Qua mùa giông bão – Chương 56

Vũ Linh 172

Tác giả : Yên An

Khả Hân ngủ ngon lành một mạch tới sáng hôm sau. Khi cô mở mắt ra đã không thấy Khôi Nguyên đâu nữa nhưng hơi ấm của anh vẫn cạnh bên cô. Khả Hân mỉm cười, vậy là một trang mới lại mở ra trong cuộc sống của cô, hi vọng sự lựa chọn này dù vội vã nhưng không sai lầm.

Bước ra khỏi lều, Khả Hân nhìn thấy hình ảnh Khôi Nguyên đang xắn tay áo…nướng cá. Cô có cảm giác như mình đã thấy điều này ở đâu đó rồi thì phải nhưng nó nhòe nhòe rồi xèo xèo tan đi trong kí ức. Chắc hồi bé bố từng nướng cá cho chị em cô ăn nên hình ảnh đó in vào tâm trí cô mà thôi. Chu Khải Tâm luôn là người đàn ông in dấu ấn sâu đậm trong mọi bước đi của cuộc đời mẹ con cô mà. Nghĩ lại chuyện đêm qua, Khả Hân cười:

– Tổng giám đốc đốt lửa canh cho em ngủ thật sao?

Khôi Nguyên nheo mắt nhìn cô:

– Con mèo lười của anh dậy rồi hả? Anh sợ có kẻ ๒.ắ.t ς-.ó.ς em khi anh ngủ say nên có dám ngủ đâu!

Khả Hân tranh thủ hít hà không khí trong lành nơi đây lẫn trong mùi cá nướng thơm phức:
– Vậy chắc anh phải ҳάc định đêm nào cũng canh đấy ạ!
Khôi Nguyên cười:
– Không vấn đề gì! Giờ em ăn sáng đi đã, bõ côпg αпh canh em rồi bắt cá cả đêm!
Khả Hân tròn mắt:
– Cá này anh xuống suối bắt thật á?
Khôi Nguyên tỉnh bơ:
– À, đúng ra tối qua ý, anh không ngủ được vì bị bỏ bê nên định mò cá cả đêm, cơ mà có cô Tấm xinh đẹp tốt bụng xuất hiện ban hẳn cho một giỏ cá vì cô ấy bảo anh quá đẹp trai mà bị ngược đãi thì xót quá nên…

Khả Hân mỉa mai:
– Chả phải có người bảo anh ngoan, anh đứng đắn cơ mà? Lại còn bảo canh cho em đỡ sợ cơ mà!
Bị Khả Hân chọc, Khôi Nguyên cười:
– Anh ngoan đúng không?
Khả Hân phì cười:

– Hôm nay em sẽ bảo người ta chế tạo tem Tổng giám đốc ngoan cho anh, giống phiếu bé ngoan của các cháu mầm non ý!
Khôi Nguyên chỉ tay vào má mình:
– Hồi bé, anh thấy mỗi lần cô giáo tặng phiếu bé ngoan thường ôm chặt anh và thơm một cái vào má trái cơ!
Khả Hân phì cười:
– Vậy hả? Cái này em chưa thấy bao giờ nha!
Hoàng Khôi Nguyên đăm chiêu:
– Hay do anh quá đẹp trai nhỉ?
Khả Hân xoa xoa bụng:
– Em đói bụng quá! Trai đẹp có cho em ăn không đấy?

Khôi Nguyên lắc đầu tỏ ra ngao ngán:
– Xin chiếc hôn chào bình minh của người yêu mà khó quá! Thôi, ʇ⚡︎ự thân vận động vậy, lát ăn no lại trả tiền cá cho cô Tấm ban nãy ở lều đằng kia bằng mấy nụ hôn tạm vậy!
Khả Hân đi lại véo vào hông Khôi Nguyên:
– Anh vừa nói gì đấy hả? Tấm với Cám gì ở đây? Em là mẹ của Tấm nè!
Rồi cô cù vào hông vào nách Khôi Nguyên, hại vị Tổng giám đốc vội thả xiên cá ra d᷈-/i᷈a và cười sằng sặc:
– Thôi, anh thua rồi, không dám đùa em nữa!

Khả Hân dừng tay, đặt một nụ hôn vào ๒.ờ ๓.ô.เ phong tình của Khôi Nguyên và nói:
– Tổng giám đốc ngoan, thưởng cho anh đấy!
Nói rồi, cô vội chạy lại lấy thêm củi bỏ vào đống lửa, cùng Khôi Nguyên nướng thêm một ít đồ ăn. Cả hai cùng ăn sáng rồi đi du ngoạn ở Hồ Ba hùng vĩ.
Lúc hai người về đến khách sạn, trời đã chuyển sang chiều. Khôi Nguyên cởi dây thắt an toàn cho Khả Hân và cười:
– Em mệt không Khả Hân?
Khả Hân lắc đầu:
– Anh lái xe chứ em chỉ ngắm cảnh, lại được trai đẹp dẫn đi chơi, có mệt gì đâu ạ!

Khôi Nguyên thơm lên trán cô:
– Sau này, anh sẽ đưa em đi nhiều nơi đẹp hơn nữa, chịu không cô bé?
Khả Hân vừa bước ra khỏi xe cùng Khôi Nguyên vừa cười hiền:
– Công việc của anh bận thế, em thế nào cũng được ạ. Em chỉ mong được đưa cả gia đình đi du lịch một chuyến. Em và Gia Linh luôn nỗ lực học tập cũng vì hai chị em mong ước đưa bố mẹ cùng anh Thế Sơn và cu Bo đi chơi. Trong những năm qua, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến gia đình em, nhất là bố mẹ không có chút thời gian thảnh thơi gì cả.
Khôi Nguyên nắm chặt tay cô đi tгêภ con đường rải sỏi vào khách sạn:
– Khả Hân, từ nay anh sẽ luôn bên cạnh gia đình em, cùng gánh vác mọi việc với em, vì chúng ta là một gia đình, được không?
Khả Hân e thẹn gật đầu. Khôi Nguyên đưa cô lên phòng, hôn lên trán cô:
– Em nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đi ăn nhé. Khả Hân của anh đã ngắm biển đêm bao giờ chưa?
Khả Hân lắc đầu:
– Dạ chưa ạ! Hồi ở Bình Dương, em định đi mấy lần mà rồi cứ có việc nên chưa đêm nào hoàn thành đúng tâm nguyện. Đêm nay Tổng giám đốc phải hứa thức để chờ em ngắm biển đấy!
Hoàng Khôi Nguyên ngoắc ngón trỏ của mình vào ngón trỏ của cô:
– Chắc chắn rồi. Nhưng mùa này biển đêm hơi lạnh nên anh chỉ cho em đi dạo một lát thôi nhé. Đổi lại, Tổng giám đốc đẹp trai sẽ cùng em ngắm bình minh tгêภ biển chịu không?

Khả Hân gật đầu rồi ôm lấy cổ anh:
– Nếu anh thất hứa, em sẽ giận đấy!
Rồi cô chạy biến vào phòng, để lại tгêภ môi người đàn ông ưu tú kia một nụ cười hạnh phúc.
Tắm táp xong, Khôi Nguyên khoác lên người Khả Hân chiếc áo choàng mỏng rồi đưa cô đi dạo tгêภ bờ biển. Màn đêm buông xuống, đang là mùa đông nên biển khá vắng người. Ở Nha Trang mùa này không có cái rét ngọt như miền Bắc nhưng có làn gió lành lạnh từ biển se se vấn vít lòng người. Cảm giác nắm bàn tay ấm áp của Khôi Nguyên đi dạo tгêภ bãi cát mịn, nghe tiếng sóng rì rào khẽ hôn vào bờ cát như đang cất bản tình ca ngọt ngào khiến Khả Hân muốn thời gian như dừng lại, không gian như lắng đọng để lưu giữ mãi những giây phút bình yên này…
Một lát sau, anh kéo cô tới một quán nem nướng nổi tiếng ở Nha Trang. Người ta nói nem nướng chỉ có thể ngon nhất khi được ăn ở nơi ” khai sinh ” ra nó, chính là Nha Trang quả không sai tẹo nào! Để làm nên món đặc sản này, người ta chọn loại ϮhịϮ ngon theo bí quyết riêng, thái nhỏ rồi đem giã nhuyễn, ướp ngấm đều gia vị rồi vo viên dài, sau đó xiên vào que tre đã chuẩn bị sẵn và phải nướng vàng tгêภ bếp than hồng. Một mẹt nem nướng ngon sẽ có bánh tráng, rau sống tươi non, ϮhịϮ lụi nướng thơm lừng và tương chấm đặc biệt – một loại tương được chế từ sốt ϮhịϮ và các loại gia vị, sánh và đậm, ăn cùng nem nướng khiến ai cũng phải xuýt xoa. Khi ăn, người ta sẽ cho các loại rau và bún vào bánh tráng, cuốn chặt tay, chấm tương và thưởng thức.
Cũng như những lần trước, anh chàng Tổng giám đốc cứ ngồi cuốn nem hết cái này sang cái khác cho Khả Hân khiến cô phụng mặt:

– Anh sắp biến em thành cái nem tròn ú ụ rồi đấy!
Khôi Nguyên cười:
– Tròn ôm mới thích!
Khả Hân nguýt dài:
– Thôi đi, đến lúc đấy lại bảo em giống con heo quay, anh thích phụ nữ thắt đáy lưng ong như mấy cô ҺσϮgirl hay siêu mẫu cơ!
Khôi Nguyên lắc đầu:
– Đó không phải là gu thẩm mĩ của Hoàng Khôi Nguyên!

Khả Hân cũng thò tay vào mẹt nem định cuốn một cái nhưng bị Khôi Nguyên gạt ra:
– Ai cho em đụng vào? Hỏng nem bây giờ!
Khả Hân xịu mặt:
– Anh hay nhờ? Em khéo tay lắm nhá! Chín tuổi em đã biết nấu cơm, đã phụ bố mẹ ở quán ăn cơ. Hồi đó ở Gia Lai, quán ăn gia đình em đông khách lắm đấy. Chắc do em xinh xắn anh nhờ?
Ánh mắt của Hoàng Khôi Nguyên lóe lên vài tia ngạc nhiên thú vị rồi quay lại vẻ điềm tĩnh hàng ngày:
– Ai biết em nấu ngon hay không!
Khả Hân chu môi:
– Được, lúc nào về em sẽ trổ tài cho anh xem!
Khôi Nguyên nhìn cô:
– Nói lời giữ lời đấy!

Khả Hân gật đầu:
– Chắc chắn!
Rồi cô nhanh tay cuốn một cái nem bỏ luôn vào miệng Khôi Nguyên:
– Còn bây giờ anh ăn ngay cho em, không nói năng gì hết!
Hoàng Khôi Nguyên trợn tròn mắt như người mắc nghẹn, đành một tay cầm nem, tay còn lại nắm lấy tay Khả Hân rồi ăn ngon lành.
Tối hôm ấy, ang còn đưa cô đi dạo chợ đêm Nha Trang tгêภ đường Trần Phú, đối diện với Quảng trường mùng hai tháng tư. Tới đây, Chu Khả Hân thực sự ngạc nhiên khi thấy Hoàng Khôi Nguyên vui vẻ cùng cô vào quán chè Ba Chàng nổi tiếng nhất khu chợ sầm uất. Trong khi các bà các cô trầm trồ nhìn anh chàng điển trai thì vị Tổng giám đốc vẫn điềm nhiên xúc chè cho Khả Hân. Dù mùa đông, ăn chè có cảm giác tê tê đầu lưỡi, nhưng vị ngọt của món ăn và những cử chỉ ngọt ngào của Khôi Nguyên khiến Khả Hân thấy ấm áp vô cùng.

Xong xuôi, anh kéo cô lại gian bán yến sào Khánh Hòa và đặc sản biển Nha Trang mua rất nhiều hộp to hộp nhỏ, lỉnh kỉnh ҳάch ra xe khiến Khả Hân tò mò:
– Anh mua gì mà nhiều vậy?
Khôi Nguyên cười:
– Anh lấy mấy thứ cho bố mẹ vợ cho anh Thế Sơn, có gì đâu mà nhiều! Lát ra đằng kia mình cùng chọn túi ҳάch, ʋòпg ốc cho Gia Linh và đồ cho cu Bo nhé, nãy anh nhìn trong này không hợp lắm, với lại mấy cái đó em thạo hơn anh, chọn cùng em thì con và em vợ sẽ thích hơn!
Khả Hân bỗng thấy sống mũi mình cay cay:
– Khôi Nguyên, không cần đâu ạ, em…
Khôi Nguyên vừa thắt dây an toàn cho cô vừa cười:
– Cô bé ngốc, không phải anh lấy lòng đâu vì đời này vợ của anh chỉ có thể là Chu Khả Hân mà thôi. Anh lấy những thứ này vì nó thực sự tốt cho sức khỏe của bố mẹ và anh Thế Sơn. Còn cu Bo, con có đầy đủ nhưng mình đi xa xa về vẫn cần có quà mà em!

Khả Hân xua tay:
– Không phải, nhưng em ʇ⚡︎ự lo được mà anh!
Khôi Nguyên nhìn cô:
– Khả Hân, em nhìn anh này, cu Bo không phải con riêng của em. Từ nay, cu Bo sẽ là con của anh nữa, em rõ chưa? Em quên ngay việc suy nghĩ linh ϮιпҺ đi, nghe không?
Hoàng Khôi Nguyên đan chặt năm ngón tay vào bàn tay đang run run của Khả Hân. Anh hiểu những ý nghĩ ʇ⚡︎ự ti trong cô, nhưng anh không bao giờ muốn cô phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa. Còn Chu Khả Hân, với cô, Hải Đăng là quá khứ đáng quên nhưng cu Bo là cả cuộc sống. Tuy nhiên, cô không bao giờ dám đòi hỏi Khôi Nguyên điều gì về cu Bo. Nhưng những gì anh nói và đang làm thực sự khiến cô ҳúc ᵭộпg bởi đó đích thực là tình yêu thương…
Về tới khách sạn, Khả Hân gọi về nhà và vừa định ℓêп gιườпg đi ngủ thì bỗng nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô vội nhìn qua mắt mèo và vui vẻ mở cửa:

– Tổng giám đốc, em hết giờ tiếp khách rùi nha!
Hoàng Khôi Nguyên mặt buồn thiu:
– Khả Hân, cái phòng của anh làm sao ý!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Sao anh không gọi nhân viên khách sạn ạ?
Chẳng hiểu sao bỗng nhiên cô lại bị ám ảnh bởi mấy câu chuyện ma nên cứ suy nghĩ lung tung. Khôi Nguyên thấy Khả Hân hơi run run thì gãi đầu gãi tai:
– Anh cứ nằm ℓêп gιườпg là phòng nó cứ như rộng thêm ra ấy em, không hiểu sao nữa! Em có thể…cho anh ngủ ké được không? Hai người biết đâu…

Khả Hân lạnh toát xương sống. Cô từng xem phim, đọc truyện nhiều rồi. Vì phát triển đô thị, nhiều công ty xây dựng khách sạn tгêภ các bãi tha ma cũ mà không cúng bái cẩn thận nên nhiều du khách nhìn thấy những hồn ma oan khuất, vất vưởng không chốn đi về cứ lởn vởn đi vào giấc ngủ. Đây là đêm đầu tiên họ ngủ lại khách sạn này. Dẫu sao tối qua ngủ với Hoàng Khôi Nguyên trong lều, anh ấy đã rất ngoan. Vả lại, lỡ cô ngủ một mình, có chuyện gì biết kêu ai đây?
Nghĩ vậy, Khả Hân giục Khôi Nguyên:
– Hay anh gọi nhân viên khách sạn đi, lỡ có chuyện gì thì sao ạ?
Hoàng Khôi Nguyên lắc đầu:

-Anh mệt quá, đầu cứ nặng trịch ấy! Cho anh vào nghỉ đi!

Khả Hân nghĩ cả ngày nay anh ấy đã đưa mình đi khắp nơi, giờ cũng khuya rồi, phiền mọi người nên vội gật đầu:

– Dạ, anh vào đi ạ!

Cô vừa nói xong, có anh chàng chạy ngay vào phòng, leo tót ℓêп gιườпg giấu đi nụ cười ranh mãnh…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất