không được minh bạch cho lắm. Cô vội đứng tách ra và lắp bắp:

– Dạ…không…không…ạ, em…hơi sợ thôi ạ!

Trưởng phòng lẩm bẩm:

– Bọn thanh niên bây giờ cứ xem đời thực là phim hay trò game cuat chúng hay sao ấy nhỉ? Suýt nữa đâm ૮.ɦ.ế.ƭ người ta!

Nhân viên nhà hàng cũng chạy ra hỏi han cô nhưng quả thật là người cô không hề xây xát tý gì vì chiếc xe chưa đụng vào cô. Khả
Hân cúi đầu:

– Cảm ơn anh, nếu không có anh…

Trưởng phòng lắc đầu:

– Em không sao là tốt rồi, em mất miếng da nào, anh ân hận ૮.ɦ.ế.ƭ mất!

Nói rồi, hai người cùng lên xe về công ty.

Tối hôm đó, sau một ngày họp hành căng thẳng với Tập đoàn, Hoàng Khôi Nguyên day day thái dương, tắm táp rồi cố lấy lại vẻ mặt tươi tắn để gọi về cho Khả Hân. Tuy nhiên, vừa mở điện thoại, anh nhìn thấy một tệp tin được gửi tới từ một tào khoản zalo lạ. Vừa bấm vào xem, anh ngỡ ngàng khi thấy một loạt ảnh chụp Khả Hân và trưởng phòng kinh doanh đang ôm ấp nhau rất tình cảm ngay trước cổng một nhà hàng khá sang trọng….

Hai cάпh tay của Khôi Nguyên buông thõng xuống…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất