Người Không Thể Với Tới – Chương 17

Vũ Linh 390

Tác giả: Hạ Long

Thành Nam không được may mắn trong hôn nhân. Anh bị chính người vợ mấy năm gắn bó của mình lừa gạt, phản bội nhưng đổi lại công việc của anh lại rất suôn sẻ. Cũng coi như ông trời bù đắp cho anh phần nào.

Lần nữa bên Thành Nam lại trúng thầu. Dự án Hoa Sen đã chính thức thuộc về công ty của anh. Công lớn lần này đều là do trợ lý Từ đắc lực và cô thư ký thông minh Khánh Linh của anh làm lên.

Như đã hứa, giành được gói thầu tiếp theo thì Khánh Linh được bổ nhiệm làm nhân viên chính thức. Quyết định đã được Thành Nam ký ngay sau đó hai ngày.

Thanh Nga vốn có tính ganh ghét, ăn thua. Cô ta không ghi nhận sự cố gắng cũng như khả năng làm được việc của Khánh Linh mà cố tình
nói cô đi cửa sau.

Gặp đồng nghiệp nào cũng rỉ tai nói xấu. Đến gặp mấy chị lao công cũng đứng lại buôn, hòng để cả công ty hiểu lầm Khánh Linh là con người tệ bạc.

– Mấy chị biết không? Hai vợ chồng Sếp ra nông nỗi này là do một tay con hồ ly ϮιпҺ kia làm! Nó mê hoặc Sếp để người ta bỏ nhau đấy các chị!
– Thời nay sợ nhất là con giáp thứ 13 các chị em nhỉ?
– Vâng! Đúng là loại mất nết, chuyên đi phá hoại tình cảm gia đình người khác!
– Các cô nói ai đấy?
– Ơ…Dạ…

Dáng vẻ nói xấu người rất hùng hồn nhưng khi nghe giọng hỏi đầy uy lực phát ra từ phía sau thì mặt cô nào cô đó căng thẳng đến luống cuống.

– Sếp … Sếp ạ…

Mấy chị lao công nhìn thấy Thành Nam thì không phút chậm trễ, giải tán ngay lập tức. Thanh Nga thấy tình thế không có lợi cho mình cũng định lấy cớ chuồn đi nhưng rất tiếc lần này Thành Nam không bỏ qua.

– Tôi thấy hình như cô rất rảnh thì phải. Cô còn ít việc để làm đúng không?
– À… Dạ… không. Em đang rất bận ạ! Em… Em đi lấy tài liệu ngay đây Sếp!
– Cô đứng lại!

Nghe cái giọng lạnh ʇ⚡︎ựa như băng của Thành Nam khiến Thanh Nga không rét mà run. Cô ta hít thật sâu mới dám quay người lại lí nhí thưa gửi.

– Vâng… Sếp có gì chỉ thị ạ?
– Cô có biết nói xấu, xỉ ทɦụ☪ đồng nghiệp trong công ty là điều cấm không?
– Em…
– Cô cũng to gan thật! Dám đem chuyện gia đình tôi đi nói khắp nơi nữa!
– Em… Em không có …Em…
– Tôi và chị họ cô đến mức phải ly hôn cô còn không rõ lí do sao? Vậy mà cô còn dám đi rêu rao khắp nơi, lấy cớ nói xấu người khác nữa thì cô cũng to gan quá rồi! Có phải cô cho rằng tôi không dám đuổi việc cô không?
– Em… Em xin lỗi! Em không cố ý ạ!

Bị bắt ngay tại trận nên Thanh Nga chỉ còn biết cúi đầu xin lỗi nhưng có vẻ Thành Nam nhất quyết không muốn cho xuôi chuyện.

– Tôi là người công tư ρhâп minh. Chuyện tôi để cô ở lại công ty làm là vì cô không liên quan gì đến chuyện chia tay của vợ chồng tôi trước đó nhưng lần này cô đã đi quá giới hạn rồi!
– Em xin lỗi!
– Tôi không cần lời xin lỗi vô bổ! Nói! Cô muốn ám chỉ ai là người thứ ba xen vào chuyện vợ chồng chúng tôi ly hôn? Cô nói ai mê hoặc tôi?
– Em…
– Không nói rõ tôi sẽ đuổi việc cô ngay lập tức!
– Em…
– Nói!

Tiếng quát không lớn nhưng lại rất nghiêm túc khiến cho Thanh Nga không dám quanh co nữa mà vội vàng nói ra cái tên cô ta muốn xỉ ทɦụ☪ trước đó.

– Là Khánh Linh!
– Cô ấy gây thù chuốc oán với cô sao?
– Dạ… không…
– Cô ghen tị vì cô ấy giỏi giang hơn cô?
– Em… Em xin lỗi…
– Nếu ai phạm sai lầm mà cũng xin lỗi thì còn đặt ra quy tắc, quy định làm gì? Còn cần đến pháp luật làm gì?
– Em…
– Cô có biết công ty nghiêm cấm điều gì nhất không?
– Em biết…
– Biết mà vẫn phạm phải thì xứng đáng bị phạt gì cô còn nhớ chứ?

Trừ lương hai tháng, một năm không thưởng và còn bị cách chức một bậc nếu là cάп bộ. Điều này đã được nêu rõ trong quy chế của công ty nếu nhân viên nào phạm phải lỗi xỉ ทɦụ☪, vu oan, hãm hại đồng nghiệp. Đã thuộc nằm lòng, vậy mà hôm nay Thanh Nga lại phạm phải điều cấm ấy. Có điều cô ta vẫn cố chấp, vớt vát sự ưu ái ở Thành Nam dành cho mình.

– Anh rể… Anh nhẫn tâm trách phạt em thật sao? Em chỉ là…
– Cô Nga! Đề nghị cô xưng hô đúng vai vế của mình ở nơi làm việc. Với tôi nhắc cho cô nhớ. Giữa tôi và chị họ cô đã chấm hết rồi nên chúng ta cũng không có quαп Һệ họ hàng gì cả!
– Sếp… Em biết em sai rồi! Em xin Sếp giơ cao ᵭάпҺ khẽ. Em xin nhận cảnh cáo nhưng đừng phạt em hạ chức được không?

Thanh Nga thức thời, vội vàng xuống giọng van xin Thành Nam nhưng anh vốn công tư ρhâп minh, không ρhâп biệt người quen thân mà nể nang.

– Lúc cô rảnh miệng đi nói xấu người khác thì nên suy nghĩ đến kết cục này! Tôi không chèn ép, ЬắϮ пα̣t cô mà chỉ đang thực hiện đúng nội quy của công ty! Vậy nên cô cũng nên có trách nhiệm với những việc mình gây ra!
– Sếp…

Thành Nam mặc kệ cô ta gào miệng phía sau van xin nhưng anh vẫn quyết định xử phạt thật nghiêm để người khác noi gương.

Đến phòng làm việc, thấy Khánh Linh chăm chỉ như con ong càng khiến hành động ra mặt bảo vệ cho nhân viên ưu tú của mình là đúng đắn. Thành Nam nhắn tin gửi cho trợ lý Từ yêu cầu xử phạt thật nghiêm đối với Thanh Nga.

Đương nhiên trợ lý Từ biết người trong lòng của mình bị ức hϊếp như vậy thì cũng rất nhanh phối hợp.

Thanh Nga sau đó liền có quyết định bị giáng chức xuống làm phó phòng, không lương hai tháng và phạt một năm không có thưởng. Điều này đối với cô ta không khác gì cú vả mặt đau đớn. Xấu hổ không để đâu cho hết nhưng cái khiến cô ta mất nhiều hơn đó là sự tín nhiệm của đồng bọn, bè phái. Vì thế mà nỗi oán hận với Linh càng tăng hơn.

Khánh Linh trước thông tin của Thanh Nga bị hạ chức thì cũng chỉ thở dài, có điều cô cũng lo lắng cho bản thân sau này.

– Em làm gì mà thở dài suốt thế? Tôi ngồi bên này cũng nghe tiếng ai oán đấy!
– Em có làm gì đâu!
– Có chuyện gì cứ nói! Chứ ngồi ngây ra đó thì giải quyết được gì!

Nghe Thành Nam nói thế thì Linh cũng không định ngồi thở ngắn than dài một mình nữa mà nói luôn vấn đề mình đang nghĩ.

– Em rất cảm ơn Sếp và anh Từ đã lấy công bằng cho em nhưng Sếp có nghĩ phạt chị ta nặng thế thì sau này em còn khó sống hơn không?
– Em mà cũng sợ mấy việc đó sao?
– Em chỉ là không muốn phiền phức thôi!
– Ngốc thế! Không biết dựa vào cái dù là tôi à?
– Ơ…

Không dám nhận hiểu biết con người trước mặt này nhưng cái cô nhận rõ ràng nhất là sự công tư ρhâп minh không kể thân quen của anh. Ấy vậy mà không ngờ lại nghe anh thản nhiên thốt ra mấy lời như vậy… Hay… Hay từ ngày ly hôn với vợ đã thay ɱ.á.-ύ rồi…

– Sếp… Sếp vừa nói gì ạ?
– Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở ưu ái cho em mà em không nhận ra à?
– Em không nghe nhầm chứ?
– Tôi công tư ρhâп minh với người hiểu biết, còn thành phần vô duyên, vô cớ thì cần nghiêm khắc!
– À… Thì ra Sếp cũng có mặt này!
– Nói năng cho đàng hoàng!
– Thì em vẫn đàng hoàng mà nhưng em cảm ơn Sếp trước nhé! Em sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi sử dụng đặc quyền này!
– Làm việc cho tốt thì thoải mái sử dụng đặc quyền nhưng lợi dụng sai mục đích thì liệu hồn với tôi đấy!
– Hihi… Em biết rồi!
– À… Mấy nay về muộn bà rất lo cho em. Nay sắp xếp công việc về sớm nói chuyện với bà đi!
– Nhưng tối nay còn có tiệc xã giao với bên Hoa Sen nữa!
– Tôi đi cùng với cậu Từ được rồi! Em không cần đi đâu!
– Vâng. Vậy hai anh nhớ uống ít thôi nhé!

Trước lời căn dặn như người thân này của Khánh Linh thì Thành Nam chỉ gật đầu rồi lại cắm cúi vào máy tính cho đến gần thời gian đi gặp đối tác thì anh mới đứng dậy.

Trợ lý Từ lúc này cũng chuẩn bị xong liền hí hửng mở cửa phòng làm việc của Nam đi vào nhưng không thấy Khánh Linh có ở đây thì vội vàng hỏi :

– Ơ… Sếp ơi! Gần đến giờ đi mà Linh lại đi đâu rồi?
– Cô ấy về nhà rồi!
– Chẳng phải là lát nữa có tiệc ngoại giao với bên Hoa Sen, sao lại về ạ?
– Tôi với cậu đi tiếp họ được rồi! Hôm khác hai người hẹn hò riêng!
– Em… Em có hẹn hò gì đâu! Là em không thấy cô ấy thì hỏi thôi!
– Mấy nay bà nội tôi không được khỏe, để cô ấy về sớm chuyện trò với bà. Hôm khác tôi sẽ tạo điều kiện cho hai người!

Trợ lý Từ nghe Nam nói bà Loan không được khỏe thì cũng thật lòng hỏi thăm.

– Bà không sao chứ ạ?
– Trái gió trở trời là đau mình mẩy. Bệnh tuổi già khó cưỡng!
– Vâng. Em hiểu!
– Với bà tôi quý Linh, lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô ấy. Cả ngày mà không gặp được hai lần là nhớ với lo lắng.
– Thế Sếp cứ tạo điều kiện cho Linh về sớm với bà là ổn thôi!
– Cậu lại sợ tôi ЬắϮ пα̣t người ta đấy à? Tôi đâu có giống ông Sếp khó tính bắt nhân viên làm việc quá giờ chứ!
– Em đâu có ý đó! Là em chỉ nhờ Sếp cân nhắc chút thôi!
– Cậu cũng biết thương hoa tiếc Ngọc nhỉ?
– Chuyện! Em chỉ sợ người trong lòng em vất vả thôi!
– Được rồi! Mau xuống lấy xe đi! Sắp muộn giờ rồi đây này!
– À…Vâng…Vâng…

Hai người đàn ông sau đó đi tiếp đối tác, còn Khánh Linh thì bận bịu chăm sóc bà Loan.

Thực ra bà Loan rất khỏe mạnh, chỉ là vì muốn Khánh Linh có thời gian chăm sóc, bầu bạn mà bà Loan cứ vài bữa lại nói đau chỗ này, yếu chỗ kia để ăn vạ cô.

Mặc dù đang được sự chăm sóc nhiệt tình của Khánh Linh nhưng bà Loan vẫn nhăn nhó kêu đau.

– Ây za… Bà đau quá Linh ơi!
– Bà đau ở đâu ạ?
– Đây! Chỗ này này…
– Lạ nhỉ? Cháu kiểm tra kỹ lắm rồi! Sao lại đau hơn hôm trước nhỉ?
– Cháu nói vậy là sao? Hay ý cháu bảo bà già này cố tình ăn vạ?
– Ơ… Không … không ạ… Cháu không có ý đó!
– Hai đứa giờ bận mải công ty làm gì có thời gian để ý đến bà già này đâu. Tối ngày chỉ biết có công việc. Sắp quên luôn cái bà lão ăn hại này rồi!

Khánh Linh nghe bà Loan trách cứ mình với Thành Nam thì bật cười. Hoá ra là bà đang làm nũng cô. Nhưng bà mắng vốn thế này cũng phải thôi bởi dạo này hai đứa đi về muộn suốt mà. Trúng thầu liên tục hai dự án lớn thì lượng công việc là gấp đôi. Mà cái nào cũng rất quan trọng, lơ là một chút là đổ sông, đổ biển hết.

– Vâng. Là cháu sai rồi. Từ mai cháu sẽ về sớm với bà ạ!
– Mà cái thằng ranh kia nữa. Từ ngày ly hôn vợ là cũng đi tối ngày. Hôm nào cũng khuya muộn mới về. Bà nói mãi mà nó cứ ậm ừ để đó. Không biết chú ý tới bản thân gì hết.
– Vâng. Cháu sẽ nhắc nhở anh ấy ạ!
– Ừ. Hai anh em nhớ bảo ban nhau đi! Chứ làm như thế là bán ๓.ạ.ภ .ﻮ đấy!
– Vâng ạ! Bà ơi… Cháu xoa Ϧóþ như này bà có dễ chịu hơn không?

Nghe Linh hứa hẹn thì bà Loan mới thôi làm mình làm mẩy, mấy chỗ đau cũng ʇ⚡︎ự nhiên dịu đi nhiều…

– Ừ… Bà thấy cũng đỡ rồi!
– Đêm nay cháu ngủ với bà nhé!
– Không phải tranh thủ làm việc khuya nữa à?
– Dạ. Mai cháu làm cũng được! Mấy hôm rồi không được rúc tí bà. Cháu thấy nhớ lắm!
– Cha bố cô!
– Cháu đi tắm xong cháu sang với bà nhé!
– Ừ. Nhanh nhanh lên đấy!
– Vâng ạ!

Khánh Linh trở về phòng đi tắm xong định sang với bà Loan thì vừa lúc có điện thoại của Thành Nam.

– Vâng. Em nghe đây!
– Bà thế nào rồi? Tối nay có ăn được không?
– Sếp yên tâm! Bà ăn hẳn bát cơm đầy ạ!
– Ở nhà cần gì nghiêm túc vậy? Lúc cần nghiêm thì không nghiêm!
– Anh lại lấy lí do mắng em đấy à? Em vừa bị bà trách rồi đấy! Nghe cả phần của anh luôn!
– Trách gì?
– Bà bảo hai đứa cứ cắm cúi đi làm không thèm để ý bà. Mắng anh đi tối ngày không còn quy củ!
– Này! Bà mắng hay em cố tình nói tôi đấy! Em lại nhờn hả?
– Em làm gì dám nhờn với người trả lương cho mình. Mà anh không nghe em nói thật thì thôi!

Khánh Linh làm như nói dỗi thì không biết Thành Nam nghĩ gì mà anh lại ậm ừ một câu.

– Được rồi! Lát về tôi sẽ nhận lỗi với bà!
– Anh làm thế là đúng đấy!
– Chỉ được cái lẻo mép!
– Hihi… Không nói với anh nữa! Em sang ngủ với bà đây!
– Sao vậy? Nay bị bà mắng nhiều nên sang nịnh bà đấy à?
– Vâng. Em phải sang làm lành chứ không bà cứ làm nũng mãi thì thương lắm…Hihi…

Thành Nam tắt máy mà cạn lời với bà nội nhưng hơn hết là cái lắc đầu cùng nụ cười mỉm với cô thư ký của mình. Xem ra để hợp với bà nội thì Linh đúng là duyên nợ rồi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất