Người Không Thể Với Tới – Chương 35

Vũ Linh 307

Tác giả: Hạ Long
Chương 35 —— KẾT THÚC

Sau khi biết mình và Thiên Thành là anh em ruột thì Nam vui lắm. Có điều niềm vui ấy lại không được trọn vẹn.

Thiên Thành tuy đã qua cơn пguγ Һιểм, nhưng đã sang ngày thứ ba rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh lại. Thành Nam sốt ruột, lo lắng cho tình trạng của em trai nên cũng không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện tình cảm yêu đương.

Bản thân Khánh Linh trước tình hình như này hiểu rõ Nam không còn tâm trí lo việc công ty nên cô đề nghị mình về trước để cùng trợ lý Từ quán xuyến mọi việc.

– Anh Nam! Anh Nam?

Thành Nam lúc này đang ngồi bên cạnh giường Ьệпh của em trai. Không biết anh mải nghĩ gì mà Khánh Linh gọi tới câu thứ hai anh mới giật mình quay lại.

– À… Ừ…
– Em có mua đồ ăn cho anh này! Anh qua đây ăn đi rồi em nói chuyện!
– Để đó lát anh ăn!

Khánh Linh nghe vậy thì cũng không giục Thành Nam nữa mà đặt túi đồ ăn xuống bàn, sau đó kéo ghế ngồi đối diện anh.

– Có lẽ em sẽ về trước để xử lý công việc. Chắc chiều nay em về luôn cho kịp!
– Tình hình của Thiên Thành nếu không ổn thì sẽ phải chuyển viện nên trước mắt em về công ty hỗ trợ cùng cậu Từ giúp anh nhé!
– Vâng. Anh cứ yên tâm ở đây lo cho anh ấy đi ạ!
– Cảm ơn em!
– À… Chuyện này anh có nói cho bà nghe chưa?
– Mới đầu anh tính khi Thành khỏe lại thì đưa nó về nhà chào bà nội nhưng xem chừng tình hình này chắc lát anh sẽ gọi báo cho bà luôn!
– Vậy anh ăn chút đi rồi gọi cho bà cũng được!
– Ừ.

Bà Loan sau đó nhận được thông tin đã tìm thấy cháu trai út thì cũng như Nam, liền gác bỏ việc qua một bên, cùng cô Luận tới ngay Ьệпh viện ở tỉnh B.

Khi tận mắt chứng kiến đứa cháu thất lạc hai mươi mấy năm đang nằm tгêภ giường Ьệпh thì bà Loan ngồi sụp xuống bên cạnh. Bàn tay già nua nắm chặt lấy bàn tay đang được cắm mấy thứ dây dợ lằng ngoằng kia, bà ҳúc ᵭộпg nói với Nam.

– Vậy là bố mẹ con ở dưới đó yên tâm được rồi! Còn bà, nếu giờ có phải rời khỏi thế giới này cũng không còn day dứt gì nữa!
– Bà à! Con nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu em nó nên bà phải thật mạnh khoẻ, chờ em ấy tỉnh lại để nói cho nó biết chúng ta mới là người thân của nó chứ không phải những kẻ ɱ.á.-ύ lạnh kia!
– Ừ. Bà nhất định sẽ phải giữ gìn sức khoẻ để chờ thằng bé tỉnh lại! Nếu ở đây không được thì đưa em con sang nước ngoài chữa trị đi! Càng sớm càng tốt!
– Vâng. Con sẽ đi làm thủ tục ngay!

Thành Nam ngay lập tức đi làm thủ tục cho Thiên Thành nhưng ngay sau đấy lại vấp phải sự ngăn cản từ phía gia đình Thiên Tân. Cũng may cuối cùng có bà nội cậu ta ra mặt thì mọi việc mới thuận lợi. Có lẽ Thiên Thành giữ mối quαп Һệ với họ tới bây giờ không chỉ bản thân mang họ Thịnh mà là vì người bà nội này.

Tuy nhiên sau khi hoàn thành hết các thủ tục, tới ngày chuẩn bị đưa Thiên Thành xuất ngoại để điều trị thì bất ngờ cậu có dấu hiệu biến chuyển. Và tới buổi tối của hôm nay thì Thành đã tỉnh táo hoàn toàn.

Khỏi phải nói bà Loan và Thành Nam vui đến thế nào. Nam không khóc thành tiếng như bà nội nhưng đôi mắt anh cũng đỏ hoe nhìn em trai.

– Thành Vinh! Con tỉnh rồi! Tốt quá rồi! Cảm ơn trời Phật! Cảm ơn đã cho con tỉnh lại! Hu hu…

Thiên Thành mở mắt nhìn thấy Nam đầu tiên, tuy nhiên cậu chưa kịp nói gì thì bà Loan đã ҳúc ᵭộпg ôm lấy tay cậu khóc lóc rồi luôn miệng nói cảm tạ trời phật. Trước một màn này Thành ngơ ngác không hiểu gì, đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ nhìn Nam thì anh cũng tiến sát lại cạnh giường từ tốn nói chuyện.

– Nhận ra tôi chứ?
– Ừ. Nhưng bà đây là ai? Sao lại gọi tôi là Thành Vinh?
– Đó là tên ngày bé của em! Còn đây là bà nội của chúng ta!

Vừa nãy đã khó hiểu thì mấy lời tiếp theo của Nam càng khiến Thành đau đầu hơn. Cậu ta nhăn mặt nhìn anh thì Nam vẫn không vội.

– Em không phải con cháu nhà họ Thịnh. Em mang họ Phan! Là em trai ruột của anh! Là cháu của bà chúng ta!

Chính tai nghe Thành Nam nhấn mạnh từng câu từng từ và nhìn biểu cảm chân thành của hai người đang nhìn mình nhưng Thiên Thành vẫn không dám tin. Làm sao có thể có điều may mắn như này được chứ.

– Chắc anh nhầm phải không?
– Không! Không thể nhầm được!
– Là thật ư?
– Ừ. Em xem cái này đi!

Thành Nam đưa cho Thiên Thành tờ kết luận giám định ADN thì biểu cảm của cậu giống hệt như Nam mấy ngày trước.

– Là thật sao ạ?
– Ừ! Là thật! Chúng ta mới là người một nhà! Còn họ không phải!
– Bảo sao từ bé em đã bị đối xử tệ bạc. Nếu không có bà nội Thịnh, chắc chắn em không sống được ở nhà đó!
– Nhưng anh hỏi này! Lúc em lạc anh cũng bốn tuổi. Sao lại không nhớ chút gì vậy?
– Em không nhớ gì hết. Có khi em bị tai пα̣п hoặc do ốm nặng nên mới quên hết mọi chuyện ngày nhỏ. Em cứ tưởng mình là con cháu nhà họ Thịnh!

Bà Loan ngồi nãy giờ vẫn sụt sịt, nhưng khi nghe hai cháu nói chuyện vậy thì cũng không nhịn được liền lên tiếng.

– Được rồi! Em nó vừa mới tỉnh lại, để thằng bé nghỉ ngơi. Mà bà không quan trọng nó còn nhớ gì trước đây không. Cái bà quan tâm là giờ nó khỏe mạnh thôi!
– Vâng! Con nghe lời bà, không hỏi em nó nữa!

Bà Loan nói rồi cẩn thận rót cốc nước ấm đưa qua cho Thành thì cậu ҳúc ᵭộпg nhìn bà Loan.

– Bà nội…
– Con ngoan của bà! Uống chút nước đi! Chúng ta còn nhiều thời gian để tâm sự!

Thiên Thành ôm lấy bà Loan thể hiện tình cảm. Cậu sau đó cũng tỏ ý muốn ôm Nam một cái thì anh cũng ngồi xuống cạnh giường của em trai.

– Anh à? Em không phải mơ đúng không?
– Ừ!

– Lần đầu tiên em cảm nhận được tình thân là như thế nào!

Đối với Thành Nam cũng vậy. Từ ngày bị lạc mất em trai thì đây là cái ôm tình cảm nhất sau hơn hai mươi năm mới được lặp lại.

– Từ nay anh sẽ bù đắp cho em!

Thiên Thành không trả lời bằng tiếng mà đáp lại anh trai bằng cái ôm thật chặt. Hóa ra tình anh em trân quý là thế này đây…

– Có chuyện này anh muốn nói với em!
– Hay là để sau đi Nam!

Thành Nam biết bà nội không muốn cho Thành biết bố mẹ của hai anh em đã không còn nhưng anh nghĩ trước sau gì cũng không giấu được thì chi bằng nói luôn để về sau khỏi bất ngờ.

– Con nghĩ em con đủ sức để tiếp nhận thông tin này!

Thiên Thành nghe vậy thì rời khỏi người Thành Nam. Đôi mắt đượm buồn nhìn anh trai như muốn nói em đã sẵn sàng thì Nam cũng không để em mình chờ đợi lâu.

– Bố mẹ chúng ta mất cả rồi! Giờ người thân của em chỉ có anh và bà nội thôi!
– Bố mẹ mất khi nào ạ?
– Hơn mười năm rồi!
– Là Ьệпh hay do tai пα̣п hả anh?
– Do tai пα̣п! Nhưng việc này là có kẻ cố tình gây ra!

Thành Nam thở dài. Thực lòng không muốn cho em trai biết nhưng giờ này đã nhận nhau thì cũng nên cho em mình hiểu nguyên do vì đâu mà khiến bố mẹ quα ᵭờι.

– Em yên tâm! Anh đã có thông tin kẻ gây ra vụ tai пα̣п của bố mẹ rồi! Đợi em khoẻ lại anh sẽ xử lý chúng!
– Là kẻ nào? Anh nói đi! Em sẽ khiến chúng ૮.ɦ.ế.ƭ không có chỗ chôn thây!
– Thiên Thành! Em đã thiệt thòi rồi! Việc còn lại cứ để anh! Lo nghỉ ngơi cho tốt để bà và anh yên tâm. Được chứ?

Nhìn bà nội mặt ủ dột thì Thiên Thành cũng gật đầu đồng ý với anh trai. Tuy nhiên trong thâm tâm cậu lại có suy nghĩ riêng. Đã là anh em, cùng chảy chung dòng ɱ.á.-ύ thì phải cùng nhau đoàn kết chứ. Nhưng trước mắt là cậu muốn chấm dứt mối quαп Һệ với họ Thịnh kia.

Nằm thêm hai ngày ở Ьệпh viện, sau khi kiểm tra tổng quát lại không còn vấn đề gì nghiêm trọng thì Thiên Thành được ra viện. Cậu trở về nhà họ Thịnh một mình và người đầu tiên cậu gặp là bà nội Thịnh.

Bà Thịnh hiện tại do đau ốm nên không tiện đi lại, nhưng vẫn nhận ra đứa cháu nuôi có hiếu này.

– Khỏe rồi hả cháu?
– Bà! Bà thế nào rồi ạ?
– Cái chân nó hành người già, giờ đi lại không nổi!
– Bà ơi! Cháu về đón bà đi cùng cháu!

Bà Thịnh biết cuộc viếng thăm này của Thành có mục đích gì nhưng bà không buồn mà ngược lại rất mừng cho cậu.

– Trước đó bà giấu cháu là con nuôi là vì không muốn cháu tủi thân, nhưng mấy đứa nó sống bạc quá! Có điều, nay thấy cháu được đoàn tụ với gia đình của mình thì bà mừng lắm!
– Cháu không để bụng đâu bà! Tình cảm xuất phát từ tấm lòng, không thể miễn cưỡng. Cháu về hôm nay chỉ muốn đón bà đi cùng cháu thôi ạ!
– Bà cảm ơn tấm lòng hiếu thuận của cháu. Nhưng dù gì bọn chúng cũng là ɱ.á.-ύ mủ của bà. Có thế nào chúng cũng không dám bỏ bê bà già này đâu. Cháu hãy về với gia đình thật sự của mình đi. Không cần phải bận sận gì cả. Nếu muốn cảm ơn bà đã chăm sóc, bảo vệ cháu những năm qua thì hãy sống thật tốt nhé!
– Bà…

Thiên Thành ôm bà Thịnh như lời cảm ơn chân thành nhất. Dù bây giờ biết bà Loan mới là bà nội ruột của mình thì Thành cũng không quên đi tình cảm của mình đã dành cho bà Thịnh. Bà vẫn là bà nội Thịnh ngày nào của cậu.

– Bà ơi! Dù cháu không còn là con cháu họ Thịnh nữa thì bà vẫn là bà nội của cháu!
– Ừ!
– Cháu sẽ về thăm bà ạ! Bà giữ gìn sức khỏe bà nhé!

Thiên Thành ôm bà Thịnh lần nữa rồi lên phòng khách gặp mấy người từng là bố mẹ của cậu và cả người anh trai tên Thiên Tân kia nữa.

– Con chào bố mẹ! Em chào anh!

Nhưng trước lời chào thật lòng của Thành thì cả ba người bọn họ không mảy may có phản ứng, vẫn thái độ lạnh nhạt giống như mỗi lần đối diện cậu. Cho đến lúc này Thành mới hiểu hết cái gọi là không cùng chung huyết thống nó đáng sợ như thế nào. Có lẽ nên chấm dứt tất cả tại đây.

– Chắc đây là lần gọi cuối cùng con gọi hai người là bố mẹ. Trước đó con không biết mối quαп Һệ của chúng ta nên cứ cố chấp trách cứ hai người đối xử lạnh nhạt với con. Nhưng giờ thì con hiểu rồi, con sẽ không miễn cưỡng nữa. Con cũng cảm ơn cả nhà đã cưu mang con những năm qua. Để đền ơn nuôi dưỡng con ra đi sẽ không lấy bất cứ tài sản gì cả. Những gì bà cho con, con cũng xin gửi lại hết.
– Cả công ty mày đang đứng tên cũng gửi lại chứ?

Nói tới tình người thì họ dửng dưng nhưng khi liên quan tới tiền thì người làm bố mới bắt đầu lên tiếng. Thật sự quá đáng sợ.

– Công ty S là do công sức của con lập lên không liên quan tới tài sản nhà mình nên con xin phép giữ lại. Còn mấy chi nhánh bà nội giao cho con, con sẽ gửi lại anh Tân. Ngay trong ngày hôm nay con sẽ bàn giao hết!
– Mày nói hay nhỉ? Nếu như không có nhà tao nuôi dưỡng thì mày có cái công ty to đùng ấy không? Nói sống trọn đạo nghĩa, muốn cảm ơn thì nên trao cả cái công ty ấy cho thằng Tân đi!
– Ông bà vẫn tham lam không có chút tình người! Tôi nói nhượng hết phần gia sản bà nội cho tôi mà vẫn không vừa lòng mấy người thì một xu tôi cũng không trả lại nữa!
– Mày…

Thiên Thành không muốn nói chuyện với mấy người bọn họ nên đứng dậy rời đi. Nhưng khi cậu còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì tiếng của Tân đã kêu đứng lại.

– Mày vội gì chứ?
– Tôi không vội nhưng không thể ở lại nói chuyện với mấy người nữa!
– Sao? Giờ tìm được người nhà rồi định phủi mông đi à? Sống bạc thế lại không sợ ông trời phạt sao?
– Tôi không sống bạc đương nhiên tôi sẽ không sợ nhưng có người sống bạc lại vẫn trơ mặt đòi hỏi người khác phải cung phụng. Thử hỏi tôi nằm ở Ьệпh viện chờ ch-ết thì các người ở đâu?
– Tao đéo cần nói nhiều! Mày muốn phủi bỏ quαп Һệ thì ra đi tay trắng đi! Còn nếu mày vẫn cố tình giữ công ty S cho riêng mình thì mày đừng bao giờ về thăm bà nội nữa! Mà tao cũng không hứa cho bà đi chữa trị cẩn thận đâu.

Đúng là kẻ thủ đoạn cơ hội, biết rõ điểm yếu của Thành là bà Thịnh nên anh ta không chút lưu tình ép cậu nhượng bằng được công ty do chính cậu vất vả lập lên.

– Các người đúng là kẻ ɱ.á.-ύ lạnh! Có biết bà ấy là bà nội của anh không hả?
– Tao ghét nhất là loại mồm miệng như mày. Mày có biết những năm qua tao luôn bị bà ấy so sánh với mày không? Bà ấy thương mày thế thì mày hi sinh đi! Có thiệt gì đâu. Ha ha…

Đối với ai chứ với mấy kẻ không tình người này thì họ sẽ làm thật chứ không đùa. Mấy năm gần đây, mỗi lần bà nội Thịnh ốm đau cũng toàn một tay Thiên Thành chăm sóc, phụng dưỡng, chứ bọn họ chỉ đáo qua hỏi thăm cho có lệ. Giữa lúc Thiên Thành ᵭấu tranh tư tưởng có hay không nhượng bộ họ thì bà nội Thịnh được người giúp việc đẩy xe lăn lên. Bà chỉ tay hướng Thành, nghiêm mặt quát lớn.

– Bà già này không nhận cậu là cháu nữa! Cậu mau chóng rời khỏi nhà tôi ngay lập tức!
– Bà…
– Nhà tôi không muốn dây dưa gì với cậu nữa. Cũng không thèm cái công ty bé mắt mũi ấy. Tôi trước sau chỉ có duy nhất một cháu trai là Thiên Tân. Tôi đã lập di chúc rồi, tài sản tôi sẽ dành hết cho nó!

Lời bà nội Thịnh vừa dứt thì cả mấy người kia xúm vào hỏi sốt sắng mà không quan tâm tới tâm trạng cũng như sức khoẻ của bà.

– Bà ơi? Bà nói thật chứ ạ?
– Mẹ nói thật phải không mẹ?
– Thật! Thiên Thành nó cũng chỉ là người ngoài! Các con mới là người thân của mẹ! Vậy nên không cần làm khó một người như cậu ta nữa!
– Vâng! Nếu mẹ đã di chúc hết cho thằng Tân! Mẹ tin tưởng giao hết tài sản cho thằng bé quản lý thì con cũng không làm khó thằng ranh kia nữa!
– Được! Ta mệt rồi! Ta muốn đi nghỉ ngơi!
– Vâng. Mẹ để chúng con đưa mẹ đi ạ!

Mấy người xúm vào quan tâm bà nội Thịnh mà không ngó ngàng đến Thiên Thành nữa. Bấy lâu nay họ không dám động vào cậu cũng là vì cái di chúc này. Vẫn là bà thương cậu đến phút trót…

Thiên Thành quay lại khách sạn thu dọn đồ chuyển tới chỗ bà Loan và Thành Nam, sau đó mới tới công ty làm thủ tục bàn giao các chi nhánh mà trước đây bà nội Thịnh giao cho cậu quản lý.

Khi hoàn tất các thủ tục cần thiết thì Thành nhận được điện thoại của bà nội Thịnh. Không phút chậm trễ, Thành bấm nút nghe máy luôn.

– Cháu đây ạ!
– Cháu ngoan của bà! Lúc trước để cháu phải ấm ức rồi!
– Cháu hiểu bà mà! Cháu không trách gì bà đâu ạ!
– Bà biết chúng không dễ gì tha cho cháu nên đành phải làm như vậy. Bà không mong mỏi gì, chỉ mong cháu sống thật tốt.
– Vâng. Cháu hiểu ạ! Bà đừng bận tâm nhiều. Cháu đã hoàn tất thủ tục bàn giao rồi ạ! Nếu họ muốn lấy công ty cháu sẵn sàng cho họ, chỉ cần họ đối xử tốt với bà thôi ạ!
– Cái bọn chúng cần là tiền nên cháu nhất định phải giữ lại phần công sức của cháu. Còn mấy chi nhánh kia, nếu cháu đã bàn giao xong thì cứ để nó tiếp quản đi! Bà có cách ρhâп định tài sản sau này! Bọn chúng còn cần bà nên không dám đối đãi tệ với bà đâu.
– Vâng ạ! Vậy bà phải cẩn thận bà nhé!
– Ừ. Cháu cũng cẩn trọng nha!
– Vâng ạ!

Thiên Thành tắt máy, mặc dù tâm còn lo cho bà nội Thịnh, nhưng nghĩ cũng đúng. Giờ bà chưa công bố di chúc thì họ sẽ không dám đối xử tệ với bà. Hy vọng bà sẽ mạnh khỏe mãi…

Giải quyết vấn đề ở đây xong Thiên Thành cùng bà Loan và Thành Nam về tỉnh A. Về lại nơi mà trước đây cậu đã từng sống rất vui vẻ cùng gia đình của mình.

Bước vào nhà Thành nhìn thấy khung ảnh gia đình ngày cậu còn nhỏ, nhìn thấy bố mẹ thì không khỏi ҳúc ᵭộпg.

– Nào! Vào nhà đi con! Phòng của con đối diện phòng của anh Nam. Mau cất đồ rồi lên thắp cho bố mẹ nén hương! Chắc bố mẹ con sẽ rất vui đấy!
– Vâng ạ!

Gia đình xum vầy là một điều đáng trân trọng. Thiên Thành thắp hương cho bố mẹ xong thì đi xuống nhà. Không ngờ vừa mới đi hết cầu thang thì thấy Khánh Linh cũng đang đi vào. Nhìn dáng vẻ của cô thì đoán cô rất quen thuộc ở đây thì phải nên hắng giọng gọi lớn.

– Khánh Linh?
– Ơ… Anh Thành! Em còn tưởng mọi người chưa về tới cơ?
– Cũng mới về được một lúc thôi! Mà anh hỏi này! Em ở cùng đây luôn hay là em đến đây chơi vậy?
– Anh Nam không kể gì với anh ạ?
– Không!

Ngày nào hai người cũng gọi điện trao đổi công việc, cũng nói đông tây vài chuyện ngoài lề. Nghĩ Nam không để cô trong lòng thì chuyện cô sống cùng ở đây cũng được anh chia sẻ với em trai rồi chứ! Nghĩ mà buồn…

– Em cứ tưởng anh biết rồi cơ? Em làm thêm ở nhà anh gần nửa năm rồi! Bà thương tình cho em ở đây luôn đó ạ!
– Chuyện vui thế này mà anh Nam chẳng khoe gì cả! Chán vậy!
– Một người làm công như em thì có gì để khoe chứ! Mà thôi, anh đợi em một lát. Em vào thay đồ rồi ra nói chuyện với anh!
– Ừ. Anh đợi ngoài này nhé!
– Vâng.

Khánh Linh vừa đi khỏi thì Thành Nam từ tгêภ tầng đi xuống. Lúc này mặt rất háo hức nhưng khi ra tới ngoài cửa thì Thiên Thành lại giọng cợt nhả trêu Nam:

– Gớm! Tưởng em cua mất người ta hay sao mà giấu chuyện người ta sống cùng ở đây vậy?
– Đang nói cái gì đấy?
– Thì Khánh Linh đó!
– Cô ấy về rồi à?
– Vừa về rồi! Em không biết cô ấy sống cùng nhà mình nên có hỏi câu không phải. Chắc giờ đang buồn rồi! Mau mà đi dỗ dành đi!
– Dỗ gì chứ!

Thiên Thành nhìn anh trai mà phát chán! Mấy ngày ở tỉnh B thì sốt sình sịch lên nhưng khi về rồi lại làm ra vẻ. Nếu không phải là anh trai của cậu thì cậu cho chạy mô tơ mới thấy ทɦụ☪. Nhưng thôi, nể vừa rồi vất vả vì mình nên Thành ghé tai mách nước.

– Không mau vào phòng người ta mà nói hết tâm tư đi. Còn lề mề thì người ta bỏ đi ráng chịu!
– Anh đi có việc đã!
– Việc liên quan đến bố mẹ phải không? Đưa em đi cho! Em sẽ gặp trợ lý Từ giúp anh!
– Để anh làm được rồi!
– Không nghe em thì em quay về tỉnh B đấy!
– Được! Bằng chứng anh để hết trong này! Em gặp trợ lý Từ đi! Nhớ cẩn thận!

Thiên Thành bỏ ra xem qua, khi nhìn thấy cái tên quen quen thì ngẩng mặt lên hỏi Nam.

– Là do nhà vợ cũ anh gây ra đúng không?
– Ừ.
– Anh không vì tình cảm vợ cũ mà nương tay đấy chứ?
– Họ đã nhẫn tâm hại chúng ta mất bố mẹ. Còn tâm cơ muốn lấy hết tài sản nhà chúng ta thì làm sao anh có thể tha! Cứ theo khung hình nặng nhất mà xử, để họ biết được cái giá tham lam, sống mất nhân tính phải nhận là như nào.
– Được! Anh cứ giao cho em! Em đi cho! Còn nhiệm vụ của anh là vào dỗ chị dâu em đi!
– Lắm chuyện!

Mắng em trai lắm chuyện nhưng bước chân sau đó lại đi chuyển về hướng phòng của Linh. Đưa tay gõ cửa mấy cái nhưng không đợi cô bên trong trả lời mà chủ động mở đi vào luôn.

Khánh Linh lúc này cũng vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy Thành Nam vô tư vào phòng của mình thì ngạc nhiên không nói lên lời.

– Sao vậy? Không hoan nghênh anh à?
– Sao… Sao ʇ⚡︎ự tiện vào phòng của em thế?
– Cửa phòng em có khóa đâu!
– Không khóa cũng không thể vào phòng người khác như vậy!
– Người khác là người nào?
– Anh…

Khánh Linh không hiểu hôm nay Nam làm sao nữa. Bình thường thì lịch sự lắm nhưng nay thì cà chớn giống y như Thành rồi.

– Ở với em trai có ít ngày mà lây cái tính nhây của em mình rồi hả?
– Anh cũng thấy hay mà! Nghiêm túc quá em không vui thì phải!
– Liên quan gì tới em?
– Có liên quan!

Lại lần nữa Linh không hiểu mô tê gì. Không biết bữa nay Nam trúng phải cái gì mà thay tính đổi nết ghê vậy. Cứ như một người khác…Cô không biết phải nói sao nữa thì bất ngờ Nam tiến sát gần ôm lấy cô. Ôm chặt làm cô muốn ngừng thở…

– Anh nhớ em!
– …

Không phải muốn ngừng thở mà tιм cũng muốn ngừng ᵭ.ậ..℘ luôn rồi… Khánh Linh đứng ngây người không động đậy thì Nam lại thủ thỉ tiếp…

– Linh à! Anh xin lỗi vì tính khí ẩm ương của mình! Xin lỗi vì đã làm tổn thương em! Mấy lời anh nói lần trước em đừng tính nhé!
– Em…
– Em có thích anh không?
– …!!!

Đâu chỉ có thích mà cô đã yêu anh nhiều lắm rồi. Nhưng sao khi được anh tỏ tình cô lại đứng như đóng băng thế này…

– Linh à! Anh đã qua một lần đổ vỡ, dù anh có tiền, có quyền nhưng em lại là cô gáι không tham sang giàu có, một cô gáι trong sáng, tháng thiện khiến anh không dám nghĩ tới điều xa xôi. Thật sự là anh không dám nghĩ có được cô gáι hoàn hảo như em nên nhiều lần vô tình khiến em buồn lòng, khiến em tổn thương.

Nghe được lời trần tình này của Nam thì bấy giờ Linh mới mạnh dạn bày tỏ lòng mình.

– Em cũng không dám với tới anh vì thân phận anh quá cao sang quyền quý nên chỉ có thể ngắm anh từ đằng xa, ủng hộ anh từ mọi phía mà thôi!
– Là em cũng yêu anh phải không?
– …

Linh không trả lời mà nhìn Nam gật đầu thì anh không muốn đợi nữa. Cái ôm không đủ bày tỏ thì phải hôn thôi…

Đây là nụ hôn ʇ⚡︎ự nguyện đầu tiên của cả hai. Nam quấn quýt tham lam vì nhung nhớ còn Linh cũng không muốn rời vì thương…

Cả hai cứ thế dây dưa, cứ thế triền miên mà không cần biết ngoài kia mọi người đang chờ cơm tối…

– Em… em không thở nổi rồi…Buông em ra đã!
– Thở đi…
– …!!!

Chỉ cho Linh hai giây ngớp tí không khí rồi Nam lại quấn quýt tiếp. Hôn chẳng đủ thì chuyện gì đến cũng phải đến…

Trải qua giây phút nồng cháy thì cả hai nằm ôm nhau tận hưởng cảm giác hạnh phúc. Khánh Linh vẫn còn không dám tin đây là sự thật…

– Có phải là em đang mơ không anh?
– Đau không?
– Á… Sao véo em đau thế?
– Vậy thì không phải mơ rồi!
– Nỡ làm em đau thế à?
– Không nỡ nhưng vì muốn em biết anh là của em thật sự nên đành làm em đau một chút. Giờ anh sẽ bù cho em luôn!
– A…

Không để cho Linh kịp ê a, Nam khóa môi cô trong tíc tắc và rồi trận yêu ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t nữa lại diễn ra trong căn phòng hạnh phúc…

Lạ thay, hai đứa nằm chán chê mà chẳng thấy ai thèm gọi ra ăn cơm. Linh thắc mắc thì Nam vuốt tóc trêu cô:

– Bà nội giờ này chỉ mong có chắt bế nên chúng ta có ăn hay không bà cũng không để tâm đâu.
– Vậy anh thích mấy đứa?
– Càng nhiều càng tốt!
– Vậy đẻ luôn một đội bóng nhé!
– Cũng được! Nhưng muốn đủ một đội bóng thì phải cày cuốc tiếp thôi…
– A… Anh là đồ lưu manh…

Hai tháng sau…

Lễ cưới của Khánh Linh và Thành Nam được gói gọn trong phạm vi gia đình. Không phải Nam không cho cô được một đám cưới rình rang mà là bản thân Linh không thích phô trương. Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc mới là điều cô cần nhất, chứ hào nhoáng chỉ là hình thức…

Khánh Linh đúng chất cô vợ của tổng tài. Không chỉ giúp Nam về quản lý kinh tế mà về mặt quản lý nhân sự cô cũng làm rất tốt. Mấy người xấu xa như Nga cô đã thay chồng loại hết và sắp xếp đúng người đúng vị trí để tất cả thoải mái phát huy tài năng công hiến cho công ty. Dưới sự hậu thuẫn của người vợ như Linh thì giờ đây không còn những kẻ ham chơi, lười làm, ЬắϮ пα̣t nhân viên cấp dưới nữa mà chỉ có tập thể đoàn kết, thì đua phấn ᵭấu…

Công việc thuận lợi, tình cảm vợ chồng thăng hoa. Khánh Linh sòn sòn sinh cho Nam hai trai một gáι. Bà nội Loan là người vui nhất, bận rộn với mấy chắt suốt ngày nhưng cũng không quên nhắc hai vợ chồng Nam, Linh phải tranh thủ hâm nóng tình cảm thêm, cũng nhắc cháu út mau có bạn gáι để bà có thêm nhiều chắt nữa.

Rồi như đã hứa với bác sĩ Khu, bà Loan cũng mát tay giới thiệu cho anh một cô bạn của Khánh Linh, rất xinh và ngoan ngoãn. Trợ lý Từ cũng tìm được một nửa của mình là đối tác làm ăn. Hợp đôi, vừa lứa!

Ai cũng có hạnh phúc, niềm vui riêng và Thành Nam, Khánh Linh từ hai mảnh của hai thế giới, những tưởng cả đời này chẳng thể với tới nhau nhưng tất cả vì một chữ duyên, một chữ tình đã gắn kết hai người làm một… Tạo thành một gia đình hạnh phúc…

Kết thúc!
Trân trọng cảm ơn ạ

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất