Qua mùa giông bão – Chương 60

Vũ Linh 258

Tác giả : Yên An

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, bà Thu Lan bực giọng:

– Không ra thể thống gì hết! Một con nhãi ranh mới vào công ty mà đòi làm vợ Tổng giám đốc sao?

Thảo My thút thít:

– Thôi dì ơi, anh ấy đã không ưng, dì đừng ép anh ấy ạ! Một mình con yêu anh ấy là đủ, anh ấy hạnh phúc với ai cũng được dì ạ!

Bà Thu Lan vỗ vỗ vai Thảo My:

– Không được, con xinh đẹp, giỏi giang lại ngoan ngoãn thế này, dì không thể để con chịu thiệt thòi được. Con yên tâm, không bao giờ có chuyện con bé đó bước chân vào nhà họ Hoàng đâu!

Bà ấy nói xong thì dẫm mạnh gót giày, từng bước đi về phía phòng Tổng giám đốc, để lại tгêภ khóe môi Triệu Thảo My một nụ cười giương lên ʇ⚡︎ự đắc.

Khi bà Thu Lan bước vào, Khôi Nguyên đang trò chuyện với Hải Minh và Khả Hân:

– Hai người thấy thế nào? Chúng ta chỉ có thể triển khai theo hướng phác thảo đó vì dự án lần này lớn, cần cẩn thận từng bước một!

Hải Minh lên tiếng:

– Tôi đồng ý! Đây không phải dự án lớn đầu tiên của chúng ta nhưng đối tác lần này hơi khó tính. Khả Hân, em nghiên cứu kĩ sản phẩm chưa?

Khả Hân gật đầu:

– Dạ rồi ạ, cả chất lượng sản phẩm và xu hướng hiện nay em đã tìm hiểu ạ!

Bà Thu Lan nhìn một màn trước mắt rồi mỉa mai:

– Khôi Nguyên, con định che mắt mẹ bằng mấy cái trò mèo này đấy à? Một con nhãi ranh như nó, trình độ đâu mà ngồi bàn chiến lược kinh doanh?

Hoàng Khôi Nguyên dời tầm mắt sang bà Thu Lan đang đứng ở cửa:

– Vậy theo mẹ thì con nên gọi hồn cụ kị từ đời tám hoánh lên bàn bạc cho đủ kinh nghiệm phải không?

Bà Thu Lan ᵭ.ậ..℘ bàn:

– Con ngày càng hồ đồ rồi đấy! Ai cho phép con hỗn láo với mẹ, làm tổn thương cả con bé Thảo My? Nó hiền lành ngoan ngoãn lại giỏi giang như thế thì con lại không yêu, lại đi yêu cái loại đàn bà bỏ chồng đèo bòng thêm một đoàn tàu há mồm hả?

Hoàng Khôi Nguyên nắm chặt hai bàn tay, sự kiềm chế đến nỗi gân xanh giật giật nổi rõ tгêภ trán:

– Con cấm mẹ ҳúc ρhα̣m đến Khả Hân và gia đình cô ấy!

Hải Minh thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên vội đứng dậy:

– Bác gáι, đây là công ty, bọn con đang làm việc, bác muốn giải quyết việc riêng có thể về nhà được không ạ?

Bà Thu Lan quát lên:

– Cậu im ngay! Nếu không có gia đình chúng tôi thì mẹ con cậu giờ này đang lê la ngoài đường bán vé số mà thôi, cậu không được quyền lên tiếng ở đây, rõ chưa? Khôi Nguyên là con trai tôi và dù ở đâu tôi cũng có quyền dạy nó!

Hoàng Khôi Nguyên đứng bật dậy:

– Bây giờ một là mời mẹ đi ra khỏi đây để con làm việc, hai là ba người bọn con sẽ đi, mẹ chọn đi! Con là con của mẹ lúc ở nhà, còn ở đây, con là Tổng giám đốc!

Bà Thu Lan giận tím mặt:

– Con nên nhớ, khi mẹ và bố Thảo My rút hết cổ phần, Tập đoàn bên Hàn Quốc sẽ không bao giờ giao công ty này cho một Tổng giám đốc trẻ tuổi như con mà không có thế lực chống lưng!

Hoàng Khôi Nguyên cười lớn:

– Ý mẹ là con dựa hơi vào số cổ phần đó để đứng vững như ngày hôm nay sao? Và doanh thu mỗi tháng của công ty tăng lên, tiền rót vào tài khoản ngân hàng của mẹ để mẹ đi spa và tán gẫu là tгêภ trời rơi xuống sao? Mẹ coi thường con trai mẹ quá rồi đấy!

Bà Diễm Lan chỉ vào Khả Hân:

– Vậy con bé này có gì hơn Thảo My chứ? Mẹ nói cho con hay, Chu Khả Hân sẽ không bao giờ được làm dâu nhà họ Hoàng, không bao giờ được bước chân vào nhà họ Hoàng, con hiểu không?

Hoàng Khôi Nguyên kéo tay Khả Hân đi về phía cửa:

– Thứ nhất, ở đây mẹ không có quyền ҳúc ρhα̣m nhân viên của con. Hải Minh đã giúp ích cho công ty và gia đình mình quá nhiều, không mang ơn thì thôi, mẹ không có quyền trách. Thứ hai, nếu mẹ nói Khả Hân không được làm dâu họ Hoàng thì con cũng không cần làm con trai họ Hoàng nữa. Con mệt với cái danh xưng ấy lắm rồi! Và nhờ mẹ nhắn với cô gáι ngoài kia mà mẹ nâng như vàng ngọc, rằng nếu con không phải là Hoàng Khôi Nguyên nữa, không phải là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Hoàng nữa, thì cô ta có đòi yêu và cưới con không? Lúc đó, con sẽ nói cho mẹ biết, Khả Hân hơn Thảo My ở chỗ nào!

Bà Thu Lan bực tức đến điên tiết, bàn tay nắm chặt:

– Con đứng lại đó! Nếu con bước ra khỏi đây cùng cô ta và Hải Minh, mẹ sẽ gạch tên con khỏi gia phả họ Hoàng, con sẽ ra đi tay trắng, không có một xu. Lúc đó, thử hỏi cô ta xem có yêu thương gì con không nhé!

Hoàng Khôi Nguyên không thèm quay lại, tay chạm đến nắm xoay cửa và chỉ nói đúng hai từ:

– Mời mẹ!

Nói rồi, anh kéo tay Khả Hân và cùng Hải Minh đi ra ngoài. Khi đi qua bàn thư kí, Khôi Nguyên thấy Thảo My cúi chào:

– Anh Khôi Nguyên, em xin lỗi ạ, em đã bảo dì đừng đến, chuyện yêu đương, cưới hỏi không thể ép buộc, thế mà dì cứ…

Hoàng Khôi Nguyên nhếch môi:

– Ngày trước cô không đi ngành Sân khấu điện ảnh quả là hơi phí!

Vào đến thang máy mà Khả Hân vẫn run bần bật, cô cố rút tay về mà Khôi Nguyên không chịu. Khuôn mặt của anh lúc này rất lạ, vừa có chút bực bội nhưng lại rất điềm tĩnh, ánh mắt đặc biệt không hề gợn sóng mà ʇ⚡︎ựa như một vực sâu không đáy. Nhìn vào mắt anh, không thể nhận ra Khôi Nguyên đang nghĩ gì:

– Em đừng cố đoán già đoán non nữa, anh không sao hết, anh và cô ta cũng chả hứa hẹn gì hết!

Khả Hân lại bị anh nhìn thấu hết suy nghĩ rồi. Kể cả Hải Minh nãy giờ im lặng cũng lên tiếng:

– Khả Hân, em bình tĩnh đi, cái gì Khôi Nguyên nói giải quyết được thì em cứ tin nó!

Thú thực, chưa bao giờ cô thấy Hải Minh nghiêm túc như lúc này. Lúc nào anh chàng trợ lý cũng liến thoắng cái miệng mà. Khả Hân chỉ im lặng. Những giọt nước mắt lúc nãy chực trào ra giờ cô đã nuốt vội vào trong. Thực ra, những lo lắng của mẹ anh là hoàn toàn có lý – Hoàng Khôi Nguyên là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Hoàng, anh có tất cả, từ vẻ điển trai không góc ૮.ɦ.ế.ƭ đến sự giàu có và cả một đầu óc siêu việt. Anh là niềm mơ ước của biết bao cô gáι. Còn cô, đã trải qua một đời chồng với một kẻ пghιệп ngập lừa đảo, có một đứa con nhỏ và một gia đình bình thường không thế lực. So với Triệu Thảo My, cô không giàu có bằng, không trẻ trung bằng, không khéo léo bằng, bằng cấp học tập cũng không cao bằng… Nếu đưa lên bàn cân thì cô không phải là đối thủ nặng kí, nếu là một trận ᵭấu thì cô chưa ᵭάпҺ đã nhìn thấy thất bại ngay trước mắt rồi. Ngoài tình yêu chân thành với Khôi Nguyên, cô chẳng có gì trong tay cả.

Tuy nhiên, nghe những gì mẹ anh nói, cô thấy sau tất cả, Khôi Nguyên là người đáng thương nhất. Anh có rất nhiều thứ nhưng điều anh cần nhất lại không – SỰ TỰ DO. Đến tình yêu là điều riêng tư nhất mà anh cũng không có quyền chọn lựa thì quá đáng thương rồi. Giàu có để làm gì nếu không được ăn món mình thích bởi người mình yêu nấu mỗi ngày, lắm tiền nhiều của làm gì nếu không được nắm tay người mình yêu đi đến những nơi mình muốn. Thế giới người giàu hóa ra không sung sướиɠ, hạnh phúc như cô tưởng mà lại quá áp lực và lắm bon chen. Càng đi sâu vào đó, càng nghĩ về thế giới ấy bao nhiêu, Khả Hân càng thấy thương Khôi Nguyên bấy nhiêu. Anh nhiều tiền nhưng lại quá cô đơn…

Tiếng thang máy kêu ” Ting” khiến Khả Hân giật mình rút tay về và lần này Khôi Nguyên không giữ cô nữa. Ba người bước ra khỏi thang máy, cô cúi chào:

– Tôi xin phép về phòng làm việc ạ!

Hai người đàn ông gật đầu rồi rảo bước đi. Khả Hân lê bước về phòng với tâm trạng nặng trĩu. Chẳng phải cô sợ mình không đủ bản lĩnh để vượt qua mà cô thương Khôi Nguyên. Cô không nghĩ người đàn ông cô yêu lại phải gồng tгêภ vai gánh nặng lớn đến thế. Nếu mẹ anh đã nói như vậy, anh lại cứ căng thẳng với mẹ thì chỉ thêm đau đầu anh mà thôi. Nhưng Khả Hân hiểu, đây là lúc anh cần cô nhất…

Vì sợ mọi người trong phòng nhìn thấy tâm trạng không ổn của mình nên Khả Hân rẽ vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút cho tươi tắn. Sau khi rửa tay, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khôi Nguyên:

– Anh ơi, em chỉ yêu Hoàng Khôi Nguyên chứ không phải chức danh Tổng giám đốc. Dù anh có gì trong tay hay không thì nên nhớ vẫn luôn có Chu Khả Hân bên cạnh nhé!

Nói xong, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Không phải cô đang nói những câu sến sẩm trong ngôn tình, mà bởi lúc nước mắt cô sắp rơi trước mặt mẹ anh và Thảo My, anh đã đặt bàn tay run rẩy của cô vào bàn tay ấm nóng của anh mà kéo đi. Là chính anh đã truyền cho cô động lực và bản lĩnh để ʇ⚡︎ự tin đối mặt với mọi thứ. Khả Hân vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì thấy máy báo tin nhắn đến:

– Khả Hân, anh yêu em!

Khả Hân mỉm cười. Những lúc như thế này, mấy từ ấy lại có một sức mạnh kì lạ giúp cô quên đi tình huống ban nãy, vui vẻ quay lại làm việc.

Cùng lúc đó, bà Thu Lan bực dọc đóng rầm cάпh cửa phòng Tổng giám đốc và đi ra ngoài. Thảo My vừa thấy bà lại đứng lên:

– Dì về ạ? Con xin lỗi, tưởng gọi dì đến khiến dì vui ai ngờ lại làm dì rước thêm bực. Dì đừng bực mà ảnh hưởng sức khỏe ạ!

Bà Thu Lan vuốt vuốt lưng Thảo My:

– Con ngoan, dì bực nó chứ sao con lại ʇ⚡︎ự đổ lỗi cho bản thân? Con yên tâm, dì sẽ khiến con bé đó biến mất khỏi đây để Khôi Nguyên toàn tâm toàn ý với con!

Thảo My sụt sùi:

– Dì ơi, không cần đâu ạ! Chỉ cần anh Khôi Nguyên hạnh phúc…

Bà Thu Lan lắc đầu:

– Con không việc gì phải khóc vì nó. Con xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo lại ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ thế này mà sao nó không nhận ra cơ chứ? Chỉ có con mới xứng đáng là vợ của nó, là con dâu của gia tộc họ Hoàng. Con chịu khó một thời gian ngắn nữa thôi, dì sẽ giải quyết triệt để con nhỏ đó cho con!

Bà Thu Lan nói xong thì ra về, còn Thảo My cong khóe môi lẩm bẩm:

– Hoàng Khôi Nguyên, anh chỉ có thể là của một mình em mà thôi!

Chiều hôm đó, Khôi Nguyên không về công ty nữa. Gần hết giờ làm việc, anh hẹn Khả Hân ra quán cà phê. Cô nói Gia Linh đi xe máy về trước, còn mình tới chỗ hẹn với anh. Đó là một quán cà phê nằm trong ngõ, khá tĩnh lặng, đây cũng không phải giờ đông khách nên quán khá vắng người. Khung cảnh được trang trí theo phong cách cổ điển, vừa trang trọng vừa cổ xưa. Khả Hân không khó nhận ra Khôi Nguyên đang ngồi trầm tư trong một góc nhỏ, anh cười, vẫy tay cô:

– Khả Hân, lại đây!

Cô mỉm cười tiến về phía anh. Khôi Nguyên kéo chiếc ghế ngay cạnh cho cô:

– Em uống nước cam nhé!

Khả Hân gật đầu:

– Em dễ nuôi lắm, uống gì cũng được ạ! Anh gọi em ra đây có chuyện gì sao?

Khôi Nguyên nháy mắt:

– Chuẩn bị ra mắt gia đình vợ nên hơi hồi hộp thôi!

Khả Hân biết đây không phải là lúc nhắc lại mấy chuyện không vui, cũng không phải là lúc để đùa cợt, nên cô chỉ cười mà không biết trả lời anh thế nào cả. Nhưng dường như Khôi Nguyên không còn bực tức hay lo nghĩ về chuyện lúc chiều nữa. Anh thoải mái ngả người ra ghế, tay xoay xoay chiếc điện thoại và nói:

– Em đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ đấy! Anh nói rồi, chỉ cần em tin anh là được, ai nói gì kệ họ nghe chưa?

Khả Hân gật đầu, cô nhẹ giọng:

– Khôi Nguyên, em không muốn anh căng thẳng với cả gia đình đâu!

Khôi Nguyên thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Với anh, họ chỉ là gia đình tгêภ giấy tờ thôi. Dần dần em sẽ hiểu. Vì thế, bây giờ nếu họ rút hết tất cả, anh sẽ đi chân đất đấy! Nhưng anh nghĩ, việc đi một đôi Berluti vào đôi chân trần với Hoàng Khôi Nguyên còn thoải mái hơn là mang cái mác con trai họ Hoàng!

Berluti là hãng giày đắt đỏ bậc nhất thế giới. Khả Hân hiểu ý mà anh đang nói. Khôi Nguyên thà tay trắng gây dựng cơ đồ còn hơn là người kế nghiệp họ Hoàng để rồi chịu bao áp lực, hàng ngày nghe tiếng dọa dẫm rút vốn, khóa tài khoản ngân hàng này nọ.

Khả Hân nép sát vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh :

– Khôi Nguyên, Khả Hân yêu anh chứ không phải nhà xe của anh. Dù anh đi xe ware Tàu hay Mercedes – Maybach Exelero với em không quan trọng. Anh càng đơn giản, em càng đỡ áp lực đấy!

Trong ráng chiều đông chạng vạng, có hai bóng người lặng lẽ ôm nhau trong quán cà phê nhỏ, tĩnh mịch và vắng lặng, bỏ lại ngoài kia bao ồn ã, xô bồ…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất