Người Không Thể Với Tới – Chương 10

Vũ Linh 436

Tác giả: Hạ Long
Chương 10.

– Tôi đây! Cô muốn mách gì nào?

Thanh Nga đang găng cổ lên dọa Khánh Linh thì bất ngờ nghe có tiếng quen thuộc từ phía sau. Cô ta giật mình quay lại nhìn, là Nam đứng sau lưng từ bao giờ. Không biết anh nghe được bao nhiêu nhưng cô ta chẳng nghĩ nhiều mà vội vàng Ϯố cάσ Linh:

– Anh! Anh đến đúng lúc quá! Anh xem cô ta đi! Vừa mới được anh cất nhắc đã thái độ với em ngay được!
– Cô Linh có thái độ gì tôi không nhìn ra, lại chỉ thấy cô đang làm khó cô ấy vậy?
– Anh…
– Đang trong giờ làm việc. Tôi đề nghị cô Nga xưng hô đúng vai vế của mình!

Bị Thành Nam nghiêm khắc nhắc nhở Thanh Nga chỉ có thể bấm bụng nghe theo. Tuy nhiên vẫn không chịu biết điều, tiếp tục cáo trạng Khánh Linh:

– Thưa Sếp! Cô Linh cậy có tí chức danh đã vội mạt thị em. Sếp xem xử lý cô ta như nào đây? Hay là người của Sếp thì Sếp bỏ qua cho cô ta muốn làm gì thì làm?
– Cô cũng biết cô Linh là người của tôi mà còn hoạnh hoẹ, làm khó? Vậy cô nói xem! Cô có nể mặt tôi không?
– …!!!

Không nghĩ rằng anh rể bỏ qua mối quαп Һệ gia đình đi bênh vực một con nhân viên nhà quê. Thanh Nga giây trước còn ung dung nhưng giây sau lại bị mất mặt bởi sự công tư ρhâп minh của Thành Nam.

– Cô ngay từ đầu đã sai mà còn ʇ⚡︎ự cho mình là người bị hại. Thật sự tôi nên nhìn nhận lại cái ghế của cô đang ngồi rồi!
– Sếp…
– Một là bây giờ cô xin lỗi cô Linh! Hai là cô chủ động viết đơn từ chức!
– …!!!

Nhục nhã là điều mà Thanh Nga nhận lấy nhưng so với cái ghế Trưởng phòng đang ngồi thì cô ta ʇ⚡︎ự biết nặng nhẹ. Còn làm ở đây thì còn cơ hội hạ bệ Linh nên Nga cố nén cơn giận xuống nói lời xin lỗi Linh sau đó.

Thực ra Khánh Linh cũng không muốn chấp nhặt, càng chẳng cần lời xin lỗi dối trá của cô ta. Tuy nhiên vì Thành Nam ra mặt giúp nên cô cũng gật đầu bỏ qua.

Đợi sau khi Nga rời đi thì Linh cũng thật lòng cảm ơn anh.

– Em cảm ơn Sếp!
– Không có ai, không cần câu nệ!
– Vâng. Vậy em xin phép đi lấy tài liệu ạ!
– Ừ.

Đúng là Nam đã không nhìn nhầm người. Chọn lựa Linh tiếp quản vị trí thư ký là đúng đắn. Một cô gáι có chí tiến thủ, chịu khó học hỏi lại cộng thêm trí thông minh thì rất nhanh Linh sẽ đảm đương vị trí này tốt nhất.

Có lẽ, trong bao nhiêu lần quyết định thì sai lầm lớn nhất là chọn một người vợ chanh chua, không thật thà. Đã thế còn thủ đoạn hại người…

– Sếp! Sao Sếp lại đứng ở đây?
– À… Cậu về rồi đấy à? Tôi có việc này giao cho cậu đấy!
– Vâng. Sếp cứ chỉ thị!

Trợ lý Từ nhanh nhẹn trả lời thì Thành Nam ra hiệu cả hai đi lên phòng riêng của anh. Sau khi cάпh cửa được đóng lại, Nam liền lấy trong ngăn kéo ra một tập tài liệu đặt trước bàn.

– Cậu điều tra cho tôi việc này!
– Em sẽ làm ngay ạ!
– Nhớ là làm thật kín kẽ!
– Vâng. Sếp cứ yên tâm!
– À… Việc của Khánh Linh! Cậu nhớ tận tâm thêm chút nữa! Bà nội rất hy vọng vào cô ấy!
– Thế Sếp không hy vọng sao?
– Lại nói nhảm gì đấy! Cậu thích vạ miệng à?
– Coi như em chưa nói gì! Em đi trước đây!

Trợ lý Từ ra ngoài, còn một mình Thành Nam ngồi trầm ngâm nhìn vào màn hình máy tính thì lúc sau Khánh Linh gõ cửa đi vào.

– Thưa Sếp! Em đã lấy xong tài liệu. Sếp kiểm tra xem còn thiếu gì không ạ?
– Ừ. Để đây đi!
– À… Có chuyện này không biết em có nên nói không ạ?
– Tính cách em vốn không rườm rà nhưng sao giờ lại e dè vậy?

Thấy Thành Nam cũng hiểu tính mình quá nên Khánh Linh không dè dặt nữa mà nói vào vấn đề luôn.

– Em vừa nãy xuống phòng lưu trữ, có nghe được cuộc nói chuyện của Trưởng phòng Tô. Vì đứng hơi xa nên em chỉ nghe được bập bõm nhưng hình như anh ta đang bàn tính với ai về dự án sắp tới! Em nghĩ Sếp nên cẩn thận ạ!

Thay vì hỏi lại có đúng sự thật là thế không thì Thành Nam lại hỏi Khánh Linh như một cộng sự ăn ý và câu trả lời của cô cũng rất phối hợp.

– Em có dự tính gì không?
– Những người biết về dự án này không nhiều. Ngoài Sếp thì có trợ lý Từ, Trưởng phòng Tô và chị Nga. Nếu cho lên bàn cân chắc Sếp cũng đoán ra được ai mới là người đáng tin. Vậy, để mọi việc được suôn sẻ và thành công em nghĩ Sếp nên có phương án dự phòng.
– Em nói tiếp đi!
– Em mới vào thật sự không hiểu biết nhiều lắm nhưng sáng sớm nay đã kịp xem qua tài liệu về mấy công ty đối thủ thì thấy họ khá mạnh về mọi mặt. Nếu muốn bỏ thầu trúng lần này em mạnh dạn đưa ra ý kiến giảm mức giá hợp tác thấp nhất có thể nhưng khi bàn bạc với mấy người kia thì vẫn để mức giá tầm trung.
– Ý của em là thông qua kẻ phản bội để hạ họ!
– Vâng. Đúng là em có ý này ạ!
– Vậy cứ làm theo thế đi! Giao cho em và cậu Từ làm việc này!
– Em…

Khánh Linh chỉ là thấy tình hình sao nói vậy chứ nào dám đảm đương việc lớn thế này. Với kinh nghiệm thực sự là chưa có nên cô có chút không ʇ⚡︎ự tin lắm.

– Em cảm ơn Sếp đã tin tưởng em nhưng thật sự là em chưa đủ kinh nghiệm để đảm đương việc lớn như vậy. Vẫn là để trợ lý Từ và người khác làm đi ạ!
– Sao vậy? Em không ʇ⚡︎ự tin à?
– Tự tin cách kinh nghiệm nhiều lắm Sếp ạ! Sai một li là đi một dặm. Mà em không muốn bản thân làm hỏng việc quan trọng của công ty.
– Tôi cho phép em sai trong phạm vi có thể. Coi như tôi đầu tư để lấy kinh nghiệm cho em! Sao? Có dám không?
– …!!!

Đã từng thấy nhiều người vung tiền như vậy rồi nhưng chưa thấy ai có kiểu vung tiền bất chấp như này khiến Khánh Linh áp lực tới nỗi không dám nói gì. Mà cũng chẳng biết nói tiếp ra sao bởi thái độ của ai kia cứ dửng dưng như không. Giống kiểu như việc lần này đơn giản là mua cái bánh cái kẹo ấy…

– Sếp… Em nghĩ Sếp đừng nên đùa quá ạ!
– Em ở nhà tôi chưa lâu nhưng cũng không phải mới ngày một, ngày hai. Vậy em đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?
– Nhưng việc này…
– Được rồi! Cứ mạnh dạn làm đi! Theo trợ lý Từ sẽ rất nhanh thành công đấy!
– Dạ. Vậy em sẽ cố gắng!

Quyết định này không chỉ đơn giản là Thành Nam nói cho có mà anh đang đặt niềm tin ở bản thân cô. Nếu cả bà Loan và anh đã tin tưởng như vậy thì cô nhất định không để họ thất vọng.

Về chỗ làm việc của mình, Khánh Linh ngay lập tức nghiên cứu thêm về đối thủ và những tài liệu liên quan để lần tới này đi bỏ thầu, công ty có cơ hội giành được thắng lợi.

Một người nghiêm túc làm việc lại gặp ngay kẻ đam mê nên trường hợp quên giờ ăn là lẽ đương nhiên.

Cốc … cốc…

– Vào đi!

Nghe tiếng gõ cửa liên tục thì Thành Nam mới ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Xem ra không chỉ anh mà cả Linh cũng quên mất giờ cơm trưa. Đang tính nhắc cô dừng lại đi ăn thì vừa hay trợ lý Từ mở cửa đi vào.

– Ôi giời ơi! Em không gọi hai người chắc cả hai quên ăn ấy nhỉ?
– Cậu mua cái gì thế?
– Em thấy quá giờ mà không thấy Sếp và Linh xuống ăn cơm nên đoán hai người chắc mải làm quên ăn rồi!
– Vậy cậu mua cơm cả cho chúng tôi sao?
– Vâng. Em vẫn luôn chu đáo mà, vậy nên Sếp nhớ tăng lương với thưởng cho em đấy!
– Cậu chỉ được cái cơ hội!
– Em được cái nắm bắt tốt thôi chứ nào có cơ hội gì, Sếp cứ nói oan cho em! Nào! Linh ơi! Nghỉ tay ăn cơm đã em!

Trợ lý Từ liến thắng vậy thôi chứ không quên nhắc đàn em qua ăn cơm khiến Linh cũng không thể từ chối ý tốt này được.

– Em cảm ơn anh nhiều nhé!
– Có bữa cơm chứ to tát gì đâu mà phải ơn huệ.
– Dạ. Em cũng sơ ý quá nên quên cả giờ giấc. Lần sau em sẽ chú ý hơn để không nhỡ bữa của Sếp Nam, khiến anh phải vất vả nữa ạ!
– Được rồi! Ngồi xuống ăn cùng đi!
– Dạ. Vâng.

Ba người ngồi ăn cơm nhưng vẫn tranh thủ bàn chuyện công việc. Vì thời gian gấp rồi nên nhiệm vụ của mỗi người cũng gấp hơn.

Mấy ngày này Khánh Linh được cả Thành Nam và trợ lý Từ bồi dưỡng từ nghiệp vụ cho đến kỹ năng đối phó tгêภ ᵭấu trường kinh doanh thì cô cũng trau dồi được rất nhiều điều.

Do thời gian cách ngày bỏ thầu không còn nhiều nên cả Linh và Thành Nam hầu như phải tăng ca thường xuyên. Hôm nào cũng về rất muộn mà việc này đối với Oanh mà nói là không thể chấp nhận.

Cô ta hai hôm đầu không tỏ vẻ gì nhưng tới mấy hôm sau thì bực dọc ra mặt luôn. Và bữa nay phải tới gần mười giờ đêm mới thấy hai người về thì cô ta không nhịn được liền sừng cồ lên khi cả hai từ tгêภ xe bước xuống.

– Anh! Anh làm cái gì mà hôm nào cũng về muộn thế? Anh không nghĩ tới em và con ở nhà chờ đợi à?
– Nếu anh bỏ bê em một mình thì có cớ để nói nhưng đây nhà còn có rất nhiều người.
– Nhưng em cần anh ở bên cạnh hai mẹ con, anh hiểu không?
– Thời gian này công ty đang chuẩn bị cho dự án lớn nên em thông cảm chút đi!
– Anh là đang lí do để che lấp đi việc làm sai trái của mình chứ gì? Em thấy cái Nga nó cũng có mặt trong dự án này mà có bận như anh đâu! Mà cả cô nữa Khánh Linh! Một thư ký mới thì biết gì mà cũng ở tới khuya muộn thế này mới về. Cô cũng chịu khó quá nhỉ?

Thành Nam không muốn đôi co vì giờ này ai cũng mệt mỏi rồi nhưng Oanh không biết điều còn làm mọi thứ quá lên.

– Em nói anh đủ rồi còn có ý với Khánh Linh là sao?
– Anh giờ còn công khai quan tâm nó nữa hả? Em cứ nghĩ nó đơn thuần, anh đáng tin nhưng xem ra là em ngu ngốc đã tin tưởng hai người!
– Em suy diễn vừa thôi! Linh không có ý gì với anh hết và anh cũng chỉ coi cô ấy là cấp dưới của mình nên em ăn nói cho đúng vào!

Ha ha…

– Coi như cấp dưới, không có ý gì… Nói vậy có ma mới tin!

Thành Nam thực sự quá chán nản nên không muốn tiếp lời với người vợ đa nghi, mưu mô này nữa nên quay qua nhắc Khánh Linh:

– Em vào nhà trước đi!
– Vâng. Em xin phép anh chị!

Tuy nhiên trước lời nhắc nhở của Thành Nam thì Phương Oanh vẫn vô lý ngăn cản. Đã thế cô ta còn làm hành động đẩy Linh suýt ngã nữa.

– Mày đứng lại! Không được đi!
– Em vô lý vừa thôi Oanh!
– Anh còn dám bênh nó thì mai em sẽ cho tất cả biết bộ mặt giả tạo của nó đấy!
– Em muốn làm gì?
– Nói cho rõ xong đi đâu thì đi!

Khánh Linh tới lúc này cũng không nhịn được mà hỏi cô ta xem rốt cuộc muốn làm sao.

– Chị muốn em nói gì?
– Mày đừng có giả nai! Tao cứ tưởng mày đơn thuần, tốt bụng. Ai ngờ là đằng sau còn có bộ mặt khác.
– Em có làm gì tổn hại đến chị sao?
– Mày câu dẫn chồng tao thì có được cho là làm tổn hại tao không? Mày không những làm tổn hại mình tao mà còn liên lụy đến con tao nữa đấy!
– Nếu chị muốn tôi rời khỏi nhà này thì cứ nói thẳng, chứ không cần phải bôi nhọ danh dự của tôi như vậy đâu!
– Tao làm gì dám đuổi mày nhưng việc mày cứ bám riết lấy anh Nam thì không xong với tao đâu!
– Tôi sẽ dọn ra khỏi đây ngay bây giờ!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất