Tới gần sáng Quân giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ đưa tay kiểm tra trán của An thì thấy cô đã hết sốt. Động thái thở nhẹ như bản năng, Quân hơi nhích người, tính đỡ An nằm hẳn ra cho dễ chịu thì bất ngờ cô lại ôm chặt hơn, đầu còn rúc sâu vô ռ.ɠ-ự.ɕ mình khiến Quân hoàn toàn bất lực trước hành động vô tình này.
Từ lúc đó cho tới sáng hẳn Dương Hồng Quân không thể nào chợp mắt, còn ai đó thì ngủ ngon lắm. Nhưng lúc sau thấy sắp đến giờ lên giảng đường thì Quân không dám chậm trễ, hết sức nhẹ nhàng đặt An nằm sang bên cạnh rồi mau chóng thay đồ.
Bữa sáng nay vậy mà không kịp ăn, đi vội đến trường thì vừa hay tới giờ lên lớp. Một buổi sáng tất bật với sinh viên nhưng Quân vẫn không quên tranh thủ gọi điện về nhà hỏi thăm cô vợ hờ.
Tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Dương Hồng Quân vang lên, nhìn màn hình Bảo An cười tủm tỉm. Mặc dù người còn mệt mỏi nhưng người gọi đến là anh thì mắt cô lại ánh lên như sao buổi tối, giọng điệu cũng theo đó mà vui lên mấy phần.
– Em nghe ạ!
– Em thấy người sao rồi?
– Em hết sốt rồi, chỉ còn hơi nhức đầu với cổ họng đau chút thôi!
– Vậy ăn xong nhớ uống thêm ít tђยốς kháng sinh vào đấy!
– Vâng. Em biết rồi!
– Nghỉ ngơi đi! Anh vào tiết rồi!
Xem chừng Quân chỉ hỏi thăm qua như vậy rồi có ý định tắt máy thì An có chút tiếc nuối, cô thật sự chưa muốn dừng lại nên kiếm cớ hỏi chuyện thêm.
– Hôm nay anh bận lắm à?
– Ừ.
– Vậy buổi trưa anh về không?
– Cũng chưa biết nữa! Mà thôi, em nghỉ ngơi đi! Lúc khác anh gọi lại!
Không kịp để An trả lời Quân đã tắt máy, có lẽ là anh bận thật. Bảo An ʇ⚡︎ự động viên bản thân như thế nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi tâm trạng không vui.
Nằm dài tгêภ giường gặm nhấm nỗi nhớ nhung rồi cũng tới giờ trưa. Mọi khi Quân về rất đúng giờ nhưng hôm nay đã muộn hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy đâu thì An đoán chắc anh đã ở lại trường. Nghĩ tới cô sinh viên hôm trước An lại bắt đầu tưởng tượng ra những điều tiêu cực.
Hình ảnh hai người họ vui vẻ giảng bài cho nhau nghe hay cảnh anh cùng cô bé đó thảo luận… Tất cả những tình huống được An nghĩ ra càng khiến tâm trí cô thêm rối loạn, đau đầu…
Cốc… Cốc…
Đang mải suy diễn linh ϮιпҺ thì nghe có tiếng gõ cửa, đoán là Hà Vi gọi mình ra ăn cơm nên Bảo An nói vọng ra.
– Để chị ngủ thêm chút nữa! Lát chị sẽ ăn sau nhé!
Thấy im lặng An tưởng Vi đã nghe rồi nên cũng không nói tiếp nữa mà nằm im ôm gối. Thế nhưng chỉ sau đó vài giây lại nghe có tiếng cạch cửa và rồi khi cάпh cửa phòng mở ra thì người bước vào là Dương Hồng Quân.
Nhìn thấy chồng về giờ này khiến cho An vừa bất ngờ lại vừa vui như đứa trẻ…
– Anh… Anh về rồi à?
– Anh về mới biết em lười ăn đấy!
– Em…
– Em đã hai mấy tuổi rồi còn không để ý tới sức khỏe của mình! Lúc sớm anh dặn em còn vâng dạ cơ mà?
– Vâng. Em dậy ăn đây! Anh đừng tức giận nữa!
– Anh không giận mà anh chỉ không muốn ba mẹ em biết lại có suy nghĩ nhà anh không quan tâm em!
Đang có chút vui trong lòng vì thấy Quân về giờ này nhưng câu nói vừa thốt ra của anh làm cho An chưng hửng. Hóa ra bấy lâu nay anh quan tâm cô chỉ vì lo người khác nói gì còn thực lòng anh không hề có chút tình cảm nam nữ nào cả. Ngay việc đêm qua anh cho cô dựa vào người, để im cho cô nằm trong lòng anh ngủ cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt của con người… Hóa ra tất cả là cô ʇ⚡︎ự đa tình…
– Anh là chỉ lo bố mẹ em nghĩ sao thôi ư?
– Đúng vậy! Dù gì chúng ta cũng tгêภ phương diện kết hôn. Có là giả thì anh cũng nên làm tròn bổn phận của người chồng cho đến lúc chúng ta đường ai nấy đi!
– Em biết rồi!
– Dậy ăn cơm đi rồi hãy ngủ!
– Vâng.
Ngày hôm sau còn chưa khỏe hẳn nhưng An không muốn ở nhà nữa mà nhất nhất đến công ty. Sáng ra cô chủ động gọi Nghĩa tới đón chứ không đi xe cùng Quân thì anh cũng đồng tình. Nhưng chính sự vô tình đồng ý không chút ngăn cản này của Quân càng khiến Bảo An buồn chán. Cô ra khỏi cổng ngay sau khi nghe tiếng còi xe của Nghĩa báo bên ngoài.
Vừa thấy bạn mình hậm hực lên xe thì Nghĩa lại vô tư nói lời bông đùa:
– Sao thế? Bà giận chồng rồi bắt tôi chịu trận đấy hả?
– Ông đừng có xát ớt vào nỗi đau của tôi được không?
– Thế rốt cuộc làm sao? Mới mấy hôm trước còn vui vẻ mà?
Bảo An thở dài xong lại lắc đầu thì Nghĩa liền thu lại vẻ đùa cợt mà nghiêm túc hỏi:
– Nói đi! Rốt cuộc làm sao? Phải nói tôi mới biết đường mà giúp chứ!
– Tôi chưa thấy ai vô tình như anh ấy! Tôi làm đủ cách rồi, đến mặt mũi cũng không cần mà anh ấy cứ bơ đi rồi hồi trưa hôm qua còn khiến tôi đau lòng nữa!
– Anh Quân làm gì khiến bà đau lòng?
– Người ta hóa ra chỉ để ý tới mặt mũi, để ý xem người khác nghĩ gì, nói gì thôi chứ chưa bao giờ để tâm tới tôi. Mấy việc tốt mà anh ấy làm chỉ là sự che đậy hoàn hảo trước gia đình. Tôi chẳng là gì trong mắt của Quân cả!
Nói câu này xong mắt An đỏ hoe, cô cố gắng kiềm chế bản thân nhưng rồi cuối cùng vẫn khóc như đứa trẻ bị ᵭάпҺ. Đúng là người cứng rắn bao nhiêu mà khi yêu đơn phương cũng có lúc yếu đuối như này.
– Từ từ đã nào! Có gì mà phải khóc ghê thế!
– Ông thì vui rồi. Ông có trong hoàn cảnh của tôi đâu mà biết đau.
– Ai bảo thế! Nhưng chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh rồi suy xét chứ! Cái dáng vẻ tổng tài cao ngạo của bà vứt đi đâu hết rồi?
– Với anh ấy tôi đâu cần vẻ kiêu căng cao ngạo. Người như Quân mà bày dáng vẻ đó ra chỉ khiến anh ấy tránh xa mình thôi!
– Đấy! Hiểu người ta cũng khá thế mà chưa gì đã khóc lóc. Bà bình tĩnh tôi xem nào!
Nghe lời khuyên của bạn Bảo An cũng ngưng khóc, cô lau nước mắt rồi ngồi lại ngay ngắn.
– Ông bảo tôi phải làm gì tiếp theo?
– Tôi thấy anh Quân không phải có ý như bà nói đâu. Nếu mà đúng như lời bà nhận định thì người ta đâu cần quan tâm quá như thế! Mà nguyên cái chuyện chở bà đi mỗi sáng rồi trưa tối đón về ngày mấy lượt như thế thì không có tình cảm không diễn được đâu. Phải là tôi cũng chỉ được hai, ba ngày đầu, chứ đây bà tính xem, từ ngày cưới xong đến giờ là mấy tháng rồi?
– Tôi…
– Lại còn chưa kể những lần bà cố tình làm khó, làm nũng, ăn vạ ông ấy nữa. Nói bảo không có tình cảm mà chịu để bà ħàɲħ ħạ ư? Có chăng thằng đó bị điên hoặc bị hâm hấp mới chịu!
– Ý ông nói tôi bị điên hả?
– Tôi đang ρhâп tích mà bà nghĩ đi đâu vậy?
Thấy Nghĩa nghiêm túc ρhâп tích vấn đề thì An cũng ngồi im suy nghĩ lại tất cả. Đúng rồi! Nếu Quân chỉ là đóng giả thì đâu cần phải làm tới như thế, ngay chuyện mỗi đêm cô cố tình nằm ngả ngớn, ôm anh ngủ, nếu anh không thích thì có rất nhiều cách để từ chối cô, nhưng rất nhiều lần rồi anh mặc cho cô muốn làm sao thì làm miễn cô ngủ ngon là được. Mấy lời anh căn dặn, nghiêm túc trách vấn cô cũng chỉ là muốn tốt thôi… Tất cả những việc anh làm nếu không là quan tâm thì đâu cần chịu đựng cô nhiều như vậy?
– Tôi hiểu rồi!
– Đã thông пα̃σ chưa?
– Rồi!
– Đã thông пα̃σ thì cấm có buồn nữa đấy!
– Không buồn! Cũng hết mệt luôn rồi nhưng lát nữa tôi vẫn ăn vạ Quân!
Nghe câu này Nghĩa cười phá lên rồi mắng vốn bạn già.
– Bà đúng là An hấp! Trước kia bà cầu toàn, kiêu căng bao nhiêu mà từ khi va phải ông Quân thì bà không cần mặt mũi nữa thế hả An?
– Kệ tôi! Miễn là tôi tìm được chân ái của đời mình!
Câu nói này thốt ra lại làm Nghĩa lại bật cười ha hả, đúng là chỉ có bạn già An của cậu mới có kiểu nói ngang ngược như vậy. Nhưng nghĩ cũng đúng! Cuộc đời mà, có muôn hình vạn trạng và dù Bảo An tгêภ thương trường có là con người tài giỏi, làm đâu trúng đó, là người con gáι kiêu ngạo trước hàng vạn nam thanh niên khác thì khi đứng trước người mình yêu vẫn chỉ là một cô gáι bình thường thôi. Yếu đuối, thích làm nũng đó là bản năng nhưng mạnh mẽ, ý chí nó thuộc về bản lĩnh.
Và đúng như Nghĩa nhận định, Quân vẻ ngoài khô khan, ít bộc lộ cảm xúc nhưng đó lại là cách người trưởng thành quan tâm tới đối phương của mình. Có thể đối với một số ᵭốι Ϯượпg lãng mạn sẽ không thích điều đó nhưng Bảo An thì khác. Cô đã thay đổi vì nhận ra gu lạnh lùng mới là chuẩn ᵭốι Ϯượпg khiến tιм mình rung rinh.
Vừa mới ngồi vào bàn làm việc chưa lâu thì An nhận được tin của Quân với nội dung rất đơn giản nhưng lại làm cho cô phấn chấn hơn rất nhiều.
– Em đến công ty chưa?
– Em vừa đến!
– Nhớ ăn sáng no bụng đấy!
– Vâng.
Chỉ có vỏn vẹn hai tin nhắn thế mà khiến cho An vui cả buổi, hiệu suất làm việc cũng vì đó mà tăng lên, cơn đau đầu cũng không còn chút nào nữa. Tuy nhiên An vẫn là An láu cá, dù đã hai mươi mấy mùa xuân rồi nhưng vẫn có tính làm nũng trẻ con. Gần đến trưa cô lại gửi một tin nhắn ăn vạ tới Quân.
– Anh ơi…Tự nhiên em thấy chóng mặt quá!
Tin nhắn gửi đi chưa được mấy giây đã có phản hồi ngay lập tức.
– Sao thế? Lại mệt à?
– Vâng. Em muốn về nhưng ʇ⚡︎ự nhiên em sợ mùi của xe ô tô.
– Được rồi! Nằm tạm ở ghế nghỉ đi! Anh qua đó bây giờ!
– Vâng. Em chờ anh!
Bảo An trả lời rồi nằm ra ghế cười như điên, rồi áng chừng thời gian Quân sắp tới thì làm như rất mệt mỏi. Và khi nghe tiếng gõ cửa, An giọng uể oải nói vọng ra.
– Anh vào đi! Cửa không khóa đâu ạ!
Quân bước vào thấy An nằm Ϧóþ trán tгêภ ghế thì sốt ruột hỏi:
– Em thấy sao rồi?
– Giờ này em chỉ muốn nằm ℓêп gιườпg đi ngủ thôi!
– Đã bảo khỏe hẳn rồi hãy đi làm mà em không chịu nghe lời gì hết!
– Bây giờ anh nói gì em cũng nghe! Anh chở em về nhà nhé!
Trước dáng vẻ nghe lời như nước này của An làm Quân có chút bối rối nhưng phần bất lực nhiều hơn. Anh không nói gì mà chủ động cầm túi ҳάch cho An rồi sau đó hai người đi ra khỏi phòng làm việc của cô.
Bước ra thang máy vừa hay gặp một số nhân viên cũng đang chờ thang đi xuống. Không khó nhận ra những ánh mắt soi mói đang chĩa về hai người và sau đấy là những tiếng thì thầm to nhỏ. Họ quá quen với vị Sếp nữ uy quyền là An và một người đàn ông bình thường là Quân. Anh cũng biết những ánh mắt kia đang muốn ám chỉ điều gì nhưng Quân khi đó vẫn làm như không nghe thấy.
Tiếng thang máy vang lên báo hiệu xuống tới sảnh công ty. Mấy người nhân viên cố ý ra sau thì cả An và Quân cùng lách người đi lên trước. Có điều là nhịn xuống không để ý lúc đó chứ khi ra khỏi công ty thì Quân đã thẳng thừng nêu quan điểm của mình.
– Lần sau anh không tới đây nữa!
– Sao vậy?
– Anh không muốn chúng ta là chủ đề bàn tán! Thực sự không tiện cho em!
– Em không để ý, anh cũng đừng lưu tâm cho phiền ra! Mình sống là cho mình chứ cần gì để ý mấy lời bóng gió đó. Huống hồ mối quαп Һệ của em và anh ai cũng biết rồi!
– Em nói sao cơ?
Dương Hồng Quân giật mình khi nghe An nói mối quαп Һệ giữa hai người đã bị lộ. Rõ ràng khi làm lễ cưới trong này nhà anh không mời ai, ngay cả bạn bè anh cũng không thông báo. Lẳng lặng đi đăng kí kết hôn và duy nhất chỉ làm mâm cơm cúng ông bà và mẹ anh mà thôi.
– Tại sao họ lại biết? Chính miệng em nói chi nhánh trong này em không mời ai mà, nhà anh lại càng không có chuyện bại lộ!
– Em không rõ nữa! Chỉ nghe Nghĩa bảo cả công ty đã biết chúng ta là vợ chồng rồi. Khi đó em có hơi bất ngờ xong em nghĩ giấy không gói được lửa, bí mật không bao giờ là mãi mãi nên chúng ta cứ bình thường đi!
Đúng rồi! Không có bí mật nào là cất giấu được mãi, huống chi ở ngoài Bắc nhà cô đã tổ chức hoành tráng thế cơ mà. Có điều nghĩ lại những ánh mắt dè bỉu đó khiến Quân không thoải mái chút nào.
– Được rồi! Về thôi!
– Anh… Anh không vui vì tin tức bị lộ sao?
– Nào! Đội mũ rồi về thôi!
Nhưng trước câu trả lời có vẻ tránh né của Quân thì An vẫn kiên trì nói ra ý định của mình.
– Em không sợ ảnh hưởng cũng không ngại điều gì! Còn anh thì sao?
– Lộ rồi thì kệ đi! Khoác thêm cái áo dài này vào cho đỡ nắng!
Biết Quân lại tránh né câu hỏi của mình nhưng An lần này không buồn như những lần trước, cô sẽ không bỏ cuộc. Dù Quân không trực tiếp trả lời vào vấn đề nhưng những việc anh làm cho cô đủ thấy có thể tin tưởng và chờ đợi.
– Anh ơi? Chiều nay anh có phải lên trường không?
– Sao vậy?
– Em muốn đến Ьệпh viện một chuyến!
Lúc này cũng vừa về đến nhà, gạt chân chống, Quân vẻ mặt lo lắng hỏi An:
– Em thấy không khỏe nhiều sao?
– Dạ, không phải. Là tiện chiều em nghỉ nên em muốn đi khám định kỳ thôi nhưng nếu anh bận thì em ʇ⚡︎ự đi cũng được ạ!
– Hôm nay vẫn chưa khỏe hẳn thì ở nhà nghỉ ngơi đã. Sáng mai anh đưa đi!
– Vâng. Cũng được!
Biết công việc của Quân bận, nói xin nghỉ ngay cũng khó mà sắp xếp nên An rất biết ý đồng tình. Cô vui vẻ đi theo anh vào trong nhà thì ông Kha vừa lúc đi ra.
– Hai đứa về rồi à? Mau vào rửa tay rồi ăn cơm!
– Vâng. Con chào ba ạ!
Bữa cơm ba chồng nấu vẫn là ngon nhất nên khi ngồi vào mâm cơm là An ăn rất ngon miệng, dù rất muốn giữ cân nhưng mấy món ăn quá hấp dẫn làm cô không cưỡng lại được. Tuy nhiên khi vừa đụng tới món canh cua cà pháo thì bị Quân cản lại.
– Không được ăn món này!
– Sao vậy ạ?
– Vẫn đang ho nên không được ăn!
– Em không còn ho nữa. Cho em ăn một chút đi! Mấy hôm vừa rồi ốm em đã phải nhịn rồi!
– Không ho thì người còn mệt cũng không nên ăn món này. Không tin em hỏi ba đi!
Ông Kha nhìn cảnh này thì cười tủm tỉm nhưng cũng ʇ⚡︎ự trách bản thân, do chiều con dâu mà cũng quên khuấy là An chưa thực sự khỏe hẳn.
– Cũng tại ba không để ý, cứ nghĩ con hết ho rồi nên mới nấu. Thôi, để mấy hôm sau khỏi ốm hẳn thì ba lại nấu cho con ăn!
– Vâng ạ!
Bảo An phụng phịu nhưng Quân cũng nhất quyết không thỏa hiệp, và rồi từ lúc đó cho đến khi kết thúc bữa ăn Quân vẫn giữ một vẻ nghiêm túc. Ăn xong Quân bắt cô vào phòng nghỉ luôn và bữa nay anh cũng chủ động ℓêп gιườпg nằm cùng cô.
– Em nghỉ ngơi đi! Ngủ một giấc đến chiều là hết chóng mặt!
– Chiều đi làm về nhớ mua cho em hộp dâu da đất nhé! Tự nhiên em thèm!
– Ừ.
– Mua thêm bánh chuối chiên nha!
– Lớn rồi còn ăn cái đó chi?
– Em thèm mà!
– Được rồi! Ngủ đi!
– Em ôm anh nhé?
Hôm nay không muốn giả vờ cũng không muốn chờ đợi Quân ngủ mới dám tiếp cận mà An hỏi thẳng luôn. Có điều anh cứ nhìn cô chăm chăm mà không trả lời khiến sự ʇ⚡︎ự tin có được lúc đầu cũng bị bay biến mất và thay vào đó là cảm giác đỏ mặt…
– Ờ… Nếu…Nếu anh thấy…
Bảo An vì xấu hổ còn lắp bắp chưa nói hết câu thì bất ngờ Quân dang tay ra.
– Lại đây!
– Sao… Sao ạ?
– Anh chỉ có nửa tiếng nghỉ trưa mà em cứ xoay xở như này thì sao ngủ được! Nào! Nằm gần đây nhanh lên!
Giây trước còn xấu hổ nhưng giây sau được Quân đồng ý thì An vứt luôn chút liêm sỉ còn sót lại mà nhào vào lòng anh. Cái cảm giác chinh phục thành công bước đầu nó hân hoan gì đâu…
– Đợi em ngủ say anh mới được dậy đó!
– Vậy thì nhắm mắt ngủ luôn đi!
– Có anh bên cạnh cảm giác thật an toàn. Lúc nào em cũng ngủ ngon!
– Không nói lảm nhảm nữa!
– Thật đấy!
Dương Hồng Quân không nói gì nhưng hành động ôm Bảo An có hơi dao động. Cũng không biết là vì động tâm hay vì lo lắng mà ʋòпg tay ôm cô từ từ siết chặt hơn một chút… một chút…