Nhân duyên khó tránh chương 25

Vũ Linh 330

Quá quen với tính cách kiểu này của vợ nên Trung Kiên không quá ngạc nhiên, chỉ là anh buồn cười trước dáng vẻ bí hiểm của cô.

– Em tính đốt kiểu gì thế?
– Bí mật!
– Ngay cả anh cũng không được bật mí à?
– Đúng vậy!

Nói xong Thùy Dung quay người đi vào trong nhà trước sự ngơ ngác của Trung Kiên, khi định thần lại được thì đã thấy vợ đi lên tầng rồi. Vội vàng chạy theo hỏi nhưng lần này Thùy Dung nhất quyết không nói, cô bảo nói trước bước không qua, thế là có ông chồng nào đó đành ngậm ngùi đi xuống nhà trông cháu.

Tối đó, sau khi ăn xong thì mỗi người một việc. Nhi trông con, Tuấn Anh và bố Kiên lên phòng bàn công chuyện,Thùy Dung vẫn theo thói quen kiểm tra bài vở của các con một lượt xong mới đi xuống nhà. Ngó ra sân thấy hai mẹ con Nhi vẫn còn chơi ngoài đó thì Dung cũng đi lại trò chuyện.

– Tôm của bà đang chơi gì đấy?
– Dạ! Con chơi xe tăng ạ!
– Oa…Xe mới thế, bố mua cho Tôm à?
– Dạ vâng.
– Tôm chơi thêm một lát rồi theo bà lên ngủ nhé!
– Vâng ạ!

Nhi nghe mẹ Tuấn Anh đêm nay lại muốn ôm cháu về phòng của ông bà ngủ thì có ý ngăn lại.

– Dạ! Đêm nay cô để cháu ru Tôm ngủ cho ạ! Chứ đêm nào cũng phiền ông bà lại mất giấc ngủ ra.
– Có nó ông bà càng vui, mà giờ cháu đang mang thai đứa thứ hai, lỡ không may Tôm nó ngủ xấu, đạp trúng bụng thì mệt lắm!
– Nhưng…
– Không cần ngại đâu, cháu cứ lo chăm sóc giấc ngủ ngon là được nhé, còn Tôm cứ để ông bà lo cho.
– Dạ…

Nhận thấy Nhi vẫn còn e dè, khoảng cách thì Thùy Dung gợi ý sang chuyện khác.

– À… Có việc này cô vẫn luôn thắc mắc. Có gì cháu cứ trả lời thẳng thắn nhé?
– Vâng. Cô cứ nói ạ!
– Hai đứa chuẩn bị có con thứ hai rồi mà vấn đề làm giấy khai sinh vẫn để trống chỗ còn lại à?
– Dạ… Chuyện này…
– Cô biết hai lần đều là sự cố nhưng chẳng nhẽ ở với nhau lâu thế rồi mà hai đứa không có chút tình cảm nào sao?

Tự dưng bị hỏi tới chuyện này khiến Nhi không biết trả lời ra sao, thực sự đến giờ này cô cũng không biết là mình có thích Tuấn Anh không, hay chỉ là sự dựa dẫm, tạm thời bấu víu vào anh vì lỡ có hai đứa nhỏ. Bụng bảo dạ mở lòng chấp nhận anh rồi nhưng trước câu hỏi kia cô lại không biết trả lời thế nào…

– Cháu…
– Ờ… Cô cũng chỉ tiện thì hỏi vậy thôi, còn quyền quyết định vẫn là ở hai đứa!

Sau câu nói ấy thì cả hai cô cháu đều ngồi im lặng, Thùy Dung nhận thấy Nhi còn đắn đo quá nhiều thì quyết định đốt đống rơm cho cháy lớn luôn.

– Thực ra cô nhiều chuyện cũng là có lí do cả. Nếu giữa cháu và Tuấn Anh không có gì ngoài trách nhiệm với hai đứa trẻ thì cô sẽ tìm mối khác cho Tuấn Anh.
– Cô… Cô tính làm mai cho anh ấy ạ?
– Ừ. Nó gần ba mươi tuổi rồi, cũng nên có vợ để nâng khăn sửa túi.
– Vậy… Cô đã tìm được ai cho anh ấy chưa ạ?
– Cũng có mối rồi! Là con gáι của bạn cô. À… Mà cô có ảnh ở đây, cháu xem xem có hợp với Tuấn Anh không?

Thùy Dung bỏ điện thoại tìm ngay tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn, cô bé trong ảnh tuổi còn trẻ lại rất xinh đẹp nên rất nhanh đã ᵭάпҺ bại nhan sắc bà mẹ hai con là Nhi. Nhìn tấm ảnh vừa có hồn, vừa có sắc như thế ʇ⚡︎ự nhiên Nhi cảm thấy mất ʇ⚡︎ự tin, không chắc được tình cảm của mình có với Tuấn Anh là gì nhưng ngay lúc này cô cảm nhận rõ mình đã bị thất bại.

– Sao? Cháu thấy cô bé này được không?
– Dạ… Được ạ!
– Tốt quá! Cháu thấy được là cô yên tâm rồi!

Liêc thấy mẹ Tuấn Anh vui ra mặt bất giác Nhi có chút không thoải mái, rồi như ai xui, cô lại hỏi mẹ của anh một câu cứ như mình là người trong cuộc bị bỏ qua.

– Cô… Cô đã hỏi ý anh Tuấn Anh chưa ạ?
– Không cần. Tuấn Anh rất nghe lời cô! Nhất là về chuyện chọn bạn gáι!
– À… Vâng…

Đúng rồi! Mẹ anh nói không sai, Tuấn Anh là người con rất hiếu thảo, đối với bố mẹ lúc nào cũng là tгêภ hết. Nhất là người mẹ kế này, hình như anh chưa bao giờ làm mất lòng, ít nhất là kể từ khi cô về đây, chưa một lần nào luôn, mà lúc nào hai mẹ con cũng ríu rít, tâm sự rất thoải mái, vô tư.

– Nhi?
– …
– Nhi?
– À… Vâng.
– Cô dặn chút nhé! Tuấn Anh vẫn chưa biết chuyện mai mối này nên cô muốn cho nó một bất ngờ. Tối mai cô mời con bé đến nhà ăn cơm, cháu cũng giúp cô một tay nhé?
– Dạ… vâng ạ!
– Được rồi! Không còn sớm nữa. Cháu lên phòng nghỉ đi, Tôm để cô ru ngủ cho!
– Vâng.

Chả biết sao khi đã nhận lời giúp đỡ rồi mà tâm trạng cô có chút khó chịu, nằm tгêภ giường hồi lâu rồi mà cô không tài nào ngủ nổi. Lăn qua lăn lại nhiều tới mức cô phát phiền chính bản thân mình, đúng lúc cô tính dậy di chuyển ra hướng ban công đứng thì Tuấn Anh mở cửa đi vào.

– Cũng muộn rồi mà em còn chưa ngủ?
– À…Em hơi khó ngủ.
– Em mệt ở đâu à? Hay em bé đạp nhiều?
– Mới hơn ba tháng thì đạp cái gì, anh có thật là đang quan tâm em không đấy?
– …!!!

Lần đầu thấy Nhi giọng điệu khó chịu gắt um lên khiến Tuấn Anh ngạc nhiên, nhưng sau anh nghĩ cô chắc là đang trong thai kỳ cần lưu ý nên anh hết sức kiên trì, nhẹ nhàng.

– À… Ờ… Anh quên mất, thế em bây giờ khó chịu ở đâu?
– Đúng là đàn ông, miệng lưỡi chỉ để nói mấy lời sáo rỗng, không thể tin được!
– Ơ… Em nay sao thế?
– Anh nói đi! Anh có phải thật lòng quan tâm mẹ con em không? Hay cũng chỉ là nói cho vui miệng?
– Thật. Anh phải nói bao nhiêu lần em mới tin? Có cần anh thề không?

Nhìn cái mặt bắt đầu hài hước của Tuấn Anh khiến Nhi không dám tin vào điều gì nữa, càng không thể kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và mẹ anh. Có thế nào cũng không nói được vì lỡ hứa rồi.

Không muốn nói thêm Nhi quay lại giường nằm thì Tuấn Anh cũng vội thay đồ rồi trèo ℓêп gιườпg cùng cô. Cơ mà lúc này Nhi cứ lặng thinh không lên tiếng khiến cho Tuấn Anh chẳng biết cô có chuyện gì. Nằm mãi không thấy cô ngủ mà cứ nghe tiếng thở dài thì Tuấn Anh bật điện kéo cô dậy.

– Nhi? Rốt cuộc là em làm sao thế? Hồi tối vẫn bình thường mà?
– Không có gì! Em chỉ cảm thấy người bứt dứt thôi!

Nghe hai từ bứt dứt Tuấn Anh lại liên tưởng tới chuyện chăn gối, cũng lâu rồi hai người chưa có làm gì kể từ ngày cô thông báo có thai. Là đàn ông có lẽ nên chủ động vấn đề này, nghĩ thế nên Tuấn Anh ngồi sát lại gần hơn, không nói năng gì cúi xuống hôn Nhi liền nhưng ngay sau đó anh bị cô ngăn lại.

– Anh…Anh muốn làm gì?
– Không phải em nói bứt dứt trong người à?
– Anh…
– Không cần ngại, chúng ta cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi mà!
– Anh… Anh chẳng biết gì cả.

Đúng là đến giờ này Tuấn Anh mông lung luôn rồi, anh không hiểu Nhi làm sao mà nhìn mắt cô có vẻ như rất khó chịu nữa. Hay anh lại vô tình làm gì khiến cô không vui?

– Nhi? Có gì em cứ nói thẳng ra! Chứ em như này anh không biết mình sai ở đâu.
– Có phải anh rất nghe lời mẹ không?
– Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại hỏi chuyện này?
– Cứ trả lời em đi!
– Ừ. Thì mẹ anh luôn nói chuyện công bằng mà!
– Em hỏi câu này, anh trả lời thật nhé?

Đoán chắc Nhi có vấn đề khó nói lại liên quan tới mẹ anh nên cô mới ấp úng thế kia, thế nhưng từ trước nay mẹ Dung không bao giờ gây khó dễ cho ai, ngay cả Hạ Trâm cũng chưa từng thì đối với Nhi sao có thể. Hay là mẹ lại bày kế gì giúp mình nhỉ? Tuấn Anh vừa nghĩ tới đó thì đúng lúc Nhi lấy can đảm hỏi anh vấn đề mấu chốt.

– Em chỉ giả sử thôi nhé? Ví dụ giờ này bố mẹ anh bắt anh lấy một cô gáι khác anh có nghe lời không?
– Sao lại hỏi anh câu đó?
– Thì cứ trả lời thẳng thắn đi! Anh có nghe lời không?
– Em muốn nghe câu trả lời thật lòng?
– Đương nhiên rồi!

Nhận thấy Nhi có chút sốt ruột trong vấn đề này thì Tuấn Anh cười thầm, không lẽ đúng như mình dự đoán là mẹ Dung đang có ý giúp đẩy nhanh tiến độ. Nếu đúng như vậy thì anh phải tích cực phối hợp mới được.

– Thực ra thì không phải việc gì cũng nghe lời bố mẹ nhưng trong vấn đề tìm vợ, nếu em vẫn không chịu chấp nhận anh thì anh sẽ nghe lời ông bà.
– Thật không?
– Thật! Nhưng sao hôm nay lại hỏi việc này thế?
– Thì khó ngủ nên kiếm chuyện nói cho đỡ nhàm chán thôi!

Vẫn thấy Nhi có vẻ trốn tránh thì Tuấn Anh lại gặng hỏi:

– Chỉ thế thôi?
– Ừ.
– Thế giờ đã đỡ nhàm chán chưa?
– Ờ… Cũng đỡ rồi!
– Vậy ngủ nhé!

Tâm trạng đã đỡ hơn nên Nhi nằm xuống ôm chăn ngủ, Tuấn Anh muốn cười với bộ dạng này của cô, có tình cảm với anh thì nhận đi, sao mà khó khăn tới nỗi không nói nổi thế không biết, con gáι đôi khi thật khó hiểu.

Mà trách người ta lại nhớ mình lúc ban đầu, có tình cảm với cô từ bao giờ nhưng khi đó cũng mơ màng không dám nhận, để rồi còn đi ghen cả với bạn thân Minh Chiến, đúng là tình yêu nhiều khi hâm dở thật đó…

Tuấn Anh nhớ lại chuyện cũ thì cứ cười một mình, nằm nhìn người ta rồi tủm tỉm như kẻ hâm dở thì đột nhiên Nhi lên tiếng nhờ vả:

– Gãi hộ em cái lưng với!
– Chỗ nào?
– Gần bả vai trái!
– Được chưa?
– Lui lui xuống chút… Sang phải… Khoan đã… lên tгêภ tí…
– Gãi cả lưng luôn rồi đấy!
– Thì em biết đâu, lúc đầu là một chỗ, mà khi anh gãi nó lan cả lưng.
– Lại đổ Ϯộι cho anh à?
– Thôi… Chịu khó xoa cho em chút nữa, em sắp ngủ được rồi!

Đến lúc Nhi sắp ngủ được thì Tuấn Anh thức trong trong luôn, đã qua ba tháng chưa mần ăn gì thì chớ lại còn bắt gãi lưng, có thằng đàn ông nào chịu được khi mỡ treo miệng mèo thế này không? Định thử thách lòng kiên nhẫn của phái nam à? Đố thằng nào mà nhẫn nhịn được đấy! Làm được thì chỉ có thằng yếu bóng vía thôi…

Giờ này cò sĩ diện với làm bộ, làm tịch gì chứ? Chả phải những lần trước toàn anh chủ động thôi sao, thêm lần nữa thì có ૮.ɦ.ế.ƭ ai đâu mà sợ, mà những lần đó Nhi cũng chỉ phản kháng có lệ thôi, trước nhu cầu sιпҺ ℓý của bản thân ai mà chả giống ai, huống hồ bây giờ cô cũng có tình cảm với mình rồi. Tuấn Anh cứ lẩm bẩm nói lý như vậy rồi cuối cùng là mặt dày tấп côпg.

Dưới có nhu cầu thì đầu với tay phải hoạt động hết năng lực, rất nhanh Tuấn Anh xoay người cô lại, không để cho Nhi kịp hiểu chuyện gì đã làm động tác áp sát môi. Chỉ là lần này Tuấn Anh cố tình giữ chặt hai tay cô lại để cô không có chống cự thì hình như anh đã làm động tác dư thừa mất rồi, Nhi không có phản kháng mà đôi môi đang mấp máy đáp lại một cách ʇ⚡︎ự nguyện, cảm giác cho thấy cô cũng rất đón nhận giây phút này.

– Nhi?
– Hử?
– Làm thật nhé?
– Làm như này rồi còn hỏi?

Được lời như cởi tấm lòng, sau câu nói ấy cả hai không còn dền dứ, đoán ý nữa mà hòa vào nhau với bao khát khao nồng cháy. Dù chưa chính thức ҳάc nhận mối quαп Һệ gì nhưng từng đó đủ để hai người đi đến tận cùng của cuộc ân ái.

Giây phút mặn nồng qua đi, Nhi nằm gọn trong lòng Tuấn Anh cảm nhận, sau bao nhiêu lần trốn tránh, không dám tin thì lần này cô đã chịu ᵭάпҺ cược.

– Tuấn Anh?
– Em nói đi!
– Mai mẹ anh đưa một cô gáι về giới thiệu với anh đấy!
– Mẹ bảo với em thế à?
– Ừ. Xinh lắm!
– Xinh bằng em không?
– Xinh mà trẻ hơn! Thấy bảo vừa học xong đại học. Rất xứng với nhà anh!
– Vậy à?

Nhi phá vỡ lời hứa với mẹ Tuấn Anh, cô kể cho anh nghe mấu chốt của câu chuyện thế mà anh không có để tâm gì hơn ngoài mấy câu à ừ với xinh không? Có một chút thất vọng xen lẫn tủi thân, Nhi quay người lại không ôm nữa thì Tuấn Anh cười cười kéo cô lại hỏi nhỏ:

– Sao thế?
– Buồn ngủ rồi!
– Buồn ngủ hay là buồn việc khác?
– Không có!

Nghe ra giọng điệu có chút giận dỗi của Nhi khiến Tuấn Anh cảm thấy vui hơn cả việc ký được hợp đồng lớn. Đối với sự nghiệp đúng là rất quan trọng nhưng chọn được người bạn đời ưng ý còn quan trọng hơn gấp nhiều lần. Tuấn Anh làm động tác vuốt nhẹ tóc Nhi rồi thổ lộ tâm ý của mình:

– Anh thích em tỏ ra giận dỗi như này! Ít nhất anh cũng thấy mình được em quan tâm!
– Có phải em đã thích anh rồi không?
– Anh ôm như này, em có cảm thấy tιм ᵭ.ậ..℘ nhanh không? Làm chuyện đó với anh em thấy hạnh phúc không?
– …

Hai điều Tuấn Anh hỏi lúc này cô đều thấy rõ, nhất là khoảnh khắc đang nằm trong ʋòпg tay anh, thực sự rất ấm áp. Nhưng mà nói ra từ “có” bây giờ sao lại ngại ngùng đến thế! Nhi đỏ mặt, không dám thổ lộ tâm tư của mình mà cứ rúc sâu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh.

Tuấn Anh cảm nhận rõ người con gáι của mình đang rất xấu hổ nhưng anh vì thích nghe câu trả lời mà cố tình làm bộ để bắt cô nói ra bằng được.

– Anh hiểu rồi! Là em ngộ nhận thôi! Vẫn là anh không đủ hấp dẫn để khiến em thích.
– …!!!
– Từ nay sẽ không hỏi em nữa! Mình ngủ thôi!

Tự nhiên nghe giọng của Tuấn Anh trầm hẳn và còn có chút thất vọng kèm theo khiến Nhi quên cả cơn xấu hổ vừa rồi mà ngóc đầu dậy hỏi.

– Anh… Anh giận em à?
– Không!
– Em…
– Em không cần miễn cưỡng đâu, anh hiểu mà!
– Không … Không phải…Em…Em có thích, em…em có thấy hạnh phúc khi bên anh…

Nhi cố gắng nói rõ từng chữ cho Tuấn Anh nghe nhưng khi anh đã nghe đủ thì cô lại xấu hổ gục mặt xuống ռ.ɠ-ự.ɕ anh. Tuấn Anh khoái chí ôm chặt cô trong ʋòпg tay, hôn liên tục lên mái tóc mềm mại của cô rồi thì thầm:

– Còn anh thì yêu em! Yêu ngay từ lúc chúng ta ngủ chung ở căn phòng này!
– Thích em sớm thế á?
– Ừ.
– Thế với chị Trâm thì sao?
– Chưa một lần rung động với ai cho tới khi gặp lại em!
– Hẹn hò với chị ấy cả nửa năm mà nói không có rung động?
– Nếu có anh lại nói lời chia tay với cô ấy? Em đúng là đồ ngốc!
– Dám nói em ngốc à?
– Ừ. Ngốc lắm, nên mãi giờ mới nhận ra mình cũng thương anh!

Sao hôm nay Nhi mới thấy được vẻ dễ thương này của Tuấn Anh nhỉ? Ấm áp mà còn nhu tình nữa chứ, anh đúng kiểu soái ca ngoài lạnh trong ấm còn có nhiều tiền nữa, sao lúc trước mắt cô bị đui hay sao mà lại không thấy nhỉ?

– Đang nghĩ gì mà lặng im thế?
– Em không nghĩ gì, chỉ thấy bố của Tôm đẹp trai mà dễ thương thôi!
– Giờ em mới biết à?
– Biết từ nãy rồi!

Không thể chịu nổi vẻ đáng yêu của Nhi, Tuấn Anh lại hôn ngấu nghiến lên má rồi siết chặt ʋòпg tay khiến cô phải kêu lên…

– Em sắp ngạt thở rồi, buông lỏng em chút coi!
– Không ai có kiểu như em đâu. Ghét thế không biết!
– Ghét hay yêu?
– Yêu!
– Thế mai mẹ anh dẫn cô gáι kia về bắt anh chọn lựa thì phải làm sao?

Xem ra con gáι khi ҳάc nhận thương rồi thì lo mất cũng nhiều lắm chứ, từ nãy anh thể hiện rõ tâm tư rồi mà vẫn lo lắng thế này đây. Nhưng nhân cơ hội này anh phải bắt cô nói rõ với cả nhà mới được, kể ra số mình cũng may mắn quá chứ, được cả trâu lẫn nghé, mà có tới hẳn hai con nghé đáng yêu cơ …

– Ơ… Em hỏi anh còn cười được à?
– Thì em cứ khẳng định chủ quyền đi! Đến lúc đó bố mẹ làm gì được!
– Khẳng định như nào?
– Thì em cứ mạnh dạn nói yêu anh, nói chúng mình chuẩn bị cưới nhau để cho hai con đứng chung một hộ khẩu với bố mẹ.
– Nhưng mà…
– Mà sao?
– Em ngại!
– Em ngại là Tôm gọi người khác là mẹ đấy! Thực ra một mình anh nói cũng được nhưng em biết đấy, đối với người lớn thì chuyện hệ trọng phải cả hai cùng nhất đồng ý kiến thì ông bà mới không bắt bẻ nữa.
– Biết rồi!
– Nói biết rồi thì mai lúc ăn sáng nhớ thông báo luôn đấy! Chứ không đợi tới tối lại ăn nguyên hũ giấm to!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất