Chỗ dựa duy nhất cũng bị khước từ khiến Hạ Trâm càng bực bội, không lẽ một gia đình giàu có cộng với gia thế vững chắc như nhà Ái Vân lại không ᵭấu được với nhà Tuấn Anh? Không lẽ phải nuốt cục tức này suốt hay sao?
Hạ Trâm vẫn đang suy ngẫm xem làm cách nào để Tuấn Anh phải khuất phục trước mình và khiến cho Nhi biến khỏi cuộc sống của anh thì lần nữa tiếng ông Khoa vang lên nhắc nhở:
– Bố nói trước rồi đấy! Không là không!
– Vâng… Vâng… Con nhớ rồi!
– Con bé Vân nó bốc đồng thì con phải biết lấy đại cục làm trọng! Vẫn câu nói cũ: Tгêภ đời này đàn ông tài giỏi mà đẹp trai còn rất nhiều và con không phải đứa đui què mẻ sứt gì nên thông minh thì sướиɠ, ngu ngốc thì thiệt thân.
– Con hiểu rồi. Bố yên tâm!
Ông Khoa nói hết nước hết cái và hy vọng con gáι khôn ngoan của mình biết đâu là điểm dừng, và để cẩn thận ông còn ᵭάпҺ tiếng trước qua em trai nhắc nhở trông nom Ái Vân, không để cho cô ta làm bừa kẻo vạ lây cả nhà.
Trước sự quyết liệt của hai ông bố thì Hạ Trâm bàn với Ái Vân tạm thời im hơi lặng tiếng, chờ vài ngày êm xuôi thì sau đó tính tiếp. Nhưng người ta nói: không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Ái Vân mặc dù là con người thủ đoạn nhưng về sự nhẫn nhịn và IQ thì không cao.
Buổi chiều đi chơi với Tấn Sang, vừa hay gặp chị em Bảo An, Ngọc Anh đang dạo bước ở khu công viên nước. Bên chị em Ngọc Anh đã không thèm để ý rồi nhưng Ái Vân thì vẫn cái kiểu thích gây sự nhưng sau cùng lại rước sự tức giận vào người. Nói không lại chị em Ngọc Anh thì bắt đầu sừng cồ nạt nộ.
– Chị em nhà mày thích đối đầu với tao đúng không?
Nghe cái giọng hách ᴅịcҺ là Bảo An đã không vừa mắt rồi, đã thế lại còn láo toét, ít tuổi hơn chị gáι cô mà dám xưng hô mất lịch sự thì xứng đáng bị ăn chưởng lắm. Nhưng nghĩ ở đây nhiều người đi lại nên Bảo An không ra tay mà chọn ᵭấu khẩu tiếp với cô ta.
– Chị ít tuổi hơn chị gáι tôi đấy! Bố mẹ chị không dạy phải ăn nói lịch sự à?
– Tao thích nói gì mặc tao!
– Bảo sao lại hợp nhau đến vậy. Kẻ phụ bạc gặp kẻ tiểu nhân dân trí thấp. Đúng là một cặp đôi hoàn hảo!
– Mày…
– Tôi nhắc cho chị nhớ. Đừng có cậy bố chống lưng mà ra đường láo toét nhé, có ngày gãy không còn cái răng nào ăn cơm đấy!
– Mày dọa tao hả con chó? Tao vả ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ mày…
Nói là tiến đến tính ᵭάпҺ Bảo An liền nhưng cô bé đã nhanh nhẹn tránh được và người bị vả lại là cô ta. Ngọc Anh mặt lạnh như tiền, vươn tay ᵭάпҺ cái bốp vào khuôn mặt đang hùng hổ của Ái Vân rồi chỉ tay cảnh cáo:
– Ăn nói cho cẩn thận! Mẹ tôi không phải để cô thích nói là nói tới đâu!
– Á… Con chó này…Mẹ cha nhà mày…
Bốp…
– Á… Con mẹ nhà mày…
– Còn nói láo nữa thì tôi vả cho nát miệng đấy!
– Dừng lại! Nếu không tôi sẽ đưa lên ๓.ạ.ภ .ﻮ cho cả nước biết cô giáo đi ᵭάпҺ người!
Tiếng Tấn Sang vang lên bênh vực Ái Vân khiến Ngọc Anh cười lớn khinh bỉ:
– Quay lên đi nhưng nhớ là quay cho rõ vào kẻo không đủ ý tôi sẽ kiện lại mấy người. Trông mặt cô ta rõ xinh, còn tướng tá anh cũng thư sinh đấy nhưng sao cứ thở ra là bốc mùi thế? Tôi là cô giáo thì không phải là con người à? Các người chỉ biết chèn ép, ЬắϮ пα̣t người khác, còn người ta thì không có quyền phản kháng sao?
– Cô ᵭάпҺ người đã sai còn to mồm nói lý! Tôi sẽ cho hai chị em cô sáng nhất trang ๓.ạ.ภ .ﻮ hôm nay!
– Anh! Anh cứ tung lên ๓.ạ.ภ .ﻮ cho ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ chúng nó đi! Cái thứ con gáι dữ như hổ chứ cô giáo gì, loại này dạy ai nghe!
Hết tên cạn bã Tấn Sang dọa nạt thì lại tới cô ta hắng miệng xen vào nhưng Ngọc Anh vẫn dửng dưng như không.
– Tôi tгêภ trường là giáo viên nhưng khi ra ngoài, cởi bỏ đồng phục nhà trường thì cũng chỉ là thường dân. Ai ЬắϮ пα̣t tôi hay người thân của tôi thì tôi không khoanh tay đứng nhìn đâu, nhất là nói lời ҳúc ρhα̣m tới bố mẹ tôi thì nhất định tôi phải dạy dỗ tận nơi.
– Được lắm! Mày không biết điều thì tao sẽ bảo bạn trai tao cho chúng mày nổi như cồn luôn!
– Thích thì cứ việc. Nhưng phải xem hai kẻ các người có đủ khả năng làm được chuyện đó không rồi hãy lớn tiếng!
Tấn Sang vẫn đang cầm cái điện thoại tập trung quay thì Ngọc Anh sải nhanh bước trụ, tay giống như tia chớp, ngoắc một cái đã khiến chiếc điện thoại của tên Sang văng luôn vào bồn nước cạnh đó. Tiếng điện thoại rơi cái tủm làm cho hai kẻ kia mặt mày xám ngoét rồi sau đó là chuyển sang đỏ bừng, Ái Vân như điên ngộ, không để ý xung quanh mà lớn tiếng gào thét.
– Con chó này! Mày… Mày dám ném điện thoại của người yêu tao thế à? Tao sẽ cho mày biết tay!
Lần nữa cô ta lại ʇ⚡︎ự rước ทɦụ☪ nhã vào người, ᵭάпҺ không lại ai nhưng cứ thích làm ra vẻ và lớn tiếng quát nạt quen miệng. Chưa chạm được vào người hai chị em An thì đã ngã sấp mặt, tên Sang muốn đỡ cũng không kịp mà chỉ biết đứng ngây ra nhăn nhó.
Cơn điên tức của Ái Vân lại dịp bùng phát nhưng Ngọc Anh chẳng để tâm cũng không muốn chấp nhặt nữa mà chỉ phủi tay buông nhẹ một câu với tên Sang.
– Điện thoại của anh có chân nên ʇ⚡︎ự nhảy xuống nước, ʇ⚡︎ự mua cái khác dùng đi!
– Cô…
– Thực ra nếu vào trường hợp khác thì có tiền đền bù đấy nhưng đối với hai kẻ như các người thật không xứng đáng. Đây gọi là bài học làm người đừng làm quá!
Chuyện nhỏ ʇ⚡︎ự giải quyết nên Ngọc Anh cũng không kể lại với anh trai mà chỉ thuận miệng dặn dò Tuấn Anh hết sức cẩn trọng với người nhà Hạ Trâm và Ái Vân nhưng Tuấn Anh vốn ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, ngay lập tức đoán ra sự việc nên gặng hỏi em mình:
– Có phải bọn họ lại tìm hai đứa gây sự không?
– Vâng. Nhưng em đã xử lý gọn gàng rồi! Anh đừng lo lắng!
– Nếu bọn họ còn gây sự với hai đứa thì cứ nói, không được giấu diếm!
– Vâng. Anh cứ yên tâm lo cho đám cưới của mình đi!
***
Lễ cưới mong đợi cuối cùng cũng tới, Tuấn Anh và Ngọc Nhi đẹp đôi sánh bước tiến vào lễ đường cùng cậu con trai khôi ngô tuấn tú, gia đình một nhà ba người vui vẻ và càng hạnh phúc hơn khi chuẩn bị đón thêm thành viên nữa.
Hoàn thành các thủ tục nghi lễ thì hai bên gia đình đi từng bàn chào mời và cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng. Nhi đang có bầu nên chỉ dùng nước lọc để nâng ly với mọi người, thế nhưng không hiểu sao khi uống vào một ít thì cô lại có dấu hiệu đau bụng. Lúc đầu chỉ là âm ỉ nhưng sau càng lúc càng đau nhiều nên Tuấn Anh cùng hai mẹ và em gáι vội đưa cô tới Ьệпh viện.
Sau thời gian chờ đợi thấp thỏm thì cuối cùng cάпh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, nhưng khi bác sĩ nói kết quả xét nghiệm thì mọi người không chỉ sợ hãï còn thêm cả bất ngờ vì trong nước uống có thành phần tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ.
Giữa lúc mọi người còn hoang mang, lo lắng cho sự an nguy của hai mẹ con Nhi thì vị bác sĩ đã kịp thông báo thêm tin may mắn:
– Cũng may gia đình đã đưa đến kịp lúc và cũng là thai phụ mới uống có chút ít nên cái thai vẫn giữ được. Chỉ là tạm thời sức khỏe của hai mẹ con đều yếu nên người nhà phải hết sức lưu ý.
– Vâng… Vâng… Gia đình tôi cảm ơn các bác sĩ nhiều lắm ạ!
– Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Người nhà đợi ở đây, lát có người đưa sản phụ về phòng riêng.
– Vâng… Vâng…
Đàn ông hiếm khi rơi nước mắt và với Tuấn Anh điều này lại càng chưa thấy, vậy mà bữa nay anh khóc tu tu trước mặt hai mẹ và em gáι. Thùy Dung biết con trai khóc là vì điều gì nên nhẹ nhàng vỗ vai con động viên:
– Đừng sợ! Mẹ con nó sẽ mau khỏe mạnh thôi!
– Con…
– Bác sĩ đã nói thai nhi không sao rồi, vợ con cũng không sao, tạm thời mất sức xíu thôi, hai mẹ với em gáι con sẽ chăm sóc cẩn thận. Đừng lo nữa!
– …
– Nào… Nào… Nhi nó ra rồi kìa! Chúng ta mau đưa vợ con về phòng nghỉ ngơi thôi!
Tiệc cưới lúc trưa đang diễn ra dở chừng, không thể nói ngừng là ngừng nên sau khi đợi cho bữa tiệc kết thúc thì Trung Kiên cùng mọi người trong nhà đến Ьệпh viện thăm con dâu, sau khi nghe Thùy Dung kể lại sự việc thì ông Đức bố của Kiên lên tiếng:
– Việc này là có người cố tình hãm hại con bé rồi!
– Vâng. Con cũng nghĩ như vậy!
– Bố thấy Kiên với Hiếu mau chóng làm rõ vụ việc này đi! Kẻ dám coi thường sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ của người khác thì phải chịu hình phạt của pháp luật.
– Vâng. Con sẽ không để kẻ làm hại gia đình mình được yên ổn đâu.
Trung Hiếu đứng nãy giờ nhìn thằng cháu mặt buồn thiu ngồi bên cạnh vợ thì lặng lòng, chật vật mãi mới đợi được ngày kết hôn mà còn chưa kịp hoàn thành lễ cưới đã phải vào Ьệпh viện thế này. Thương cháu lại càng bực mấy kẻ đốn mạt, lần này nhất định phải khiến bọn họ thấy quan tài.
– Vụ con bé Ái Vân nó thuê người hại cháu Nhi vợ em đã thu thập đủ bằng chứng rồi, còn vụ cái cô Hạ Trâm thuê người đến phá nhà hàng, thu tiền bảo kê cũng được người của Tuấn Anh tra rõ. Đợi vụ này phanh phui vợ em sẽ tống chúng nó vô tù.
– Được rồi! Việc còn lại để anh xử lý. Chú thím cứ giúp anh thủ tục trước tòa là được.
– Vâng.
Thấy Nhi cũng đã tỉnh lại, Thùy Dung để cả nhà hỏi thăm một chút rồi giục mọi người ra về nghỉ ngơi. Trong viện chỉ cần hai bà với Tuấn Anh ở lại là được. Tiễn mọi người ra về, Thùy Dung cùng bà Hằng cũng lánh mặt ngồi ở ghế hành lang trò chuyện, nhường lại không gian cho hai con trẻ tâm sự.
Tuấn Anh từ lúc thấy Nhi tỉnh lại thì hết cầm tay lại hôn lên tóc, lên mặt của cô, nhìn cô âu yếu nhẹ nhàng chứ không có nhìn kiểu hài hước như mọi lần nữa. Cử chỉ càng lúc càng ân cần, nâng niu khiến Nhi thấy khác lạ, tò mò không hiểu sao hôm nay chồng lại thay đổi như vậy thì nhỏ giọng hỏi han:
– Anh sao thế? Từ nãy giờ cứ ngồi nhìn em không nói gì?
– Anh thương vợ, đám cưới còn chưa xong đã phải nằm viện.
– Anh lo cho em nhiều như vậy ư?
– Ừ.
– Được rồi! Vui lên xem nào! Em và con vẫn khỏe mạnh mà! Chắc là do mấy hôm vừa rồi đi lại nhiều nên bị động thai, em nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi!
– Em từ giờ phải nghe lời anh, không được ʇ⚡︎ự tiện đi lại, ăn uống cũng phải do hai mẹ phụ trách!
– Vâng… Vâng… Anh nói gì em cũng nghe theo hết! Anh vui lên nhé!
Để Nhi mau phục hồi sức khỏe và không lo lắng, Tuấn Anh bảo cả nhà giấu hết mọi chuyện, công việc cũng giao lại cho Thiên Sơn và nhờ bố Kiên quán xuyến giùm, còn mình thì toàn tâm, toàn ý ở bên cạnh chăm sóc cô. Dự tính đợi khi vợ khỏe lại thì sẽ làm cho rõ vụ việc này và gộp hết vụ trước lại một lượt để tính sổ với mấy người đó nhưng bố Kiên đã thay anh làm mọi chuyện.
Ngày Nhi được ra viện cũng là ngày bố chồng tìm ra kẻ chủ mưu hãm hại cô. Lúc này Nhi mới biết chuyện nhưng cô không buồn cũng không lo nữa mà chọn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để lại việc đó cho nhà chồng cô xử lý. Giờ đã là người một nhà thì nên nương ʇ⚡︎ựa vào nhau, nhận sự giúp đỡ từ người thân trong gia đình.
Ông Khoa bên nhà đinh ninh con gáι im hơi lặng tiếng thì chắc đã buông bỏ được rồi nhưng đùng một cái ông nhận được thông tin con gáι có liên quan tới vụ việc thuê người hãm hại vợ của Tuấn Anh ngay trong ngày cưới.
Hôm diễn ra hôn lễ ông cũng đi tham dự vì quαп Һệ đối tác làm ăn nhưng nghĩ lúc đó cô dâu đang mang thai sức khỏe kém nên mới xảy ra sự cố đau bụng giữa chừng đến Ьệпh viện kiểm tra chứ không nghĩ được là sự cố đó do con gáι mình gây ra. Ông Khoa gấp rút tới chỗ côпg αп xem xét tình hình cụ thể thì thấy cả con gáι cùng cháu gáι có mặt ở đó, Ái Vân nhìn thấy bác thì như nhìn thấy phao cứu sinh, cô ta khóc lu loa lên kêu cứu:
– Bác ơi, bác cứu hai chị em con đi!
– Hai đứa làm ra việc gì thế này?
Lời ông Khoa hỏi nhưng chỉ có Ái Vân vừa khóc vừa trả lời, còn Hạ Trâm vẫn mặt mày lì ra không nói lời nào. Đến nước này còn trưng bộ mặt gan lì ra khiến ông Khoa tức mình quát lớn:
– Tao đã nhắc nhở rồi mà sao mày không nghe lời hả? Giờ làm ra thế này mà tao hỏi mày còn không trả lời, mày tính trưng cái mặt cùng thái độ đó ra cho ai xem, mày muốn ông già này phát ngộ mới vừa lòng sao?
– Thì bố cứ mặc kệ con đi!
Đang bực thì con gáι lại hất cho một gáo nước vào mặt khiến ông Khoa càng tức lộn ruột, tức khí ông ta chỉ tay quát mắng cô con gáι bất trị:
– Được! Tao sẽ cho mày toại ý! Loại ngu ngốc!
– Vâng, con ngu. Bố cứ mặc kệ con!
Vì u mê cố chấp khiến Hạ Trâm mất hết lý trí, ʇ⚡︎ự mình trà trộn vào thay chai nước suối mà nhà hàng đã chuẩn bị sẵn cho Nhi dùng khi đi mời khách khứa. Cô ta cũng đã khôn khéo tránh chỗ camera quan sát được nhưng người làm trời đang nhìn, vẫn còn một điểm mà cô ta không tránh được và vô tình lọt vào góc quan sát hẹp, nhưng chỉ thế cũng đủ làm bằng chứng giúp ích giúp côпg αп tìm ra kẻ chủ mưu nhanh hơn.
Cuối cùng dưới sự tra hỏi của cάп bộ lấy lời khai thì Hạ Trâm cũng phải cúi đầu nhận Ϯộι. Ái Vân cùng chung số phận với chị họ mình, cô ta cũng không thoát khỏi lưới trờ l*иg lộng, Ϯộι lớn nhỏ gộp lại được trình lên phía côпg αп, không còn đường chối cãi Ái Vân chỉ biết khóc lóc kêu bố, gọi bác giúp đỡ.
Ông Khoa dù tức giận, cҺửι con quát cháu nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vớt, chỉ là mối quαп Һệ ông có lại không đủ khả năng thay đổi cục diện. Với những bằng chứng ҳάc thực cùng thái độ cương quyết bên phía nhà Tuấn Anh đã khiến Hạ Trâm và Ái Vân chịu hình phạt y án của pháp luật.
Không chấp nhận kết quả này Ái Vân khóc lóc kêu cầu Tấn Sang đến xin xỏ Nhi tha cho cô ta nhưng trước sự việc vỡ lở này thì hắn ta đã tránh xa mất dạng, thấy không còn tương lai, không còn lợi dụng được nữa nên hắn thẳng thừng vứt bỏ Ái Vân như chưa từng quen biết. Vừa đau vừa ทɦụ☪ Ái Vân chỉ biết trách bản thân ngu muội nhưng giờ này có trách thì bản án bảy năm vì Ϯộι chủ mưu thuê người bỏ tђยốς hãm hại nhà hàng của Nhi khiến bao người phải nằm viện đã được ҳάc nhận.
Cuộc sống của một con người được tính từ thời điểm được sinh ra cho đến khi ૮.ɦ.ế.ƭ đi. “Thai nhi không được xem là một con người đang sống cho đến khi được sinh ra và còn sống” nên hành vi Hạ Trâm א.â.-๓ ђ.-ạ.เ bào thai không được coi là hành vi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người. Tuy vậy, việc א.â.-๓ ђ.-ạ.เ bào thai có thể thực hiện qua hành vi cố ý gây tổn hại đến sức khỏe của người phụ nữ đang có thai (Điều 104 Bộ luật Hình Sự). Theo điều này Hạ Trâm đã vi phạm về hành vi cố ý gây tổn hại tới sức khỏe cho Ngọc Nhi, mức tổn thương dưới 11% nên đã lãnh án phạt tù một năm.
Bản án pháp lý là không thể chối cãi nhưng bản án lương tâm và sự hối hận muộn mang cũng không còn có thể thay đổi được nữa. Đối với những người chỉ thích sống ganh đua, áp đặt hay cố ý hãm hại người khác thì kết cục cũng sẽ nhận được những bản án thích đáng.
Sau những thiệt hơn của cuộc đời mang lại thì giờ đây Ngọc Nhi có thể yên tâm phần nào rồi. Tự nhủ lòng không giận, không hận nữa mà đón nhận những gì tốt đẹp của người thân bên cạnh. Trăm ngàn cái xấu xa trong xã hội thì vẫn còn những thứ đẹp tươi để cô có thể tin tưởng dựa vào và giờ đây bên cạnh cô đã có điều tốt đẹp ấy. Hai bên gia đình đùm bọc yêu thương mẹ con cô hết lòng, cùng người chồng toàn tâm toàn ý, đời này kiếp này cô đã thực sự hài lòng rồi.
Ba năm sau…