Phu nhân quyền thế – Chương 7

Vũ Linh 353

Hai người lại chở nhau tгêภ chiếc xe máy của Quân đi tới siêu thị. Cũng không phải giỏi giang lắm nhưng nấu mấy món như ở nhà thì An cũng làm khá ổn. Không mất quá nhiều thời gian chọn lựa An rất nhanh đã mua được những thứ mình cần. Cả hai chuẩn bị ra chỗ thanh toán thì bất ngờ thấy một cô gáι chạy lại gần chỗ Quân, An không biết người đó là ai nhưng có vẻ rất thân quen với anh thì phải.

– Em chào Thầy ạ!

– …

Hóa ra là sinh viên của anh. Bảo An không muốn cản trở cuộc nói chuyện của hai người họ nên đi thẳng ra chỗ thanh toán. Có điều Quân cũng không để tâm nhiều tới cuộc gặp gỡ bất ngờ này với học trò của mình nên anh cũng chỉ nói qua một hai câu rồi bước theo sau cô. Bảo An còn chưa kịp đưa thẻ ra thanh toán thì đã thấy tay anh chìa cái thẻ ra trước cô.

– Phiền chị thanh toán giúp tôi!

Giọng nói của Quân rất ấm áp, phải nói như nào nhỉ? Dù có buồn đến thế nào thì chỉ cần nghe giọng nói này sẽ vơi đi muộn phiền rất nhiều. Bảo An vẫn đang ngây ngốc đứng im tại chỗ thì lại nghe anh dặn dò với tông giọng rất ấm:

– Em đứng đây đợi anh lấy xe!

– À…

Chỉ là trước câu nói trầm ấm ấy Bảo An chưa kịp trả lời thì xen vào đó là tiếng của cô gáι khi nãy gọi với anh:

– Thầy ơi? Thầy chờ em chút!

Thế rồi cô gáι ấy chạy nhanh lại chỗ của Quân nói gì đó rồi hai người cùng đi vào khu vực để xe. Một cô gáι trẻ tuổi, chắc chỉ là sinh viên năm hai, năm ba thôi, nhìn lại mình đã là cô gáι 25 mùa xuân. Không xinh đẹp mỹ miều lại còn có chút mũm mĩm, đã thế cô còn bị Nghĩa chê bai là già cả, khô khan nữa chứ…Tự nhiên An có chút ʇ⚡︎ự ti…

– Nhìn gì mà đăm chiêu thế? Về thôi!

– À…Không…

Bảo An vội lấp £.¡.ế.ლ, trả lời cho qua rồi ngồi lên xe. Từ đó về tới nhà rồi đến khi nấu cơm An cũng không hỏi một câu tới người con gáι khi nãy, cô vẫn tập trung vào phần việc của mình thì lúc sau Quân từ ngoài vào ngỏ ý muốn giúp đỡ.

– Đưa anh nhặt rau cho!

– Anh bận gì cứ làm đi, để em nhặt được rồi!

– Mỗi người một tay cho nhanh!

– Vậy anh nhặt giúp em. Em cắm nồi cơm!

Quân bất giác nhìn An rồi ʇ⚡︎ự nhiên lại nói về chuyện ở siêu thị.

– À… Bạn khi nãy mình gặp ở siêu thị là học trò của anh!

– Vâng.

– Ờ… Chiều…Chiều mai có khi anh về muộn. Anh ở lại giúp mấy bạn ấy ôn tập một chút! Em nhờ Nghĩa chở về nhé!

– Công việc của anh, anh cứ sắp xếp! Em ʇ⚡︎ự lo phương tiện đi lại được mà!

Nói xong rồi Quân mới nhận thấy việc này có hơi thừa thãi, cũng không biết vừa rồi nghĩ gì mà lại đi giải thích và báo cáo cho An nữa. Quân có chút mất ʇ⚡︎ự nhiên nên nhặt rau xong liền đi ra ngoài luôn. Còn An vẻ ngoài như làm lơ nhưng trong lòng đã nhen nhóm lên niềm vui. Mấy ngày vừa rồi tâm trạng ŧυộŧ dốc thì giờ đây chỉ cần mấy lời của Quân đã khiến cô vui tươi trở lại. Bữa tối đó cả nhà lại rôm rả, ai cũng thoải mái và người vui nhất là ông Kha.

Tối nay không đi bộ cùng nhau nhưng lúc cả hai đi ngủ đã không còn im lặng nữa. Quân hỏi cô chuyện công việc dạo này thế nào thì An cũng quan tâm về việc học tập của anh sắp tới.

– Việc học tiếp lên tгêภ có nhiều trở ngại không anh?

– Cũng quen rồi nên không khó khăn lắm, chỉ là không có thời gian dành cho gia đình nhiều!

– Nếu anh không ngại thì cứ tập trung vào việc dạy và học của mình đi. Em sẽ hỗ trợ việc chăm sóc ba cho!

– Công việc của em còn bận hơn, để thời gian nghỉ ngơi đi. Bé Vi nó phụ với anh được rồi!

– Em thu xếp được. Nếu anh cho phép thì em không ngại!

Nói tới đây cả hai cùng trở mình thì vô tình chạm mắt nhau. Quân vội vàng nằm ngửa ra tránh ánh mắt của An thì cô lại tiếp tục.

– Có bằng Thạc sĩ rồi, nếu tới đây có thêm bằng Tiến sĩ nữa thì ba sẽ rất vui. Hà Vi rất ʇ⚡︎ự hào về anh! Còn…

Quân vẫn đang dỏng tai lên nghe nốt vế cuối thì bất ngờ An dừng lại, có chút hụt hẫng nhưng sau đó anh cũng mạnh dạn hỏi:

– Còn sao?

– À… Thì họ hàng cũng sẽ rất ʇ⚡︎ự hào về anh! Vị Tiến sĩ đầu tiên của dòng họ Dương phải không nhỉ?

– Anh không rõ!

Đang nói chuyện vui vẻ ʇ⚡︎ự nhiên giọng Quân trầm hẳn rồi quay người kéo chăn đắp ngang thân thì An vội vàng hỏi han.

– Ơ… Sao thế?

– Buồn ngủ rồi!

– Ờ… Vậy ngủ thôi.

Mấy hôm trước tâm trạng không vui thì chia gối ngăn chăn chứ bữa nay hết giận hờn thì An lại tìm cách đá văng cái chăn chia ranh giới kia ra.

Quân thấy lạ lắm. Mấy đêm vừa rồi An ngủ rất ngoan nhưng không biết sao thói ngủ xấu đêm nay lại xuất hiện. Cái chăn to thế cũng bị cô đạp rơi xuống đất từ bao giờ, rồi tiếp đến là ôm lấy người anh như ôm cái gối ngủ khiến anh muốn nhúc nhích cũng khó khăn. Nhưng nằm kiểu này một chốc lát thì chịu được chứ bắt nằm mãi một tư thế thì sao anh có thể. Vừa mới tách được cái tay thì cô gác luôn cái chân lên bụng anh, cố gắng kiên trì, Quân nói nhỏ bên tai của An.

– Nằm yên nào!

– Ư…

– Được rồi! Nằm im bên đây không anh vứt em ra ngoài đấy!

Không nói An còn đặt một chân, một tay chứ hắng giọng dọa thì cô càng ôm chặt lấy Quân giống như con trăn quấn cây cổ thụ. Gần như nửa người cô nằm lên người anh, thở đều, ngủ rất ngon nhưng có một người không thể ngủ yên được…

Sáng này ra Quân đỏ hết mắt, Bảo An biết nhưng cứ lơ đi, chỉ có Hà Vi và ông Kha là không biết thực hư ra sao, lại tưởng hai người làm lành xong sẽ có một đêm mặn nồng nên mới thiếu ngủ.

Ông Kha sáng nay cũng vui tính hơn ngày thường, đi ngang qua vỗ vai con trai rồi còn bổ sung nhỏ một câu mà khiến Quân ngơ ngác không hiểu gì.

– Đàn ông chủ động là tốt nhưng cũng phải biết tiết chế con ạ! Vừa sức thôi không có lại no dồn đói góp!

– …!!!

Nhìn ba mình đi ra tới ngoài sân rồi Quân mới lờ mờ nhận ra ý tứ của ông, mặt bất giác đỏ lên mà không thể lên tiếng giải thích. Quay phía sau lại thấy em gáι cũng đang tủm tỉm cười thì thẹn quá hóa giận.

– Không đi học đi còn đứng đấy cười!

– Ơ… Anh hay nhỉ? Em cười cũng bị la!

– Sắp muộn giờ rồi còn đứng đó cãi!

– Vâng…Vâng… Em đi đây!

Bảo An lúc sau mới cầm túi ҳάch đi ra, nhận thấy Quân mặt mày bí xị thì có lòng hỏi thăm nhưng Quân chỉ trả lời qua loa rồi giục cô mau lên xe anh chở tới công ty. Tгêภ đường đi, An nhớ ra chuyện hôm qua lúc nấu cơm Quân có nói tối nay về muộn thì hỏi lại.

– Chiều nay anh bận lâu không?

– Cũng còn tùy vào hoàn cảnh!

– Em biết rồi!

– Có chuyện gì sao?

– À… Không… Em chỉ hỏi vậy thôi!

Đến công ty, An chủ động tháo mũ bảo hiểm đưa cho Quân rồi vui vẻ chào tạm biệt.

Tối đó khoảng hơn tám giờ Quân mới về nhưng khi vào đến phòng của hai vợ chồng lại không thấy An đâu. Bình thường ăn tối xong không đi bộ thì An sẽ ngồi tại phòng làm việc, thế mà giờ này không biết đi đâu rồi. Quân cất laptop của mình lên bàn, ra ngoài ngó quanh lượt nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô thì đi vào hỏi em gáι:

– Chị An chưa về à Vi?

– Dạ, chưa anh ạ!

Quân nghe vậy liền về lại phòng đi tắm, lúc sau ra vẫn thấy nhà cửa im ắng thì đi ra ngoài sân ngồi. Hà Vi nói chuyện điện thoại với bạn xong thấy anh trai cứ nhìn ra cổng thì hắng giọng trêu chọc.

– Làm gì mà ngóng chị dâu dữ thế? Mới xa nhau chưa hết buổi mà!

– Đừng có nói linh ϮιпҺ!

– Không nghĩ anh trai em lại có ngày cuồng vợ thế!

– Ơ… Con bé này! Ai cuồng vợ?

– Ô… Thế không cuồng vợ mà từ nãy giờ cứ đi ra đi vào, đến ăn cũng không màng thì em nói sai à?

– Thì…

Dương Hồng Quân suýt chút nữa nói lộ ra vấn đề, may còn kịp dừng lại nhưng Hà Vi bắt được sự ấp úng của anh thì tiếp tục gặng hỏi.

– Thì sao hả anh trai? Hay lại…

– Không có gì! Đừng có mà đoán mò! Mau vào học bài đi!

– Anh hôm nay lạ lắm!

Vi nói rồi hướng ánh mắt tò mò về phía Quân xong không tìm được mấu chốt gì thì nó lại cười phá lên…

– He he… Nhớ vợ thì gọi điện hỏi xem mấy giờ về? Cứ bày đặt nghiêm túc!

– Vợ chồng nhớ nhau là chuyện bình thường. Anh sẽ ʇ⚡︎ự gọi cho chị An còn em mau vào đi học đi!

– Già đầu rồi còn ngại! Hay em gọi hỏi cho nhá?

– Không khiến em! Vợ anh, anh ʇ⚡︎ự gọi! Không đi mau anh lại cho một roi bây giờ!

Hà Vi vẫn không sợ lời cảnh cáo của Quân mà tiếp tục trêu làm anh phải giơ tay lên dọa cốc đầu thì nó mới chịu chạy biến vào trong nhà. Quân ngồi lại một mình liền bỏ điện thoại ra xem mấy giờ chứ không tính gọi cho An thì vừa lúc có tiếng ô tô từ từ tiến sát vào cổng. Quân vẫn ngồi ở ghế góc sân nhìn ra thì thấy Nghĩa cùng An mở cổng đi vào.

Nghĩa nhanh miệng lên tiếng trước:

– Chào anh Quân nhé! Nay em với An đi về hơi muộn chút! Nhưng anh yên tâm, em vẫn đảm bảo an toàn cho vợ của anh!

– Hai người vừa đi tiếp khách về à?

– Vâng. Bọn em có uống chút ɾượu nên có lẽ An hơi mệt.

– Ông nói nhiều thế! Về đi!

Bảo An thấy Nghĩa lảm nhảm lắm chuyện liền đuổi cậu ta về nhưng Nghĩa vốn tính bầy nhầy nên vẫn cố nán lại trêu Quân nhưng cũng là muốn giúp đỡ bạn già mình một tay.

– Anh Quân nhớ pha giúp bạn em cốc nước chanh để giã ɾượu nhé!

– Ơ… Hay cái ông này! Về đi! Nói lắm!

Nghĩa không thèm để ý đến lời của Bảo An mà tiếp tục câu chuyện kể lể với Quân.

– Anh xem nấu cho bạn em chút gì đó ăn nha. Khổ lắm, từ ngày nào tới giờ chỉ пghιệп cơm bác Kha nấu, ở ngoài đồ ăn ngon thế nào cũng chê. Bụng từ chiều giờ chỉ có nước với ɾượu không đấy anh ạ!

– Nghĩa cứ yên tâm! Ba tôi vẫn phần cơm cô ấy mà!

– Vâng. Thế thì em yên tâm rồi! Thôi, em phải về đây, chào hai người nhé!

Quân gật đầu chào Nghĩa rồi quay sang nói với An:

– Em vào nhà đi, anh khóa cổng!

– Anh về lâu chưa?

– Cũng mới về thôi! Mà sao đi uống ɾượu không ăn chút gì thế?

– Cậu Nghĩa nói quá đó! Em cũng ăn được ít rồi!

Nói tới đây thì cái bụng nó phản bội lại Bảo An. Nghe rõ tiếng bụng sôi sùng sục rồi tiếp đến là cơn đau thắt kéo tới. An bất giác đưa tay ôm lấy bụng mình thì Quân nghiêm mặt nhắc nhở:

– Em đó! Biết rõ tính chất công việc của mình mà không chịu để ý!

– Không sao đâu. Lát em ăn bát cơm vào là hết ngay mà!

– Em còn lí do nữa! Ăn uống thất thường không sợ đau bao ʇ⚡︎ử à?

– Vâng. Lần sau em sẽ chú ý!

– Em mau vào thay đồ đi!

– Vâng.

Giờ này An chỉ yêu quý cái giường thôi nhưng nhìn lại bộ quần áo tгêภ người thì vẫn phải tắm qua cho thoải mái mới ngủ ngon được. Cơ mà sau khi tắm xong An lại muốn làm no cái bụng đang réo đến đau thắt kia trước. Nghĩ tới mấy món ba chồng để phần cô lại cưỡng không được liền tạm gác giấc ngủ qua một bên rồi tiến thẳng ra phòng bếp thì vừa hay bắt gặp cảnh Quân đang pha cốc nước chanh đường mát lạnh.

Thấy cô đứng ngây ra nhìn thì Quân lên tiếng:

– Em tắm xong rồi à?

– Vâng.

– Ngồi đi! Anh cũng chưa ăn tối nên anh hâm luôn đồ ăn rồi!

– Anh về trước mà sao giờ mới ăn?

– Anh về trước em có vài phút thôi!

– À… Vâng.

Quân trả lời rồi đưa cốc nước qua cho An.

– Cho em này!

– Cảm ơn anh!

– Hôm nay có canh khổ qua với cá kho tộ đấy! Ăn nhiều đi!

– Ôi! Ngon quá!

– Suýt quên. Có cả nộm hoa chuối nữa! Hà Vi nó mới làm xong. Nó canh giờ em gần về mới cho gia vị đó!

– Em sẽ ăn nhiều! Anh cũng ăn đi ạ!

– Ừ.

Nước chanh vốn là thứ đồ uống mà cô không thích lắm nhưng hôm nay nó có vị ngon lạ thường. Bữa cơm muộn nhưng thấm đượm tình thương của gia đình và hơn hết là có vị yêu của người mà cô thích.

– Anh…

Bảo An định lên tiếng hỏi về việc tối nay của Quân thì bất ngờ anh có cuộc gọi đến. Nhìn màn hình để tên Hoài SV thì cô đoán chắc là sinh viên của anh. Dừng lại lời muốn nói cô cúi xuống ăn tiếp thì Quân đứng lên nghe điện thoại.

– Tôi đây!

– …

– Ừ. Trưa mai cũng được!

– …

– Tôi rảnh buổi trưa và chiều muộn!

Không biết bên kia nói gì nhưng cô lờ mờ đoán ra được ngày mai chắc anh sẽ bận cả ngày. Nghĩ tới trưa và chiều mai không được anh đón về thì có chút buồn, miếng cơm đang ngon cũng ʇ⚡︎ự nhiên thấy khó ăn.

– Sao vậy? Em no rồi à?

– Chưa ạ! Em vẫn đang ăn!

– Vậy ăn mau lên còn đi nghỉ!

– Vâng.

Hai người sau đó kết thúc bữa tối muộn. Quân chủ động đứng lên dọn dẹp thì An cũng không tranh việc như mọi hôm mà chỉ bảo anh giúp em, hôm nay em hơi mệt rồi đi vào phòng ngủ trước.

Cô về lại phòng làm vệ sinh cá nhân xong liền đi nằm thì lúc sau Quân cũng vào nhưng anh chưa vội ℓêп gιườпg mà tiến về phía bàn làm việc mở máy tính. Nhìn cảnh này bất giác Bảo An thấy có chút tủi thân nhưng sau đấy cô lại cố gắng động viên bản thân phải mạnh mẽ, kiên trì.

– Muộn rồi sao anh còn chưa ngủ?

– Em cứ ngủ đi! Anh làm nốt để kịp mai cho các bạn sinh viên thảo luận!

– Ngày mai anh lại bận ạ?

– Có việc gì sao?

– À… Không…Anh tập trung làm cho xong rồi đi ngủ nhé! Em ngủ trước đây!

– Ừ.

Thông cảm cho công việc bận bịu của Quân nên An cũng không làm phiền nữa mà cố gắng ru mình vào giấc ngủ, chỉ là nằm được một lúc lâu thì cô có cảm giác ong ong đầu. Rõ ràng hôm nay cô không có uống nhiều, so với những lần trước đi tiếp khách thì không đáng kể…

Càng lúc đầu càng nặng trịch rồi đến mũi cũng ʇ⚡︎ự nhiên bị nghẹt, cảm giác nôn nao khó chịu ập đến khiến An không thể nằm yên. Chống hai tay ngồi dậy với cốc nước định uống thì không may bị trượt tay làm cốc nước rơi xuống nền nhà vỡ toang.

Tiếng động giữa đêm khuya vắng làm Quân giật mình, anh quay lại thì thấy An đang cúi xuống nhặt mảnh vỡ thì vội vàng tiến đến ngăn cô lại.

– Đừng nhặt tay không. Để đó anh dọn cho!

– Em định uống nước mà không may làm vỡ chiếc cốc.

– Được rồi! Ngồi im đó. Để anh làm!

– Vâng. Thế anh giúp em!

Quân đi lấy chổi cùng đồ hốt rác quét dọn sạch sẽ cẩn thận rồi mới quay lại hỏi An có cần lấy nước giúp không thì đã thấy cô uống xong rồi. Nhìn cô nằm im quay vào bên trong ngủ Quân cũng không làm phiền nữa mà tiếp tục công việc của mình, nhưng làm được một lúc anh lại nghe tiếng An ho khụ khụ. Lúc đầu chỉ húng hắng vài cái nhưng càng về sau thì ho càng nhiều khiến Quân không thể ngồi yên.

– An? An?

– Dạ…

– Dậy uống chút nước ấm đi! Em ho nhiều quá!

– Tự nhiên em thấy ngứa cổ ҡıṅһ ҡһủṅɢ.

– Nào! Ngồi dậy đi!

Quân bật điện sáng rồi lấy cốc nước ấm đưa cho An thì lúc này anh phát hiện mặt cô đỏ bừng bừng. Bàn tay theo phản xạ sờ lên trán liền bị giật mình.

– Em bị sốt rồi!

– Em chỉ hơi nóng đầu thôi, anh cứ làm việc đi!

– Sốt từ lúc nào sao không nói anh lấy tђยốς?

– Không sao đâu. Em ngủ một giấc là khỏe liền à! Ngày trước em cũng thi thoảng bị thế này nhưng rồi toàn ʇ⚡︎ự khỏi!

Vừa nói dứt câu thì An hắt xì liền mấy cái, Quân lắc đầu nhưng vẫn với tay lấy hộp khăn giấy đưa cho cô cùng cái kẹp nhiệt độ.

– Lau xong thì kẹp nhiệt độ đi!

– Không cần đâu ạ!

– Đừng có cứng đầu nữa!

Quân chìa cái kẹp nhiệt độ ra trước mặt với thái độ nghiêm túc thì An cũng ngoan ngoãn cầm lấy. Tưởng thế là xong, ai dè Quân chưa vội lại bàn làm việc ngay mà đứng đó chờ đợi và khi đưa lại cái kẹp nhiệt độ cho anh thì lần nữa Quân nghiêm mặt mắng cô trẻ con.

– Lớn như này rồi mà cứ như trẻ con, không để ý tới sức khỏe của mình gì hết. Em sốt 39 độ rồi đấy!

– Em…

– Anh không biết lúc trước ở một mình em chăm sóc bản thân ra sao nữa?

– …!!!

Bảo An biết sai nên im lặng không nói, mặc kệ anh vừa lấy tђยốς vừa lảm nhảm mắng cô. Bị la mắng cũng được, miễn sao anh là quan tâm tới mình.

– Sao rồi? Mệt quá không nói được à?

– Em thấy đau đầu.

– Giờ mới thấy đau hả?

– …

Chẳng ai như An thật thà gật đầu thì bị Quân nghiêm mặt thêm lần nữa. Tuy nhiên trước thái độ này của anh, cô liền dở chiêu lạt mềm buộc chặt.

– Em uống tђยốς rồi! Anh đừng la em nữa!

– Nằm xuống ngủ đi!

– Em nghẹt mũi, nằm xuống sẽ khó thở!

Nhìn An ngồi dựa thành giường mệt mỏi khiến Quân có chút không thoải mái, cảm giác ấy lâu dần biến thành lo lắng nhưng anh lại dại khờ không nhận ra…

– Đỡ chút nào không?

– Em thấy chóng mặt quá anh ạ!

Quân nghe vậy thì quay lại bàn làm việc tắt hẳn máy tính rồi tiến về lại giường ngồi xuống.

– Đỡ sốt rồi mà vẫn còn chóng mặt sao?

– Em không biết nữa! Em thấy mệt lắm…

– Nào! Dựa như này đi! Đừng nằm hẳn xuống không lại khó thở!

Không nghĩ Quân lại để cô dựa vào người mình như vậy, Bảo An vẫn còn đang ngây ra nhìn thì lại nghe anh nhắc nhở:

– Từ sau em uống bớt đi! Có cậu Nghĩa với trợ lý đi cùng thì để họ đỡ mình một chút! Chứ làm việc đầu óc cả ngày rồi còn uống nữa thì sức nào chịu nổi!

– Lâu nay đi tiếp khách em cũng uống ít rồi. Chỉ là tối nay gặp đối tác lại là bạn thời đại học nên em có uống hơn một chút!

– Là anh cứ nhắc em thế!

Chẳng biết Quân quan tâm xuất phát từ góc độ tình cảm nào nhưng bước đầu như này cũng khiến tâm trạng Bảo An được cổ vũ nhiều. Người ta cho dựa nhờ vai mà lúc sau An được thể trượt người nằm luôn xuống lòng Quân cùng với tông giọng nũng nịu…

– Em buồn ngủ… Để em nằm như này được không?

Trước câu hỏi cùng hành động bất ngờ của Bảo An khiến Quân hơi mất ʇ⚡︎ự nhiên nhưng sau đấy anh vẫn gật đầu. Cứ nghĩ đợi cô ngủ say rồi để cô nằm xuống cho thoải mái nhưng không ngờ là anh cũng ngủ quên luôn sau đó.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất