Người mang ánh dương – Chương 22

Vũ Linh 151

Tác Gỉa : Hạ Long
Buổi tối nhanh chóng đến và Đăng hớn hở tới đón Tâm, bước thứ hai tiếp cận Tâm coi như đã thành công và hi vọng Tâm nhanh chóng nhận ra tình cảm của anh dành cho cô. Cả buổi đi chơi Đăng thể hiện rõ ý tứ của mình nhưng dường như Tâm có ý muốn tránh anh thì phải. Mọi thứ cô ấy chỉ dừng ở mức độ tình bạn và không đi quá xa, mặc cho anh bật đèn xanh thì Tâm vẫn chỉ giữ thái độ im lặng…

Suốt những ngày sau đó Tâm vẫn giữ khoảng cách với Đăng và lắm khi còn tránh mặt nữa.
Đăng buồn lắm, nhưng ʇ⚡︎ự động viên và phải cố gắng, anh phải đặt mình vào địa vị của Tâm mà hiểu cho cô, anh nhất định sẽ chờ đợi được tới ngày cô gật đầu nhận lời…

Hai hôm nữa là ngày cưới của Thảo và anh Nhật, tôi được biết trước đó một tuần nhưng tôi không muốn về. Tôi sợ gặp lại anh, tôi lại sợ mình yếu lòng không xa anh được và tôi sợ cái thai này sẽ lộ vì cũng ba tháng rồi. Bụng đã lùm lùm mà mấy người như mẹ tôi là ϮιпҺ lắm, nhưng không về thì không được vì mẹ tôi nói kiểu gì cũng phải về vui với anh chị.

Tôi mấy ngày nay ăn ngủ không yên vì rối trí quá mà tôi quên mất là thời tiết nay sang Thu rồi, nên tôi có thể mặc váy rộng một chút thì làm sao mà ai phát hiện được. Tôi tranh thủ ra cửa hàng gần đó chọn mấy bộ váy chữ A, tôi không nghén mà chỉ thèm ăn và thèm ngủ nên cũng khó mà phát hiện được.

Giải quyết được nỗi lo lớn xong còn vấn đề gặp anh tôi không lo vì có về thì tôi cũng chỉ ở trong nhà sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ thế nên chiều tối đó tôi bắt xe về nhà, lúc về tới nơi trời đã nhá nhem tối, cả nhà chuẩn bị ăn cơm thấy tôi về mẹ tôi mắng vốn:

– Mẹ dặn mai anh Tuấn qua đón mà sao lại về tối một mình пguγ Һιểм?
– Con lớn rồi mà mẹ! Với con đi taxi mà! Con đói lắm rồi, con lên cất đồ đã!
– Hư lắm đấy!

Bin và Bo thấy tôi về thì kêu ầm lên rồi theo đuôi suốt, ngồi vào mâm cơm thấy toàn món yêu thích mà lại đang đói bụng nữa nên tôi cắm mặt vào ăn, hai đứa cháu thấy cô thế cũng thi ăn, anh Nhật nhìn tôi ăn uống phàm thế thì trêu:

– Em như kiểu đói cả tuần ấy nhỉ?
– Toàn là món em thích!
– Trước đó em có thích lắm cũng không ăn như ૮.ɦ.ế.ƭ đói thế kia!
– Thì từ trưa tới giờ em nhịn mà! Em biết về kiểu gì cô Hoa với chị Nụ nấu cũng ngon.

Chị Phương lúc này nhìn tôi nói:

– Mà dạo naỳ chị thấy em như béo lên sao ấy!

Tôi hơi giật mình nhưng nhanh trả lời chị:

– Em chỉ ăn với chơi chả làm gì nên béo nhanh đó chị! Em muốn giảm cân mà nhìn thấy thức ăn ngon là nhịn không nổi chị ơi.

Mẹ tôi lúc này mới nói:

– Con gáι béo thêm tí càng tốt, có da có ϮhịϮ mới xinh.
– Vâng ạ!
– Trông con sáng hẳn ra, chắc cũng tăng mấy cân nhỉ?
– Dạ ba cân mẹ ạ! Thôi con giữ thế này thôi chứ béo qúa xấu gáι mẹ nhỉ?
– ừ!

Cả nhà thấy tôi có vẻ vui cười thoải mái như thế thì ai cũng nhẹ nhõm, ngồi quây quần nói chuyện mãi tới 9h mới về chia tay về phòng ngủ. Tôi ngồi lâu quá đau hết cả lưng mà không dám kêu ca gì, đã thế còn phải lén pha sữa uống nữa, mỗi lần pha phải khóa cửa lại, tôi làm như kiểu đi ăn trộm, vừa làm vừa sợ.

Hôm sau cũng thế, vừa mới pha xong chưa kịp uống thì tiếng ᵭ.ậ..℘ cửa ầm ầm vang lên, nhưng may quá là hai thằng cháu, làm tôi cũng hết hồn. Tôi vội để ở góc bàn rồi đi ra mở cửa cho hai đứa, chúng nó rủ tôi xuống nhà chơi trò chơi với chúng, nhưng tôi đang trong giai đoạn phải giữ gìn nên tôi hết sức cẩn thận, nói khéo với chúng:

– Nay cô Nhiên hơi nhức đầu, hai đứa ʇ⚡︎ự chơi nha?
– Thế cô Nhiên mệt ạ?
– Ừ! Cô ngủ thêm chút rôì lát cô xuống sau nhé!
– Vâng ạ! Thế cô Nhiên nhớ ngủ cho khỏe nhé?
– Cô cảm ơn nha! Hai đứa chơi cẩn thận đó!
– Vâng!

Tôi đợi chúng đi xuống thì quay ra uống cốc sữa, vừa uống xong thì mẹ tôi lên. Tôi vội cất cốc đi rồi ra mở cửa cho mẹ:

– Mẹ thấy hai đứa nói con mệt!
– Con chỉ hơi nhức đầu thôi! Mà công việc của anh con sao rồi ạ?
– Xong hết rồi con, thuê hết nhà hàng nên cũng nhàn. Con này, thế hôm tổ chức cưới con vẫn quyết định ở nhà chứ không ra nhà hàng hả?
– Con không muốn gặp lại anh ấy!
– Cũng mấy tháng rồi mà, chúng con cũng đã coi như chia tay nhau thì còn lo ngại gì! Con cứ đi, nếu gặp, nó thấy con dứt khoát thì càng tốt!
– Mẹ…nhưng con vẫn chưa đủ để dứt khoát mẹ ạ…hic…hic con vẫn còn yêu anh ấy nhiều lắm! Con…con vẫn chưa quên được anh ấy…

Bà Khuê ôm con gáι vào lòng vỗ về, bà thử hỏi thế thôi xem ý con gáι thế nào ,chứ bà hiểu tình yêu sâu đậm đâu nói bỏ là bỏ dễ dàng được. Xem ra cứ như này chỉ khổ thêm thôi, bà ôm Nhiên một lúc rồi nói lời an ủi:

– Thôi, đừng buồn con, rồi thời gian sẽ làm quên đi mọi thứ, con gáι mẹ mạnh mẽ lắm mà!
– Vâng.
– Xuống nhà chơi với cháu cho khuây khỏa, mẹ xem nấu món gì ngon cho con ăn.
– Vâng, lát con xuống ạ!
– ừ.

******************

Hôm nay là ngày cưới của anh Nhật, moị người rục rịch đi từ sớm, tôi cũng xuống chúc mừng anh Nhật, sau đó mọi người đi ra nhà hàng hết chỉ còn mình tôi ở nhà thôi. Tôi về lần này chỉ có nhà tôi biết, tôi vẫn giấu cả chị Tâm và anh Đăng luôn.

Ở nhà hàng lúc này mọi người đã tới đông đủ, Bảo ngó nghiêng tìm kíếm một hình bóng quen thuộc nhưng mãi vẫn không thấy đâu, hi vọng rồi lại thất vọng. Đăng thấy bạn mình ngơ ngác thì không đành lòng nên khuyên nhủ:

– Đừng tìm nữa, Nhiên không về đâu!
– Ừ!
– Nếu về thì đã có mặt ở đây!
– Có lẽ tôi mất cô ấy thật rồi!
– Tôi không biết nói gì cả, nhưng nếu có duyên thì còn gặp lại, còn nếu không thì coi như hai người duyện bạc phận mỏng đi!
– …

Tгêภ khán đài lúc này là hình ảnh hạnh phúc của bạn mình nhưng tâm trạng của Bảo thì không vui một chút nào. Lúc biết Nhật sắp cưới anh vẫn luôn hi vọng là được gặp Nhiên, nhưng chờ đợi mãi vẫn chỉ là vô vọng, cô nhất quyết chia tay anh thật rồi!

Bao lời thề ước cô đã quên hết mà nhẫn tâm bỏ lại anh một mình. Cô đã từng nói anh là Ánh Dương của đời cô và cô cũng là ánh dương của đời anh, ấy vậy mà nay đã không còn lại gì, cả bầu trời như sụp đổ trước mắt anh, kết thúc những ngày hạnh phúc rạng ngời của anh và cô rồi…

Hôn lễ của Nhật kết thúc, Bảo lên xe đi về và hôm nay anh lại uống rất nhiều. Trong cơn say anh lại nhớ tới cô quay quắt, ai cũng có hạnh phúc riêng, Thảo và Nhật giờ đã thành vợ chồng còn Đăng cũng đang theo đuổi tình yêu của đời mình, chỉ có anh là hết thật rồi, trồng cây nhưng chưa kịp đơm hoa kết trái thì đã bị người khác cặt cây…

Cơn say lại kéo dài ngày này qua ngày khác, anh vẫn không muốn tỉnh lại để chấp nhận hiện thực, một hiện thực hết sức phũ phàng…

Tôi ở nhà chơi với mọi người mấy ngày nữa thì cũng về lại nhà ở ngoại thành. Tôi lại trở về nơi cô đơn, quạnh vắng, trong căn nhà lớn nhưng lại chỉ có tôi và đứa con chưa chào đời. Ngồi đây lại nghĩ lại buổi tối hôm trước Thảo kể cho tôi nghe về Bảo mấy hôm tôi bỏ đi:

Thảo nói chiều tối hôm đó Bảo gọi cho tôi không được thì đến nhà tìm không thấy, anh ấy hỏi cả nhà nhưng không ai nói gì cả. Rồi ngày nào anh ấy cũng đến van xin mẹ nhưng mẹ vẫn một mực nói không rõ, rồi anh hỏi tất cả mọi người nhưng cũng đều một câu trả lời không biết thì Bảo thất vọng lắm. Tìm khắp nơi, khắp chỗ chúng tôi đã từng đi qua, và cả nhà tôi dưới quê cũng không thấy tung tích của tôi thì càng đau khổ, anh lao đầu vào uống ɾượu rồi mặc kệ bản thân ra sao, ai khuyên can cũng bỏ ngoài tai hết. Và sau hơn một tháng anh không hỏi được tin của tôi thì anh đổi tính lầm lầm lì lì, và có phần tàn bạo, hà khắc với những người xung quanh, suốt ngày chỉ lao đầu làm việc, và không về nhà bố mẹ ở, mặc cho mẹ anh dọa sống ૮.ɦ.ế.ƭ ra sao…

Tôi nghe Thảo kể lại thế thì thương xót cho số phận của tôi và anh, nhưng biết làm sao khi cuộc đời đã sắp đặt như vậy. Đau thì sao, khổ thì sao…vẫn là phải chia cắt đôi đường mà thôi…

**********************

Bà Thanh thấy Nhật đã có vợ thì lại tiếp tục công cuộc mai mối cho Bảo những cô gáι con nhà trâm anh thế phiệt, nhưng Bảo không thèm đến gặp cũng như bỏ ngoài tai lời của mẹ mình nói. Nhiều lần bị làm phiền bởi mấy cô gáι đó thì buổi tối hôm trước đi làm về Bảo lái xe tới nhà bố mẹ để nói rõ quan điểm cuả anh cho bà nghe :

– Mẹ! Chuyện của con sau này để con ʇ⚡︎ự lo, con lớn rồi, con ʇ⚡︎ự quyết định lấy hạnh phúc cuả mình nên mong mẹ hãy tôn trọng quyết định của con!
– Thì mẹ có ép buộc gì đâu, con thấy ai hợp thì lấy đi! Cả anh trai con cũng thế!
– Mẹ! Con nói lại một lần này thôi! Nếu không phải là Nhiên con nhất quyết không lấy ai nữa. Nếu giờ ông trời cho con gặp lại cô ấy dù có ai phản đôí con cũng nhất quyết cưới cô ấy bằng được, kể cả mẹ cũng không ngăn cản được ý định của con đâu!
– Con…con làm gì mà phải nói căng thẳng với mẹ thế? Nó cũng đã đi rồi mà!

Ông Trịnh thấy hai mẹ con lại chuẩn bị cãi nhau nên khuyên can:

– Bà thôi đi! Con nó lớn rồi, để nó ʇ⚡︎ự làm gì nó muốn và nó thấy đúng là được. Đừng có áp đặt chúng nó nữa!
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì cả, chuyện này chấm dứt tại đây, tôi không muốn nói nhiều nữa! Mấy đứa con giờ thích ai, yêu ai bố đồng ý hết, hạnh phúc của mình thì ʇ⚡︎ự mình nắm lấy.
– Ông…

Thịnh nghe bố noí thế thì lúc này mới nhìn qua Bảo, thấy em trai gật đầu thì anh lên tiếng:

– Thưa bố mẹ! Nhân tiện cả nhà mình đông đủ thì con cũng có lời muốn nói!
– Có việc gì con cứ nói ra, không cần phải giấu trong lòng.
– Vâng. Con tính nói từ lâu nhưng dạo gần đây nhà mình xảy ra nhiều chuyện quá với quan điểm của mẹ như thế con cũng không nói ra được, nhưng hôm nay dù có kết quả thế nào thì con cũng xin nói với cả nhà!
– Con cứ nói đi!
– Hiện tại con đã có vợ và có con rồi ạ!

Bà Thanh nghe Thịnh trình bày thì ngạc nhiên đứng phắt dậy, bà như không tin vào tai mình nên lần nữa hỏi lại:

– Con nói gì cơ?
– Con có vợ và con gáι rồi ạ!
– Con đã bỏ vợ lâu rồi, lâu nay con có yêu ai đâu, mà con lấy ai mà bố mẹ không biết?
– Con với người yêu cũ đã ở với nhau từ lúc con li hôn với vợ trước, chúng con đã có với nhau một bé gáι được 4 tuổi rồi! Cháu nó sắp tới tuổi đi học và vợ con cũng cần một danh phận rõ ràng. Mấy năm qua cô ấy chịu thiệt thòi rồi và cả cháu nó nữa, có ông bà cô chú mà không được nhận, mẹ nói xem là phụ nữ như thế sướиɠ hay khổ? Mặc dù con yêu thương hai mẹ con cô ấy nhưng vẫn là chưa đủ và vì điều gì thì mẹ là người rõ nhất.

Vy lúc này cũng lên tiếng:

– Bố mẹ! Do lúc đầu mẹ ép anh Thịnh nên anh chị ấy mới khổ như thế, bây giờ anh chị ấy đã thành đôi và có con rồi thì nhà mình nên đón mẹ con chị ấy về! Mẹ đừng có tin vào mấy trò mê tí tiêu cực nói hai người không hợp nọ kia, và không cứ gì phải môn đăng hộ đối mới lấy được nhau. Mẹ cũng có con gáι là con đây, giả xử con có người yêu mà nhà người ta cũng phản đối như mẹ thì có phải con khổ không?
– Con nó nói đúng đấy! Chuyện của thằng Thịnh tôi nghĩ tôi với bà đi đón hai mẹ con nó về đi, bà chả mong cháu lâu lắm rồi còn gì! Để mẹ con nó thiệt thòi bao năm cũng là do lỗi của tôi và bà.

Bà Thanh lúc này sụt sịt nói:

– Nó có tha thứ cho tôi không?
– Bà cứ thật tâm xem thì con cháu nó khắc bỏ qua, bà thương con cháu nhưng toàn làm sai cách, làm khổ mình rồi khổ cả con.
– Thì tôi…

Bảo bỏ qua chuyện của mình mà an ủi mẹ:

– Chị ấy và cháu mong ngày mẹ đồng ý thôi! Mẹ cứ thật lòng chị ấy không trách cứ gì đâu!
– Mẹ sai rồi! Mẹ xin lỗi hai đứa!

Thịnh ôm vai mẹ mình nói lời trong lòng:

– Mẹ! Chuyện của em Bảo mẹ cũng đừng lo quá, em con đủ gánh vác mọi trách nhiệm và hành động của mình, nên mẹ để cho em ấy được ʇ⚡︎ự quyết định tất cả. Bố mẹ, con hay em Vy chỉ nên đóng góp, tham gia ý kiến, không nên ép buộc khiến em ấy ᵭάпҺ mất hạnh phúc của mình! Chúng con trước sau luôn hiếu thuận và chỉ mong được sự ủng hộ của gia đình nên mẹ hãy hiểu cho chúng con!
– Mẹ…mẹ xin lỗi các con! Hic…hic…

Nhìn thấy vợ khóc lóc, biết sai ông Trịnh cũng không muốn làm khó:

– Được rồi! Tôi với bà xem ngày rồi đi rước vợ con thằng Thịnh về, còn chuyện của thằng Bảo và con Vy sau này cứ để anh em nó ʇ⚡︎ự quyết định!
– Vâng.

Bà Thanh quay sang Bảo thút thít nói trong day dứt:

– Bảo! Hãy tha thứ cho mẹ nhé?
– Chuyện qua rồi, con không còn giận mẹ nữa, nhưng mẹ cũng đừng có mai mối vì con không thích ai cả. Bao giờ con quên được cô ấy thì con mới nghĩ tới chuyện khác.
– Con à! Là mẹ…là mẹ ép nó rời bỏ con, nó…nó không lấy tiền gì đâu! Cái hình đó là nó ʇ⚡︎ự chụp đấy, nó nói làm thế thì con mới tin …
– Dù cô ấy có làm gì con cũng không tin đâu, con hiểu cô ấy hơn ai hết, cô ấy không phải loại người tham tiền.
– Mẹ xin lỗi con! Giờ mẹ thật sự cũng không biết nó ở đâu, hay để mẹ qua nhà Nhật hỏi bố mẹ nó xem có ai biết nó ở đâu không?
– Không ai biết đâu ạ! Cô ấy không muốn con tìm ra nên không nói cho ai cả, chuyện của con cứ để con giải quyết, giờ bố mẹ tập trung vào lo chuyện cho anh Thịnh đi! Muộn rồi con về đây!
– Ở lại ăn cơm đi con?
– Con về đây ạ! Khi nào bố mẹ đi đón mẹ con chị ấy về thì con qua ăn cơm.
– Bảo…

Bà Thanh khóc sướt mướt nhìn con trai đi về, nhìn dáng vẻ con cô đơn, buồn tủi mà bà đau lòng lắm! Bấy lâu nay chính bà đã làm khó, làm khổ hai đứa con trai mình, thằng lớn có cuộc hôn nhân tan vỡ cũng do bà ép buộc mà ra, nhưng giờ may mắn nó có hạnh phúc của mình thì bà cũng đỡ áy náy.

Còn Bảo cũng chính một tay bà làm mất đi hạnh phúc của con, ngày đó bà sai lầm khi nghe lời mấy bà tám, rồi cả Quỳnh đi xem bói, nói Nhiên không hợp với con trai bà nên bà mới gay gắt như vậy…Thế nhưng giờ có hối hận thì được gì chứ, con bé giờ bỏ đi đâu cũng không ai biết, bà giờ phải làm gì để chuộc lôĩ với con trai bà đây.

Bà Thanh cứ ngồi đó gặm nhấm nỗi ăn năn, hối hận, nhưng giờ cũng không giải quyết được gì nữa vì người đã đi thì sao có thể dễ dàng mà quay về…Mà chừng đó việc bà đã làm đối với Nhiên thì liệu cô có tha thứ cho bà và còn cần Bảo nữa không…

**********

Hai vợ chồng Nhật Thảo đã đi hưởng tuần trăng mật về, nên hôm nay nhà Nhật làm bữa tiệc nhỏ mời anh em họ hàng, bạn bè thân thiết tới để cảm ơn mọi người đã giúp trong hôn lễ của họ. Cả nhà Bảo cũng đến, bà Khuê nhìn bà Thanh mới có hơn chục ngày nay mà thấy gầy hốc hác đi thì hỏi han:

– Dạo này chị sao thế?
– Tôi bị ốm cô ạ!
– Chị cố mà ăn uống chứ em thấy chị gầy lắm đó! Mà em nghe thằng Nhật nó khoe vợ con thằng Thịnh về rồi hả?
– Vâng. Tôi với bố nó mới đi đón hai mẹ con nó về rồi, bữa nay cũng định đưa qua chào hỏi cô chú mà nó có bầu đứa thứ hai nghén quá nên thôi để dịp khác cháu nó khỏe tôi dẫn nó qua chào hỏi cô chú sau vậy!
– Em hiểu mà! Bữa nào em qua chơi với các cháu, chỗ chị em mình thì câu lệ làm gì!
– Cảm ơn cô! Cô Khuê này! Tôi…
– Có chuyện gì chị cứ nói!
– Giờ nói ra điều này chắc là cô sẽ cười tôi, nhưng thật sự là tôi hối hận lắm! Chuyện con Nhiên phải bỏ đi là do tôi mà ra, nhìn thằng Bảo nó khổ sở mà tôi đau lòng và ʇ⚡︎ự trách bản thân lắm cô ạ! Cô có biết con bé ở đâu thì cho tôi gặp cháu để tôi xin lỗi nó và mong nó tha thứ mà quay về với thằng Bảo.

Advertisement

Bà Khuê nghe bà Thanh nói thế thì cũng không lấy làm vui, noí gì thì cũng tại tính cố chấp và quan điểm cổ hủ của bà Thanh mà khiến cho con gáι bà phải khổ, dễ gì mà giờ nói câu hối hận với xin lỗi mà bà tha thứ ngay. Nỗi ấm ức con bà phải chịu bao nhiêu ngày qua cũng phải để cho bà ấy cảm nhận đủ đã. Bà Khuê coi như không biết mà bình thản noí:

– Chuyện qua rồi chị đừng nghĩ nữa! Con cái nó đến được với nhau là cái duyên, nếu còn duyên phận thì gặp lại thôi!
– Thế cô chú không biết nó ở đâu à?
– Nó đi cũng có nói gì đâu chị, nó để lại có vài từ nhắn nhủ cả nhà giữ gìn sức khỏe khi nào nó lấy chồng thì nó sẽ về thăm nhà sau, đến đám cưới thằng Nhật nó cũng có về đâu.
– Nó nói nó đi lấy chồng ấy hả?
– Vâng, nó với thằng Bảo không tới được với nhau, mà con gáι chỉ có thì, chị tính cũng phải để cho nó có hạnh phúc mới chứ!
– Thế này sao được! Còn thằng Bảo phải tính sao đây? Nó không lấy được con Nhiên chắc cả đời này nó ở vậy quá!
– Thì em cũng thương thằng Bảo như thằng Nhật, nhưng biết làm sao bây giờ ạ!
– …

Bà Khuê nhìn bà Thanh âu sầu ủ ruột thì cũng có chút mủi lòng, nhưng nghĩ tới cảnh con gáι mình lủi thủi một mình, có nhà không thể ở, đám cưới anh trai cũng không dám xuất hiện mà xót xa nên bà lại cứng rắn mà để bà Thanh thực sự nhận ra bản chất của sự việc làm khổ con cái là như nào…

Cả bữa cơm bà Thanh không còn tâm trạng mà ăn uống gì, biết thế này bà đã không làm khó con cái đâu. Lúc đó chỉ tại bà lo sợ con trai không đủ tâm lực mà ᵭấu đá tranh giành giữ vững công ty, sợ Nhiên làm khổ Bảo nên mới cương quyết đến cùng nhưng bà đã nhầm, Bảo đã thực sự trưởng thành và cùng anh trai mình quản lý rất tốt công ty mà ba mẹ đã gây dựng. Bà thực sự lo quá mà làm tổn thương hai đứa và giờ có hối hận thì chuyện cũng đã rồi…

Bữa cơm lúc này đã gần xong, mấy bác trong họ ai cũng mừng cho bà Khuê và ông Khoa có hai cô con dâu xinh đẹp và đảm đang. Bác trưởng lúc này nhìn quanh không thấy cô cháu gáι đâu thì hỏi ông Khoa:

– Thằng Hải Bình nó đi du học thì không nói thế còn con Nhiên đâu? Hôm đám cưới về nhà được mà hôm nay sao lại vắng mặt thế là thế nào?

Ông Khoa và bà Khuê không nghĩ là bác cả nhắc tới con gáι lúc này nên hơi có bất ngờ, chưa biết trả lời làm sao thì hai đứa cháu Bin và Bo chạy từ tгêภ phòng xuống gọi ầm lên:

– Ông bà ơi? Cô Nhiên gọi về hỏi thăm cả nhà ạ! Cô bảo muốn nói chuyện với bà nôị!

Bảo lúc này không cần biết lịch sự là gì mà đi nhanh ra chỗ Bin và Bo cầm lấy cái điện thoại rồi chăm chăm nhìn người trong đó. Đã bao ngày tháng anh khổ sở chờ đơị mỏi mòn nay được nhìn người con gáι yêu thương trước mặt thì lại không nói lên lời. Anh đứng ૮.ɦ.ế.ƭ chân, tay cầm cái điện thoại còn run run, và mắt đã bắt đầu ngấn nước…

Còn bên kia khi Nhiên vừa thấy mặt của Bảo thì cũng hết sức ngỡ ngàng, sau vài giây cô cũng vội tắt ngấm màn hình luôn. Bảo chưa kịp nói thì cô đã tắt, anh lại gọi lại nhưng máy đã bị thuê bao rồi. Bảo gọi mấy lần không được thì có vẻ sốt ruột và lúc này anh không cần biết gì hết chỉ cần biết chỗ của Nhiên thôi. Anh không nghĩ ngợi nhiều mà qùγ rạp xuống đối diện ông bà Khuê van xin:

– Bố mẹ! Con xin bố mẹ hãy nói cho con biết giờ Nhiên đang ở đâu ạ?
– …

Hai ông bà còn chưa biết nói thế nào thì Bin lại nhanh miệng nói trước:

– Chú Bảo! Cháu biết chỗ đó! Là nhà cũ của ông bà nội! Cháu với em Bo mới được bố mẹ cho đi thăm cô Nhiên ạ!

Lời con trẻ vô tư làm cho cả nhà đều khó xử, nhưng lúc này Bảo không kịp nói gì với ai nữa mà đi ra lên xe luôn, tâm trạng anh bây giờ là rất hồi hộp và mong đợi. Anh biết chỗ nhà đó vì anh và Nhật về đó suốt khi trước, từ đó về đây có hơn 40km thôi nhưng sao hôm nay nó lâu vậy, lại còn gặp phải mấy cái đèn đỏ nữa.

Tim thì ᵭ.ậ..℘ loạn nhịp vì mong gặp cô, còn hai tay bám vào vô lăng thì toát mồ hôi, chưa bao giờ Bảo cảm thấy vội vã như lúc này. Anh mừng tới nỗi mình khóc lúc nào cũng không biết, chỉ đến khi thấy mát lạnh má mới biết mình khóc nãy giờ…

Nhưng tới khi đến nơi, đứng trước cổng nhà, anh lại thấy mình run rẩy, chỉ cần mở cάпh cổng này ra thì anh đã gặp được người con gáι mình mong nhớ ngày đêm, nhưng giờ bàn tay cầm vaò thanh sắt lại run không đừng được…
Nhiên à! Em có biết anh nhớ em đến thế nào không? Cuối cùng anh cũng gặp được em rồi! Chỉ một lát nữa thôi anh đã được nhìn thấy em, người con gáι mà anh thương yêu hơn cả bản thân mình, em là ánh dương cuả lòng anh…

Bảo sau một hồi ҳúc ᵭộпg thì anh lấy lại bình tĩnh, hít thật sâu và mở cάпh cổng bước vào. Tới vườn hoa trước cửa anh thấy Nhiên đang ngồi ở chiếc xích đu, dáng vẻ mảnh mai, mỏng manh cô đơn của cô lại lần nữa làm tιм anh lại đau nhói. Bảo không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, anh muốn ôm ngay người con gáι trước mặt mình ngay lập tức:

– NHIÊN…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Vỏ bọc – Chương 5

1 giờ 26 phút trước

Vỏ bọc – Chương 4

1 giờ 28 phút trước

Vỏ bọc – Chương 3

1 giờ 30 phút trước

Vỏ bọc – Chương 2

1 giờ 33 phút trước

Vỏ bọc – Chương 1

1 giờ 34 phút trước