Phu nhân quyền thế – Chương 3

Vũ Linh 276

Hôm nay ông Kha được ra viện, biết tin không phải trả nhà ngay cho người mua thì vui mừng khôn ҳιếϮ, về tới nơi ông liền đứng trước bàn thờ vợ, thắp nén hương rồi lẩm bẩm những lời muốn nói từ đáy lòng.

“Chúng ta gặp được người tốt rồi bà ạ! Chưa biết chính ҳάc khi nào phải trả nhà nhưng ở được thêm ngày nào ba con tôi vui ngày đó, bà ở dưới đó cũng vui phải không?”

Dù không có tiếng đáp lại nhưng bất giác một làn gió mát khẽ thổi qua, cả ông Kha, Quân, và Hà Vi đều có cảm nhận người vợ, người mẹ thân yêu của mình đang ở bên cạnh cùng chia sẻ với niềm vui mừng này. Ông Kha sau đó nhắc nhở hai con phải biết ơn với người đã giúp đỡ mình, dù là sự giúp đỡ ngắn hay dài, lớn hay nhỏ cũng phải biết khắc ghi.

Dương Hồng Quân là người sống nội tâm nên anh luôn giấu những cảm nghĩ trong lòng, chỉ có Hà Vi là thể hiện rõ ràng ra mặt. Lúc đầu Vi có hơi e ngại nhưng sau nó mạnh dạn gọi điện qua cảm ơn Nghĩa và Bảo An, dần dà ba người trở nên thân thiết hơn so với mối quαп Һệ giữa bên mua và bán.

Bảo An và Hà Vi khá hợp gu nói chuyện nên hai chị em thường tâm sự với nhau, thi thoảng rảnh còn rủ nhau đi ăn uống nữa. Dương Hồng Quân cũng biết chuyện em gáι thân với Bảo An nhưng ở thời điểm này anh không còn khắt khe hay cảnh giác như trước thậm chí hôm nay gặp cô ở gần trường mình dạy anh còn đứng lại chào hỏi lịch sự.

– Chào An!

– Chào anh! Anh hết giờ dạy rồi sao?

– Ừ. Mình vừa kết thúc. Mà An đi đâu mà qua đây?

– Dạ. Em cũng vừa gặp khách xong, đi tới đây thì xe bị hỏng nên đợi người của gara tới.

Quân định nói cho cô đi nhờ về nhưng nhìn lại chiếc xe cũ kĩ của mình thì thấy không tiện, dẫu sao người ta cũng là Sếp của công ty lớn, ngồi ô tô quen rồi, đôi khi lòng tốt lại thành thừa thì ngại lắm. Nghĩ thế nên Quân không nói ra ý định của mình nữa mà hỏi sang ý khác:

– An gọi họ lâu chưa?

– Dạ, cũng được một lúc rồi!

– Vậy, qua bên này ngồi chờ đi! Chỗ này hơi nắng!

Bảo An gật đầu rồi bước theo sau Dương Hồng Quân, hai người đứng ngay cạnh một gốc cây lớn ven đường chờ thợ của Gara xe tới. Trời rõ ràng đang hửng nắng thế mà phút sau đã lắc rắc hạt mưa, dần là nặng hạt hơn. Từ chỗ này quay lại trường của Quân dạy thì cũng ướt hết, mà đi tới quán café phía trước cũng ướt, đang không biết làm sao thì Bảo An lên tiếng:

– Anh Quân! Vào tạm trong xe ngồi không ướt!

– Có tiện không?

– Gì mà tiện với không chứ! Vào nhanh đi! Mưa nặng hạt rồi kìa!

Bảo An mở cửa phía sau rồi cả hai cùng ngồi vào, Quân có ý ngồi sát lại phía cửa, giữ một khoảng cách nhất định với An. Dính vài hạt mưa nên đầu tóc và áo của cả hai thấm nước, An với hộp khăn giấy lấy mấy tấm cho bản thân rồi chìa cả hộp về phía Quân.

– Anh lấy lau qua tóc và thấm qua áo đi này!

– Cảm ơn bạn!

– Tự nhiên gặp em khiến anh mắc mưa không về kịp.

– Tôi có đi về thì cũng mắc mưa giữa đường mà!

– Lát thợ sửa xe tới, họ kéo xe của em về gara sửa thì anh Quân cho em quá giang một đoạn qua công ty được không?

Đột nhiên nghe lời nhờ vả này khiến Quân có chút bất ngờ, thực sự là anh không nghĩ rằng An chịu ngồi lên chiếc xe cà tàng của anh trong khi cô mặc tгêภ người bộ váy sang trọng.

– Ờ… Tôi không ngại chở mà sợ xe tôi không hợp với bạn thôi!

– Đi xe máy có cái hay riêng, nếu anh không phiền thì cho em đi nhờ một đoạn nha?

– Bạn không chê xe tôi là được!

– Không! Em rất thích ngồi xe máy. Rất lâu rồi em chưa được đi lại!

– Vậy ngớt mưa tôi chở bạn về!

– Cảm ơn anh!

Cơn mưa bóng mây qua nhanh, trời mới đó mà tạnh luôn và thợ sửa xe cũng kịp đến, chiếc xe ô tô của An được họ kéo về xưởng để sửa. Còn lại hai người cùng chiếc xe máy cũ, Quân cũng không ngại ngùng gì mà đưa cho An chiếc mũ bảo hiểm, anh cũng đội một cái rồi cả hai lên xe thẳng tiến về hướng công ty của Bảo An. Mất khoảng hai mươi phút mới đến nơi và giờ cũng gần mười hai giờ trưa, Bảo An trả lại mũ bảo hiểm cho Quân nhưng ngay sau đó cô lên tiếng mời anh cùng ăn trưa:

– Anh Quân! Giờ cũng tới bữa trưa, anh có thể cho em mời anh ăn cơm để cảm ơn không?

– Có gì mà phải cảm ơn chứ! Mà tính ra thì gia đình tôi phải cảm ơn bạn mới đúng!

– Vậy, nếu anh không cho em cơ hội mời thì anh có thể mời em về nhà anh ăn cơm được không?

– Việc này…

– Anh vừa nãy nói muốn cảm ơn em còn gì!

Tự nhiên nghe Bảo An nói vậy khiến Quân đứng hình mất mấy giây, thực sự anh chưa hề nghĩ đến tình huống này nên có hơi ngỡ ngàng.

– Sao vậy? Một bữa cơm bình thường anh cũng ngại ư?

– À… Không phải… Mà là đột xuất quá gia đình tôi chưa kịp chuẩn bị gì.

– Em không câu nệ, ăn uống đơn giản lắm! Thực sự thì em lại rất thèm một bữa cơm canh đạm bạc.

– Nhưng mà…

Bảo An nhận ra sự lúng túng của Quân vì lời đề nghị đột xuất của mình nhưng cô vẫn cứ kiên trì với mong muốn.

– Anh là ngại ở nhà nấu ít cơm chứ gì? Không sao! Anh nhường cho em ăn là được!

Không nghĩ cô tổng tài có vẻ cao ngạo hôm nay lại giống bé Vi em gáι mình khiến Quân càng thêm lúng túng. Mặt anh bất giác đỏ gay gắt thì An đã với lấy cái mũ bảo hiểm đội lại lên đầu rồi giục anh:

– Mau đi thôi, em đói bụng quá!

– À… Ờ…

Chiếc xe chạy ngược về hướng nhà Dương Hồng Quân, đến cổng nhà anh vẫn còn chút ngại ngùng, giờ mà thấy hai người về đột xuất cùng nhau thế này anh không biết trình bày với ba thế nào, rồi cả bé Vi nữa. Quân thở dài, vừa dựng chân chống xe xuống thì thấy bé Vi chạy ra. Tưởng như mọi lần sẽ nhảy cẫng lên ôm cổ anh nhưng hôm nay nó cười toe toét với người mới đến. Trông bộ dạng vui mừng của nó cứ như hai người có hẹn trước.

– Ơ… Chị… Chị An…

– Chị đến ăn chực một bữa được không?

– Ăn mãi cũng được chị ạ! Chị vào trong nhà đi!

Bảo An theo Hà Vi vào trong, thấy ông Kha đang múc tô canh liền lên tiếng chào hỏi:

– Cháu chào bác ạ!

– Ơ… Bảo An đấy à?

– Dạ! Bác ơi! Bữa nay bác cho cháu ăn ké với nhé?

– Ngồi, ngồi đi! Hôm nay bác nấu canh cua ngon lắm! Có cả món cà muối ngoài Bắc vẫn ăn đấy!

– Vậy ạ? Ngon thế này cháu phải ăn mấy bát mới được!

– Ngồi xuống ăn đi! Ăn mấy bát cũng được. Nay bác nấu nhiều!

Không làm khách, Bảo An kéo ghế ngồi xuống luôn mà không để ý Dương Hồng Quân vẫn đứng ngây ngốc nghe cuộc nói chuyện vô tư của cô với ba mình.

Rõ ràng là hai người mới chỉ gặp nhau có vài lần, vậy mà qua cuộc đối thoại vừa rồi cứ như là cô lui tới đây thường xuyên vậy. Đã thế ba anh còn mua cả món cà pháo mà người ngoài Bắc hay ăn nữa chứ.

– Bác ơi? Bữa nay cháu đến đột xuất nhưng bác và em Vi cứ ăn no bụng như bình thường, cháu ăn suất của anh Quân ạ!

– Ờ… ờ… Cứ ăn no bụng đi. Thằng Quân nó ăn ít một bữa cũng không gầy đi được đâu mà lo!

– Dạ. Vậy cháu không khách sáo nữa ạ!

Bảo An nói rồi múc một bát canh nhỏ ăn trước thì tấm tắc khen:

– Bác nấu ngon như mẹ cháu vậy. Cả món cà pháo này nữa, ngon tuyệt bác ạ!

– Thấy người Bắc hay ăn canh cua cà nên bác cũng mua về ăn thử. Hợp dịp lại đúng ý cháu thì tốt quá rồi!

– Dạ. Món này cháu thích ăn nhất. Mỗi lần ăn món này cháu cứ phải ăn no căng bụng luôn ạ!

Nói quen thân thì chưa đến giai đoạn đó nhưng vì căn nhà này mà gia đình anh và Bảo An cũng được coi là tгêภ mức quen biết. Dương Hồng Quân ngồi bên cạnh ăn cơm nhưng thật sự là lúc này anh không để tâm vào bữa ăn bởi người bên cạnh không những nói nhiều mà còn có vẻ rất vô tư, trẻ con. Không biết có phải là anh đang ngồi bên một nữ tổng tài vốn có dáng vẻ cao ngạo trước đấy không nữa. Vẫn đang chống đũa ngồi nhìn thì bất ngờ Bảo An gắp vào bát anh một miếng cà pháo.

– Anh ăn thử đi! Ngon lắm!

– Tôi… Tôi không biết ăn!

– Thì nay anh ăn thử đi! Coi chừng lại пghιệп cũng nên.

Hà Vi cũng gắp ăn thử thì tấm tắc:

– Đúng là dễ ăn chị An nhỉ?

– Ừ. Dễ trôi cơm lắm! Chị nhớ ngày còn học cấp ba mỗi bữa ăn cơm với món này chị làm ba bát luôn đó!

– Ha ha… Thể nào chị mũm mĩm dễ thương thế!

– Ý em là đang chê chị béo đúng không? Chị có béo đâu, đây gọi là có da có ϮhịϮ thôi!

Ông Kha cũng không nghĩ Bảo An nói chuyện vui tính thế, vì câu nói của cô mà ông cũng bật cười.

– Đúng rồi! Chị An chỉ là có da có ϮhịϮ thôi chứ ai bảo béo!

Hà Vi thấy bố bênh Bảo An thì cười tủm tỉm.

– Vâng. Thì con cũng chỉ bảo chị là mũm mĩm dễ thương mà!

– Hihi… Bác ơi! Sao cũng được, miễn là mình cứ ʇ⚡︎ự tin, yêu đời bác nhỉ?

– Ừ. Bé Vi theo gương chị mà học giỏi, phát huy ϮιпҺ thần lạc quan của chị An đấy nhé!

– Vâng… Vâng…

Bữa cơm chỉ có ba người chuyện trò mà rôm rả, Dương Hồng Quân vẫn ngồi cắm đũa với quả cà còn nằm nguyên trong bát.

– Ơ… Anh không dám ăn à?

– Tôi sợ mùi của nó!

– Chán anh thật! Vậy đưa đây tôi ăn cho!

Lại lần nữa Dương Hồng Quân ngỡ ngàng với hành động có một không hai của An. Cô không nghĩ nhiều, gắp luôn quả cà từ bát của Quân cho vào miệng, trông cô ăn thực sự rất ngon mà mặt của anh lại biểu cảm nhăn nhó đến khó coi.

– Ngon đến vậy ư?

– Rất ngon!

Không phải người kén ăn, cũng không phải cành cao cành thấp gì nhưng Dương Hồng Quân lại sợ hai thứ đơn giản nhất của cuộc sống đó là “cà pháo và mắm tôm”. Bữa nay không có mắm tôm nhưng vì quả cà mà anh chỉ ăn vội được nửa bát cơm rồi đứng dậy. Bảo An không biết Quân sợ thứ đó mà chỉ nghĩ anh không ăn được nên vẫn vô tư ngồi ăn tiếp và nói chuyện vui vẻ cùng ông Kha và Hà Vi.

Ông Kha từ hồi nào tới giờ mới có bữa cơm nhiều tiếng cười như này, mấy lần trước gặp gỡ cứ nghĩ Bảo An là người khó gần nhưng không ngờ càng tiếp xúc càng thấy cô dễ mến, không ρhâп biệt giàu nghèo còn tốt bụng nữa. Tính ra nhà ông ở đây cũng ngót nghét được mấy tháng rồi mà cô vẫn chưa nói gì đến việc lấy lại nhà. Nhân tiện ông cũng hỏi xem để còn chuẩn bị.

– An này! Khi nào cháu chuyển đến đây sống thì nhớ bảo bác trước nhé! Thực ra nhà không có đồ đạc gì nhiều chỉ là muốn chuyển bàn thờ của bà lão cẩn thận một chút.

– Dạ. Bác cứ ở đi ạ! Lúc nào cháu chuyển sẽ nhắn bác trước!

– Bác cảm ơn cháu nhiều lắm!

– Có gì đâu bác. Cháu cũng hay đến ăn chực nhà bác mà!

– Nếu cháu không ngại thì cứ đến nhà bác ăn cơm thường xuyên nhé! Lúc nào gia đình bác cũng hoan nghênh.

Bảo An nghe ông Kha nói vậy thì mạnh dạn đưa ra một đề xuất.

– Bác ơi. Cháu…Cháu ở xa nhà rất thèm bữa ăn gia đình mà bác thì nấu ăn ngon giống hệt mẹ cháu vậy. Nếu có thể cháu mạo muội xin được ăn cơm thường xuyên ở nhà bác được không ạ?

An hỏi xong không kịp đợi ông Kha trả lời liền bổ sung thêm một ý nữa.

– Cháu sẽ đóng góp đầy đủ ạ!

– Bác chỉ sợ cháu ngại chứ cháu đã nói thế thì bác rất vô tư. Chỉ là thêm bát, thêm đũa thôi nên cứ lúc nào rảnh thì qua ăn với nhà bác cho vui không cần gửi kinh phí làm gì. Em Vi nó cũng thích cháu nữa!

– Chị ơi! Chị cứ đến đây em cơm với ba con em. Có chị nhà thêm rộn ràng hẳn chứ ai như anh Quân cả ngày tгêภ trường, tối về lại nhốt mình nghiên với cứu chả nói chả rằng, chán lắm!

Hà Vi cũng hào hứng xen vào nói thêm khiến Bảo An vui mừng ra mặt, nhân tiện cô cũng nói chuyện xin cho nó vào chỗ làm mới.

– Tiện đây cháu cũng mạnh dạn bàn với bác và em chuyện này ạ!

– Cháu cứ nói đi!

– Bạn cháu mở phòng tranh ngay tгêภ đương X. Phòng tranh đó rất nổi tiếng có kèm dạy vẽ nữa. Cháu nghĩ cho Vi đến đó làm thêm vừa phụ kinh phí với anh Quân cũng vừa có thêm kinh nghiệm. Bác với em tính xem thế nào ạ?

– Ôi! Được thế thì còn gì bằng. Đến nơi đó bác thấy còn an toàn hơn là chỗ nó đang đi làm thêm. Cháu xem giúp em nó với!

– Dạ. Nếu bác và em Vi đồng ý thì mai cháu dẫn em ấy qua ạ!

– Ừ. Bác cảm ơn cháu trước nhé!

– Dạ, không có gì đâu ạ! Thôi…Cũng muộn rồi! Cháu xin phép bác, cháu về còn có việc. Bữa khác cháu xin qua ăn ké nữa ạ!

– Lúc nào cũng được, bác sẽ nấu thật nhiều món cháu thích!

– Vâng. Cháu chào bác ạ!

Hà Vi vui mừng đứng lên tiễn Bảo An ra cửa thì vừa lúc Dương Hồng Quân cũng cầm đồ của mình ra xe.

– An không ngại thì tiện tôi chở về công ty!

– Vâng. Nếu anh lên trường thì cho em quá giang luôn!

– Ừ.

Bảo An vẫy tay tạm biệt Hà Vi rồi ngồi lên phía sau xe máy của Dương Hồng Quân. Thời tiết đầu giờ chiều có chút nắng gắt nhưng An cũng không sợ nắng, mặt cũng không đeo khẩu trang luôn thì Quân có ý nhắc nhở.

– An không sợ nắng à?

– Nắng trong này ăn thua gì anh! Ở ngoài Bắc chúng em còn nắng hơn nhiều ấy!

– Nhưng tôi thấy hầu như con gáι các bạn rất sợ nắng nóng thì phải!

– Chỉ là hầu như thôi và em thuộc số phần trăm ít ỏi còn lại không sợ.

Nghe trong câu nói của Bảo An toàn là sự hài hước, ʇ⚡︎ự nhiên Dương Hồng Quân cũng tủm tỉm cười theo. Nhưng anh không phát hiện ra sự thay đổi của bản thân mình mà phải cho tới tận sau này… rất lâu… rất lâu sau anh mới nhận ra…

Mấy hôm sau đó Bảo An lại đến ăn cơm chực nhà Quân. Mới đầu là tuần một lần, dần dà tuần hai lần và giờ là một tháng có ba mươi ngày thì phải tới nửa tháng ngày cô ăn cơm ở nhà anh.

Thấy tần suất cô đến nhà mình mỗi ngày một dày đặc thì Quân thấy bất tiện, cuối cùng anh không nhịn được mà lên tiếng với ông Kha.

– Ba! Sao dạo này ba cứ mời An đến nhà mình suốt vậy?

– Thêm bát thêm đũa nhưng vui mà!

– Người ta cành vàng lá ngọc, ăn uống đạm bạc như mình đâu. Ba cứ mời rồi người ta ngại không từ chối đấy!

– Là con bé muốn đến nhà mình ăn cơm đấy chứ! Nó không ngại ăn rau mắm như nhà mình đâu. Con xem nó ăn cơm canh rau cũng thấy ngon nữa!

– Ba cứ nói thế chứ ai ăn mãi như nhà mình được! Thôi từ lần sau ba đừng mời cô ấy nữa! Con thấy bất tiện lắm!

– Ơ … Cái thằng này! Bữa nay con sao thế? Nó ʇ⚡︎ự nguyện chứ ba có ép đâu! Con bé còn đưa cả tiền cho ba đây này!

Dương Hồng Quân đi vào trong phòng rồi mà nghe ông Kha nói vậy thì quay lại hỏi:

– Ba còn lấy tiền của cô ấy sao?

– Ba không muốn lấy nhưng nó cứ ép đấy chứ!

– Ba trả tiền cho cô ấy đi! Con không muốn nợ người ta nhiều! Nợ tình hay nợ tiền đều rất khó trả.

– Được rồi! Ba sẽ tìm cách trả lại con bé!

Tối đó Bảo An lại đến nhà Quân ăn cơm. Vẫn như mọi lần ông Kha luôn chuẩn bị những món ăn đơn giản mà An thích. Cảm giác sau một ngày làm việc mệt mỏi được ăn bữa cơm gia đình quây quần khiến nỗi nhớ nhà cũng vơi đi phần nào. Chỉ là hôm nay đến, An phát hiện Dương Hồng Quân không mấy chào đón mình. Thấy anh chỉ ăn một bát rồi đứng dậy trước thì cô cũng ăn nhanh sau đó ra ngoài lấy cớ hỏi chuyện.

– Nay anh ăn không hợp khẩu vị à?

– Không!

– Vậy có phải sự có mặt của em khiến anh không thoải mái?

– Nếu An đã hỏi thẳng thì tôi cũng nói luôn! Tôi rất cảm ơn lòng tốt của An nhưng cho phép tôi được từ chối việc đón tiếp An thường xuyên như này. An không ngại nhưng tôi ngại. Điều kiện nhà tôi An cũng thấy rồi đấy, bữa cơm rất bình dân, thực sự không hợp với An, hơn nữa chúng tôi nợ An nhiều rồi, tôi không muốn nợ nhiều thêm nữa.

– Nếu anh đã nhận ra điều kiện nhà mình không có thì đồng ý sự giúp đỡ của em đi! Việc gì phải bắt bác trai trả lại tiền cho em bằng được như thế!

Không nghĩ Bảo An lại cố chấp đến vậy, Dương Hồng Quân vừa có chút bất lực, vừa xấu hổ nhìn cô thì chẳng ai như An, vẫn tiếp tục câu chuyện này.

– Anh đang có ước vọng học lên cao nữa phải không?

– Đó là việc riêng của tôi!

– Cứ để em nói hết đã. Coi như em đang đầu tư cho nhân tài, việc của anh là hãy tập trung vào học tập để đạt được danh vị mà anh mơ ước, sau này ra làm thêm trả cho em cũng được.

– Không cần đâu. Tôi có thể ʇ⚡︎ự lo cho bản thân và gia đình.

– Em biết chứ! Nhưng em là đang đầu tư cho tương lai mà!

– Tôi biết hoàn cảnh nhà mình ở giai đoạn nào, nhưng dù khó khăn cũng nhất định không nhận tiền một cách tùy tiện được. Đó không chỉ là danh dự mà còn là lòng ʇ⚡︎ự trọng của một người đàn ông.

– Em biết anh có khả năng, cũng biết anh có lòng ʇ⚡︎ự tôn chính đáng và em rất trân trọng điều đó nhưng em thật lòng muốn giúp đỡ. Anh đừng suy nghĩ nhiều, em không phải chỉ giúp một mình anh mà nếu là hoàn cảnh khác mà em biết em cũng sẽ giúp thôi. Vì vậy anh cứ nghĩ thoáng ra để chấp nhận lòng hảo tâm của em được chứ?

Dương Hồng Quân im lặng quay đi, không muốn tiếp tục câu chuyện với Bảo An nữa nhưng cô vẫn kiên trì ρhâп tích để Quân nhận sự trợ giúp của mình giống như cách mà cô kiên trì với khách hàng của mình vậy.

– Một người tài giỏi là người biết nắm bắt thời cơ. Em thật lòng giúp đỡ anh một cách vô tư nhưng nếu anh vẫn muốn công tư rạch ròi, không ai nợ ai thì chúng ta bàn điều kiện phía sau được không?

– Điều kiện gì?

– Đóng giả làm bạn trai của em!

– …!!!

Bảo An cũng không biết chắc việc mình muốn có được thực hiện không nhưng người ta nói không thử thì sao biết được. Vì thế cô muốn ᵭάпҺ cược một lần. Chỉ là điều kiện của cô đưa ra bất ngờ, đột xuất quá khiến Quân đơ ra mất mấy giây.

– À… Thực ra là gia đình, bạn bè hối quá nên em cần một bình phong thôi. Em biết mình không phải là gu của anh nhưng em thấy hiện tại anh không có ai thì anh có thể giúp em qua giai đoạn này được chứ? Em hứa sẽ không làm ảnh hưởng gì đến anh!

– Nhà bạn không để ý gia cảnh của ᵭốι Ϯượпg bạn muốn kết giao sao?

– Bố mẹ em chỉ để ý tới việc người ta có tốt với em không thôi, còn gia thế không quan trọng.

– Thời hạn bao lâu?

– Anh cho em bao lâu?

– Tôi đang hỏi bạn mà?

Thấy Dương Hồng Quân có vẻ đồng tình thì Bảo An lại liều ๓.ạ.ภ .ﻮ hơn một chút. Điều kiện lại xa hơn một bước.

– Em có hơi mạo muội. Nếu em đổi điều kiện lên một bậc anh có đồng ý không?

– Đổi điều kiện?

– Anh yên tâm. Em không bảo anh đi ςư-ớ.ק ngân hàng đâu mà lo. Em chỉ ra điều kiện trong khả năng của anh thôi. Nếu anh đồng ý thì căn nhà sẽ về lại với gia đình anh. Và từ nay chúng ta công bằng, không phải ai nợ ai, cũng không cần áy náy gì cả.

– Bạn nói đi! Điều kiện là gì?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất