Qua mùa giông bão – Chương 43

Vũ Linh 247

Tác giả : Yên An

Bữa cơm trưa tại công ty hôm ấy, Khả Hân kéo Gia Linh lại một góc và kể cho cô em gáι câu chuyện sáng nay chưa kịp nói. Không thể diễn tả nổi khuôn mặt Gia Linh lúc đó – từ đỏ tía sang trắng nhợt rồi tái mét, cái miệng từ chữ O tới chữ A. Gia Linh há hốc miệng ngạc nhiên :

– Chị nói sao? Tổng…Tổng…giám đốc…là…lão…tảng băng á?

Khả Hân bịt miệng em:

– Em bé bé cái miệng thôi! Đang ở nhà ăn công ty đấy!

Gia Linh gật đầu nhưng пα̃σ bộ dường như vẫn chưa kịp nhập thông tin vừa rồi. Cô lắc đầu mấy cái liền để nhập dữ liệu và load thông tin rồi nuốt khan một ngụm nước bọt và nói:

– Vậy là anh ta bắt chị đứng cả buổi, rồi lại bảo chưa xong, sau đó chị vừa về phòng lại bắt đi lên hả?

Khả Hân gật đầu như bổ củi. Gia Linh thở dài:

– Chết em rồi. Chị chẳng qua chỉ là ruồi muỗi bâu xâu, chị can ngăn em mà còn bị như thế, em là đầu sỏ cҺửι lão ta thì…ôi trời ơi, em không dám nghĩ nữa, em ૮.ɦ.ế.ƭ mất, làm sao bây giờ?

Gia Linh vừa kêu than vừa nhắm tịt mắt lắc đầu nguầy nguậy. Đến khi đầu ngừng lắc, mắt mở ra thì cô bé trân trân nhìn người trước mặt mình, miệng lắp bắp:

– Dạ…Tổng…Tổng…giám đốc…

Khả Hân ngồi đối diện với Gia Linh nên không biết ai đang đứng sau lưng mình. Chưa bao giờ cô thấy Gia Linh mất bình tĩnh như thế. Cô vội ngoái đầu lại và giật mình thấy Hoàng Khôi Nguyên – cái anh chàng Tổng giám đốc khiến hai gót chân cô sưng đỏ vì đứng cả sáng nay tгêภ đôi giày cao gót. Đứng cạnh anh ta là trưởng phòng nhân sự Ái Châu và cô thư kí Thảo My, cả hai đều rất xinh đẹp và Khả Hân cũng đã gặp ở buổi phỏng vấn.

Nhìn thấy anh ta, Khả Hân vội đứng dậy cúi chào :

– Dạ chào Tổng giám đốc và hai chị ạ! Mọi người xuống ăn trưa ạ?

Khôi Nguyên nhìn cô gật đầu. Đúng lúc ấy, Thảo My lên tiếng:

– Thỉnh thoảng, Tổng giám đốc vẫn xuống đây ăn cùng các nhân viên để xem chất lượng bữa ăn như thế nào. Mọi người ăn uống tốt mới làm việc tốt được.

Khả Hân ngạc nhiên, tгêภ đời này có vị Tổng giám đốc tốt như vậy sao? Trước cô làm ở xưởng giày, đến quản đốc hay tổ trưởng cũng chả bao giờ ăn với công nhân bọn cô, sau này Hải Đăng yêu cô thỉnh thoảng mới ghé qua thôi. Cô nghĩ Tổng giám đốc phải ăn ở những nhà hàng sang trọng mới đúng, huống hồ một kẻ đến lời nói chẳng mất tiền để mua mà cũng tiết kiệm tối đa như anh ta sao có thể quan tâm tới người khác được? Thế nhưng, cô nuốt những lời ấy vào trong, cô cũng chỉ như những người nhân viên ở đây, đều là người làm công ăn lương, chỉ nên làm tốt bổn phận của mình là được, không nên tham gia những chuyện của lãnh đạo. Thế nên, nghe Thảo My nói, cô khẽ cúi đầu:

– Vâng ạ! Chúc mọi người ngon miệng ạ!

Còn Gia Linh nãy giờ vẫn ngơ ngác không nói nổi câu gì. Tới khi Khả Hân ngồi xuống, giật giật tay áo cô, Gia Linh mới giật mình nhìn lên thì không thấy tảng băng di động đâu nữa, chỉ thấy Khả Hân đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình và cười:

– Em sao thế? Ăn đi!

Gia Linh tiếp tục ăn nhưng chả có gì ngon miệng với tâm trạng phấp phỏng lo âu cả. Chị Khả Hân chẳng làm gì còn bị đứng sưng phồng cả gót chân, mình thì không biết bị đì kiểu gì nữa đây? Đúng là cái miệng làm Ϯộι cái thân mà. Mải nghĩ mà Gia Linh không để ý rằng Khôi Nguyên cùng Ái Châu và Thảo My chọn bàn ngay sát chỗ chị em cô đang ngồi. Họ cùng ăn và trò chuyện vui vẻ. Khả Hân để ý thấy hai cô gáι cứ liên tục gắp thức ăn cho Khôi Nguyên nhưng hình như anh ta không thích thì phải:

– Tôi ʇ⚡︎ự ăn được!

Ái Châu cười:

– Anh ʇ⚡︎ự ăn được sao không gắp, trông anh cứ như gáι mới về nhà chồng ấy. Hay thức ăn không hợp khẩu vị để em gọi đồ ăn khác nhé?

Khôi Nguyên hơi mỉm cười:

– Không, vì các cô gắp nhiều quá, tôi đâu biết gắp gì nữa!

Khả Hân trộm nghĩ, đã đẹp trai lại còn giàu cũng thích thật, phụ nữ đẹp cứ xúm xít cả lại. Nhưng cô chả hiểu họ thích anh ta ở điểm gì, ngoài nhiều tiền và cái mã đẹp đẽ ấy ra, anh ta chỉ là một tảng băng lạnh giá không hơn không kém, quá tiết kiệm lời nói và nụ cười – những điều tối thiểu trong giao tiếp chẳng cần tiền để mua. Yêu một người như thế thì nhàm chán và vô nghĩa ૮.ɦ.ế.ƭ đi được! Có lẽ họ chỉ yêu túi tiền của anh ta mà thôi.

Khả Hân mải nghĩ mà không để ý rằng Gia Linh đã ăn hết từ lâu và đang lay lay tay mình:

– Chị Khả Hân, chị Khả Hân, chị nghĩ gì mà thẫn thờ thế?

Khả Hân ngẩng lên nhìn Gia Linh:

– Sao cơ? Em ăn xong rồi hả? Chúng ta lên phòng thôi!

Gia Linh ngạc nhiên:

– Nhưng chị đã ăn đâu ạ? Hay chị bị ốm? Hay gót chân đau quá? Em ra mua dầu Ϧóþ cho chị nhé!

Khả Hân xua tay:

– À không, chị không sao đâu, chỉ hơi đau đầu một chút thôi. Chị không muốn ăn nữa, chúng ta đi thôi!

Rồi để Gia Linh yên tâm, cô vội húp thêm mấy thìa canh và khập khiễng đi lên phòng kinh doanh, tranh thủ chợp mắt một chút.

Cả buổi chiều hôm đó trôi qua khá nhẹ nhàng, chị em cô đều không bị Khôi Nguyên gọi lên phòng Tổng giám đốc khiến Gia Linh thắc mắc:

– Chị Khả Hân, chị có nghĩ trước giông bão bầu trời thường bình yên không?

Khả Hân cốc đầu em:

– Vừa vừa cái miệng thôi, có thể anh ta không chấp đứa trẻ con như em!

Gia Linh bĩu môi:

– Em đã hai mươi ba tuổi rồi nhé, trẻ con gì nữa!

Hai chị em vui vẻ ra nhà xe thì Khả Hân bỗng ngạc nhiên khi thấy một chiếc túi nhỏ treo trước xe mình. Cô vội mở ra và thấy một lọ dầu Ϧóþ. Ai vậy nhỉ? Khả Hân đưa mắt nhìn Gia Linh rồi nhìn quanh nhà xe , thấy ai cũng đang hối hả lấy xe ra về.

Gia Linh nói:

– Ồ, hàng ngoại hẳn hoi chị ạ. Chắc là đắt lắm đó! Mà thôi kệ đi chị, ai có lòng tốt thì mình cứ nhận. Chắc chị ở hiền gặp lành đấy! Ngày đầu tiên đi làm, xui là gặp lão Tổng giám đốc lạnh như băng khiến chị sưng phồng chân, nhưng hên là có người tốt mua tђยốς thoa chân đỡ đau là vui rồi!

Thực ra, trong phòng kinh doanh, ai cũng biết chân Khả Hân bị đau vì cô đi khập khiễng, vào tới phòng cô còn tháo hẳn giày ra, lộ rõ phần gót chân sưng đỏ, nhưng không rõ ai có lòng tốt giúp cô đây? Thật ngại quá…

Chị em cô vui vẻ về nhà ăn cơm để chuẩn bị đến trung tâm học tiếng. Bữa cơm tối hôm đó, ông Khải Tâm nhìn hai cô con gáι và cười:

– Ngày đầu tiên đi làm thế nào hai cô công chúa?

Khả Hân cười:

– Cũng vui bố ạ, mọi người nhiệt tình với chị em con lắm ạ!

Khả Hân và Gia Linh đều không nhắc tới tảng băng vì sợ bố mẹ lo lắng. Hai chị em cô chỉ nói những chuyện vui mà thôi. Anh Thế Sơn cũng đang chuẩn bị xin đi học một lớp đại học tại chức để đi làm. Khả Hân thấy cuộc đời mình đang thực sự hồi sinh. Những gì đã qua ʇ⚡︎ựa như một cơn bão, gió mưa đã gột sạch mọi bụi bẩn, bùn đen, ánh nắng mặt trời cùng ánh cầu vồng sau giông bão chiếu xuống gia đình cô, khiến cuộc đời cô lấp lánh những tia hi vọng mới, những chồi non mới nhú lên, đẹp đẽ và tươi sáng…

Ăn uống xong xuôi, hai chị em đi đến trung tâm học tiếng. Vừa ổn định chỗ ngồi, Khả Hân và Gia Linh đã nghe tiếng bàn tán xì xào:

– Này, bọn mày biết tin gì chưa? Hôm nay lớp ta có thầy giáo mới đấy! Tao nghe nói thầy dạy có một buổi thôi, chủ yếu là nói chuyện hướng nghiệp cho bọn mình.

Một người khác chen vào:

– Ừ, trung tâm có thông báo ngoài bảng đấy thôi. Tao nghe nói là Tổng giám đốc công ty gì to lắm, vừa giàu lại đẹp trai, đi du học Hàn Quốc về đấy!

Một chị vừa tới đã sà ngay vào:

– Ai? Ai đẹp trai đấy? Ở đâu vậy? Có vợ chưa?

Khả Hân và Gia Linh không quan tâm mấy chuyện ì xèo đó nên không hay tham gia, lại thường đi muộn hơn nên ít đọc bảng thông báo. Các anh chị đi học tiếng thường đã có gia đình, chỉ vài ba người là chưa lập gia đình nên hay tụm năm tụm ba bàn tán này nọ và thường ngồi bàn cuối. Vì vậy, dù đến sau nhưng hai chị em cô lại chọn ngồi bàn đầu để nghe giảng rõ hơn.

Trong lúc đợi giáo viên, Khả Hân và Gia Linh tranh thủ xem lại từ vựng hôm trước và ngó qua bài hôm nay trong giáo trình. Bỗng nhiên tiếng bàn tán im bặt. Khả Hân ngẩng lên, một bóng dáng cao lớn bước vào – là thầy giáo đứng lớp hôm nay. Nhưng hỡi ôi, không chỉ cô mà cả em gáι cô cũng run rẩy và ngỡ ngàng. Chưa bao giờ chị em cô ân hận khi chọn ngồi bàn đầu như giây phút này…quả là oan gia ngõ hẹp mà…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất