Tác giả: Yên An
Khả Hân tò mò đi ra phòng bảo vệ :
– Bác ơi, có ai tìm gặp cháu ạ bác?
Bác bảo vệ gỡ cặp kính rồi đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ, mỉm cười:
– Khả Hân hả, lúc nãy có một đứa bé chạy vào đưa mảnh giấy này cho bác bảo có người tìm con!
Khả Hân vội vàng mở mảnh giấy. Một dòng chữ ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô:
– Cô Khả Hân, tôi là mẹ Khôi Nguyên. Tôi đang đợi cô ở quán cà phê đối diện công ty. Cô ra ngay nhé!
Khả Hân gật đầu cảm ơn bác bảo vệ rồi xin phép ra ngoài. Tim cô bỗng ᵭ.ậ..℘ thình thịch. Cả tháng nay, bác ấy không hề xuất hiện trước mặt cô, Thảo My cũng không gây khó dễ gì cho cô và anh. Sáng nay anh vừa đi, buổi chiều bác ấy đã hẹn gặp cô. Liệu đây có phải là kế điệu hổ li sơn? Biết rằng ngày này sẽ đến, sẽ có lúc cô phải đối mặt với mẹ của anh, nhưng không hiểu sao, Khả Hân cảm thấy hơi bất an.
Bước chân nặng nề của cô chạm đến bậc cửa của quán cà phê đối diện cổng công ty. Khả Hân cố gắng bình ổn tâm trạng, cô đặt tay lên ռ.ɠ-ự.ɕ, cố gắng hít sâu, thở đều, lấy lại sự bình tĩnh. Phải rồi, Khôi Nguyên là con trai duy nhất của bác ấy, không lẽ mẹ anh lại khiến anh phải đau khổ. Vả lại, Khôi Nguyên đã dặn dò cô luôn phải bình tĩnh, không được suy nghĩ linh ϮιпҺ cơ mà. Cô không thể để anh phải lo lắng cho mình. Cảm thấy đã ổn hơn, Khả Hân đẩy cửa bước vào.
Vì đã từng gặp bác nên Khả Hân không khó để tìm ra mẹ Khôi Nguyên. Đang là giờ làm việc nên quán khá rảnh người, mẹ anh ngồi trầm tư trong một góc nhỏ nhìn phố xá đi lại. Phải nói rằng bác ấy rất đẹp, một vẻ đẹp sang trọng, quý phái nhưng đôi mắt lại có nét đượm buồn, y hệt như mắt của Khôi Nguyên…
Khả Hân nhanh nhẹn rảo bước tới:
– Dạ cháu chào bác ạ!
Bà Thu Lan ngước nhìn cô gáι trước mặt rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện:
– Ngồi đi!
Khả Hân kéo ghế và ngồi xuống. Bà Thu Lan hỏi:
– Cô uống gì?
Khả Hân cúi đầu:
– Dạ cháu uống nước lọc là được rồi ạ!
Bà Thu Lan vẫy cậu nhân viên phục vụ:
– Cho hai ly nước cam nhé!
Rồi bà nhìn thẳng vào mắt cô:
– Chắc cô cũng đoán được mục đích của việc tôi gọi cô ra đây chứ?
Khả Hân lễ phép:
– Dạ, cháu không biết bác muốn dạy bảo cháu điều gì ạ!
Mẹ Khôi Nguyên thở dài một tiếng:
– Tôi nào dám dạy bảo cô! Cô có biết Khôi Nguyên sang Hàn Quốc làm gì không?
Khả Hân gật đầu:
– Dạ cháu có nghe anh ấy nói sang bên đó để bàn về vấn đề du học và một số dự án của công ty ạ!
Bà Thu Lan mỉm cười:
– Vấn đề du học thì đúng đấy! Nhưng dự án mà nó nói thì…Cô biết không, vì yêu cô, nó bỏ rơi con bé Thảo My ngoan ngoãn vốn đã được hai bên gia đình chúng tôi hứa hôn. Giờ nhà họ Triệu đòi rút vốn khỏi công ty. Đây vốn là công ty con của Tập đoàn bên Hàn Quốc nhưng Khôi Nguyên đã phát triển nó và dần tách riêng thành công ty ᵭộc lập. Triệu gia và Hoàng gia rót không ít vốn vào đó. Giờ nếu ông nội của Khôi Nguyên và gia đình Thảo My rút vốn thì công ty sẽ đứng tгêภ bờ vực phá sản, Tập đoàn sẽ xem xét lại tư cách của Khôi Nguyên đấy!
Khả Hân há hốc miệng:
– Cháu…cháu…không hề biết việc này ạ!
Bà Thu Lan mỉa mai:
– Cô chỉ biết vui chơi, đâu biết nó vất vả khổ sở chèo lái cái công ty này thế nào. Nếu tôi không nhầm, cô mới học hết cao đẳng, đang học thêm Đại học tại chức, sao có thể sánh với Thảo My? Cô nghĩ có thể đem cái thứ lý thuyết tình yêu vớ vẩn ấy lừa bịp tôi sao? Nếu Khôi Nguyên trắng tay, cô còn yêu nó không?
Những gì mẹ anh vừa nói, cô không hề biết. Gặp cô, bao giờ anh cũng điềm tĩnh, vui vẻ và nhẹ nhàng, chưa bao giờ cô thấy anh căng thẳng. Vì cô vô tâm hay vì anh giấu cảm xúc quá kĩ? Khả Hân ngồi thẳng người tгêภ ghế, tay xoay cốc nước cam:
– Thưa bác, chuyện của công ty mà bác vừa nói quả thật cháu không biết ạ. Nhưng tình yêu cháu dành cho anh Khôi Nguyên là thật. Cháu không yêu nhà xe của anh ấy , cháu chỉ yêu con người anh ấy thôi ạ! Bác cũng là người mẹ, cháu nghĩ bác cũng sẽ rất vui khi con mình hạnh phúc đúng không ạ?
Bà Thu Lan ᵭ.ậ..℘ bàn:
– Hỗn láo! Cô lấy tư cách gì mà lên giọng dạy đời tôi? Cô lấy tư cách gì để đem lại hạnh phúc cho con trai tôi? Người đem lại hạnh phúc cho con trai tôi chỉ có thể là con bé Thảo My. Nếu cô không xuất hiện, giờ đây chắc chắn hai đứa chúng nó đã chuẩn bị đám cưới rồi, cô hiểu không?
Khả Hân vẫn kiên nhẫn:
– Thưa bác, cháu nghĩ nếu anh Khôi Nguyên thực sự yêu chị Thảo My thì sẽ không bao giờ nói tiếng yêu với cháu đâu ạ!
Bà Thu Lan chỉ thẳng vào mặt cô, rít lên:
– Là vì cô, chính cô đã bỏ bùa mê tђยốς lú khiến nó mê mẩn. Con trai tôi suốt ngày chỉ biết đến công việc, cái lần đi Nha Trang, Thảo My kể với tôi rằng chính cô đã cho tђยốς vào ɾượu chuốc cho nó say mèm, để dụ dỗ nó, buộc nó có trách nhiệm. Tôi được biết gia đình cô di cư khắp nơi như dân du mục, từng lấy một thằng chồng cả nhà tật nguyền lại người dân tộc. Cái lũ mọi rợ ấy toàn dùng bùa yêu nên thằng con ngu dại của tôi mới ૮.ɦ.ế.ƭ mê ૮.ɦ.ế.ƭ mệt như thế!
Hai bàn tay Khả Hân đã nắm chặt, cô nhắm mắt, cố hít một hơi thật sâu và nói:
– Thưa bác, chuyện này không liên quan gì đến gia đình cháu ạ! Quê cháu cũng ở miền Bắc, vì kế sinh nhai mới phải đi khắp nơi nhưng không bao giờ dùng mưu hèn kế bẩn để đạt mục đích ạ. Chúng cháu nghèo nhưng không hèn đâu bác!
Bà Thu Lan bĩu môi:
– Tôi không lạ gì cái ngữ nhà cô. Bày đặt đi du học, sang bên đó được một thời gian ʇ⚡︎ử tế rồi trốn ra ngoài làm, phản bội công ty, lừa một thằng Hàn Quốc hám của lạ rồi đổi đời. Một số khác thì như cô, lừa những đại gia Việt như con trai tôi để bao nuôi cả cái bè lũ hang hốc nhà cô. Tôi nói cho cô biết, Khôi Nguyên nó ngu nên sập bẫy chứ tôi thì không bao giờ.
Khả Hâm thấy sống mũi đã cay cay. Cô có thể chịu khổ nhưng không thể chịu ทɦụ☪, không thể để cả gia đình bị sỉ ทɦụ☪ như vậy được. Đây không phải là lúc yếu đuối, Khả Hân nhìn bà Thu Lan:
– Thưa bác, những gì bác nói với cháu là không đúng ạ! Việc ở Nha Trang là không có thật đâu bác. Cháu biết, dù có thanh minh thì bác cũng không tin nhưng cháu yêu anh Khôi Nguyên hoàn toàn không vì vật chất ạ. Cháu không biết vì sao bác chẳng ưa cháu nhưng không thể vì ghét một người mà bác vu oan cho họ được ạ!
Bà Thu Lan cười lớn:
– Người ta nói kẻ có học hơn người ít học ở chỗ đó. Người được ăn học thì ăn nói nhu mì, còn kẻ học chắp học vá thì cãi người lớn nhem nhẻm. Tôi đã không trực tiếp vào phòng kinh doanh gặp cô mà nhờ thằng bé ᵭάпҺ giày đưa giấy cho bảo vệ gọi cô ra là để giữ thể diện cho cô, thế mà cô còn mồm năm miệng mười!
Khả Hân hiểu mẹ anh đang so sánh cô với Thảo My. Cô ấy luôn nhẹ nhàng ʇ⚡︎ử tế trước mặt mẹ anh, thảo nào luôn được lòng bác ấy. Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh và bất ngờ khiến Khả Hân không kịp phản ứng trước tình huống. Cô cúi đầu uống một ngụm nước cam để lấy lại bình tĩnh:
– Thưa bác, con chỉ nói thật tình cảm của mình, có gì sai sót mong bác bỏ qua ạ!
Bà Thu Lan thở dài:
– Thực ra, tôi cũng không phải người hẹp hòi. Cô biết đấy, công ty này không nhỏ, nếu nó có bề gì, hàng trăm con người sẽ ra sao? Gia đình họ sẽ khốn đốn thế nào? Công sức bấy lâu nay của Khôi Nguyên sẽ đổ sông đổ bể cả. Ừ thì cho là cô yêu nó chân thành, cô có thể giương mắt nhìn người cô yêu gồng vai chống chọi với nguy cơ phá sản chỉ vì cô ôm cái tình yêu ích kỉ của mình không? Hay là cô chấp nhận hi sinh bản thân để người cô yêu được công thành danh toại?
Khả Hân im lặng. Rõ ràng, cô thấy mình đang trong hoàn cảnh y chang những nữ chính ngôn tình đang bị mẹ nam chính o ép, bắt rời xa con trai họ. Bài toán ” giữ vững sự nghiệp cho con trai tôi là sự hi sinh cao cả cho tình yêu” luôn cho kết quả là sự li biệt của hai nhân vật chính trong đau thương hàng năm trời. Nhưng đây là cuộc sống, đâu ai viết cho cô một cái kết đẹp một khi đã buông tay???
Giọng bà Thu Lan lại vang lên:
– Vì thế, cô Khả Hân ạ, cô nghĩ mãi rồi. Đúng lúc công ty có một số suất đi du học, tôi biết đó là mơ ước của chị em cô. Em cô thì tôi không bàn đến, nhưng còn cô, quá khứ của cô, tôi không muốn nhắc lại. Là một phụ nữ, bản thân tôi cũng rất thương mẹ con cô, tôi nói thật đấy! Cô cứ mạnh dạn đi du học, có bằng cấp đàng hoàng, lúc ấy, cô có thể ở lại Hàn Quốc hoặc về công ty với chỗ đứng vững vàng. Tôi thấy trưởng phòng kinh doanh khen cô có năng lực lại cẩn thận trong công việc, biết đâu lúc đó, cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp hơn bây giờ?
Khả Hân nhẹ nhàng:
– Dạ cháu sẽ đi học mà bác. Dù bác không khuyên nhủ thì cháu vẫn tiếp tục học vì thời đại bây giờ cần phải học hỏi ạ!
Mẹ Khôi Nguyên gật đầu:
– Cô nghĩ được như thế là tốt! Cô cứ học chứ đừng nghĩ đến chuyện bấu víu đàn ông để tồn tại, ทɦụ☪ lắm! À, cậu trưởng phòng kinh doanh cũng chưa lập gia đình, hay tôi giới thiệu cho cô, biết đâu công ty lại có một cặp đôi đẹp nhỉ?
Khả Hân cảm thấy cổ họng mình nghẹn ắng hẳn lại. Hình như có gì đó vướng ở cổ khiến cô không thở nổi. Sao mẹ của anh lại có thể nói ra những câu như thế với cô cơ chứ? Cố lấy lại bình tĩnh, Khả Hân nói:
– Thưa bác, cháu nghĩ chuyện vợ chồng là duyên phận ạ, bác không cần làm mai mối đâu ạ!
Bà Thu Lan nghiêm giọng:
– Nhưng nhất định, cô phải tránh xa con trai tôi, cô với nó không bao giờ phù hợp cả!
Khả Hân nhìn người phụ nữ quý phái trước mặt cô:
– Bác có thể cho cháu biết vì sao bác lại không ưa cháu không ạ?
Bà Thu Lan nở nụ cười nửa miệng:
– Vì cô không có tư cách để yêu nó. Một người đàn bà đã qua một đời chồng, bị dụ dỗ lừa gạt như cô không phù hợp với nó. Nếu cô yêu nó, thì nên nghĩ cho sự nghiệp của nó. Cưới Thảo My, nó sẽ có tất cả, củng cố được địa vị, hay là cô định ôm ấp tình yêu mà để nó sống trong căng thẳng, suốt ngàu lo cơm áo gạo tiền?
Khả Hân hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Thưa bác, bác có chắc chắn anh Khôi Nguyên sẽ thực sự hạnh phúc khi ở bên chị Thảo My không ạ?
Bà Thu Lan hơi khựng lại một chút, đáy mắt lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi quay lại vẻ ban đầu:
– Tất nhiên, khi vật chất đầy đủ, ắt sẽ có hạnh phúc. Trong ʋòпg một tháng này, tôi nghĩ cô nên chọn làm thời gian cắt đứt với Khôi Nguyên. Tôi cũng sẽ tạo điều kiện cho Thảo My gần gũi con trai tôi hơn nữa. Đàn ông mà, cô đơn rồi cũng quen và cũng quên cả thôi. Nó còn có gia đình, dòng tộc bạn bè và cả Thảo My nữa, cô không phải lo. Tôi tin rồi Khôi Nguyên sẽ hiểu ai mới là người phù hợp với nó, với cô, chỉ là cơn say nắng mà thôi!
Rồi bà Thu Lan lấy trong túi ҳάch ra một phong bì khá dày đẩy về phía cô:
– Cô đừng nghĩ tôi bồi thường điều gì cho cô vì cô cũng chẳng con trong trắng khuê các để tôi phải áy náy. Số tiền này là lộ phí đi đường, sau này sẽ giúp cô lúc mới sang Hàn Quốc thôi, xem như tình cảm riêng tôi dành cho cô!
Khả Hân đẩy chiếc phong bì lại phía bà và lắc đầu:
– Cảm ơn bác, cháu ʇ⚡︎ự lo được ạ. Cháu đã nói không đến với anh Khoi Nguyên bằng vật chất mà bác! Còn tấm lòng của bác, cháu cũng xin nhận bằng tấm lòng ạ! Xin phép bác cháu về làm việc ạ!
Nói rồi, cô đứng dậy cúi chào và rảo bước đi. Thế nhưng, cô vừa đi được hai bước thì một giọng nói khác vang lên:
– Không vì vật chất, thế căn hộ chung cư cả nhà cô đang ở là cái gì?