Phu nhân quyền thế – Chương 2

Vũ Linh 464

Chiều hôm sau Dương Hồng Quân có hẹn với bên mua nhà làm việc lần cuối nhưng đúng đến giờ chót thì bên họ bất ngờ lại thay đổi, dẫu cho Quân có hạ thêm giá thì họ cũng từ chối mua lại căn nhà.

Rõ ràng nhà Quân ở vị trí không xấu, chỉ là căn nhà hơi cũ thôi nhưng nói về giá cả thì rất phải chăng thế mà năm lần bảy lượt lại vô duyên, vô cớ không thuận lợi. Hà Vi biết chuyện cũng không giấu nổi sự lo lắng, nó phiền muộn nói với Quân.

– Nếu không có tiền em sợ ba không đợi được!

– Em liên hệ với cô gáι hôm trước được không?

– Gọi cho chị An ấy ạ?

– Ừ. Hôm qua có phải cô ấy nói nếu vẫn muốn bán thì gọi lại đúng không?

– À… Vâng. Để em gọi cho! Cuống quá em cũng quên mất.

Như cọng cỏ yếu được cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ, Hà Vi nhanh chóng lôi chiếc điện thoại cùi bắp của mình ra tìm số của Bảo An bấm gọi, nhưng đúng vào lúc then chốt thì máy báo bận và chỉ để lại thông báo gửi lại tin nhắn.

Quân thấy em gáι gọi thất bại thì lại nghĩ hôm đó Bảo An chỉ tiện nói chơi chứ không thực sự muốn mua như lời bản thân nói nên anh cũng không mong chờ.

Lần nữa Quân tất bật đi tìm người mua nhà thì tới khuya muộn Hà Vi nhắn anh tới Ьệпh viện gấp. Quân tưởng ba mình xảy ra chuyện nên cũng không hỏi lại tình hình mà vội vàng chạy xe tới Ьệпh viện, nhưng khi đến nơi thì không phải chuyện anh đang nghĩ mà là việc Bảo An muốn nói chuyện mua nhà với hai anh em.

Lúc này không có sự lựa chọn mà chỉ cần bán được nhà nên Quân cũng không để tâm nhiều tới chuyện khác. Anh gật đầu chào cô theo phép lịch sự rồi vào việc chính.

– Xin lỗi! Anh em tôi lại phiền cô lúc này!

– Không sao! Tôi nhận được tin nhắn của Vi từ tối nhưng lúc đó tôi bận họp nên không nghe máy, mà ngày mai tôi lại có việc phải bay ra ngoài Bắc, sợ mọi người không chờ được nên tôi tranh thủ qua đây làm việc với hai anh em luôn.

– Cảm ơn cô rất nhiều! Lẽ ra chúng tôi phải đi gặp cô mới đúng!

– Không vấn đề. Hai bên đều có nhu cầu nên việc bên nào gặp cũng không quan trọng. Tôi cũng đi vào vấn đề ngay nhé! Trước khi đợi anh đến đây thì tôi đã cho trợ lý của mình đi xem qua, đợi một lát có tin cậu ấy báo lại thì tôi sẽ đưa ra giá!

– Được! Theo ý của cô đi!

Cả ba người ngồi xuống dãy ghế ở hành lang Ьệпh viện chờ thì khoảng hai mươi phút sau có người gọi điện qua cho Bảo An. Và sau khi nghe điện thoại xong cô liền báo giá căn nhà với anh em Hà Vi.

– Trợ lý của tôi cũng vừa thông báo tình hình rồi. Tính tôi mua bán rất nhanh nên tôi cũng đưa ra giá để hai anh em bàn bạc luôn. Căn nhà của anh tuy cũ nhưng vị trí mặt tiền cũng khá, lại có sổ đỏ rồi nên tôi trả anh một tỷ hai. Anh xem được không?

Giá này còn cao hơn cả mức giá Quân rao bán lúc đầu, không ngờ sau mấy lần thất bại thì lần này lại được giá thế. Cũng coi như ông trời còn có chút công bằng với gia đình anh. Quân không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý thì Bảo An cũng nói luôn:

– Ngày mai có người tên Nghĩa đến thay tôi làm việc với anh! Thủ tục giấy tờ anh chuẩn bị đi nhé! Còn vấn đề tiền, nếu gia đình anh cần ngay tôi sẽ nói cậu ấy trả trước một nửa. Nửa còn lại khi giấy tờ hoàn tất bên tôi sẽ chuyển nốt!

– Cảm ơn cô!

– Không có gì! Vậy cứ chốt thế nhé! Tôi xin phép về đây!

Bảo An đứng dậy định rời đi nhưng sau cô như nghĩ ra vấn đề gì đó nên quay lại nói với Hà Vi:

– À… Chị mua nhà là để cho người ta thuê lại nhưng thấy tình hình nhà em hiện giờ chuyển đi ngay thì cũng hơi gấp nên chị tính chờ sau khi ba em làm phẫu thuật xong thì em thu xếp trả nhà lại cho chị nhé!

– Chị ơi, thế nếu nhà em muốn thuê lại thì có được không ạ?

– Em muốn thuê lại?

– Vâng. Đằng nào chúng em cũng phải đi thuê nhà để ở, nếu chị cũng cho thuê thì giúp anh em em được không ạ?

– Giá thuê cả căn nhà sẽ khác với đi thuê một phòng trọ đấy em ạ! Mà căn nhà này chị tính sau khi nhà em dọn đi sẽ cho sửa lại và cho thuê với giá khác, không biết giá chín triệu một tháng em có thuê được không?

Nghĩ tới mức giá thuê theo thời điểm hiện tại bây giờ thì đúng là gia đình Hà Vi không kham nổi. Hơn nữa người ta lại làm kinh doanh đâu thể bỏ một số tiền lớn ra rồi đi làm từ thiện được, họ cho ở nhờ tới lúc ba làm phẫu thuật xong rồi dọn đi cũng là tình nghĩa lắm rồi. Có chút tiếc nuối, hụt hẫng nhưng Hà Vi cũng đành chịu thôi. Dương Hồng Quân đứng bên cạnh nhận rõ sự luyến tiếc của em gáι cũng như tâm tư không nỡ xa ngôi nhà của anh. Có điều ở thời điểm này anh không thể cάпg đáng nổi nên đành thay em trả lời người ta:

– Gia đình tôi cảm ơn sự giúp đỡ vừa rồi của cô, còn về việc thuê lại nhà thì chúng tôi xin phép, thật sự gia đình tôi không đủ khả năng.

– Chúng ta là thuận mua vừa bán nên không cần cảm ơn đâu. Nhưng dẫu sao cũng cảm ơn về sự lịch sự này! Vậy chúng ta chốt xong việc mua bán, vấn đề thủ tục anh cứ làm việc với người bên tôi.

– Được!

– Chào anh!

Hôm sau Nghĩa thay Bảo An làm việc với anh em Quân. Rất giống tác phong của Sếp mình, Nghĩa làm việc rất giữ chữ tín, nhanh, dứt khoát nên anh em Quân cũng mau chóng có tiền để giúp ba mình làm phẫu thuật ghép thận sớm. Không có gì may mắn hơn là Ьệпh tình gặp điều kiện, đúng thầy, đúng tђยốς và đúng thời điểm. Thật lòng mà nói, ngoài sự tiếc nuối thì anh em Quân phải cảm ơn một người lạ như Bảo An rất nhiều. Sự sống còn mới quý giá còn kỉ niệm là do con người tạo ra nên sau này sẽ còn có nhiều kỉ niệm khác nữa, có thiếu hụt một chút cũng cố gắng bù đắp về sau, còn bây giờ sức khỏe, nụ cười hiền từ của người ba yêu quý mới là điều mà anh em Quân lưu tâm.

Cuộc ghép thận thành công, ông Kha được quay trở lại với cuộc sống vui vẻ bên các con, dù sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục nhưng như này đã là kì tích đối với gia đình ông rồi. Cũng biết việc căn nhà đầy ắp kỉ niệm sẽ không còn nhưng ông cũng như hai anh em Quân đều vui vẻ chấp nhận cảnh đi thuê trọ.

Ngày trả nhà sắp tới nên hai anh em Quân tranh thủ nghỉ một hôm dọn dẹp đồ đạc thì bất ngờ thấy Nghĩa lái xe ghé quá. Cứ nghĩ cậu đến đòi nhà sớm hơn dự định thì Hà Vi vội lên tiếng xin xỏ:

– Anh Nghĩa ơi? Có thể cho bọn em hai ngày nữa không?

– Làm gì mà vội vàng thế? Không định mời anh vào nhà uống chén nước sao cô bé?

– À… Vâng. Mời anh ạ!

Dương Hồng Quân cũng dừng tay đi ra thì Nghĩa gật đầu chào rồi lên tiếng:

– Hôm nay tôi tiện đi qua thì rẽ vào thôi chứ không có ý đến đòi nhà!

– Mời cậu ngồi!

– À… Bác trai đã khỏe hẳn chưa anh?

– Cảm ơn cậu! Ba tôi cũng bình phục nhiều rồi!

– Vậy thì tốt quá!

Hà Vi pha nước xong liền rót ra mời Nghĩa, nó nói:

– Anh Nghĩa cho nhà em hai ngày nữa nhé! Dọn xong là anh em em bàn giao chìa khóa luôn ạ!

– Được rồi! Anh có nói là đòi nhà đâu mà em cứ phải vội vàng thế nhỉ?

– Dạ…

Thấy Vi ngập ngừng Nghĩa cũng không lòng ʋòпg nữa mà vào việc luôn:

– Thực ra là anh có việc thật nhưng cũng tiện rẽ qua muốn báo với hai người một tin!

– Tin gì ạ?

– Nhà này Sếp anh không cho thuê nữa mà tính sửa sang lại để ở. Tuy nhiên Sếp anh cũng không ở ngay nên tạm thời cho gia đình em ở nhờ. Sếp anh nhắn là chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp là được, tiền nhà không lấy nhưng tiền điện nước gia đình dùng bao nhiêu thì ʇ⚡︎ự đóng.

– Anh nói sao cơ?

– Ơ… Hay con bé này, anh nói rõ thế mà không nghe à?

Hà Vi vẫn còn chưa tin lắm vào những gì mình nghe thấy thì Hồng Quân lên tiếng hỏi Nghĩa:

– Sếp cậu nói như vậy ư?

– Vâng. Sếp tôi tính lúc đầu đem cho thuê nhưng vì cô ấy thích vị trí với kiểu nhà bình dị như này nên chỉ muốn sơn sửa qua để sau ở đây luôn. Nhưng trước mắt thì cô ấy chưa dọn đến nên gia đình anh cứ ở tạm đi!

– Vậy, có thể nào để chúng tôi trả ơn cô ấy bằng cách ʇ⚡︎ự sửa sang chỗ này không?

– À… Việc này thì không cần đâu, thợ chúng tôi thuê hết rồi, cũng không phải là ᵭ.ậ..℘ phá gì, chỉ là sơn hết lại nhà và lợp lại mái cho mới thôi, phần mái cũ cũng sắp mục nát rồi, sợ mùa mưa tới không chịu được.

Nghe rõ không ᵭ.ậ..℘ phá nhà mà chỉ là sơn lại với lợp mái mới thì cả hai anh em Quân cùng thở phào. Nhận thấy thái độ cùng ánh mắt rưng rưng của họ khiến Nghĩa ʇ⚡︎ự nhiên cũng có chút cay cay sống mũi. Định nói thêm mấy câu nữa thì nghe Dương Hồng Quân hỏi việc sắp tới:

– Vậy khi nào thợ cậu thuê đến đây sửa?

– Bắt đầu từ sáng mai, liệu có phiền hà gì không?

– Không phiền! Tôi sẽ thu xếp ở nhà phụ giúp với người ta!

– À… Vấn đề này chúng tôi sẽ ʇ⚡︎ự xử lý, phiền anh gửi lại chìa khóa nhà là được!

– Tôi hiểu rồi!

– Cảm ơn anh!

Không phải chuyển nhà ngay thực sự khiến Hà Vi rất vui, chỉ đợi Nghĩa ra về là cô ngay lập tức thể hiện niềm vui mừng đó với anh trai của mình.

– Em mừng quá anh ạ! Vậy là chúng ta lại được ở nhà mình thêm một thời gian nữa rồi, chưa biết là bao lâu nhưng như vậy cũng khiến em hạnh phúc!

– Ừ.

– Ba mà biết tin này chắc ba sẽ vui lắm đấy! Mà phải công nhận chị An tốt thật, lúc tính làm kinh tế thì có vẻ khó tính chứ sau lại thấy chị ấy tốt bụng quá chừng.

– Thôi dọn đồ nhanh đi, cất cẩn thận không mai họ sơn sửa lại bẩn hết đồ đạc đó!

– Em biết rồi!

– À… Em lấy giúp anh miếng vải trắng sạch để anh che lại chỗ bàn thờ của mẹ, không có mai lỡ họ làm ẩu lại lem luốc hết.

– Vâng.

Hôm sau Dương Hồng Quân lên lớp với tâm trạng thấp thỏm. Không phải vì lo thợ sửa lại nhà không như ý mà là lo không may họ lỡ tay làm dơ nơi thờ ʇ⚡︎ự của mẹ nên buổi trưa được nghỉ anh không kịp ăn cơm mà chạy xe nhanh về nhà để xem xét tình hình ra sao, nhưng khi về đến nơi thì họ vẫn chưa làm tới phần đó.

Buổi chiều Dương Hồng Quân vẫn phải lên giảng đường, tính hết giờ sẽ về nhà ngay nhưng không ngờ tới cuối buổi lại có cuộc họp khoa đột xuất, Hà Vi thì ở Ьệпh viện trông ông Kha nên anh dù có nóng ruột thì cũng đành phải đợi.

Cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp, Quân chỉ kịp thu dọn qua bàn làm việc rồi phóng vội xe về nhà, giờ này thợ thuyền cũng về hết cả chỉ còn một chị quét dọn đang kì cọ ngoài sân, thấy Quân chị ấy liền đưa chiếc chìa khóa cho anh:

– Cậu Nghĩa dặn tôi đưa tận tay cho cậu.

– Vâng. Cảm ơn chị!

– Trong nhà tôi dọn hết rồi, còn chỗ này tôi dọn nốt nữa là xong.

– Vâng. Chị cứ từ từ làm đi!

Dương Hồng Quân lấy lại chùm chìa khóa nhà từ tay chị quét dọn rồi nhanh chóng đi vào trong, thật bất ngờ là phần chỗ ban thờ không những không bị lấm bẩn bởi những vết sơn mà còn được bày biện thêm lọ hoa tươi cùng d᷈-/i᷈a hoa quả mới. Có chút ngạc nhiên nhưng nghĩ là do chị quét dọn thay Nghĩa làm việc này liền quay trở ra nói lời cảm ơn.

– Cảm ơn chị đã thắp hương cho mẹ em nhé!

– Ơ… Thắp hương gì cơ? Tôi chưa có làm gì hết ngoài việc lau dọn nhà cửa đâu cậu.

– Vậy không phải chị mang giúp hoa quả lên ban thờ mẹ em sao?

– À… Việc này chắc là do cô gáι đi cùng cậu Nghĩa tới rồi! Tôi thấy cô ấy ҳάch một túi đồ với bó hoa đi vào nhà cậu.

– À… Vâng. Thế chị làm tiếp đi!

– Vâng.

Không biết là ai làm nhưng theo phép lịch sự Dương Hồng Quân cũng gọi điện cảm ơn Nghĩa một câu. Điện thoại vừa kết nối anh liền lên tiếng trước:

– Mọi việc được hoàn thành luôn trong ngày hôm nay thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!

– Tôi làm cho Sếp tôi mà, anh không cần phải ngại đâu.

– Dù sao chúng tôi cũng rất biết ơn hai người. Thêm cả việc cậu chu đáo mua hoa quả thắp hương cho mẹ tôi, thật sự tôi không biết nói gì nữa.

– À… Việc này theo phong tục ngoài Bắc thôi, chúng tôi trước khi sửa sang cũng nên có trước sau. Sáng sớm chúng tôi thắp hương xin phép rồi nhưng khi xong việc cũng nên báo cáo lần nữa, thực sự là anh không cần phải bận tâm nhiều đâu. Bây giờ nhà đã sửa rồi, chúng tôi chỉ hy vọng gia đình anh ở sẽ gìn giữ cẩn thận giúp là được.

– Nhất định chúng tôi sẽ giữ gìn cẩn thận. Lần nữa cảm ơn cậu và cho tôi gửi lời cảm ơn Sếp của cậu nữa!

– Vâng. Tôi sẽ chuyển lời!

Nghĩa tắt máy thì ᵭάпҺ ánh mắt qua Bảo An rồi hắng giọng đùa cợt:

– Xem ra anh chàng giảng viên này ngoài vẻ lạnh nhạt chứ cũng là người biết trước sau đấy!

– Còn là người con hiếu thảo, chu đáo nữa!

– Tôi vẫn chưa hiểu bà làm đến thế này là mục đích gì vậy? Kinh doanh thì không rồi, buôn bán bất động sản càng bỏ qua, giúp người thì đã mua lại nhà với giá hợp lý rồi nên cũng bỏ qua nhưng việc sửa nhà là sao? Mà lại nhất định phải làm nhanh gọn trong một ngày phải xong?

– Tôi tùy hứng thôi, ʇ⚡︎ự nhiên thích làm việc thiện ấy mà!

– Thôi đi, tôi chưa thấy bà tùy hứng như này bao giờ. Nói thật đi! Lí do là gì?

– Không có lí do, ʇ⚡︎ự nhiên thích giúp đời vậy thôi!

Vẫn cặp mắt thăm dò, Nghĩa nhất quyết muốn biết tại sao thì An phất tay đuổi cậu:

– Ăn xong rồi thì đi gặp tình yêu đi, đừng có đứng đó lảm nhảm nữa!

– Không nói tôi không đi! Tôi chưa từng thấy bà giúp đời kiểu mới gặp gỡ mấy lần như này đâu nhé!

– Thì tôi thấy bé Vi hiền lành, biết qua hoàn cảnh con bé thấy thương nên giúp có được không?

– Ờ… Thì được nhưng tôi vẫn thấy sai sai thế nào…

– Sai cái đầu ông, phắn đi không bé Thủy nó chờ. Sốt ruột!

– Này… Đừng có nói là mới gặp anh trai người ta lần thứ hai đã kết nổ mắt nhé! Tôi không tin bà bị trúng tiếng sét ái tình đâu.

– Nói linh ϮιпҺ. Biến đi!

– Ơ…Mặt đỏ thế kia là tôi nói đúng rồi phải không? Bà thích anh ta rồi sao hả An già ơi?

Bộp… Bộp…

Tiếng vứt đồ văng vào người Nghĩa kêu bộp bộp và sau đó là tiếng la hét, đuổi nhau của hai kẻ già đầu. Nghĩa cười khoái chí, còn An sau đó mệt lả ngồi bệt xuống đất phủ nhận.

– Ờ… Là tôi thấy gu của mình rồi đó thì sao?

– Thế sao bảo thích anh đẹp trai, lãng ʇ⚡︎ử con nhà giàu cơ mà? Thay đổi nhanh vậy?

– Duyên số, ai biết!

– Tin duyên số thật à?

– Ờ. Đôi khi cũng nên tin chứ!

– Nhưng tôi thấy chàng giảng viên này chỉ có mỗi học thức thôi chứ đẹp trai thì cũng chỉ tầm cỡ như tôi, đã thế nhà lại không có điều kiện rồi còn… còn có vẻ không lãng mạn nữa… Không có…

Nghĩa cố tình kéo dài câu cuối trêu chọc Bảo An thì cô đứng dậy ném cái dép vào người cậu mắng vốn:

– Ông bầy nhầy mà đòi so với người ta à? Trông anh ấy chỉ khó gần chứ hơn ông nhiều lắm đấy, ở đó mà đẹp chỉ ngang tầm tôi.

– Hóa ra bà mù tịt về sắc đẹp nên đến giờ bà vẫn ế là phải.

– Sùy…

Bảo An nhặt dép đi vào chân, không thèm nói với bạn thân nữa thì Nghĩa lại ghé tai trêu cô tiếp:

– Ê… Bà thích anh ta thật à?

– Ờ… Thì sao?

– Tôi quả thật bị sốc đấy nhưng thôi vì bạn thân thoát ế, tôi cố gắng kiềm chế cơn sốc. Cần tôi giúp gì không?

– Ông biến ra khỏi chỗ tôi ngay lúc này là giúp rồi đó!

– Tôi hỏi thật và thật lòng muốn giúp đỡ bà mà!

– Không cần.

– Thôi được rồi! Thề là tôi không trêu bà nữa. Chỉ cần bà gật đầu tôi giúp nhiệt tình liền!

– Cảm ơn trước nhưng lúc nào cần tôi sẽ nói với ông!

– Ok. Chốt nhé!

Nhận thấy thằng bạn đã nghiêm túc nên Bảo An cũng bỏ vẻ ngại ngùng mà cởi mở, trải lòng.

– Bé Vi nó học mĩ thuật, việc tôi muốn làm đầu tiên là giúp con bé vừa học vừa làm thêm ở phòng vẽ uy tín ở đây, ông giúp nó được chứ?

– Bà ᵭάпҺ tâm lý từ em gáι người ta đấy à?

– Tôi là không muốn nó đi làm ở nơi sô bồ thôi, làm ở chỗ đúc kết kinh nghiệm thực tiễn vẫn tốt hơn.

– Ok. Hiểu rồi! Vậy việc tiếp theo bà muốn tôi giúp gì nào?

– Việc tiếp theo tôi sẽ ʇ⚡︎ự thân vận động!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất