Qua mùa giông bão – Chương 23

Vũ Linh 257

Tác giả : An Yên

Buổi chiều hôm ấy, vừa tan ca, Khả Hân lại vội vàng ra nhà xe. Và cũng như mấy ngày hôm trước, một đóa hồng nhung đỏ thắm được đặt ngay ngắn trong giỏ xe của cô cùng mảnh giấy nhỏ:

– Cô bé! Đi về cẩn thận nhé! Nhớ em!

Khả Hân mỉm cười, cảm giác vui sướиɠ len lỏi trong tιм. Sự tò mò trở nên ngày cành lớn khi cô không biết ai là người đã tặng hoa cho mình.

Từ đó, cứ chiều chiều cô lại vui vẻ nhận hoa và tối tối lại có vị quản đốc đi xe SH “tình cờ” gặp gỡ. Dần dần, Hải Đăng trở thành một thói quen với cô, Khả Hân không còn cảm thấy quá xa cách, khó chịu khi gặp anh ta nữa. Vả lại, Mỹ Linh đã bị đuổi việc nên cũng chẳng có ai hoạnh họe cô nữa, ai cũng cảm thấy dễ thở hơn.

Tối hôm ấy, Khả Hân tan học nhưng lại không thấy Hải Đăng như thường lệ. Vẫn biết có thể hôm nay anh ta không đi qua đây nhưng chẳng hiểu sao Khả Hân lại có một chút hụt hẫng. Có lẽ, bởi anh ta đã trở thành một thói quen, chỉ là thói quen thôi…Cả tháng nay, hôm nào chiếc SH cũng rè rè bên cạnh cô, Khả Hân thấy bình yên, vui vẻ hơn khi có người trò chuyện. Một thứ cảm giác mới lại lần đầu tiên xuất hiện, phải chăng cô đã bước vào cái mà người ta gọi là TÌNH YÊU???

Mang tâm trạng buồn vu vơ về nhà, vừa dắt xe vào, cô ngạc nhiên khi bắt gặp chiếc SH quen thuộc được dựng ngay ngắn sát cửa. Hải Đăng đến đây sao? Rõ ràng là biển số xe anh ta mà? Khả Hân bỗng thấy tιм mình ᵭ.ậ..℘ mạnh, môth chút vui mừng, một chút run rẩy…cô nghe tiếng cười nói trong gian trọ nhỏ. Tiếng bố Khải Tâm vang lên:

– Quản đốc Hải Đăng đúng là tuổi trẻ tài cao!

Giọng Hải Đăng nhỏ nhẹ:

– Cháu đến đây với tư cách là bạn của em Khả Hân, chú đừng gọi cháu là quản đốc, cháu ngại lắm ạ!

Khả Hân liền bước vào nhà:

– Con chào bố mẹ, chào anh Thế Sơn, chào quản đốc ạ. Quản đốc đến nhà tôi có việc gì không ạ?

Hải Đăng nhìn cô cười:

– Tôi đến chơi không được ư? Hôm nay em đi học về muộn vậy?

Khả Hân gật đầu:

– À, vì chuẩn bị thi nên lớp chúng tôi ôn tập thêm một chút ạ!

Giọng Hải Đăng lo lắng :

– Em làm gì cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, công việc ở xưởng cũng rất mệt!

Khả Hân cười tươi:

– Quản đốc yên tâm, tôi vẫn luôn hoàn thành tốt công việc, không ngủ gật trong giờ đâu ạ!

Hải Đăng bước về phía cô, đỡ lấy chiếc cặp tгêภ tay cô:

– Ừ, em nhớ đấy, nếu ngủ gật trong giờ tôi sẽ phạt nghe chưa? Phải ăn nhiều, ngủ ngon để không ngủ gật đấy!

Khả Hân ngây ngô không hiểu hết ý tứ của câu nói đó nên gật đầu:

– Dạ tôi hiểu ạ!

Nhìn một màn trước mắt, vợ chồng ông Khải Tâm hiểu rằng vị quản đốc này đang muốn tán tỉnh con gáι mình nhưng vẫn im lặng bởi chính bản thân họ hiểu hơn ai hết chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.

Hải Đăng quay lại bàn ngồi xuống và nói với Khả Hân:

– Em ngồi đi, anh có chuyện muốn thưa với hai bác!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Có chuyện gì sao quản đốc? Tôi làm gì sai sao?

Hải Đăng cười:

– Em chẳng sai gì cả, cứ ngồi đi đã nào!

Khả Hân ngồi xuống. Hải Đăng nhìn sang bố mẹ cô và nói:

– Thưa hai bác, hôm nay cháu đến đây trước là thăm gai đình. Cháu biết gia đình mình trọ ở đây nhưng công việc bận quá chưa có dịp ghé chơi. Sau nữa, cháu muốn xin phép hai bác cho cháu tìm hiểu em Khả Hân ạ!

Bố mẹ cô không tỏ ra ngạc nhiên trước việc này nhưng Khả Hân thì trố mắt:

– Quản đốc bảo gì cơ? Tìm hiểu là sao?

Bố Khải Tâm mỉm cười:

– Cậu nghĩ kĩ chưa? Con bé học giỏi, nhanh nhẹn nhưng trong cuộc sống còn dại lắm!

Khả Hân đỏ mặt:

– Bố….

Hải Đăng nhìn cô:

– Tìm hiểu nghĩa là anh muốn tán tỉnh em để cưới làm vợ đấy cô bé ạ!

Mặt Khả Hân bỗng nóng bừng như trái cà chua chín, cô vội đứng dậy:

– Con xin phép đi rửa mặt ạ! Đường bụi quá ạ!

Nói xong, cô chạy ù vào nhà vệ sinh, xấp khăn lau mặt đến mấy lần, vỗ vỗ mặt cho bình tâm mà vẫn thấy nóng ran. Một lát sau, cô nghe tiếng bố:

– Khả Hân ơi, cậu Hải Đăng về kìa con!

Cô vội vã đi ra, bố thấy bộ dạng của cô thì bật cười bảo:

– Con làm gì mà lâu thế? Chuyện tình cảm bố mẹ không ép buộc đâu. Nếu hai đứa thực sự có tình cảm thì tiến đến với nhau. Bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của con!

Khả Hân gật đầu rồi tiễn Hải Đăng ra cổng. Vì đây là nhà trọ gia đình nên cổng ra vào được xâγ tάch biệt, các gia đình không chung cổng. Hải Đăng dắt xe ra rồi nói:

– Khả Hân, đi dạo cùng anh một chút được không?

Khả Hân bối rối:

– Tôi…. thôi quản đốc về kẻo trễ ạ! Tôi cũng vào nghỉ ngơi kẻo mai ngủ gật lại bị trừ lương ạ!

Hải Đăng bật cười. Rồi bỗng nhiên, anh ta dựng chân chống, đứng sang phía Khả Hân rồi bất chợt kéo cô vào lòng mình. Lần đầu tiên được một người đàn ông xa lạ ôm như thế, Khả Hân kinh ngạc tột độ. Nhưng l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ của anh ta ấm quá, cô không nỡ rời đi… Tuy nhiên, đây là cổng nhà trọ, lỡ bố mẹ thấy thì nguy. Vì thế, Khả Hân vội đẩy Hải Đăng ra:

– Quản đốc…tôi..cần suy nghĩ…

Hải Đăng mỉm cười:

– Tôi đợi em, nhưng đừng bắt tôi chờ lâu quá được không? Vì…tôi sẽ nhớ em đấy…

Từ bé, Khả Hân bị bà cả khinh miệt, lớn lên cô chỉ biết đến học hành. Đây là lần đầu tiên Khả Hân bắt gặp những nhịp sóng ngân rung của một thứ tình cảm mới mẻ, lạ lẫm trong lòng mình. Đã có những chàng trai nhắn tin tỏ tình với cô, lại có nhiều chàng lẽo đẽo đi theo cô…nhưng chẳng hiểu sao, với Hải Đăng…cô lại có cảm giác an toàn.

Thế rồi từ đó, cứ chiều chiều, Khả Hân lại thấy bó hồng nhung trong giỏ xe mình với dòng chữ mà cô đã thuộc từ lâu. Cả tháng trời như thế… trái tιм Khả Hân đã rung động…

Vào một buổi tối thứ bảy, Khả Hân được nghỉ học sau những bài thi cuối kì nên sau bữa cơm, cả nhà ngồi tám chuyện. Anh Thế Sơn đã có thể đi lại nhẹ nhàng trong phòng, có thể nói những câu đơn giản, chỉ là chưa chưa thể hoạt bát được như xưa. Đang trò chuyện rôm rả, bỗng Khả Hân nghe tiếng xe quen thuộc. Mấy phút sau, Hải Đăng bước vào:

– Dạ con chào hai bác ạ! Chào các em!

Anh chàng quản đốc đến khiến không khí thêm rộn ràng. Đặt giỏ hoa quả xuống bàn, Hải Đăng nói:

– Dạ, con có chút quà biếu hai bác ạ! Với lại, hôm nay em xin phép hai bác đưa Khả Hân đi dạo một lúc vì em mới thi xong ạ!

Khả Hân ngơ ngác:

– Ơ…sao quản đốc không nói sớm để tôi chuẩn bị ạ?

Hải Đăng cười:

– Giờ này cũng đã muộn đâu em! Anh chờ được mà, em xinh như vậy thì cần chuẩn bị gì đâu! Với lại, anh dặn rồi, ngoài giờ làm việc không ai phải gọi tôi là quản đốc mà!

Khả Hân đỏ mặt nhìn sang bố. Ông Khải Tâm gật đầu:

– Ừ, con đi dạo cho khuây khỏa, nhớ về sớm nha con!

Hải Đăng lại cười:

– Dạ bác yên tâm ạ, cháu sẽ đưa em về trước mười giờ ạ! Chúng cháu đi dạo ʋòпg ʋòпg quanh đây thôi ạ!

Được sự chấp nhận của bố mẹ, lần hẹn hò đầu tiên của Khả Hân và Hải Đăng diễn ra thật lãng mạn. Hải Đăng chở cô đi ngắm phố phường về đêm – con đường ngày nào cô cũng đi qua nhưng tối nay lại thấy hồi hộp lạ lùng:

– Đẹp quá! Sao những lần trước tôi không thấy cảnh nơi đây đẹp đến thế nhỉ?

Hải Đăng cười:

– Vì hôm nay em rất xinh đẹp hơn nên cảnh cũng đẹp theo em!

Khải Hân ngượng ngùng không nói nữa. Đến công viên gần nhà trọ, Hải Đăng gửi xe máy rồi Khả Hân đi bộ vào công viên. Có lẽ cô đã yêu nên nhìn từ ánh đèn đường đến lá hoa dưới ánh đèn cũng trở nên lung linh huyền ảo. Đến một chiếc ghế đá, Hải Đăng phủi sạch bụi rồi chỉ chỗ bên cạnh mình:

– Em ngồi đi!

Khả Hân ngồi cách Hải Đăng một đoạn khiến anh ta bật cười:

– Tôi có làm gì đâu mà anh ngồi xa tôi thế?

Khả Hân bối rối:

– Tôi….

Hải Đăng nhìn Khả Hân:

– Em đừng gọi tôi là quản đốc nữa được không em? Nghe xa cách lắm!

Khả Hân đỏ mặt đáp:

– Tôi gọi vậy quen rồi, vả lại, anh đi với tôi như thế này, chị Mỹ Linh sẽ không ưng đâu!

Hải Đăng bỗng khựng lại vài giây rồi nói:

– Tôi và Mỹ Linh không có quαп Һệ gì hết. Trước kia đúng là cô ấy có nhờ tôi chạy chức phó quản đốc vì cô ta bảo lương công nhân thấp, công việc lại vất vả không đủ trang trải cuộc sống và nuôi mẹ già. Tôi cũng nghỉ giúp được gì cho ai đó cũng là việc tốt . Giữa chúng tôi chỉ là quαп Һệ công việc, sao tôi phải chú ý đến thái độ cô ta khi đi gặp em chứ?

Khả Hân tròn mắt ngạc nhiên:

– Chẳng phải hai người chuẩn bị cưới nhau sao? Chính chị ấy nói với tôi trước cái vụ ¢ℓιρ ấy mà!

Hải Đăng cười:

– Em nghĩ tôi sẽ cưới một người đi giật chồng người ta sao? Tôi chẳng giỏi giang gì nhưng cũng chưa đến nỗi ấy chứ? Vả lại, trái tιм tôi đâu hướng về cô ta mà…

Khả Hân ngượng ngùng cúi mặt. Hải Đăng ghé sát tai cô thì thầm:

– Chỉ hướng về em…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất