Người Không Thể Với Tới – Chương 23

Vũ Linh 333

Tác giả: Hạ Long

Phương Oanh muốn Khánh Linh ngã một thì Thanh Nga muốn cô ngã mười. Bởi người mà cô ta thích lại luôn quan tâm Linh thì làm sao cô ta có thể chấp nhận.

– Em sẽ giúp chị khiến nó ngã sấp mặt luôn!

– Được! Nhưng trước mắt phải lấy lòng tin được của mấy người kia đã. Muốn gì cũng phải cẩn thận. Tao sống với Nam mấy năm tao biết, anh ta không dễ đối phó cũng không tuỳ tiện tin người đâu!

– Em biết rồi! Chị cứ yên tâm. Giờ anh Nam tin con ranh kia thì em sẽ ᵭάпҺ đòn tâm lý nó trước và cả trợ lý Từ nữa!

– Mày khôn lên rồi đấy!

Thanh Nga tắt máy thì vừa lúc Khánh Linh ra gọi cô ta vào nhận lại số giấy tờ đã được ký duyệt nhưng Nga lấy xong thì chưa vội rời đi ngay mà còn nán lại nói chuyện với Linh.

– Linh này! Trưa nay đi ăn với bọn chị đi!

– Trưa nay ạ?

– Ừ. Mấy chị em đang tính rủ nhau đi ăn lẩu. Đi với bọn chị cho vui nhé?

– Thực ra em cũng muốn đi nhưng chị nhìn xem, tay em như này bất tiện lắm. Thôi, để khi nào khỏi, em mời lại mọi người được không?

– Ừ. Chị cũng quên mất. Đành chờ em mấy hôm nữa vậy!

– Vâng.

Tiễn cô ta ra khỏi cửa, Khánh Linh quay lại bàn công việc tiếp với Thành Nam nhưng anh chưa vội nói chuyện công việc mà trực tiếp dặn dò cô phải cẩn thẩn với mấy người này.

– Em không được tin người quá, nhất là mấy người kiểu như cô ta!

– Em biết mà! Chỉ là nói chuyện xã giao thôi!

– Biết vậy thì tốt!

– Nhưng chắc hôm nào em cũng nên đi giao lưu một bữa. Để xem cô ta muốn tính kế gì?

– Không cần thiết! Giữ an toàn cho bản thân đi!

– Anh giúp gia đình em quá nhiều rồi. Việc gì em làm được thì hãy để em làm cho anh. Có như vậy em mới không cảm thấy áy náy nhiều!

– Em là đang muốn báo đáp anh đấy à?

– Đúng là em có ý này!

Từ trước giờ Thành Nam giúp đỡ nhiều người lắm rồi nhưng chưa bao giờ anh có suy tính giúp là phải nhận được báo đáp. Đơn giản anh nghĩ mình có điều kiện thì cưu mang người có hoàn cảnh kém hơn vậy thôi.

– Được! Nếu em muốn báo đáp thì anh chỉ cần em chăm sóc bà nội tốt là đủ!

– Việc chăm sóc bà em vẫn làm chu đáo mà, huống hồ giờ bà còn nhận em là cháu gáι nữa!

– Bà là người quan trọng nhất với anh nên em cứ chăm bà khoẻ mạnh, vui vẻ là báo đáp anh rồi! Việc này nói tới đây thôi! Làm tiếp đi!

Biết tính Thành Nam không muốn nhiều lời nên Khánh Linh cũng không nói tiếp vấn đề đó nữa mà tập trung bàn về công việc. Hai người cắm cúi làm mà quên luôn cả thời gian, và phải đến khi trợ lý Từ mang cơm sang thì cả hai mới dừng tay nghỉ trưa.

– Ôi… Ngon quá!

– Ngon thì em lại đây ăn đi! Nào! Ngồi xuống đây!

Trợ lý Từ nhiệt tình quan tâm kéo ghế giúp Linh ngồi xuống xong mới quay ra mời tới người trả lương cho mình.

– Sếp! Anh cũng ngồi đi! Phần của anh đây ạ!

– Cậu cũng ρhâп biệt nhỉ?

– Đâu có! Em mua phần của em và Sếp giống nhau, phần của Linh khác là vì cô ấy cần bồi bổ thêm cho nhanh khỏi!

– Cậu không chỉ ρhâп biệt mà còn thêm cái Ϯộι lươn lẹo nữa. Nhưng thôi, nể bé Linh tôi không thèm kể Ϯộι của cậu!

Chẳng ai như vị Sếp này, miệng bảo không kể Ϯộι nhưng mấy lời vừa nói ra khác gì nói xấu rồi. Quá là dã man!

– Vâng. Sếp tốt bụng quá! Em cảm ơn Sếp nhiều lắm!

– Tôi nhận lời cảm ơn nhé! Mà cơm cậu mua cũng ngon đấy!

Trợ lý Từ biết ᵭấu khẩu thế này kết quả kiểu gì cũng thua nên tính trở mặt, bày ra vẻ ngó lơ Thành Nam mà quay sang tiếp chuyện với Khánh Linh.

– Linh! Em ăn có hợp khẩu vị không?

– Ngon lắm ạ!

– Quán cơm này nhiều món mà sạch sẽ, mai anh dẫn em đi ăn, tha hồ chọn em đồ mình thích!

– Có gần công ty không hả anh?

– Không xa lắm!

– Vậy được! Trưa mai anh nhớ đưa em đi đấy!

– Nhất trí!

Từ hôm Khánh Linh nói rõ chuyện tình cảm của hai người không thể tiến tới thì trợ lý Từ cũng rất tôn trọng cô và thật lòng coi cô như em, như bạn bè thân thiết. Có điều để trêu chọc Thành Nam thì trợ lý Từ cứ mặc nhiên nói hết vấn đề ăn uống thì chuyển sang hẹn hò đi chơi.

– Khánh Linh! Anh kiếm được hai vé xem phim! Tối anh đón em đi xem nhé! Phim bom tấn mà em thích đấy!

– Thật ạ?

– Ừ! Đằng nào cũng trong thời gian nghỉ ngơi cho tay khỏi hẳn thì đi xả stress nhỉ?

– Ok anh! Vậy tối anh qua đón em nhé!

– Anh sẽ đến sớm!

– Em cảm ơn anh!

– Em ăn hết phần cơm này là lời cảm ơn hữu hiệu nhất!

– Hihi…

Thành Nam cảm thấy phiền khi ngồi nghe mấy chuyện hẹn hò nhảm nhí, tầm phào này nên cầm hộp cơm của mình đứng dậy.

– Hai người ăn nhanh lên còn làm việc!

– Ơ…Hay…Làm gì cũng phải cho nhân viên bọn em nghỉ ngơi chứ Sếp!

– Ngồi buôn chuyện thế kia thì ăn bao giờ mới xong?

– Bọn em buôn gì thì cứ đúng giờ vào làm là được. Mà sao nay Sếp khó tính thế nhở?

– Tôi khó hồi nào! Tôi đang nhắc nhở hai người đó! Mà lần sau nói chuyện hẹn hò thì đi chỗ khác. Phiền phức!

Thành Nam nói xong liền đi thẳng ra bên ngoài thì trợ lý Từ và Khánh Linh nhìn nhau ôm bụng cười.

– Xem ra Sếp của em trở thành ông già khó tính rồi!

– Vâng. Từ ngày ly hôn chị Oanh thì anh ấy dị ứng với mấy chuyện tình yêu nam nữ như này thì phải! Anh không biết chứ ở nhà mỗi lần nghe bà nội nhắc chuyện cưới vợ thì anh ấy không dám sừng cồ nhưng chối đây đẩy ngay lập tức, viện đủ lí do để trốn tránh.

– Công việc căng thẳng trêu đùa một chút cho vui chứ nói tới vấn đề của anh ấy thì ai rơi vào cũng khó mà chấp nhận được!

– Vâng. Bởi vậy nên bà nội cũng không có ép anh ấy quá! Có thi thoảng giục cũng là vì bà mong mỏi có một đứa chắt để ẵm bồng thôi!

Điều này là đương nhiên rồi, một gia đình có nhiều tài sản như nhà Thành Nam nhất định phải có con để nối dõi, thừa hưởng rồi. chỉ là anh vừa trải qua cú sốc hôn nhân thì làm sao có thể tiếp nhận một mối lương duyên mới chứ.

– Đúng vậy! Bà Loan tuổi cũng nhiều rồi! Thứ mà bà mong mỏi nhất cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

– Vâng. Em cũng rất đồng cảm nhưng không biết giúp bà như nào!

– Mà thôi, em ăn cho no bụng đi! Muốn giúp anh ấy thì trước tiên bản thân mình cũng phải khoẻ mạnh đã!

– Anh nhìn ra em có nguyện vọng gì à?

– Anh có tài lẻ đoán tướng số đấy!

– Vậy sao?

– Ừ. Nhất là đối với phái nữ!

– Em chịu anh luôn đấy!

– Muốn anh đoán xem số phận thế nào thì tối nay đi xem phim cùng anh!

– Được! Tối nay em cũng muốn đi xả stress!

– Ha ha…

Buổi chiều Khánh Linh tan làm sớm còn Thành Nam thì mãi muộn mới về. Vừa bước vào trong nhà đã thấy Khánh Linh váy áo chỉnh tề ngồi chờ trợ lý Từ ở phòng khách thì Thành Nam dừng bước hỏi:

– Ăn tối chưa mà đã đi thế?

– Lát em ăn cùng anh ấy ạ!

– Chưa ăn tối mà giờ này cậu ta còn chưa tới đón? Hẹn hò kiểu gì thế?

– Anh ấy sắp tới rồi, với em cũng chưa đói!

– Chưa đói nhưng phải uống tђยốς đúng giờ chứ!

– Vâng. Em mang tђยốς theo rồi! Anh mau vào ăn cơm đi, không có bà và cô Luận đang chờ!

Vừa nói tới đây thì nghe có tiếng động cơ xe ô tô đi vào, đoán là trợ lý Từ nên Khánh Linh vội chào Thành Nam rồi đi ra ngoài, sợ rằng ngồi thêm lúc nữa thì trợ lý Từ còn bị mắng oan.

Khánh Linh đi rồi Thành Nam mới gõ vào đầu mình mấy cái, không hiểu sao dạo này anh cứ như kiểu ông già quản con gáι mới lớn vậy. Khánh Linh cũng hai mấy rồi, đi đâu là quyền của cô ấy, mắc mớ gì anh phải quan tâm rồi ʇ⚡︎ự chuốc bực vào người. Mà có cậu ta đi theo rồi còn không yên tâm cái gì chứ. Thành Nam ơi! Mày bớt lo chuyện bao đồng đi!

– Thành Nam? Thành Nam?

– Dạ… Con đây bà!

– Về rồi thì vào ăn cơm đi!

– Vâng. Con vào đây ạ!

Thành Nam đi vào phòng ăn thì cô Luận nhanh tay lấy bát cơm đưa cho anh:

– Ăn đi cháu! Mấy món này là bé Linh nó đạo diễn cả đấy!

– Linh lại vào bếp ạ?

– Con bé nó ngồi yên không chịu. Nhưng cháu yên tâm, nó chỉ đứng bên cạnh hướng dẫn cho chị giúp việc làm thôi! Cháu ăn nhiều đi!

– Vâng. Bà với cô cũng ăn đi ạ!

Bà Loan nãy giờ vẫn ngồi im chưa lên tiếng nhưng khi thấy cháu trai gắp liên tục mấy món đó thì bà mới hắng giọng hỏi:

– Sao? Ngon không con?

– Dạ. Ăn được bà ạ!

– Ăn được thôi à?

– Dạ. So sánh được với nhà hang ba sao đó bà!

– Cháu có vẻ ᵭάпҺ giá khắt khe nhỉ? Chứ bà là ᵭάпҺ giá năm sao đấy! Cô Luận! Cô thấy bà lão này nói đúng không?

– Vâng. Con cũng ᵭάпҺ giá năm sao bà ạ!

Chẳng phải là do Khánh Linh được hai người yêu mến hay sao nên bất cứ cô làm gì thì cả hai người đều nhất trí ủng hộ. Từ trước tới nay cô nấu gì bà cũng khen ngon, làm gì bà cũng ưng cái bụng, huống hồ giờ còn nhận cô làm cháu gáι nữa thì ᵭάпҺ giá năm sao là đúng rồi.

– Vâng. Vậy con cũng ᵭάпҺ giá lại. Chấm năm sao luôn được không bà?

– Vậy mới phải chứ!

– Đấy! Con ᵭάпҺ giá năm sao rồi thì bà ăn nhiều đi! Ăn nhiều thì con mới yên tâm được!

– Cha bố anh! Bà già này còn khoẻ lắm! Gì chứ giờ có mấy đứa chắt bà cũng bế được!

Nói tới vấn đề này ʇ⚡︎ự nhiên không khí trầm hẳn đi, bà Loan nhận ra mình vừa lỡ lời nên tính nói gì đó cho qua đi nhưng không ngờ Thành Nam bữa nay lại không trốn tránh nữa.

– Bà! Có phải bà chỉ cần có chắt để ẵm bồng thôi đúng không?

– Con nói sao?

– Nếu bà không bắt con lấy vợ thì con hứa sẽ mang chắt về cho bà!

– …!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất