Ngỡ anh là cơn gió – Chương 31

Vũ Linh 145

Tác giả : An Yên

Đoạn 31

Sáng hôm sau, Linh Đan thức dậy với đôi mắt thâm xì vì mất ngủ. Cô phải thoa một lớp phấn để đôi mắt trông đỡ tệ. Vừa bước xuống nhà, Linh Đan đã thấy bố chuẩn bị đi làm:
– Con chào bố ạ!
Ông Hứa Vĩnh Tiến nhìn con gáι, giọng xót xa:
– Con mất ngủ sao Linh Đan?
Linh Đan cúi mặt, cô không nghĩ đã trang điểm kĩ rồi mà bố cô vẫn nhận ra:
– Dạ con thức khuya để ôn bài chuẩn bị thi cuối kì nên ngủ hơi ít ạ!

Bố cô thở dài:
– Con không giấu được bố đâu! Là bố cảnh báo con, muốn tốt cho con. Bố mẹ không muốn con khổ. Nhưng bố vẫn luôn tin con đủ tỉnh táo để ρhâп biệt tốt xấu.
Những lời nói vừa nghiêm khắc vừa động viên của bố khiến Linh Đan thêm ρhâп vân. Cô thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Dạ con biết rồi ạ. Bố ơi, sang năm thứ ba chương trình học hơi căng thẳng, hè này bố mẹ cho phép con đi chơi một chuyến cho thoải mái đầu óc được không ạ?
Ông Hứa Vĩnh Tiến nhìn vào mắt con:
– Con đi với ai?
Linh Đan nhìn bố:
– Bố ơi, đây là một chuyến đi từ thiện, chúng con đi cả đoàn mà bố. Con sẽ cẩn thận mà bố.
Linh Đan biết chả việc gì giấu được bố và cũng không nên giấu điều gì nên thật thà khai báo. Ông Hứa Vĩnh Tiến trầm ngâm như tính toán điều gì rồi nói:
– Được rồi, chỉ lần này thôi nhé. Nhưng con phải hứa với bố là ʇ⚡︎ự bảo vệ mình nghe chưa?

Hứa Linh Đan nhoẻn cười:
– Con cảm ơn bố!
Thực ra, ông biết không thể ngăn cản được con gáι mình, không chỉ vì con bé bướng bỉnh mà ông rất sợ con bé vì quá căng thẳng mà ảnh hưởng đến tâm lý, nhất là sau cú sốc vừa rồi, ông chỉ muốn con mình được thoải mái. Ông tin ở sự mạnh mẽ của Linh Đan nhưng ông vẫn lo sợ bản lĩnh ấy sẽ bị lú lẫn bởi một tình yêu mù quáng. Vì thế, ông chiều con bé một lần, chả còn cách gì ngoài bảo vệ và cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với đứa con gáι nhỏ.
Từ hôm đó, Linh Đan không gặp Gia Kiệt mà chỉ có những cuộc gọi vội vã, cô có cảm giác anh đang chuẩn bị cho một dự định gì đó, không đơn giản là chuyến đi từ thiện sắp tới. Nghĩ tới điều ấy, lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an. Nhưng rồi mọi suy nghĩ lại chẳng đi tới đâu nên Linh Đan lại gạt hết đi để sống với hiện tại.
Sau một kì thi với kết quả mĩ mãn, Linh Đan chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi Sa pa cùng các anh em của FLAMES. Sáng hôm đó, ngoài một loạt mô tô thì đoàn từ thiện còn có một chiếc ô tô chở hàng với rất nhiều mì tôm, nước uống, sữa, đồ ăn đóng hộp… Linh Đan ngồi cùng xe với Gia Kiệt, anh vuốt mái tóc cô rồi đội mũ bảo hiểm cho Linh Đan:
– Anh bảo em đưa thêm áo ấm có nhớ không đấy? Mùa hè ở Da pa cũng tầm 20°C thôi đấy!
Linh Đan cười:
– Em cũng tìm hiểu mà, em đưa đầy đủ rồi!
Khi tất cả đã yên vị tгêภ xe, Hoàng Lâm vẫy tay chào:
– Mọi người đi vui vẻ nhé! Hẹn gặp lại!
Linh Đan ngạc nhiên:
– Ơ, Gia Kiệt, sao anh ấy không đi ạ?
Gia Kiệt cười:
– Hoàng Lâm sẽ lên sau, cậu ấy phải giải quyết mấy việc nữa!
Cái cảm giác ngồi tгêภ mô tô, ôm chặt lưng người thương, lượn lờ qua các con phố rồi theo hướng Lai Châu đi lên Lào Cai thật thú vị. Lần đầu tiên Linh Đan cảm nhận thấy tiếng gió vi vu, những tiếng vít ga, những khung cảnh chân thực mở ra trước mắt, những dốc đèo đầy hứng thú, đầy ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ khiến cô không kìm được mà dang rộng hai tay và hét lên:
– Aaaaaa!
Đó là cái cảm giác thật tuyệt, những gì nén lại bấy lâu như được bung tỏa. Đó cũng chính là cảm giác phiêu lưu dù có chút mạo hiểm nhưng lại vô cùng lí thú mà trong đoạn đường với Minh Quân cô không tìm thấy. Linh Đan ghét sự tẻ nhạt, cô thích cảm giác như lúc này – phiêu lưu cùng Gia Kiệt.
Tiếng Gia Kiệt vang lên trong gió:

– Linh Đan, ngồi yên nào!
Cô lại ngoan ngoãn như cún con ôm lấy lưng anh. Những núi đèo bắt đầu mở ra, khung cảnh thị trấn trong sương mù hiện ra đẹp đẽ và thơ mộng. Cảm giác khám phá một bức tranh bí ẩn bằng mô tô như ʇ⚡︎ự tay mình vén dần tấm màn sương mờ ảo của Sa Pa, hứng thú vô cùng. Bây giờ đang là cuối tháng năm, những thửa ruộng bậc thang nơi đây khoác tấm áo màu xanh mướt phủ kín núi đồi, những rừng hoa mận, hoa đào vẫn tung cάпh tô điểm cho Sa pa trước khi tạm biệt nàng xuân, nhường chỗ cho cô hạ rực rỡ. Cái nắng ở Sa pa cũng thật dịu ngọt, ʇ⚡︎ựa hồ như một thứ mật ong rót xuống rừng núi vậy. Trời xế chiều, sương xuống nhanh và cảm giác lại lạnh lẽo như mùa đông ở dưới xuôi vậy.

Sau khi lướt qua Lao Chải, một vùng núi rừng vô cùng đẹp với bãi đá cổ Sa pa nổi tiếng mà Linh Đan từng tới, sau khi rời hai con phố sầm uất nhất Sa pa là phố Cầu Mây và phố Mường Hoa, điểm nghỉ chân đầu tiên của nhóm phượt thủ là bản Tả Van, cách trung tâm thị trấn Sa pa hơn mười cây số.
Buổi chiều Tả Van, khi những tia nắng cuối ngày chưa kịp tắt, ngắm nhìn những cάпh đồng lúa không đầu không cuối, những căn nhà tranh vách đất mộc mạc, những con đường đã nhỏ xíu lại còn bị che lấp bởi bụi cây bụi cỏ…tất cả hòa làm một, tạo thành một khung cảnh bình yên có sức hút lạ lùng.
Đây là nơi sinh sống của người dân tộc Mông, người Dao Đỏ và người Giáy. Dù khung cảnh thiên nhiên đẹp đến nao lòng, nhưng người dân nơi đây không có nhiều hoạt động du lịch sầm uất như những địa điểm khác. Cuộc sống của người dân Tả Van vẫn ngày ngày làm bạn với nương rẫy. Họ xem khách du lịch như những vị khách ghé chơi nhà. Không khí nơi đây trong lành hòa cùng nhịp sống nhẹ nhàng khiến ta có cảm giác thật sự thư thái.
Những chiếc mô tô bắt đầu giảm tốc độ, đi vào những con đường đất nhỏ hẹp kề bên những cάпh đồng lúa bậc thang mướt xanh, những đứa trẻ dân tộc lấm lem bùn đất đang lùa trâu về khiến lòng Linh Đan dấy lên cảm xúc xót thương. Lần thứ hai lên Sa pa, cô vẫn cảm nhận mình may mắn hơn bao nhiêu kiếp người tгêภ thế gian này.
N
hóm FLAMES dừng chân tại làng Tả Van Giáy – ngôi làng cổ nhất ở Tả Van, nằm gọn ghẽ trong địa phận của vườn quốc gia Hoàng Liên. Linh Đan ngỡ ngàng tới mức chỉ kịp ” ồ ” lên một tiếng bởi cô thực sự đắm chìm với một thiên nhiên đẹp đến nao lòng. Cô cứ tưởng càng đi vào sâu thì khung cảnh càng xơ ҳάc. Nào ngờ, nơi đây, cô lắng nghe được tiếng suối róc rách, tiếng chim rừng văng vẳng xa xa, tiếng lá rừng xào xạc trong gió. Những ngôi nhà nép mình bên sườn núi sườn đồi tưởng thật mong manh nhưng lại tồn tại đến cả trăm năm nay rồi. Tới đây, dường như mọi ồn áo tấp nập của phố thị đều tan biến, mọi vất vả bon chen cũng chẳng còn, lòng Linh Đan cảm thấy bình yên và thanh tịnh vô cùng.

Gia Kiệt cùng anh em dừng xe trước TaVan Ecologic Homestay. Kinh doanh nhà nghỉ là loại hình duy nhất của người dân Tả Van và đây cũng là nhà nghỉ sang trọng nhất của thôn Tả Van Giáy. Nhà nghỉ này chỉ cách trạm cáp treo để chinh phục Fansipan khoảng tám cây số. Bề ngoài, TaVan Ecologic trông như những ngôi nhà sàn lớn. Thế nhưng, khi vào bên trong, Linh Đan ngạc nhiên vô cùng bởi mở ra trước mắt cô là một hệ thống nhà hàng phục vụ các món đặc sản của Sa pa, có cả một quán bar mini với đủ các loại đồ uống ᵭộc đáo. Đây là một điểm dừng chân mà mọi người có thể ngắm nhìn trọn cảnh núi non Sapa và dòng suối Hoa thơ mộng giữa những thửa ruộng bậc thang trùng điệp.
Gia Kiệt đỡ Linh Đan xuống, cởi mũ bảo hiểm cho cô rồi nói với giọng cưng chiều:
– Em mệt không? Sao trông ngơ ngác vậy?
Linh Đan lắc đầu cười:

– Dạ không, ở đây đẹp quá anh ạ!
Hình như Gia Kiệt đã sắp xếp mọi thứ nên cô và mọi người chỉ đi theo chỉ dẫn của chủ nhà nghỉ. Phòng ở đây khá rộng rãi và rất thoáng mát. Đoàn hôm nay chỉ đi mười người nên Gia Kiệt thuê hai phòng bốn người cho các anh em, còn cô và anh mỗi người một phòng riêng.
Sau khi tắm rửa và ăn uống no nê, cô và anh cùng đi dạo quanh bản làng một chút. Vì buổi tối nơi đây khá lạnh nên chỉ một lát sau, Gia Kiệt xốc lại áo choàng cho cô và nhắc nhở:

– Linh Đan, em về nghỉ đi, hôm nay ngồi xe mệt rồi. Ngày mai còn đi từ thiện rồi anh đưa em đi chơi nữa.
Linh Đan cũng thấy thấm mệt, người mỏi nhừ sau cả ngày ngồi mô tô nên gật đầu đồng ý. Cô nghĩ chắc mình sẽ ngủ vùi trong chăn ấm nệm êm một giấc thật đã. Thế mà chả hiểu sao nằm đến gần một tiếng đồng hồ sau, hai mắt cô vẫn thao láo. Linh Đan xoay đủ mọi hướng tгêภ chiếc giường ấm áp mà không tài nào chợp mắt nổi. Những thanh âm từ suối, từ rừng ban ngày vui tai là thế, giờ đây lại khiến cô hơi sởn da gà. Nơi núi rừng thâm u này, có gì đó rờn rợn khiến cô nghĩ lung tung.
Đúng lúc đó, điện thoại cô báo tin nhắn tới:
– Linh Đan, sao em chưa ngủ, lạ giường hả?
Linh Đan ngạc nhiên:
– Sao anh biết em chưa ngủ ạ?. Người bên kia chỉ nhắn lại hai từ :
– Cảm giác!
Linh Đan thật thà:
– Em sợ, hic.
Gia Kiệt không trả lời. Nhưng một phút sau, Linh Đan nghe tiếng gõ cửa:
– Linh Đan, mở cửa cho anh!
Linh Đan mừng rỡ ra mở cửa. Gia Kiệt hình như mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, vài sợi rủ xuống trán trông càng quyến rũ, anh mặc một chiếc áo choàng bông trông hấp dẫn đến ngây người. Linh Đan ngạc nhiên:
– Ủa, anh lại tắm nữa sao? Tắm khuya ốm ra đấy!
Gia Kiệt cười:
– Em sợ gì?
Linh Đan bấu hai tay vào nhau:
– Em…sợ…sợ…ma..
Gia Kiệt bật cười;
– Làm gì có ma ở đây! Thôi, vào đi kẻo lạnh. Vào đây anh ôm em ngủ!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất