Người Không Thể Với Tới – Chương 4

Vũ Linh 308

Tác giả: Hạ Long

Thành Nam không nhịn được thái độ xấc xược của vợ đối với bà nội liền ra tay cảnh cáo cô ta bằng một cái tát. Đến hôm nay anh mới chứng kiến rõ bản chất thật của cô vợ lá ngọc cành vàng của mình. Hóa ra bao lần bà nội bóng gió nhắc nhở anh nên chú ý đến cô ta nhưng anh bỏ qua lời bà nói chỉ bởi khi đó anh đơn giản nghĩ rằng bà không hợp tính nên có hơi hà khắc với Oanh. Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột, nếu không có sự việc vừa rồi anh vẫn nghĩ cô vợ của mình tốt toàn diện, giàu có mà không kiêu, có học thức lại hiểu chuyện, hiếu kính với bà của anh. Nhưng tất cả đến thời khắc vừa rồi đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta không những không tôn trọng anh mà còn dám hỗn hào với người già cả như bà nội thì không còn gì để nói nữa rồi.

Lần đầu ra tay với vợ, cũng có chút hối hận vì bản thân là nam nhi lại xuống tay ᵭάпҺ một phụ nữ nhưng nghĩ lại là cô ta xứng đáng bị ăn cái tát đó.

– Anh…Anh dám ᵭάпҺ em?

– Em im ngay cho anh!

– Anh…

– Em không nể anh, anh còn có thể chấp nhận nhưng bà nội là bề tгêภ mà em cũng nói hỗn là không thể được!

Thấy chồng không bênh vực còn ra tay ᵭάпҺ mình thì Oanh như con hổ bị thương, cô ta tiếp tục không giữ được bình tĩnh liền cãi tay đôi với Thành Nam:

– Vậy anh để bà của anh nói em như vậy là được phải không? Bà nội anh thà bênh người ngoài cũng không thèm nghĩ tới mặt mũi cô cháu dâu là em thì còn đòi hỏi em tôn trọng ư? Xin lỗi! Em không làm được!

– Tất cả sự việc này chẳng phải do em và bạn em gây ra sao? Có gan làm mà không có gan chịu à?

– Em đường đường là vợ của một Sếp lớn, chủ nhân của nhà họ Phan giàu có nhất nhì cái thành phố này thì cớ gì em phải hạ mình trước con hạ tiện kia! Bà anh càng muốn em xin lỗi nó thì em nhất định không làm đấy! Người có tiền là có tất cả, còn kẻ nghèo hèn mãi chỉ là kẻ hạ đẳng thôi!

Thành Nam lắc đầu trước mấy lời nói vô văn hóa của vợ mình, thật sự đến lúc này anh vẫn không dám tin rằng mình đã từng hết mực cưng chiều một người vợ chua ngoa, thiếu phẩm chất như vậy.

Bà Loan cũng nhận ra ánh mắt thất vọng của Thành Nam, tuy nhiên bà chưa vội nói gì với cháu trai ngay mà quay qua cô cháu dâu chỉnh đốn lại tư cách lẫn thái độ xếch mé vừa rồi.

– Cô đúng là vợ danh chính ngôn thuận của Thành Nam, ở ngoài cô tгêภ nhiều người nhưng cô nên nhớ về tới nhà còn có tôi đấy! Bà già này tuy nhiều tuổi nhưng chưa đến nỗi vô dụng đâu mà cô phát ngôn như chốn không người vậy. Cô nói dân nghèo hèn là hạ đẳng, tiện nhân nhưng trước khi cô có được cuộc sống sung túc như ngày hôm nay cô có nghĩ đến đời ông cha cô trước kia cũng xuất thân từ hạ đẳng không mà chê người khác? Nhà tôi ba đời cũng xuất thân từ nghèo khó, nếu cô khinh bỉ những người như chúng tôi thì xin lỗi, chúng tôi không dám nhận cô là cháu dâu nữa!

– Bà…

– Hôm nay tôi chính thức tuyên bố: Dòng họ Phan nhà tôi không dám nhận người cháu dâu là cô. Nếu Thành Nam nó không bỏ được thì cô và nó từ mai chuyển ra khỏi căn biệt thự này!

– Bà là ép buộc chúng cháu?

– Tôi không ép buộc nhưng tôi không chấp nhận một cô cháu dâu hỗn hào không coi người lớn ra gì. Thành Nam nó chấp nhận được tính khí tốt đẹp của cô thì từ mai hai đứa dọn ra sống riêng đi!

Bà Loan nói rồi ra hiệu cho cô Luận và Linh đưa mình về phòng nghỉ, Khánh Linh cũng không cần lời xin lỗi của mấy người kia nên theo bà Loan và cô Luận rời đi luôn.

Phương Oanh nhìn cảnh này thì càng điên tiết, quay sang định thanh minh với Thành Nam nhưng anh giờ này chẳng muốn nghe thêm gì nữa liền xoay người thẳng đi lên tầng.

– Anh Nam! Thái độ của anh là gì vậy?

– …!!!

– Anh đứng lại cho em!

– …!!!

Mặc cho Phương Oanh kêu gào phía sau thì Thành Nam vẫn dứt khoát đi lên thẳng phòng ngủ. Luyến đứng ngay cạnh chứng kiến cảnh không có lợi cho bạn thân liền kéo tay của Oanh ngăn lại:

– Thôi, đừng cố gọi nữa! Chồng mày đang giận. Có gì để mai hãy nói chuyện!

– Chỉ tại cái bà già đáng ૮.ɦ.ế.ƭ và con tiện nhân кнốикιếρ kia!

– Được rồi! Giận quá mất khôn. Giờ phải bình tĩnh đã. Lên phòng làm lành với chồng mới có cơ hội đả thương từng đứa một!

– Ừ. Đúng là khi nãy tao hơi mất bình tĩnh!

– Khi nào anh ta còn chưa chán mày thì mày còn cơ hội đuổi những đứa mày ghét ra khỏi nhà. Nhưng nhớ lần sau phải hết sức khéo léo đấy, chứ tao thấy bà già đó không dễ chơi đâu.

– Tao biết rồi!

– Vậy bọn tao về đây! Có gì mai gặp rồi bàn tiếp!

– Ừ.

Nghĩ lại lúc nãy đúng là bản thân quá nóng nảy, còn chưa lấy được thứ mình muốn lại đi đối đầu với bà già đó khiến Thành Nam chán ghét. Nhưng lỡ nói rồi thì giờ cũng chỉ có thể mặt dày lên năn nỉ, xin lỗi chồng thôi. Nghĩ thế nên Phương Oanh đi nhanh lên phòng ngủ của hai vợ chồng.

Vừa mở cửa thì thấy Thành Nam đứng hút tђยốς ngoài ban công, biết chồng đang giận mình nên cô ta vội vàng đi lại ôm anh từ phía sau, ngọt nhạt nói lời xuống nước trước.

– Em xin lỗi! Là khi nãy em cả giận mất khôn. Là em sai rồi!

– …!!!

– Anh mắng em, trách gì em cũng được nhưng đừng lạnh nhạt với em được không?

Nhìn Thành Nam tắt điếu tђยốς đang hút dở, tưởng anh xoay người lại nói chuyện nhưng không phải, đã vậy anh còn làm động tác hất mạnh tay chia ranh giới khiến Oanh nhận ra sự việc đang đi quá tầm kiểm soát. Cô ta vội bỏ qua mặt mũi, lần nữa ôm lấy anh năn nỉ.

– Thôi mà! Em biết em sai rồi! Anh phạt em như nào cũng được chứ đừng lặng im như thế, em sợ lắm!

– Khi nãy anh đâu có thấy em sợ? Em không coi lời anh nói ra gì và hơn hết là thái độ hỗn xược với bà nội. Em thử nghĩ xem, thân làm cháu mà nói với bà như thế có chấp nhận được không? Còn chưa kể em có thái độ mιệt ϮҺị người khác!

– Em sai hết rồi! Em cũng không biết lúc đó em làm sao nữa. Em…hic…hic…

– Tốt nhất là em sang phòng bên kia ngủ, ʇ⚡︎ự kiểm điểm bản thân đi và nếu muốn được bà tha thứ thì từ nay đừng có qua lại với mấy người bạn xấu tính kia nữa!

– Vâng. Em sẽ ʇ⚡︎ự kiểm điểm ngay ạ!

***

Hôm qua còn coi trời bằng vung nhưng ngay sáng hôm sau Phương Oanh như người được thay ɱ.á.-ύ, chủ động bắt chuyện làm hòa với Linh ngay trong bữa sáng và thật tâm xin lỗi bà Loan. Cô ta qùγ gối xuống trước mặt bà và Thành Nam thật lòng muốn nhận sai khiến bà Loan không tha không được.

Thực ra bà biết rõ cô cháu dâu này là đang làm màu trước mặt chồng xong vì nghĩ cho đại cục, nghĩ cho cháu trai duy nhất trong nhà nên bà đành phải tỏ ra rộng lượng.

– Cháu đứng dậy đi! Lần này bà bỏ qua nhưng nếu có lần sau thì bà nhất định sẽ nghiêm khắc!

– Vâng. Cháu xin hứa không có lần sau ạ!

– Được rồi! Cả nhà ăn sáng thôi! Linh à! Cháu cũng ngồi xuống luôn đi!

Phương Oanh có chút khó hiểu về sự quan tâm của bà Loan với Linh, thật sự không biết lúc nào bà đối xử thật lòng, lúc nào đang lợi dụng cô nữa. Cô ta vẫn đang chăm chú theo dõi hành động tiếp theo của Linh thì bà Loan lại kéo tay cô kêu ngồi xuống.

– Nào! Ngồi cạnh bà đi!

– Dạ. Thôi ạ! Bà và anh chị cứ dùng bữa ʇ⚡︎ự nhiên. Lát cháu ăn với các chị được ạ!

– Bà bảo ngồi thì cứ ngồi đi! Không việc gì phải e sợ!

Thành Nam nhìn ra bà nội rất thích Linh nên cũng đồng tình mời cô:

– Không cần ngại đâu, em ngồi xuống ăn cùng cả nhà đi!

– Dạ. Em cảm ơn nhưng cứ để em ʇ⚡︎ự nhiên với thân phận của mình ạ. Bà với anh chị quý em là em thấy mừng lắm rồi!

– Anh Nam đã nói vậy mà cháu còn từ chối!

– Dạ… Cháu…

– Nào! Ngồi xuống đây với bà!

Không thể khước từ, Khánh Linh đành ngồi xuống bên cạnh bà Loan, biết sẽ có người không vui nhưng thực sự cô không làm khác được. Và rồi bữa sáng đầy áp lực cũng trôi qua…

Ăn sáng xong Thành Nam đến công ty, còn Phương Oanh thì lên phòng ʇ⚡︎ự kiểm điểm bản thân như đã hứa với chồng. Bà Loan chẳng thèm quan tâm hay kiểm tra xem cô ta có làm đúng như đã hứa không hay là giở trò gì mà chỉ kéo tay Linh đi về phòng của mình tâm sự.

Đến bữa trưa bà không nhờ chú Sâm đưa cơm đến công ty cho Thành Nam như mọi lần mà bảo Linh đem đến cho anh. Khánh Linh vô tư chẳng nghĩ ngợi gì liền ʇ⚡︎ự mình đi xe máy tới công ty của Thành Nam.

Vào đến sảnh, cô rất cẩn thận giới thiệu bản thân và hỏi đường lên phòng của anh thì cô lễ tân cũng nhiệt tình đưa vào tận thang máy. Bấm hẳn số tầng cần lên rồi dặn dò.

– Ra tầng 5 là thấy phòng của sếp Tổng. Nhưng nhớ trước khi vào phải gõ cửa đấy nhé!

– Vâng. Cảm ơn chị!

Khánh Linh lần đầu tới đây nên có chút chưa quen, tuy nhiên lên tới phòng làm việc của Thành Nam, cô vẫn nhớ là phải lịch sự gõ cửa.

– Cốc… Cốc…

– Vào đi!

Phải tới tiếng gõ thứ hai mới nghe giọng của Thành Nam vang lên, Khánh Linh sau đó mở cửa bước vào thì vẫn thấy anh cắm cúi bấm máy tính lạch cạch.

– Dạ…Em chào anh!

– Ơ… Linh…Sao em lại tới đây?

– Dạ. Nay chú Sâm bận nên bà có nhờ em mang cơm đến cho anh. Cũng muộn rồi, anh nghỉ tay ăn cơm trước đã!

– Ừ. Để ở bàn đi!

Khánh Linh dọn cơm ra bàn cho Thành Nam, thuận tiện cô còn cẩn thận dặn dò anh:

– Anh ăn xong thì gọi em vào dọn nhé! Em ở ngoài đợi ạ!

– Ngồi trong này luôn đi! Tôi ăn nhanh lắm!

– Lúc ăn là khoảng thời gian cần thư giãn, em đợi được nên anh cứ ăn từ từ ạ!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất