Qua mùa giông bão – Chương 48

Vũ Linh 275

Tác giả : Yên An

Cả ba người cùng giật mình quay lại. Triệu Thảo My khoác lên mình nguyên một cây hàng hiệu Chanel từ quần áo, đến kính mắt và túi ҳάch bước tới:

– Bất ngờ không anh yêu? Em xin bố đi theo anh đấy!

Khôi Nguyên suýt buồn nôn trước ngữ điệu õng à õng ẹo của Thảo My. Đến Hải Minh cũng khó chịu ra mặt:

– Cô Thảo My, mặc dù đây không phải ở công ty nhưng chúng tôi cũng đang đi kiếm hợp đồng cho công ty, phiền cô đừng xưng hô lung tung được không?

Thảo My tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Ơ, sao lại lung tung nhỉ? Chả phải tôi và anh Khôi Nguyên là thanh mai trúc mã, sắp tới sẽ góp gạo thổi cơm chung thành vợ chồng sao?

Lần này thì đến Hoàng Khôi Nguyên cũng không thể thờ ơ:

– Cô bị hoang tưởng à?

Thảo My vội tiến lại khoác lấy tay anh ta:

– Anh làm sao thế? Chẳng phải cách đây mấy hôm hai bên gia đình chúng mình đã tổ chức tiệc công bố việc này sao?

Hoàng Khôi Nguyên giãy nảy như đỉa phải vôi, rút tay mình ra và lạnh lùng nói:

– Cô bị thần kinh à? Bố mẹ tôi và bố mẹ cô ăn tối thì liên quan gì đến tôi? Tôi và cô là thanh mai trúc mã thì có đấy, còn vợ chồng thì không bao giờ! Cô có bị điên không? Vả lại, tôi đang đi công việc, cô tưởng đây là sàn diễn thời trang nước Ý hay sao mà ăn mặc kiểu cách rồi đi theo?

Thảo My nhìn ngắm những thứ mình khoác lên người rồi liếc xéo Khả Hân:

– Em thấy đi kí hợp đồng cần đẹp và sang trọng như thế này, em hợp với những đồ như vậy, không như một số người mặc mấy thứ rẻ tiền, em ghét mấy đồ rẻ mạt lắm!

Khả Hân biết cô ta đang ám chỉ mình.Thế có tức không cơ chứ? Bộ váy này cô và Gia Linh đã lựa chọn mãi, chần chừ mãi vì giá nó gần năm trăm ngàn, cô xót đứt ruột, vậy mà cô ta dám chê rẻ mạt. Những chuyện nãy giờ rõ ràng không liên quan tới cô nhưng nói tới chuyện ăn mặc này là đang đá xéo cô. Khả Hân cúi mặt, di di đôi giày tгêภ đất, mắt lại vô tình liếc sang đôi giày hàng hiệu đính đá sang trọng của Thảo My. Tuy nhiên, Khả Hân hiểu rằng, có những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng như cô ta, còn có những người sinh ra vốn ngậm muối như cô. Nhưng muối có giá trị riêng của muối, mỗi người đều có giá trị của bản thân, không việc gì khiến cô phải hạ thấp mình trước Thảo My cả. Hai người họ có yêu nhau hay lấy nhau cũng chả liên quan gì đến cô, nhưng cái thái độ kênh kiệu của cô ta khiến Khả Hân chẳng ưa tẹo nào.

Hoàng Khôi Nguyên ngán ngẩm không buồn nói với Thảo My, đi thẳng ra xe về khách sạn. Tгêภ đường đi, Thảo My liến thoắng hỏi hết cái này đến cái kia nhưng Khôi Nguyên cũng không thèm đáp lại khiến không khí trong xe hơi ngột ngạt. Họ dừng lại trước một khách sạn năm sao khiến Khả Hân phải buột miệng xuýt xoa:

– Đẹp quá!

Ngay lập tức, Thảo My bĩu môi:

– Với những người như cô thì đây là thiên đường, còn với chúng tôi thì bình thường thôi.

Khôi Nguyên liếc nhìn Thảo My:

– Cô không nói cũng chả ai nói cô câm! Tự đăng kí phòng đi!

Thảo My ngạc nhiên:

– Ơ, sao lại thế ạ?

Khôi Nguyên không thèm nhìn cô ta:

– Một là ʇ⚡︎ự túc mọi thứ, hai là ʇ⚡︎ự đi về!

Bị làm bẽ mặt, Thảo My tức giận đi trước. Khôi Nguyên và Hải Minh ở chung một phòng, Thảo My và Khả Hân mỗi người một phòng. Đặc biệt, phòng của Khả Hân có hướng nhìn ra biển, chỉ cần kéo rèm cửa là có thể ngắm bình minh hay hoàng hôn tгêภ biển. Mọi thứ thu vào tầm mắt đẹp như mơ vậy. Thảo My nói đúng, với những người như cô, đây quả là chốn thiên đường.

Mọi người có mấy tiếng để tắm rửa, ăn trưa và nghỉ ngơi. Chiều hôm đó, cô cùng Khôi Nguyên và Hải Minh đi đến địa điểm kí kết hợp đồng. Vì Thảo My mè nheo mãi điếc cả tai nên Hoàng Khôi Nguyên mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm và cô ả cũng õng ẹo diện nguyên cây hàng hiệu đi theo.

Bên đối tác là ba người đàn ông trông rất lịch lãm, vừa nhìn thấy đại diện của công ty cô, người đứng ở giữa vội đưa tay về phía Khôi Nguyên:

– Ồ, Công ty Tous Les Jours Việt Nam lần này định dùng mĩ nhân kế với bọn tôi hay sao mà có đến hai kiều nữ, một người sắc sảo mặn mà, một người thục nữ đoan trang thế này?

Trong khi Khả Hân đỏ bừng mặt thì Thảo My nở nụ cười tươi rói:

– Cảm ơn ông đã quá khen ạ!

Người đàn ông đó liếc nhìn Khả Hân rồi chìa tay vào phía trong:

– Mời vào!

Hoàng Khôi Nguyên lúc này mới lên tiếng:

– Công ty chúng tôi đâu cần dùng mĩ nhân kế mà do chúng tôi may mắn sở hữu những người đẹp có tư duy.

Đáng nể! Đó là cách nâng cao địa vị công ty mình trước đòn khích bác của đối tác. Họ đá xéo rằng Tous Les Jours Việt Nam đưa người đẹp đi kí hợp đồng thì Hoàng Khôi Nguyên cho rằng nhân viên của công ty mình không chỉ đẹp mà còn có trí tuệ xuất sắc. Trong cả buổi kí kết hôm ấy, một lần nữa Khả Hân khẳng định lời của chị đồng nghiệp hoàn toàn đúng – ở Hoàng Khôi Nguyên có những điều để học mà cô chưa được biết tгêภ ghế nhà trường.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn cả sự mong đợi. Khả Hân chỉ là người ngồi ghi chép và như Khôi Nguyên nói, cái mà cô có được chính là học hỏi kinh nghiệm, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của anh ta.

Tối hôm đó, bên đối tác mời công ty cô một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng cho sự hợp tác hai bên. Địa điểm tổ chức là một nhà hàng vô cùng sang trọng trong khu resort. Từ ngoài đi vào, đèn nháy đủ sắc màu giăng mắc tạo một không khí lung linh huyền ảo như trong cổ tích vậy. Trong khi Triệu Thảo My lộng lẫy như nàng công chúa với bộ đầm đuôi cá lấp lánh, tóc uốn cầu kì thì Khả Hân lại giản dị ʇ⚡︎ựa nàng Lọ Lem với bộ đầm bó sát phần tгêภ, phía dưới xòe ra có xếp ly khá kín đáo, vừa tôn dáng lại vừa nữ tính. Cô trang điểm nhẹ nhàng, để tóc xõa ngang lưng và trong không gian đó, cô thấy mọi thứ trở nên xa lạ, thấy mình ngượng ngùng và thừa thãi.

Sau khi lãnh đạo hai bên phát biểu và đi chúc ɾượu, Khả Hân cảm thấy bí bách nên cô đi ra hồ bơi phía sau nhà hàng và trang thủ gọi điện thoại về nhà. Mọi việc vẫn ổn, cu Bo ngoan ngoãn. Khả Hân nghĩ chắc ngày mai sẽ về bởi hợp đồng đã kí xong xuôi rồi nên đã hứa sẽ mua thật nhiều quà cho cu Bo và mọi người.

Vừa cúp điện thoại, Khả Hân quay người định đi vào thì bỗng thấy Thảo My đứng ngay sau lưng mình. Cô ta không nói không rằng đẩy Khả Hân xuống hồ bơi khiến cô nhất thời không chủ động được chuyện gì đang xảy ra. Khả Hân chỉ kịp ” ơ ” lên một tiếng thì cả người đã ướt sũng dưới hồ. Khả Hân biết bơi, thậm chí bơi rất giỏi, hồi học sinh cô đã từng nhiều lần tham dự các cuộc thi bơi cấp thành phố,cấp tỉnh nên cô không quá lo lắng. Sau giây phút bất ngờ, cô sải tay để bơi vào bờ. Thế nhưng, ngay lập tức, Triệu Thảo My lao xuống hồ và cố dìm Khả Hân xuống. Cô ta vừa nhấn đầu Khả Hân vừa nói:

– Tao nói cho mày biết, anh Khôi Nguyên là của tao và vĩnh viễn mày không được đụng tới rõ chưa?

Khả Hân lúc này vẫn đủ tỉnh táo để hiểu mọi chuyện nên giằng tay cô ta ra và nói:

– Cô điên à? Chuyện của anh ta và cô liên quan gì tới tôi?

Thảo My nghiến răng:

– Nếu mày không xuất hiện thì anh ấy đã chọn tao đi Nha Trang, mày hiểu không? Người xứng đáng ở bên anh ấy chỉ có thể là tao chứ không phải loại mọi rợ như mày!

Khả Hân càng cố ngoi lên, Thảo My lại càng nhấn xuống. Mọi người đang tập trung dự tiệc nên khu vực hồ bơi rất vắng. Khả Hân trộm nghĩ, không lẽ một người bơi giỏi lại ૮.ɦ.ế.ƭ đuối một cách lãng xẹt thế này? Vì thế, cô cố hét lớn:

– Cứu với! Có ai không? Cứu tôi với!

Thảo My vội một tay bịt miệng, một tay nhấn đầu cô xuống:

– Mày ૮.ɦ.ế.ƭ đi! Không ૮.ɦ.ế.ƭ cũng câm luôn đi! Đừng bao giờ nghĩ đến việc ở bên Khôi Nguyên!

Khả Hân tức điên người, cố giằng tay Thảo My, vừa thở vừa nói:

– Chị điên hả? Tôi ghét anh ta không hết? Ở bên cái quái gì?

Thảo My chưa kịp trả lời thì thấy một số bóng người lố nhố xuất hiện cạnh hồ bơi , trong đó có một bóng đen cao lớn quen thuộc – Hoàng Khôi Nguyên. Thảo My hét to:

– Anh Khôi Nguyên! Khả Hân ngã xuống hồ bơi! Một mình em không kéo cô ấy lên được! Cứu em!

Hoàng Khôi Nguyên ngay lập tức lao xuống hồ. Cũng đúng lúc đó, Khả Hân cảm thấy hai chân mình nặng trĩu và cả người từ từ chìm xuống…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất