Qua mùa giông bão – Chương 44

Vũ Linh 232

Tác giả : An Yên

Anh ta quả là thiêng. Người đâu mà sáng ra đã gặp, trưa ăn cơm cũng gặp, đến tối tưởng thoát được cũng chạy không nổi là sao hả Trời? Gia Linh cúi xuống lẩm bẩm:

– Người thiêng kiểu này đến khi nào mới ngồi sau nải chuối?

Khả Hân véo nhẹ em gáι:

– Trật ʇ⚡︎ự, cái mồm em toàn nói gở linh ϮιпҺ, đang ngồi bàn đầu đấy!

Gia Linh im bặt, ngồi thẳng lưng ra vẻ nghiêm túc. Cả buổi học hôm đó, hai chị em cô lại được dịp toát mồ hôi hột khi vị thầy giáo mặt không cảm xúc kia bắn tiếng Hàn như gió. Ai đi qua không nhìn kĩ chắc lại tưởng một tài ʇ⚡︎ử Hàn Quốc nào đó đang diễn thuyết về bộ phim mới mà anh ta là nam chính. Những học viên ngồi phía dưới nghe thì ít mà bàn tán về độ đẹp trai của thầy thì nhiều , thỉnh thoảng đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích nho nhỏ. Ông cha ta nói quả không sai tý nào, tính mê trai có đầu thai sang kiếp khác cũng không bỏ được.

Nhưng Khả Hân cũng phải công nhận một điều rằng Hoàng Khôi Nguyên rất giỏi. Anh ta phát âm rất chuẩn và giảng giải ngữ nghĩa rất dễ hiểu. Đặc biệt, những vấn đề hướng nghiệp được anh ta đưa ra tạo một không khí tranh luận sôi nổi và hào hứng. Anh ta quả là một người có sức hút không chỉ bằng vẻ bề ngoài vô cùng đẹp trai hay cái chức danh Tổng giám đốc nhiều tiền lại lắm quyền mà còn bằng một trí tuệ siêu việt. Chỉ có điều, anh ta quá lạnh lùng, lạnh đến mức khó ưa.

Cả buổi học, chị em cô chỉ ngồi im lặng lắng nghe mà không có ý kiến gì. Khi kết thúc buổi, Gia Linh cũng vội ghé tai chị:

– Chị Khả Hân, về nhanh thôi, lỡ anh ta gọi lại là nguy đấy!

Chị em cô lại chen lấn trong đám học viên để ra về. Còn vị Tổng giám đốc nọ khẽ liếc nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, cong khóe môi cười. Khi tất cả các học viên đã về hết, Khôi Nguyên mở nguồn điện thoại và gọi cho cậu trợ lý Hải Minh:

– Bữa tiệc kết thúc chưa?

Đầu dây bên kia thở phào:

– Xong rồi sếp ạ! Mồ hôi ướt hết áo tôi rồi! Nói cho sếp biết, tôi chỉ làm con tốt cho sếp nốt lần này nữa thôi đấy, mẹ sếp xoay tôi chóng cả mặt!

Khôi Nguyên nhếch môi cười:

– Tôi đã bao giờ để cậu thiệt chưa?

Hải Minh cười:

– Tôi biết sếp ưu ái tôi nhưng sếp tán ai yêu ai thì lẹ lẹ lên, gia thế cô Thảo My đồ sộ thế, mẹ sếp lại mê cô ta nữa, tôi e rằng phen này sếp khó thoát…

Khôi Nguyên cong khóe môi cười:

– Tôi đã không thích, đố ai ép được!

Hải Minh vuốt mồ hôi tгêภ trán:

– Rồi rồi, giờ ông tướng ở đâu để tôi đến rước?

Khôi Nguyên bình thản đáp:

– Trung tâm dạy tiếng Hàn ở đường X.

Hải Minh há hốc miệng:

– Sếp đến đó làm gì thế?

Khôi Nguyên nhả ra đúng hai tiếng:

– Dạy tiếng!

Đầu dây bên kia mất tận mười giây để load thông tin rồi ” à ” lên một tiếng và cười:

– Tôi hiểu rồi! Mười phút nữa có mặt!

Khôi Nguyên gật đầu:

– OK!

Cúp điện thoại, anh chàng Tổng giám đốc đẹp trai lững thững đi lên phòng đào tạo của trung tâm, đưa một phong bì dày cho giám đốc trung tâm và nói:

– Tôi có chút quà cho trung tâm. Phiền anh thay bóng đèn cho phòng 302 tôi vừa đứng lớp, loại bóng đang dùng chói mắt quá, học viên nhìn bảng sẽ lóa mắt, ảnh hưởng đến kết quả học tập.

Giám đốc trung tâm ngạc nhiên:

– Thay cả các phòng cũng đâu đến từng này tiền thưa Tổng giám đốc Hoàng? Chưa kể là hàng năm anh đều rót vốn vào đây?

Hoàng Khôi Nguyên bình thản:

– Không, thay mỗi phòng 302 thôi, các phòng khác không cần. Số tiền còn lại anh đưa cho thầy giáo đáng ra sẽ đứng lớp tối nay bị tôi lấy mất chỗ.

Ông giám đốc trung tâm cười:

– Anh chu đáo quá! Được anh đứng lớp là vinh dự cho cả trung tâm và tất cả các học viên mà, ai lại làm thế!

Khôi Nguyên gật đầu chào giám đốc trung tâm rồi quay lưng ra cổng, ngồi lên chiếc xe đã chờ sẵn rồi đi về biệt thự họ Hoàng.

Vừa bước vào phòng khách xa hoa lộng lẫy được trang trí cầu kì theo phong cách cổ điển châu Âu, Hoàng Khôi Nguyên đã nhìn thấy hai vị phụ huynh ngồi nghiêm nghị chờ mình:

– Con chào bố mẹ, con mới về ạ!

Bà Thu Lan nhìn con trai mỉa mai:

– Anh vẫn còn nhớ đường về nhà cơ à? Anh bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ như vậy đã đủ chưa? Đã bảo tối nay gia đình Thảo My sang dùng bữa tối và bàn chuyện cưới xin cho hai đứa, tại sao không có mặt? Điện thoại cũng không gọi được là sao?

Khôi Nguyên thản nhiên ngồi xuống và nói:

– Từ bao giờ bố mẹ lại cho mình cái quyền can thiệp vào việc cá nhân của con ạ? Con chưa và cũng sẽ không bao giờ yêu Thảo My!

Bà Thu Lan giận dữ quát:

– Im ngay! Cho mày ăn học trưởng thành , giờ mày quay lại cãi bố mẹ đấy hả? Con Thảo My có gì không được, nó vừa xinh đẹp, khéo léo, giỏi giang, gia thế lại đàng hoàng, khối thẳng thèm rỏ dãi chả được, mày chê cái gì?

Khôi Nguyên đứng bật dậy:

– Mẹ ưng thì ʇ⚡︎ự đi mà lấy, con không lấy!

Vừa nói, Khôi Nguyên vừa bước về phía cầu thang lên tầng hai. Bà Thu Lan liền gọi giật lại:

– Đứng lại! Mày học đâu ra kiểu nói chuyện của loại đầu đường xó chợ đấy hả?

Khôi Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chỉ ngoái đầu về phía mẹ:

– Con nhắc lại, con có thể nghe lời bố mẹ nhiều việc khác nhưng riêng chuyện yêu đương, cưới xin thì không. Con yêu ai, lấy ai là quyền của con, không ai can thiệp được. Bố mẹ ưng thì ʇ⚡︎ự đi mà lấy. Trái tιм con không bao giờ tồn tại cái tên Triệu Thảo My và đây là lần cuối cùng con nói điều này.

Bà Thu Lan giận dữ ᵭ.ậ..℘ bàn:

– Mày muốn mẹ tức ૮.ɦ.ế.ƭ phải không? Mày có tin ngày mai mẹ khóa luôn tài khoản ngân hàng và rút cổ phần khỏi công ty không?

Khôi Nguyên nhún vai:

– Mẹ cứ làm những gì mẹ muốn!

Nói xong, Hoàng Khôi Nguyên không lên lầu nữa mà đi thẳng ra cửa.

Bà Thu Lan nói vọng theo:

– Khuya rồi còn đi đâu?

Khôi Nguyên dừng bước nói:

– Về nhà của con!

Anh ta đi thẳng ra xe và lao Ꮙ-út đi trước con mắt giận dữ đến ngỡ ngàng của bà Thu Lan. Bà ta ngồi xuống bực dọc:

– Đấy ông xem, con với cái, giỏi giang ở đâu không biết, nói chẳng bao giờ nghe lời!

Ông Hoàng Trí Khôi thở dài một tiếng:

– Tính nó thế, bà càng giục, nó càng ghét!

Bà Thu Lan nhíu mày:

– Hay nó yêu con bé nào rồi? Tôi phải điều tra mới được! Nó lấy con Thảo My có phải lợi đủ đường không, con bé cũng khéo léo nữa!

Ông Trí Khôi trầm tư:

– Cứ từ từ đã, đừng điều tra gì vội, đến tai nó lại hỏng bét cả đấy!

Hoàng Khôi Nguyên chưa vội lái xe về biệt thự riêng mà gọi Hải Minh đến quán Bar. Vừa thấy Khôi Nguyên, Hải Minh càu nhàu:

– Này, anh định ế vĩnh viễn thì ế một mình đi, kéo theo tôi làm gì, để tôi đi tìm vợ với chứ? Khuya rồi còn ra quán Bar ngắm mấy cô này uốn éo, không hợp với tôi đâu. Hay anh đổi gu thẩm mĩ rồi?

Hải Minh nói một tràng dài, đến khi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt trầm tư, sâu không đáy của Khôi Nguyên thì im bặt. Là trợ lý nhưng cũng là bạn thân nhất của Khôi Nguyên nên Hải Minh hiểu, cứ mỗi lần anh bạn im lặng uống ɾượu tức là cậu ta đang có chuyện gì đấy cần tâm sự. Lần này, Khôi Nguyên cả gan trốn khỏi bữa tiệc lớn của gia đình họ Hoàng và họ Triệu vốn dĩ được chuẩn bị rất tỉ mỉ và công phu, thể nào cũng bị hai vị phụ huynh cho một trận ra hồn, chắc là đang chán đời lắm đây.

Nhìn Khôi Nguyên nốc hết cốc này sang cốc khác, Hải Minh chỉ im lặng ngồi nhìn. Khi vị Tổng giám đốc kia nâng cốc ɾượu thứ năm lên đến miệng, Hải Minh vội giằng lấy:

– Này, cậu muốn hỏng dạ dày hả? Nói đi! Ông bà chủ lại ca bài cũ hả?

Khôi Nguyên gật đầu, thở dài một tiếng rồi nói một câu không liên quan:

– Lại Hải Đăng thế nào rồi?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất