Người mang ánh dương – Chương 20

Vũ Linh 161

Tác giả : Hạ Long.

Qua hết một ngày, rồi đến hai ngày, chúng tôi cùng nhau đi chơi, rồi lại ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ, rồi tâm sự mọi chuyện như chưa hề có việc gì xảy ra. Chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi cùng nhau nên tôi muốn chúng tôi thật sự buông bỏ tất cả, hãy tận hưởng những ngày cuối bên nhau thật hạnh phúc mà không cần bận tâm đến điều gì khác…Buổi tối hôm cuối cùng, nằm bên nhau chúng tôi tâm sự những điều bình dị như những cặp đôi yêu nhau khác:

– Mấy ngày ăn chơi đủ rồi, ngày mai anh phải nghiêm chỉnh làm việc nghe chưa?
– Tuân lệnh vợ yêu!
– Ngoan em mới thương!
– Vậy thì thưởng cho anh đi!
– …

Nghe từ vợ yêu tôi cũng muốn lắm, nhưng mà chỉ là mong ước thôi, không có duyên làm vợ chồng thì đêm nay tôi sẽ cháy hết mình với anh, một lần nữa khắc sâu hình bóng anh trong tιм tôi….

Sáng hôm sau tôi dậy sớm, thấy anh vẫn ngủ ngon nên cứ để mặc cho anh ngủ. Tôi để lại tin nhắn cho anh là nhà có việc nên tôi về trước, khi nào tỉnh thì gọi cho tôi sau.

Về đến nhà, tôi lên phòng dọn dẹp đồ đạc cho vào vali rồi xuống thưa chuyện với mọi người:

– Thưa bố mẹ, thưa anh chị, chuyện hôm trước con đã nói với bố mẹ và anh chị rồi, trưa nay cả nhà cho phép con đi luôn ạ!

Mẹ biết không lay chuyển được tôi thì bảo:

– Tuấn với Phương lát ăn xong chở em đến căn nhà ở ngoaị thành khi trước nhà mình ở, cũng cách hơn 40 mươi cây số thôi nơi ấy trong lành, yên tĩnh mà có vấn đề gì bố mẹ còn qua chứ đi xa quá mẹ không yên tâm.

Tôi thấy mẹ nhân nhượng nên cũng không nói nữa mà đồng ý với quyết định của mẹ. Ăn xong mẹ đưa cho tôi một cái sim mới bảo thay cái cũ đi:

– Nếu con quyết định lựa chọn này thì con phải chịu trách nhiệm, mẹ thương con, mẹ tôn trọng quyết định của con nhưng nếu đã từ bỏ thì phải mạnh mẽ con ạ. Rồi con sẽ tìm được hạnh phúc mới thôi!
– Vâng con hiểu ạ!
– Và mẹ cấm không ai được nói tin tức của con Nhiên cho thằng Bảo biết, cả nhà nhớ lấy.

Cả nhà tôi không noí gì mà lặng im ra chiều đồng ý! Tôi lau nước mắt rồi trả lời bà:

– Vâng! Con cảm ơn ba mẹ, cảm ơn anh chị. Con hưá sẽ không liên lạc với anh ấy đâu ạ.
– Ừ!

Mẹ Khuê rơm rớm nước mắt quay đi lên phòng, tôi biết mẹ buồn lắm, tôi lại làm khổ mẹ rồi, nhưng tôi phải đi thôi. Từ nay tôi không còn cản đường anh nữa, cũng không còn lí do làm khó anh. Tôi cũng không trách cứ bác Thanh, tôi thông cảm và hiểu cho nỗi lòng của người làm mẹ như bác, coi như chúng tôi duyên bạc phận mỏng đi.

Tôi sau đó lên phòng thu dọn nốt vài thứ, lúc chuẩn bị đi thì anh gọi tới, nhìn thấy số của anh tôi lại tuôn trào nước mắt, nói là mạnh mẹ nhưng tôi vẫn chỉ là một cô gáι, cuộc đời thật trớ trêu…

Lấy của tôi đi tất cả, rồi đây tôi sẽ còn lại gì…cố nuốt nước mắt vào trong, giữ cho giọng bình thường tôi bắt máy:

– Em nghe ạ!
– Sao em không gọi anh dậy chở em về?
– Em thấy anh ngủ ngon nên không nỡ, thôi anh dậy đi làm đi!
– Ừ, thế tối anh qua đón em nhé.
– Vâng!
– Yêu em!
– Em cũng yêu anh!

Tôi không chịu nổi nữa mà tắt vội máy, tôi thay sim mới rồi đi luôn chứ không đợi tới trưa nữa. Tôi không dám ở lại, tôi sợ mình lại yếu đuối mà không nỡ xa anh nên phải đi thôi. Tôi ôm tạm biệt bố mẹ và anh Nhật, theo xe Anh Tuấn với chị Phương đi, tгêภ xe chị an ủi tôi nhiều lắm, thời gian rồi sẽ làm người ta quên đi moị thứ, tôi hi vọng sẽ là như vậy, đó là liều tђยốς duy nhất tôi cần lúc này…

Nhiên ổn định chỗ ở thì lúc này ở công ty Bảo đang hỗn loạn, Thịnh tới phòng em trai nói chuyện:

– Mấy cổ đông đang làm lọan, họ nói sẽ rút vốn vì họ bảo em dạo này không chuyên tâm vào công việc mà còn dính vào mấy vụ lùm xùm nữa. Chắc chuyện này do bố con cô ta kích động họ rôì.
– Thế chỗ ông Vĩnh có động tĩnh gì không anh?
– Hiện tại vẫn chưa.
– Anh có ý kiến gì không?
– Chuyện em chính thức hủy hôn như thế thì nhà ông ta sẽ mất mặt nên anh nghĩ bố con ông ta sẽ làm căng đấy. Nhưng đang trong giai đoạn nước rút thế này mà thực lực bên mình không còn nhiều anh lo sẽ không ᵭấu lại họ.
– Tạm thời ông ta chưa dám làm gì mình đâu, làm căng đợt này ông ta cũng không có lợi lộc gì, con cáo già đó không dễ gì chịu tay không mà đi đâu. Anh yên tâm cứ về dẹp mấy ông già đó đi, rồi báo đầu giờ chiều họp các cổ đông, còn chỗ ông Vĩnh em có cách.
– Ừ!

Buổi chiều diễn ra cuộc họp khẩn giữa các cổ đông, ông Vĩnh mặt đầy hào khí noí:

– Tình hình dự án khu chung cư B công ty ta đã đầu tư vào đó rất nhiều và sắp đi vào giai đoạn cuối nhưng giờ vốn đầu tư sắp hết cậu Bảo tính sao?
– Tôi đã liên hệ với một số ngân hàng được rồi, mong các vị hãy yên tâm.

Mấy cổ đông kia nghe Bảo nói thế thì xôn xao cả lên, một người trong số họ nói:

– Chúng tôi giờ thấy hoang mang lắm! Từ khi có tin cậu dính vào cô gáι gì đó bị quăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ rùm beng cả, cậu thừa biết là công ty ta bị rớt giá cổ phiếu đi rất nhiều. Cậu là người đứng đầu của công ty nổi tiếng mà để mình bị tai tiếng thế thì sau khi dự án chung cư kết thúc thì công ty chúng ta bán khu nhà đó sao được, rồi tiền đâu mà trả cho ngân hàng. Chúng tôi thấy không có khả thi nên chúng tôi xin đồng loạt rút vốn về.
– Các vị đã nghĩ kĩ chưa?
– Chúng tôi quyết định rồi!
– Vậy theo như lúc đầu đã nói, nếu rút vốn ngay trong khi chưa hết dự án thì số tiền các vị lấy về sẽ không còn là 100% nữa, cũng có nghĩa là không nhận được số phần trăm hoa hồng hàng năm. Các vị nghĩ đi rồi hãy quyết định rút vốn, nếu vẫn có ý định thì tôi sẽ phê duyệt ngay!

Mấy vị cổ đông và ngay cả ông Vĩnh nghe Bảo nói thế thì nhìn nhau, mấy người kia nháo nhác nói xì xầm còn Bảo cứ thản nhiên như không. Ông Vĩnh nhìn Bảo không có một tia sợ hãï khi nói đến vấn đề rút vốn, cuối cùng mấy người kia sau một hồi sôi nổi lại quay sang liếc mắt với ông Vĩnh để đưa ra câu trả lời. Ông Vĩnh hắng giọng lên tiếng:

– Tôi tính thế này! Ai đầu tư mà không muốn sinh lời chứ, theo tôi chúng ta cứ đồng lòng tin cậu Baỏ lần này đi, biết đâu lại lợi nhuận tăng cao. Bản thân tôi vẫn bỏ phiếu tín nhiệm cậu Bảo trong dự án này, tuy khó khăn nhưng chúng ta cứ tin tưởng nhé!
– Thôi được rồi! Nếu ông Vĩnh đã nói thế thì chúng tôi cũng nghe theo.

Bảo thấy màn kịch nhanh chóng hạ như thế thì cười khẩy nói:

– Vậy là không ai có ý định rút vốn nữa phải không?
– Chúng tôi quyết định liều một phen, theo cậu dự án này!
– Vậy các vị nếu đồng nhất thì ký vào tờ biên bản này để sau này không cần mất thời gian nói lại nữa.

Bảo nói xong thì ra hiệu cho thư ký đưa một biên bản thỏa thuận nữa ra cho mấy người đó ký, rồi anh nói tiếp:

– Nếu ai không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta tan họp.

Mọi người đứng dậy ra về hết chỉ còn ông Vĩnh ở lại thì Bảo hỏi:

– Chú còn việc gì ạ?
– Chuyện mấy cổ đông làm loạn cứ giao cho chú xử lý, còn chuyện mấy bức ảnh của chú thì cháu có thể giữ bí mật không nói cho vợ con chú biết không?
– Chú yên tâm, nếu mọi người đều tập trung làm việc không gây loạn thì cháu chắc chắn không ai biết việc này!
– Cảm ơn cháu!

Ông Vĩnh lau mồ hôi tгêภ trán định đi ra ngoài thì Bảo lại nhàn nhạt lên tiếng:

– Nhưng chuyện cuả Quỳnh hại bạn gáι cháu thì cháu không bỏ qua đâu. Chú nhắc cô ta chuẩn bị chịu sự trừng trị của pháp luật đi!
– Cháu nói sao?
– Chuyện này chú cũng biết rồi, đừng có giả như không biết mà hỏi lại cháu, cháu nhiều lần cảnh cáo hai người và đặc biệt là con gáι chú, tình nghĩa giữa hai nhà bao năm qua chính chú và cô ta làm mất đi thì đừng trách cháu nặng tay.
– Cháu…không thể được, nó còn trẻ, còn có tương lai, chuyện cháu không yêu nó chú cũng không nhắc nữa, chú chỉ xin cháu nhẹ tay tha cho nó được không?
– Lúc cháu từ chối ngay từ đầu chuyện hôn ước thì hai người lại không hài lòng. Rồi lúc người ta xin con gáι chú bỏ qua thì cô ta có nhẹ tay không? Hay năm lần bảy lượt rắp tâm hại người. Làm người phải có trước sau nhưng con gáι chú lại ỷ vào bản thân mình là con nhà giàu cho mình cái quyền mạt xát người khác thì có ngày sẽ nhận quả báo và bây giờ đã đến lúc rồi!
– Chú …chú xin cháu, chuyện công ty cháu muốn như nào thì là thế đó, chú không có ý kiến chỉ mong cháu bỏ qua cho con bé.
– Chú về đi! Moị chuyện để côпg αп vào cuộc.

Bảo noí xong thì cũng rời phòng họp quay về phòng làm việc của mình. Mấy ngày trước anh đoán tình hình chỗ ông Vĩnh sẽ có hành động nên đã chuẩn bị sẵn. Mấy hình ảnh ông ta cặp bồ đã được anh gửi tới để cảnh báo, tuy nhiên lão già đó vẫn muốn ᵭάпҺ bại anh bằng mọi giá!

Nhưng anh làm việc với ông ta lâu, thời gian đủ hiểu người có sỏi trong đầu như ông ta cần thứ gì, cần đó bằng chứng chưa đủ thì thần thái của một người lãnh đạo mới là điểm chốt. Dù lúc đó mình không có gì cũng phải thể hiện trước mặt đối thủ mình là người nắm chắc tất cả, cũng phải kiêu ngạo ngẩng cao đầu mà đối mặt với chúng và cuối cùng là anh cũng ᵭấu trí thắng ông ta và đi nước cờ cuối cùng nhân tiện cho con gáι ông ta một bài học.

Lúc naỳ đã vãn việc thì cũng là chiều muộn rồi, Bảo nhớ cô gáι của mình nên lấy máy gọi xem cô đang làm gì rồi đón cô đi ăn. Cả ngày hôm nay công việc lu bu, anh chưa được nghe giọng nói ấm áp ấy, những lúc mệt mỏi chỉ cần nghĩ tới cô là anh lại vui vẻ ngay…

Một cuộc, hai cuộc không liên lạc được mà cứ vẫn là giai điệu quen thuộc “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được”! Bảo chợt giật mình vội cầm chìa khóa xe đi về nhà Nhiên, tгêภ đường đi Bảo vẫn kiên trì gọi lại nhưng vẫn là không được. Cô ấy cả ngày nay cũng không nhắn cho anh tiếng nào, mà giờ lại khóa máy, Bảo bồn chồn, lo lắng…Tới nhà Nhiên anh bấm chuông, lát sau cô Hoa ra mở cửa thì anh vội vàng hỏi ngay:

– Cô ơi? Nhiên có nhà không ạ?
– À…Nhiên nó…
– Sao ạ?
– Cậu cứ vào trong đi!

Bảo cảm giác có chuyện không hay nên đi vào trong nhà thì thấy ông bà Khuê ngồi đó, Bảo quên cả chào hỏi mà chỉ nhắc tới Nhiên:

– Mẹ ơi? Nhiên có nhà không mà con gọi được được ạ?
– Con bé nó đi rồi!
– Mẹ nói sao ạ?
– Nó bỏ nhà đi rồi con ạ! Giờ không biết nó đi đâu nữa…

Tiếng bà Khuê thút thít càng làm cho Bảo rối lên, ông Khoa thấy Bảo thất thần thì nói tiếp:

– Nó…Nó đi chỉ nhắn cho bố mẹ vài câu thôi, không biết giờ nó thế nào.
– Sao chuyện này lại thế chứ, mấy ngày nay cô ấy vẫn bình thường mà?
– Bố mẹ cũng không rõ, chỉ thấy nó nhắn con đi một thời gian thôi còn đâu là không có nói gì thêm cả. Thế hai đứa cãi nhau hay thế nào?
– Không ạ! Chúng con vẫn rất bình thường, sáng nay cô ấy vẫn nói chuyện với con, không có biểu hiện gì…cô ấy…

Đang nói dở thì Bảo vội chạy lên phòng của Nhiên, nhưng chẳng còn thứ gì liên quan tới cô cả. Mọi thứ đều biến mất như chưa hề tồn tại trước đó, cô là vì cái gì mà ʇ⚡︎ự nhiên bỏ lại anh, cô nói chuyện đó đã không còn để tâm nữa rồi mà, cô hứa cùng anh vượt qua và chờ đợi anh rồi, sao giờ lại chọn ra đi chứ!

Bảo lững thững ra xe đi về chung cư, giờ nhìn đâu đâu trong căn phòng này cũng là hình bóng của cô. Ngồi xuống giường anh vẫn cảm thấy hơi ấm của cô vương vấn đâu đây…

Advertisement

Giờ ngôì đây, anh mới nghĩ lại mấy hành động lạ của cô vài ngày qua, cô trao cho anh hết tất thảy, nhưng lại bỏ lại anh bơ vơ một mình, cô đi cũng không một lời nhắn nhủ, không một lời từ biệt…

Lại nhớ tới lời cô nói “Nếu có kiếp sau em vẫn mong được yêu và cưới anh làm chồng!” thì trái tιм anh lại đau nhói, là cô có ý từ biệt anh từ trước rồi, thế mà anh lại ngu ngốc không nhận ra, không lẽ là Quỳnh dọa cô hay là mẹ anh…

Nếu là Quỳnh thì không phải bởi anh hiểu tính Nhiên, không dễ gì Quỳnh làm Nhiên của anh lay chuyển được…vậy thì chỉ có mẹ anh thôi, người có thể làm cho Nhiên của anh phải đau đớn từ bỏ thì chỉ có mẹ anh thôi…

Nghĩ tới đây Bảo lại phóng xe đi về nhà bố mẹ, vào tới nơi thấy cả nhà ngồi chuẩn bị ăn cơm thì Bảo lên tiếng:

– Mẹ! Có phải mẹ nói gì Nhiên để Nhiên rời đi không?
– Con vừa mới về, chưa chào hỏi ai đã vội họanh mẹ là sao?
– Mẹ trả lời con đi!
– Mẹ không làm gì nó cả! Là nó ʇ⚡︎ự nguyện rời đi!
– Con không tin! Chắc chắn là mẹ ép cô ấy!
– Không tin thì mày xem đi!

Bà Thanh nói rồi bỏ cái ảnh Nhiên cầm vào bọc tiền cho Bảo xem. Anh nhìn thấy bàn tay cô là nhận ra ngay, nốt ruồi ở ngón trỏ và cái lắc tay anh mới mua cho cô không thể nhầm được. Nhưng anh không tin là cô vì tiền mà bỏ anh. Nếu vì tiền thì cô đã nhận mẹ Khuê từ lâu chứ không phaỉ vừa rồi mới nhận, mà cũng không cần đi làm cật lực như vậy, anh không tin đâu, chắc là có gì uẩn khúc đây! Bảo hỏi mẹ lần nữa:

– Mẹ noí đi! Rốt cuộc là mẹ đã nói gì với cô ấy?
– Mày thà tin người ngoài chứ không tin mẹ?
– Con muốn biết sự thật!
– Không có sự thật nào hết, chỉ có sự thật là nó cầm tiền và rời bỏ mày thế thôi! Mày không cần bố mẹ anh em maỳ thì cũng cút đi, coi như tao không có đứa con bất hiếu như mày!
– Con đã làm theo lời mẹ, giữ được công ty thì mẹ không ép con nữa thế mà mẹ lại làm trái ý, cuối cùng mẹ vẫn không quan trọng hạnh phúc của con cái mình thì con cũng không cần về cái nhà này nữa.

Bảo bỏ đi ngay sau đó mặc cho cả nhà ngăn anh lại. Bảo về lại chung cư và nhốt mình trong đó, anh vẫn kiên trì không từ bỏ gọi cho cô số đó, nhưng vẫn là một giai điệu quen thuộc vang lên như muốn trêu ngươi anh. Bảo lấy máy gọi cho Nhật rồi Thảo cũng không hỏi được gì, goị cho Đăng hay Tâm cũng là câu trả lời không biết.

Mọi thứ lúc này lại quay lưng với anh lần nữa, không biết kiếp trước anh đắc Ϯộι gì mà kiếp này yêu cô anh lại gặp trắc trở như vậy, hạnh phúc như sắp mỉm cười rồi mà lại bị ςư-ớ.ק đi mất.

Cô gáι của anh đã cực khổ lắm rôì, sao ông trời lại nỡ đày đọa cô thêm, rồi giờ này có lẽ là cô lại đang tủi thân, ngồi khóc một mình ở một nơi nào đó. Bảo nhớ cô đến quay cuồng, nhớ ánh mắt ấy, nụ cười ấy, nhớ hơi thở ấy và nhớ nụ hôn ngọt ngào của hai người…

Hôm sau Bảo không thể ngồi yên một chỗ mà tức tốc về quê Nhiên để tìm nhưng không có tin tức gì cả. Chỗ nào anh biết, chỗ nào hai người từng đi qua anh đã tìm rất kĩ nhưng đều không có bóng dáng của Nhiên, mọi thứ đều im lìm và tuyệt vọng…

Sau bao ngày tìm kiếm nhưng đều là thất vọng, Bảo giờ đây không giống như Bảo của ngày tháng còn có Nhiên bên cạnh nữa mà đúng chất của Bảo hai năm về trước khi gặp Nhiên, lạnh lùng ít nói và giờ là có thêm phần tàn bạo nữa…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất