Qua mùa giông bão – Chương 38

Vũ Linh 244

Tác giả : An Yên

Hai ngày tiếp sau đó, mẹ con Khả Hân không thấy Hải Đăng quay lại nhưng cô biết, hắn sẽ không để yên cho gia đình cô. Ông Khải Tâm sau khi nghe chuyện thì vô cùng lo lắng vì hắn ta đã chọn đúng thời điểm ông và Thế Sơn không có nhà để ra tay.

Hôm đó, trong lúc Khả Hân đi làm, ông đã gọi điện cho bà Diễm Lan:

– Diễm Lan, em cần bình tĩnh và nghe theo những gì anh hướng dẫn nhé!

Bà Diễm Lan dù run sợ nhưng một phần không muốn chồng lo lắng, một phần bà biết rõ mình cần làm chỗ dựa cho mẹ con Khả Hân và Gia Linh nên bà quyết đoán:

– Em sẽ làm theo lời anh!

Tối hôm đó, sau khi ăn uống, bà Diễm Lan khóa tất cả cửa lại, tắt hết đèn và nói chuyện với chị em Khả Hân:

– Bố nói anh Thế Sơn khoảng một tuần nữa là ổn, chỉ cần uống tђยốς theo chỉ định của bác sĩ vì thời gian qua bộ пα̃σ đã phục hồi ít nhiều. Bố mẹ có ý định đưa hai con đi du học Hàn Quốc nên sắp tới chúng ta sẽ ra Hà Nội để chị em con học tiếng. Hai đứa thấy thế nào?

Chu Khả Hân mở to mắt:

– Mẹ, chúng ta đi gấp vậy sao ạ?

Bà Diễm Lan ra dấu hiệu im lặng rồi nói:

– Chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Bố bảo tình hình này thì một tuần nữa bố và anh Thế Sơn cũng sẽ về Hà Nội luôn, cả nhà mình sẽ gặp nhau ở đó.

Ngày hôm sau, Khả Hân tới Khu công nghiệp nạp đơn xin thôi việc. Chị đồng nghiệp ngạc nhiên:

– Sao em lại nghỉ việc vậy? Chả phải định xây nhà ở Bình Dương, giờ tính đi đâu sao?

Khả Hân mỉm cười:

– Đó là ý định trước đây thôi chị ạ, giờ chắc em phải tính hướng khác.

Rồi cô thật thà kể với chị ấy việc Hải Đăng đã ra tù và đến dọa dẫm gia đình cô trong khi bố cùng anh Thế Sơn không có nhà. Chị đồng nghiệp khuôn mặt thất thần rồi gật đầu:

– Nó không còn chỗ để đi nên giờ sẽ làm liều đấy em ạ. Li hôn rồi nhưng nó vẫn là bố của cu Bo mà. Khả Hân, khi nào ổn định rồi nhớ liên lạc với chị nhé. Chị sẽ nhớ mẹ con em lắm đấy!

Khả Hân ôm chầm lấy chị ấy mà khóc. Những năm tháng ở Bình Dương, chị ấy là người lạ duy nhất làm bạn, làm chị của cô – một người bạn, người chị đúng nghĩa. Chị ấy luôn bênh vực cô dù chuyện gì xảy ra, luôn ở bên cạnh động viên an ủi những lúc cô buồn tủi thậm chí tuyệt vọng. Xa Bình Dương, chị ấy là người đáng để cô nhớ nhất.

Khả Hân sụt sùi:

– Chắc chắn rồi ạ. Chị mãi là chị của em mà!

Nói rồi, cô cũng nhanh chóng làm xong mọi thủ tục và ra về. Ba mẹ con Khả Hân cũng dọn dẹp đồ đạc cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi dài. Trưa hôm đó, vừa cho cu Bo ngủ xong, Khả Hân đang định ra đóng cửa đi nghỉ thì cô ૮.ɦ.ế.ƭ điếng khi thấy Hải Đăng đứng ngay cổng nhà trọ, chân vắt chéo, tay khoanh trước ռ.ɠ-ự.ɕ. Lần này anh ta mặc áo phông cộc tay nên Khả Hân ngỡ ngàng khi thấy hai hình xăm chạy dài theo hai cάпh tay Hải Đăng. Trông anh ta giờ chẳng khác gì tên lưu manh. Hải Đăng nhìn cô chằm chằm và cười:

– Vợ nhớ anh quá hay sao mà nhìn kĩ thế?

Khả Hân tái mét mặt, miệng cứng lại không nói nổi một câu. Cô cứ đứng trân trân nhìn Hải Đăng. Anh ta đi lại gần cô, ghé sát mặt cô:

– Mấy cái hình này có đẹp không? Anh xăm nó lên tay cũng như khắc tên em vào tιм anh vậy đó!

Khả Hâm giật mình khi thấy đôi môi thâm xì của Hải Đăng ghé sát mình. Cô vội đưa tay đóng cửa nhưng anh ta nhanh hơn cô, dùng hai tay giữ chặt cửa. Nghe tiếng xì xào, bà Diễm Lan vội chạy ra và sững người khi thấy cảnh trước mắt. Bà lên tiếng:

– Này, cậu làm trò gì đấy? Đã li hôn rồi, sao cậu cứ ám nó hoài vậy?

Hải Đăng cười:

– Mẹ vợ, con đói quá, cho con bát cơm được không?

Bà Diễm Lan nghĩ, nếu Hải Đăng vào nhà, thấy mấy chiếc vali sẽ nghi ngờ nên vội nói:

– Trưa nay nhà tôi mất điện nên mấy mẹ con không nấu cơm mà ra quán ăn, cậu thông cảm!

Thế nhưng, Hải Đăng gạt tay Khả Hân, chầm chậm đi vào nhà. Anh ta quét mắt một lượt rồi dừng mắt lại ở mấy chiếc vali lớn nhỏ. Hải Đăng nhếch môi:

– Chà, nhiều đồ quá! Mẹ định đưa vợ con của con đi đâu thế ạ?

Khả Hân gắt lên:

– Tôi và anh đã li hôn, anh đừng gọi tiếng vợ nữa, tôi buồn nôn lắm!

Hải Đăng cười phá lên:

– Em li hôn tôi chứ tôi không li hôn em. Đời này kiếp này, em chỉ là của một mình Lại Hải Đăng!

Khả Hân tái mặt lắp bắp:

– Anh…anh… im lặng cho con tôi ngủ!

Hải Đăng tắt nụ cười, trợn mắt nhìn cô:

– Tôi nói cho em biết, em đi đâu tôi theo đó!

Bà Diễm Lan đã bình tĩnh hơn, vội nói:

– Khả Hân ở đây chứ đi đâu? Tôi soạn đồ cho Gia Linh đi du học!

Hải Đăng quay sang nhìn bà Diễm Lan:

– Vậy tại sao vợ con lại thôi việc ở Khu công nghiệp?

Khả Hân ngỡ ngàng. Hóa ra, mọi bước đi của cô đều nằm trong tai mắt của Hải Đăng. Hắn theo dõi cô hay ai báo cho hắn? Bà Diễm Lan cũng lặng thinh một thoáng rồi nói:

– Đúng, Khả Hân xin nghỉ ở Khu công nghiệp để xin việc chỗ khác vì ở đó phức tạp quá. Vả lại, với những gì cậu gây ra cho nó, cậu nghĩ xem, nó có thể vui vẻ ở lại đó mà làm việc không? Nhưng trước mắt, nó phải đưa Gia Linh đi học tiếng, em gáι nó ổn định thì Khả Hân sẽ quay lại.

Hải Đăng rít lên:

– Được, nếu mẹ vợ nói vậy thì một mình Khả Hân đưa Gia Linh đi, mẹ và cu Bo ở lại đây đúng không?

Khả Hân thực sự chσáпg váng. Cứ nghĩ mọi việc sẽ diễn ra êm đẹp như dự tính của gia đình cô. Nào ngờ Hải Đăng không hề dọa, quả là bản chất của một thằng пghιệп khi đến đường cùng sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào. Phải rồi, hắn làm sao dễ tha thứ cho gia đình cô như vậy chứ? Giờ hắn nói như thế, nghĩa là kế hoạch của gia đình cô sẽ khó bề thực hiện.

Trong lúc Khả Hân đang ૮.ɦ.ế.ƭ đứng thì mẹ cô vẫn tỏ ra bình thản:

– Tất nhiên rồi, mỗi Gia Linh đi du học, Khả Hân đưa em nó đi làm thủ tục học tiếng rồi quay về đây, bồng bế cả nhà đi làm gì cho mệt? Cậu cũng biết đấy, chồng và con trai tôi không ở nhà, mấy mẹ con tôi đi được đâu mà thiếu hai người đàn ông đó chứ?

Thái độ kiên định của bà Diễm Lan khiến Hải Đăng hơi bất ngờ. Trong mắt hắn, mẹ Khả Hân là người hiền lành, không to tiếng với ai bao giờ, cái gì cũng phụ thuộc vào quyết định của chồng. Giờ nhìn bà cứng cỏi thế này, Hải Đăng hơi khó tin. Hắn nhìn thẳng vào bà như dò xét rồi nói:

– Được, mẹ vợ biết điều đấy. Vậy thì sau khi Khả Hân và Gia Linh đi, mỗi ngày mẹ cho con xin một bát cơm ở đây cho đến khi vợ con quay lại nhé!

Khả Hân điếng người. Hắn canh chừng gia đình cô sao? Cô nhìn sang mẹ nhưng ánh mắt bà vẫn không đổi:

– Được, cậu cứ ʇ⚡︎ự nhiên. Gia đình tôi sẵn sàng giúp đỡ những người không nơi nương ʇ⚡︎ựa. Nhưng có đi phải có lại, tôi xin nhắc lần nữa rằng Khả Hân và cậu đã li hôn. Quyền nuôi cu Bo cũng đã được Tòa án quyết định từ khi cậu còn ở trong tù rằng cháu ngoại tôi sẽ được mẹ nó nuôi dưỡng. Hàng tháng, cậu phải chu cấp tiền nuôi con. Nhưng vì hoàn cảnh cậu khó khăn nên hiện tại chúng tôi không cần cậu chu cấp. Vì vậy, cậu đến ăn cơm thì được nhưng tuyệt đối không được đụng đến cu Bo.

Hải Đăng gật đầu :

– Mẹ yên tâm, cu Bo là con trai con, con thương nó còn không hết mà…

Rồi hắn ta quay sang Khả Hân:

– Vợ đi mấy ngày, anh sẽ nhớ lắm đấy! Vợ nhớ mỗi ngày nhắn tin cho anh và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giở trò sau lưng anh nhé!

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên xoa xoa má Khả Hân khiến cô vô cùng hoảng sợ. Cô vội gạt tay hắn và quay vào nhà. Nhưng chưa kịp bước, cô đã bị bàn tay bẩn thỉu của hắn kéo ngược lại:

– Vợ mới xa anh mấy tháng mà mất hết lễ nghĩa rồi ư?

Khả Hân một lần nữa gạt tay Hải Đăng:

– Tôi biết rồi!

Ngày hôm sau, chị em Khả Hân lên chuyến bay ra Hà Nội. Những tưởng chuyến bay này sẽ có đủ cả bốn người, vậy mà cô đành đau lòng gạt nước mắt để mẹ và con trai ở lại Bình Dương rồi tính cách sau. Dù cả đêm cô không chịu xa hai con người mà mình yêu thương, nhưng mẹ Diễm Lan vẫn kiên định:

– Con phải nghe lời bố mẹ, nó không làm gì cu Bo đâu nên con không phải lo cho hai bà cháu. Cơ hội không đến hai lần, rút được người nào hay người nấy, mạnh mẽ lên con gáι!

Máy bay cất cάпh, mang theo bao hi vọng và cả những lo toan, bồn chồn. Bà Diễm Lan thở phào ôm cu Bo về gian trọ. Cũng may chồng bà ngày ngày động viên bà bình tĩnh bởi mọi hành động của Hải Đăng đều nằm trong dự đoán của ông Khải Tâm. Bà còn nhớ mấy hôm trước, ông đã nói với bà rằng:

– Nếu nó phát hiện thì sẽ không để cho mẹ con Khả Hân yên ổn đâu. Lúc đó, e cứ bình tĩnh và bảo Khả Hân cùng Gia Linh ra Hà Nội trước nhé. Em và cu Bo chịu khó ở lại vì nó không làm gì thằng bé đâu!

Mấy tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay hạ cάпh xuống sân bay Nội Bài. Khả Hân cùng Gia Linh vừa xuống máy bay, cô vội bật nguồn điệm thoại, đang định gọi cho mẹ thì một tin nhắn báo đến:

– Vợ yêu, anh sẽ chờ em! Em nên nhớ, anh sẽ không làm hại cu Bo. Nhưng nếu em có ý định giở trò, anh chỉ cần một cuộc đụng xe vô tình thôi, em sẽ mất mẹ vĩnh viễn đấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất