Người Không Thể Với Tới – Chương 19

Vũ Linh 374

Tác giả: Hạ Long

Vì lười lên phòng của Thành Nam lấy chăn, Khánh Linh chỉ đành lấy tạm cái khăn mỏng để đắp, nhưng giữa tiết trời tháng chín thì sao có thể chịu nổi. Thế là vì cái lười mà cả đêm phải nằm co ro dẫn đến nhiễm lạnh là điều không tránh khỏi.

Ngồi ăn sáng chốc chốc Linh lại hắt xì khiến bà Loan không lo lắng không được.

– Sao thế Linh? Cháu không khỏe à?
– Dạ. Cháu không sao bà ạ! Chắc thời tiết buổi sáng hơi lạnh nên cháu khó chịu mũi thôi bà!
– Vào Thu rồi nên cũng cần để ý sức khỏe nhiều hơn.
– Vâng.
– Cả Thành Nam nữa! Cháu cũng đừng có cậy sức trẻ thanh niên!
– Vâng. Con nhớ rồi!
– Hai đứa ăn tiếp đi! Bà no bụng rồi! Bà ra ngoài đây!
– Vâng. Bà đi cẩn thận ạ!

Bà Loan và cô Luận rời khỏi phòng ăn sau đó. Còn lại hai người, bấy giờ Thành Nam mới nói chuyện với Linh.

– Nếu người không khỏe thì nghỉ một hôm đi!
– Em không sao!
– Đêm qua lười biếng không mang chăn xuống nên mới nhiễm lạnh phải không?
– Nhà nhiều chăn, em có kiếm chăn khác đắp rồi! Anh đừng có đoán mò nữa! Thôi, em ăn no rồi! Em xin phép đi làm trước đây!

Khánh Linh trốn tránh cuộc nói chuyện nên lấy cớ ăn no rồi đi làm trước. Thành Nam thấy vậy cũng chỉ ậm ừ, anh vẫn ngồi lại ăn cho xong phần của mình rồi mới đi làm thì vừa ra tới ngoài cửa liền bị bà Loan kêu lại mắng vốn.

– Con đấy! Lần sau mà còn uống lấy được như hôm qua thì đừng trách bà nhé!
– Con hứa với bà là lần sau con không dám nữa! Con nói thật đó!
– Từ nay nhớ về sớm ăn cơm với bà đấy! Công việc thì làm cả đời nên đừng có làm kiểu bán ๓.ạ.ภ .ﻮ như vừa rồi nghe chưa? Với chuyện đào tạo bé Linh cũng vừa vừa, phải phải thôi, chứ sức con gáι về lâu về dài chịu sao nổi!
– Vâng. Con hiểu rồi! Con sẽ cân nhắc việc của Linh!
– Con bé nó ngoan ngoãn lại thông minh, hiểu chuyện, dạy từ từ khắc sẽ giỏi thôi!
– Vâng ạ! Con sẽ làm theo lời của bà. Bà ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Con xin phép đi làm đây ạ!

Bà Loan gật đầu nhìn theo bóng dáng Thành Nam lên xe. Xem ra để bù đắp trái tιм bị thương kia cũng phải mất rất nhiều thời gian… Không biết sức già này có đợi được đến ngày bế chắt nội không nữa…

– Bà lại đang lo cho cậu Nam sao ạ?
– Nó cứ thế này cô bảo thân già này có lo lắng không?
– Bà cứ bình tĩnh đã. Chuyện gì thì cũng cần phải có thời gian để làm lắng xuống. Huống hồ vết thương cô ta gây ra cho cậu Nam lớn thế!

Cũng đành chờ thôi chứ biết sao bây giờ. Bà Loan thở dài, đi lại vào trong phòng khách ngồi xuống.

– Cô xem tình hình con bé Oanh còn cho người theo dõi thằng Nam không?
– Mấy nay thấy bên cô ta im lắm bà ạ!
– Cô cứ phải cho người theo sát vào. Tôi không muốn chuyện không hay xảy ra với thằng Nam và bé Linh. Hai đứa nó giờ bận tối mặt vào hai dự án lớn sợ không có thời gian để ý những việc khác.
– Bà đừng lo! Con vẫn cho người theo sát cô ta!
– Ừ. Mà xem bảo người làm mua nhiều đồ bổ về nấu cho hai đứa nó ăn chứ tôi thấy cả hai hốc hác quá!
– Vâng! Con cho người làm ngay ạ!

Cô Luận đi chỉ đạo người giúp việc nấu nướng. Bà Loan ngồi chán trong nhà thì lại ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Nghĩ bụng giờ mà có đứa chắt bế bồng có phải vui không. Cái thân già này không biết còn phải chờ bao lâu đây…

Không phải bà Loan không có kế sách giúp thằng cháu có con nhưng lại chỉ sợ thiệt thòi cho con gáι người ta. Nói gì thì nói trẻ con phải là kết ϮιпҺ của tình yêu mới tốt… Bà Loan hết thở dài lại nhìn trời, nhìn đất than thở:

“Đúng là nhà giàu cũng khóc mà!”

Tại công ty.

– Khánh Linh! Hôm nay tôi có cuộc hẹn nào quan trọng không?

Vừa bước vào phòng làm việc, Thành Nam đã lên tiếng hỏi Linh về lịch làm việc trong ngày của mình. Điều mà mọi khi anh không bao giờ hỏi. Nhưng Linh vẫn thái độ như cũ. Rất chuyên nghiệp đáp lời anh.

– Em đã gửi lịch trình qua Mail cho Sếp năm phút trước rồi đó ạ!
– À… Vậy chắc lúc đó tôi đang lái xe.
– Dạ. Thế Sếp có cần em thông báo lại lần nữa không ạ?
– Không cần đâu!

Khánh Linh nghe vậy thì không nói gì nữa mà ngồi xuống làm việc tiếp. Tới gần giờ trưa có lịch tiếp khách, Linh chuẩn bị đứng dậy qua gọi trợ lý Từ thì bất ngờ Thành Nam nói với cô.

– Trưa nay và buổi tối em cùng với trợ lý Từ đi tiếp khách hàng giúp tôi!
– Sếp… Sếp không đi cùng ạ?
– Mấy chỗ này tôi không nhất thiết phải đi!
– À… Vâng!

Biết rõ vai trò công việc của mình nên Khánh Linh không có ý kiến cũng như hỏi thêm gì quá phận. Chỉ là lúc cô chuẩn bị ҳάch túi đi ra ngoài thì Thành Nam lại lên tiếng dặn dò.

– Tôi vừa báo trưởng phòng Tô đi cùng hai người. Cần uống ɾượu thì để cho hai người đàn ông uống thôi!
– Vâng. Em biết rồi!

Khánh Linh sau đó đi xuống sảnh công ty cùng trợ lý Từ và trưởng phòng Tô đến nơi hẹn với khách hàng. Cứ tưởng bên kia cũng có nhân viên nữ giống mình, ai dè toàn là nam giới.

Vào bữa tiệc ai nấy đều hồ hởi chào hỏi nhiệt tình thì Khánh Linh đã mường tượng ra cảnh chúc ɾượu la đà rồi.

Bản thân cũng tránh không khỏi nắng, mặc dù đã khéo léo từ chối xong cô vẫn bị bên đối tác chúc liên tục.

Khả năng uống ɾượu của Khánh Linh cũng được gọi là ổn nhưng vì bữa sáng nay cô ăn rất ít nên mới đi được nửa chừng cô đã thấy váng đầu rồi.

Trợ lý Từ cũng bị bên kia vây quanh chúc tụng không dứt ra được mà quan tâm Khánh Linh. Cứ mỗi lần định lên tiếng đỡ cho cô thì trợ lý Từ lại bị người của bên đối tác lái đi, cộng thêm việc trưởng phòng Tô cổ vũ thêm, thế là Khánh Linh chỉ có thể chống đỡ một mình cho đến lúc cô không thể uống được nữa đành xin thôi thì bên kia mới dừng lại.

Bữa tiệc kết thúc, mấy đối tác ngà ngà thì bên Khánh Linh cũng mặt mày đỏ gay gắt. Về tới văn phòng Khánh Linh chỉ muốn ngủ một giấc nhưng thấy Thành Nam còn ngồi nghiêm nghị bên kia thì ý nghĩ trốn việc chỉ có thể để trong đầu.

Bước vào chỗ ngồi của mình, Khánh Linh mở máy tính lên làm tiếp công việc còn dang dở khi trước nhưng khổ nỗi cứ bấm được vài dòng thì lại ngưng trệ vì hai con mắt bảo nhau Ьιểu tìпh.

Mọi ngày không có ɾượu Khánh Linh có thể làm thông trưa, thông tối nhưng cứ mỗi lần có chút men là mắt cô cứ díu lại. Đang cơn lơ mơ thì bỗng nghe có tiếng của Thành Nam gọi to.

– Khánh Linh!
– À… Vâng…
– Em đem đồ này về cho bà đi! Nếu bà muốn em ở nhà thì không cần đến công ty nữa.
– Sao ạ?
– Tôi có mua tђยốς cho bà, sợ tối mang về lại muộn nên em cầm về trước đi!
– Vâng.

Khánh Linh đi lại chỗ Thành Nam lấy đồ đem về mà còn cố ngáp mấy cái. Cũng may là anh đang dán mắt vào máy tính chứ không lại xấu hổ ૮.ɦ.ế.ƭ mất.

Về tới nhà Khánh Linh chỉ muốn lao ngay vào chiếc giường êm ái ngủ một giấc nên khi đưa tђยốς cho bà Loan thì cô cũng làm nũng với bà luôn.

– Bà ơi! Bữa nay cháu hơi mệt, bà cho phép cháu ngủ nướng một chút bà nhé!
– Toàn hơi ɾượu thế kia, lại mới đi tiếp khách về hả?
– Vâng ạ!
– Được rồi! Mau vào phòng ngủ đi!
– Hi hi. Cháu cảm ơn bà ạ! Yêu bà quá! Chụt… chụt…

Bà Loan vì hành động thân thiện, đáng yêu này của Linh thì càng quý cô hơn. Tự nhiên lại muốn trách cháu trai của mình vài câu nên ngay lập tức gọi điện cho Thành Nam.

Sau vài hồi chuông chờ đợi thì đầu bên kia cũng bắt máy.

– Con nghe ạ!
– Con đi tiếp khách cùng mà sao để con bé Linh nó uống nhiều thế! Đã vậy có mỗi hộp tђยốς còn bắt con bé mang về nữa. Để tối đem về cho bà cũng được mà phải ħàɲħ ħạ con bé!
– Cô ấy đâu rồi ạ?
– Bà bảo nó đi nghỉ rồi! Chiều nay nó không đến công ty đâu!
– Ơ… Nhân viên của con mà bà lại làm thế là sao?
– Sao với trăng gì! Bà già này báo nghỉ là nghỉ!

Thành Nam thở dài vì bà nội dạo này chiều cô thư ký của mình quá! Nhưng vì không muốn bà mất vui nên anh chỉ nói đùa.

– Bà không để uy cho con gì cả!
– Uy với người ngoài được rồi!
– Cô ấy cũng là người ngoài mà bà!
– Không! Con bé từ nay là cháu gáι của bà! Ai ЬắϮ пα̣t nó thì cứ liệu hồn!
– Vâng. Là cháu gáι của bà ạ!
– Ngoan thế bà mới yêu chứ! Thôi, con làm việc đi rồi tối về sớm ăn cơm đấy!
– Vâng ạ!

Thành Nam tắt máy. Anh lại tiếp tục làm việc thì lúc sau nghe có tiếng gõ cửa.

– Vào đi!

Là Thanh Nga đến xin ký duyệt tài liệu. Cô ta sau lần bị Nam thẳng tay trách phạt thì cũng im hơi lặng tiếng không dám ho he. Hôm nay đến gặp anh cũng rất mực lễ phép, quy củ.

– Em chào Sếp! Em gửi tài liệu, Sếp kiểm tra rồi cho em chữ ký ạ!
– Để đó lát tôi ký! À… Mà tối nay cô không bận gì thì đi tiếp khách thay cô Linh đi!
– Sao ạ?
– Cô Linh bận đi làm việc khác nên tối nay cô cùng trợ lý Từ và trưởng phòng Tô đi tiếp khách đi!
– Dạ. Được ạ!

Thanh Nga thích trợ lý Từ nên khi được chỉ thị đi tiếp khách cùng anh ấy thì vui lắm. Cả buổi chiều chỉ bận lo nghĩ xem tối nay mặc như nào để gây thêm chú ý với người ta.

Buổi chiều mau qua, đã đến giờ đi tiếp đối tác khác. Dù hơi ɾượu của buổi trưa vẫn còn đọng lại nhưng vì công việc trợ lý Từ vẫn nghiêm chỉnh chấp hành.

Qua phòng của Thành Nam gõ cửa nhưng khi vào trong lại không thấy Khánh Linh đâu thì sốt sắng hỏi Nam.

– Sếp ơi? Khánh Linh lại đi đâu rồi ạ?
– Trưa nay mấy cô cậu đi kiểu gì mà để cho cô Linh uống nhiều thế?
– Ờ … Thì tại bên kia họ nhiệt tình quá nên bọn em cũng không từ chối được!
– Cậu không từ chối được chẳng lẽ lại cứ để cho người trong lòng mình muốn uống bao nhiêu thì uống à? Cậu vậy mà cũng nói thích người ta sao?
– Ơ… Em…

Trợ lý Từ nghe vậy thì định lấy máy gọi qua cho Linh hỏi thăm nhưng đã bị Thành Nam ngăn cản lại.

– Giờ cậu gọi không được đâu. Bà nội tôi bảo cô ấy vẫn còn ngủ say sưa lắm!
– Thế giờ em cùng trưởng phòng Tô đi cũng được!
– Tôi đã bố trí thêm cô Nga đi đỡ cho hai người rồi! Mau đi đi cho kịp giờ!
– Vâng.

Thành Nam sắp xếp công việc xong thì cũng về nhà. Bà Loan thấy cháu trai nay giữ lời hứa về sớm thì vui lắm. Kêu người làm mau chóng dọn đồ ăn lên để cả nhà cùng dùng bữa.

Khánh Linh lúc này cũng được cô Luận gọi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ thấy trời tối om thì bấy giờ mới hốt hoảng tìm điện thoại.

– Trời ơi! Đã quá giờ đi tiếp khách rồi! Ch.ết rồi!

Thấy Khánh Linh miệng lẩm bẩm rồi vội vàng đi kiếm quần áo để thay thì cô Luận liền kéo tay lại.

– Cháu làm gì mà cuống lên thế Linh?
– Cháu… Cháu muộn giờ đi tiếp đối tác rồi! Quả này anh Nam mắng cháu ૮.ɦ.ế.ƭ!
– Cậu Nam về nhà được một lúc rồi!
– Sao ạ?
– Bà với cậu Nam đang ở trong phòng ăn kìa! Cháu nhanh qua đó đi!

Khánh Linh nghe cô Luận nói Nam về được một lúc rồi thì không dám chậm trễ. Phóng như tên đến phòng ăn thì chẳng ai như Nam, nhìn thấy cô đầu bù tóc rối cũng không thèm có phản ứng gì làm Linh càng rối như gà mắc tóc…

– Anh… Anh về rồi ạ?
– Ừ!
– Em xin lỗi! Em ngủ quên mất! Chắc giờ này anh Từ với trưởng phòng Tô cũng đi lâu rồi!
– Ừ.
– Anh… Anh không phạt em chứ?
– Chắc chắn phải phạt nhưng là ở công ty! Còn giờ là ở nhà lại vào bữa ăn nên không nói chuyện công việc!
– À… Vâng.
– Vâng. Thì ngồi xuống ăn đi! Định để bà nội đợi tới đói bụng hả?
– Vâng…

Bà Loan nghe cháu trai chỉnh Khánh Linh thì chỉ tủm tỉm cười chứ không lên tiếng bênh vực như lúc chiều nữa. Cô Luận ngồi bên cạnh cũng vậy. Hai người lớn lại được dịp thầm thì to nhỏ, mặc cho hai người trẻ gượng gạo ngồi ăn…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất